Chương đầu nhật...
Thuấn Gian Khuynh Thành
2024-11-11 23:27:30
Trước kia Nại Nại đã cùng
người khác đi xem mặt rất nhiều lần. Cái giá phải trả rất thảm hại, hậu quả rất
nghiêm trọng.
Lần đáng nhớ nhất chính là cùng chị họ đi xem mặt, năm đó chị họ 24 tuổi, còn cô 20. Bởi vì nói là chỉ đến coi qua mặt rồi về luôn, cho nên khi tới địa điểm bà mối hẹn, chị họ ngồi quay lưng với người kia, Nại Nại vì tỏ rõ mình cũng trên một chiến tuyến với chị họ, nên cũng ngồi quay lưng lại. Vậy là, trò đùa tinh nghịch của họ đã thành công, sau khi trốn thoát, đã có một đoạn đối thoại như sau:
Bà mối hỏi chị họ: Thế nào?
Chị họ nói: Cháu không nhìn thấy.
Bà mối hỏi người đi xem mặt: Thế nào rồi?
Anh ta nói: Tôi thích cô gái cao hơn.
Bà mối tức tốc đến nhà chị họ, lôi hai chị em ra đo. Ồ! Nại Nại thắng!
Từ đó trở đi, Nại Nại bách chiến bách thắng, bách thắng bách chiến. Chỉ cần có chị em nào không muốn đi xem mặt, hoặc có ý kiến với sự sắp xếp của bố mẹ, muốn bỏ chạy ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, liền liên hệ với Nại Nại đầu tiên. Có cô hợp sức chiến đấu, chuyện xem mặt nhất định thành công rực rỡ, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ làm đối phương tức giận bỏ đi, hoặc là ôm ấp một mục tiêu khác.
Biệt danh của Nại Nại là, “đi xem mặt đến quỷ cũng phải sầu.”
***
6 giờ tối, tại quán trà Phúc Điền, Nại Nại bắt đầu chương đầu tiên trong nhật kí xem mặt của mình.
Để bày tỏ thành ý của mình, Nại Nại nghiến răng mua một bộ quần áo mới. Chỉ có điều bộ quần áo đó mua theo gu của Tiểu Trần, khiến Nại Nại cảm thấy vô cùng bất an.
Một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, lại thêm một chiếc áo khoác lửng, tất nhiên phần xương quai xanh xinh đẹp và chiếc cổ thon dài của cô được lộ ra, nhưng cũng lộ ra phần rãnh ngực không nên lộ. Nại Nại ấm ức hỏi: “Có nhất định phải ăn mặc giống những cô gái trong tiểu thuyết của bà nội Quỳnh Dao thì mới có thể đi xem mặt thành công không?”
Tiểu Trần liền trả lời: “Xem mặt nhất định phải kê đơn đúng bệnh, đối phương là người thế nào thì sẽ ăn mặc theo kiểu ấy. Thà rằng chúng ta không chấp nhận họ, chứ không thể để họ chê mình được.”
Quá sâu sắc! Nại Nại tự động viên bản thân. Nhưng kiểu ăn mặc theo thời đại của bà nội Quỳnh Dao vẫn khiến cô không thoải mái, đến nụ cười cũng có phần gượng gạo. Còn chẳng kịp phản ứng gì cô đã bị Tiểu Trần kéo đến điểm hẹn xem mặt.
Lúc xuất hiện ở quán trà Phúc Điền với trang phục ấy, rất nhiều khách thưởng trà đều không hẹn mà cùng hướng ánh nhìn về phía cô. Nại Nại cảm thấy lúc đó trên mặt cô chỉ còn thiếu không ghi lên mấy chữ “Đi xem mặt” nữa thôi. Chắc chẳng có ai không biết mục đích cô đến đây là gì. Cô sẽ ghi nhớ ngày hôm nay. Hôm nay sẽ là ngày mất mặt nhất, cũng là lần ăn mặc trang điểm tệ hại nhất trong cuộc đời cô, vì vậy tâm trạng cô càng thêm bất ổn, đến cả vấn đề nên bước vào quán bằng chân trái trước hay chân phải trước cô cũng quên mất
Thế là buổi triển lãm mùa thu mặt hàng tồn đọng đã bước vào giai đoạn cao trào trong lúc cô còn đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng, khi bị Tiểu Trần đẩy vào căn phòng được bao riêng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy “đối tượng giao dịch” đó.
Tiểu Trần vốn cởi mở, qua đó ngồi hàn huyên, Nại Nại thì vẫn giữ nguyên nụ cười bồn chồn như lấy cắp ví tiền của ai đó, cô ngồi ở vị trí sát cửa nhất, tiện cho việc lát nữa có xảy ra chuyện gì thì co giò chạy luôn.
“Đây là đồng nghiệp của em, Tần Nại Nại, còn đây là cháu họ của dì Lý, Lâm Trị.”
Nại Nại nghe giới thiệu xong vội cúi người hành lễ, liền bị Tiểu Trần lườm cho một cái, cô đành cúi đầu ngậm ngùi. Xem ra hôm nay có thể bỏ qua kiểu hành lễ này, đúng là tự làm mình thiệt thòi.
Cái gọi là “tình yêu chị em”, tất nhiên là phải có một chị một em rồi. Vị Lâm Trị ngồi trước mặt khí chất tuấn tú, cường tráng khoẻ mạnh, lại là tiến sỹ, Nại Nại tất nhiên không hiểu nổi sao cậu ta lại đồng ý đi gặp cô. Vốn tính bộc trực thẳng thắn, nên câu đầu tiên cô nói là: “Tôi đã ly hôn rồi.”
Chân cô đau điếng, đó là do Tiểu Trần dùng gót giày giẫm mạnh vào chân cô dưới gầm bàn.
Nại Nại ngẩng đầu lên thấy Tiểu Trần đang lườm mình, đột nhiên phát hiện ra mình lỡ lời, đành cầm cốc lên uống trà.
Đối phương nở một nụ cười, nói: “Tôi biết, người giới thiệu đã nói rất rõ trước đó rồi.”
Nại Nại tự nhủ, vậy càng tồi tệ! Cậu ta đã biết rõ tình hình vậy mà còn đồng ý đến gặp, chắc chắn có vấn đề gì đó.
Người đàn ông đó bước qua, lịch sự rót trà thêm vào cốc của Nại Nại, sau đó cười nói tiếp: “Bởi vì tôi nhận thấy việc ly hôn hay không không thể đem ra làm tiêu chuẩn để đánh giá phẩm cách của một con người. Cho nên tôi cảm thấy mình nên đến.”
Woa! Câu trả lời rất hay, cộng mười điểm. Đôi mắt Nại Nại lập tức cong cong như mảnh trăng khuyết, có thể thấy câu lấy lòng đó của anh rất có tác dụng.
Tiểu Trần vốn sợ câu nói đó của Nại Nại sẽ khiến người ta không thoải mái, tình hình này có thể thấy cô gỡ bỏ được cả nghìn cân gánh nặng, thế nên vội vàng nói: “Thực ra chị Nại Nại rất lương thiện! Chị ấy còn biết nấu cơm, đan áo len. Phụ nữ ngày nay mấy ai còn biết đan áo nữa đâu? Chị ấy chính là mẫu dâu thảo vợ hiền đó ạ.”
Phụt! Nại Nại phun hết ngụm trà vừa uống. Tiểu Trần, em không thể như thế được, sao em có thể nói lời phỉ báng người khác thế chứ? Câu dâu thảo vợ hiền chính là dùng để chửi người khác em có biết không? Ai dám nói thêm một câu nào nữa, Nại Nại nhất định sẽ mắng người đấy, các người mới là dâu thảo vợ hiền, cả nhà các người toàn dâu thảo vợ hiền…
Ngước mắt lên lén nhìn, cô thấy Lâm Trị vẫn cứ mỉm cười. Nại Nại lẩm bẩm một mình, xem ra người này với Lôi Công có cùng kiểu phản ứng. Chỉ có điều mép Lôi Công k xuống dưới, còn mép người này thì hướng lên trên mà thôi.
Một Nại Nại đang lẩm bẩm một mình, một Lâm Trị tìm không tìm ra chủ đề nói chuyện. Cả hai đều im lặng khiến Tiểu Trần thấy khó xử vô cùng.
“Nhà của công ty hai người có dễ bán không?” Lâm Trị cảm thấy không khí hơi ngại ngùng, đành tìm một chủ đề bất kì nào đó. Thực ra thì ấn tượng đầu tiên của anh với Nại Nại rất tốt. Nói thế nào nhỉ, cô là kiểu người chưa từng vấy bẩn bụi trần nhân thế. Tất nhiên cũng có cá tính riêng, nhưng thuộc loại lương thiện. Hơn nữa vui buồn giận dỗi đều thể hiện rõ trên mặt, rất đáng yêu. Nại Nại dáng người nhỏ, nên cái gì trông cũng nhỏ nhắn xinh xắn, thêm nữa là bộ váy trắng, mang lại cảm giác như đang gặp hoa khôi thời còn ở trường đại học.
“Căn hộ của chúng tôi hình dạng đúng tiêu chuẩn, ánh sáng đẹp, thêm vào đó giá cả đang trong thời kì khuyến mại, sau này sẽ còn có đường xe điện ngầm đi thẳng vào trung tâm thành phố, cho nên rất dễ bán.” Nói đến vấn đề nghề nghiệp, Nại Nại vô cùng nghiêm túc, rất có phong thái của một người bán hàng.
Lâm Trị khẽ nhoẻn miệng cười, chiếc lúm đồng tiền nhỏ khiến Tiểu Trần chết mê chết mệt. Cô lặng lẽ véo nhẹ vào lưng Nại Nại. Khi Nại Nại quay người lại thì thấy Tiểu Trần lẩm bẩm: “Còn đợi gì nữa, xông lên mau!”
Nại Nại cúi đầu uống trà giả vờ không hiểu gì, thầm nghĩ “Xông cái gì mà xông, người ta còn chưa nói gì mà!” Tiểu Trần thấy bà chị lại tiếp tục giả ngốc, nên dẫm một cái lên chân. Lần này Nại Nại chịu không nổi, đột ngột đứng phắt dậy nói: “Lâm tiên sinh, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Hở? Cằm Tiểu Trần suýt nữa rơi xuống bàn, vô cùng kinh ngạc. Tốc độ như vậy thì quá nhanh, đúng là cô muốn Nại Nại xông lên, nhưng đâu thể cầm sào mà nhảy được!
Lâm Trị lại không có phản ứng gì quá lớn, chỉ cúi đầu cười, sau đó đứng dậy nói: “Được! Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo thôi.”
Không phải bản thân cô xảo quyệt, chỉ là do cuộc đời xô đẩy mà thôi!
Nại Nại sau khi lập chiến công hoành tráng, không quên quay lại nhắc Tiểu Trần: “Tủ lạnh trong nhà còn thức ăn, em nhớ hâm nóng lại rồi mới ăn nhé.”
Tiểu Trần chết lặng! Thản nhiên vứt bỏ người giới thiệu như vậy? Còn kêu bà mối về nhà ăn cơm thừa, các người thật quá tuyệt tình…
***
Trời đã xế chiều, trang phục của Nại Nại vô cùng thu hút, mới bước khỏi quán có mấy bước mà không biết bao người ngước theo. Bộ trang phục của Nại Nại đang mặc kết hợp với chiếc áo sơ mi và quần bò của Lâm Trị đúng là tươi trẻ sắc xuân, vô cùng hợp.
Không thể tập trung vào một điểm nhưng cô vẫn nhìn được rõ khuôn mặt của anh, các nét sáng rõ, khuôn mặt tươi trẻ. Anh có nét giống với Lữ Nghị trước khi kết hôn, lịch sự, hoà nhã, lại có chút tính trẻ con.
Là cái gì đã khiến con người ta thay đổi? Nại Nại thực tình không biết.
Lúc đó, anh rất yêu cô, luôn tranh giành việc quét nhà rửa bát, còn nằm ngoan ngoãn trên sofa để cô ngoáy tai cho. Chiếc bông ngoáy tai mềm mại, nụ cười ngọt ngào của Nại Nại, chính là một đoạn kí ức sáng chóiô.
Sau đó, anh bắt đầu bận rộn, bắt đầu không kịp ăn bữa sáng, bắt đầu giữa đêm về nhà mùi rượu nồng nặc rồi nôn mửa, bắt đầu dần dần không còn hôn cô nữa.
Cuối cùng cũng đến một ngày kết thúc cuộc sống như thế, cô mới dám quay đầu nhìn lại. Lặng lẽ đếm kĩ từng dấu chân in lại từ trước đến nay, cô không thể nhận ra được rốt cuộc mình đã bước thiếu ở chỗ nào, chỗ nào đã khiến cô mất đi gia đình, khiến anh có lí do tìm đến vòng tay của người phụ nữ khác để giải tỏa những mệt mỏi căng thẳng trong công việc?
Lâm Trị nhận thấy Nại Nại đang ngây người nhìn mình, liền lấy tay xoa cằm rồi trêu Nại Nại: “Tôi nhớ trước khi đến đây đã cạo râu rồi mà.”
Những lời nói đùa đầy thiện chí của Lâm Trị khiến Nại Nại bật cười, nụ cười tỏa nắng của cô làm trái tim Lâm Trị khẽ rung động, anh nói: “Thực ra chị nên cười nhiều, vì khi chị cười đôi mắt của chị rất đẹp.”
Nại Nại lặng đi trước câu nói của Lâm Trị, cô ngước mặt lên suy nghĩ, con người nghiêm túc như Lâm Trị chính là đại diện cho cuộc sống tương lai ổn định, chỉ cần cô dũng cảm bước lên trước một bước, tiếp theo chính là kết thúc viên mãn như trong mơ.
Thế nhưng, bước này, cô không thể bước lên được.
Trên thế giới này có rất nhiều đàn ông tốt, nhưng thật sự phù hợp với một người phụ nữ nào đó thì không nhiều. Lâm Trị rất tốt, nhưng cũng chính vì vậy mà Nại Nại càng biết tự lượng sức mình, cô luôn biết tùy sức mà làm. Đối với chàng trai trẻ trước mặt, cô có một cảm giác không thích hợp khó diễn tả bằng lời, luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Cô vốn dĩ cho rằng tuổi tác chính là thứ không thích hợp nhất, nhưng đến giờ phút này, nó cũng chẳng nói lên điều gì, chỉ có điều cô nhận thấy giữa hai người thiếu đi cái loại hormone đó. Cái loại hormone khiến cho người ta sẽ nhớ đến nhau cả trong giấc mơ.
Nại Nại đang lẩm bẩm suy tính tiếp sau đây nên nói gì, sau khi nghĩ ra mới nói một cách cẩn thận: “Thực ra ấn tượng của tôi với Lâm tiên sinh rất tốt, nhưng sự cách biệt tuổi tác là một vấn đề lớn giữa chúng ta. Đặc biệt là sau khi thấy được vẻ tuấn tú của Lâm tiên sinh, cảm giác tự ti trong tôi càng mạnh hơn. Vì thế tôi thấy chúng ta cứ nên làm bạn thì vẫn hay hơn.”
“Cái này được gọi là vừa đấm vừa xoa đúng không?” Lâm Trị cười, để lộ ra hàm răng trắng sáng làm Nại Nại lóa mắt.
Đối với thiện ý của anh, Nại Nại vô cùng cảm kích, cho nên không nỡ mở miệng nói câu tạm biệt, hai người cúi đầu tiếp tục bước đi. Nại Nại thấy ngại ngùng, đang định tìm chủ đề nào đó để nói chuyện tiếp, thì bỗng nghe thấy tiếng điện thoại reo. Vừa cầm lên xem, một loạt số 8 hiện lên khiến Nại Nại nhũn người, nhanh chóng nhét điện thoại vào túi, ngại ngùng quay sang cười với Lâm Trị.
Lâm Trị nhìn cô rồi lại quay ra nhìn chiếc túi, lên tiếng nhắc: “Chị không c ngại đâu, nếu như có gì bất tiện thì tôi sẽ ra chỗ khác để chị nghe điện thoại.”
Nại Nại cười gượng gạo, đành phải nhấc điện thoại nghe, cẩn thận tiếp chuyện người gọi đến: “Alô, tôi là Tần Nại Nại, xin hỏi ai đấy ạ?”
“Cô nói xem?” Bên kia là giọng nói lạnh tựa băng, lạnh đến kinh khủng.
Chỉ là bệnh nghề nghiệp của người bán hàng khi nghe điện thoại thôi, có cần phải tức giận vậy không? Nại Nại cười với Lâm Trị, rồi thận trọng nói: “Lôi tiên sinh, xin hỏi ngài có việc gì không?”
“Cái tên mà cô đang nhìn hắn cười ngốc nghếch đó là ai?” Nhiệt độ giọng nói của đầu dây bên kia tụt xuống âm 150 độ.
“Tôi không cười ngốc nghếch.” Nại Nại ngước đầu và lại tiếp tục cười ngốc nghếch với Lâm Trị.
“Cô đợi tôi.” Chưa đợi cô trả lời, anh đã dập điện thoại. Tiếng tút tút truyền lại khiến Nại Nại dự cảm không lành, liền nói với Lâm Trị: “Lâm tiên sinh, tôi có việc đi trước, liên lạc sau nhé.” Nói xong cô liền nhanh chóng bỏ chạy, vừa quay đầu đã đụng phải ngực của ai đó. Khuôn ngực rắn chắc như tấm sắt này chỉ có thể thuộc về vị đại ca xã hội đen kia thôi. Nghĩ vậy Nại Nại ngẩng đầu lên cười trừ: “Hi… Trùng hợp quá! Ngài đang đi dạo ở đây à?”
Lúc này Lôi Kình xem ra rất bình tĩnh, đầu tiên ôm lấy eo cô, sau đó tiến về phía trước. Đôi chân ngắn của Nại Nại đành phải tăng tốc mới theo kịp, nháy mắt cô đã bị lôi đến trước mặt Lâm Trị.
“Cô ấy toàn chưa được sự đồng ý của tôi đã chạy ra ngoài chơi. Lần sau khi thấy số điện thoại cô ấy hiện lên màn hình thì mong anh hãy dập máy ngay lập tức.” Nói xong Lôi Kình cũng không quên lườm Nại Nại một cái.
Có câu người phụ nữ tốt không chấp thiệt thòi trước mắt, anh ta là xã hội đen, dây vào không được thì ta tránh. Thế nên cô ngại ngùng thể hiện rõ thái độ với Lâm Trị: “Đúng! Là tôi sai rồi! Sau này Lâm tiên sinh không cần phải liên lạc với tôi nữa.”
Lôi Kình rất hài lòng với sự biết điều của cô, mép khẽ nhếch lên, chưa nói lời tạm biệt đã kéo Nại Nại đi.
Nại Nại vùng vẫy không nổi, đành ai oán nhìn Lâm Trị đứng lặng tại chỗ. Lần này thật thảm hại! Amen!
Đột nhiên, Nại Nại nghe thấy tiếng Lâm Trị vang lên: “Nhưng vị tiên sinh này với Tần tiểu thư đã kết hôn chưa? Chỉ cần chưa kết hôn thì bất cứ người đàn ông nào cũng có quyền theo đuổi Tần tiểu thư.”
Đùng… đoàng, tiếng sấm dội ngang tai. Nại Nại nhìn Lâm Trị với ánh mắt đầy thương cảm, thầm nghĩ: Cậu nhóc họ Lâm, cậu đúng là không có mắt nhìn người, người này là xã hội đen, cậu không nhận ra sao? Để bảo vệ an toàn tính mạng cho cậu, tôi đã chấp nhận phục tùng sự uy hiếp rồi, cậu ngốc này lẽ nào vẫn chưa nhận ra?
Lông mày Lôi Kình nhếch hẳn lên, quay người lại liếc tên tiểu tử miệng còn hôi sữa vừa mới lớn tiếng đòi theo đuổi người phụ nữ của anh, nghiến răng nói từng từ từng chữ: “Cô ấy, là người phụ nữ của tôi! Trước khi tôi nổi giận, cút ngay.”
Sát khí ngùn ngụt khiến Lâm Trị hơi hơi nhận ra nghề nghiệp của người đàn ông này, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Tôi c rằng người phụ nữ và người vợ hoàn toàn khác nhau, còn anh thì sao?”
Khác nhau? Lôi Kình chả thèm nói thêm, nâng mặt Nại Nại lên, bắt đầu hôn mãnh liệt. Hai tay giữ chặt đôi vai gày của cô, giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống Nại Nại vậy. Đôi môi gặp nhau, cuối cùng Nại Nại cũng không kháng lại được sức mạnh của anh, đành phải mở hai bờ môi ra, anh mỉm cười chiến thắng rồi tiến sâu vào phía trong.
Được thôi, Nại Nại đành từ bỏ việc vẫy vùng, vì cô biết cho dù có làm vậy cũng chẳng có ích lợi gì.
Cô vẫn mở to mắt, nhìn vào đôi mắt đáng sợ của Lôi Kình. Hành động hung hãn như loài động vật của anh khiến người khác tự nhiên phát sinh cảm giác khiếp sợ. Những tiếng động nhỏ trong miệng Nại Nại bị anh nuốt trọn. Nại Nại bỗng thấy mình có chút rung động lạ kì.
Nảy sinh tình cảm chỉ vì một nụ hôn không phải là câu chuyện cổ tích tình yêu mà những phụ nữ ở độ tuổi như cô nên có, ngược lại sẽ chỉ làm đau thương tràn ngập trái tim mà thôi. Anh nhất định chỉ coi cô như một thứ đồ chơi, cũng giống như cái định luật kì quặc đó của đàn ông, càng là người phụ nữ mà đàn ông chưa từng chinh phục được, lại càng gợi niềm hứng thú trong họ. Mà cô chính là loại mà anh chưa bao giờ đụng phải, cho nên mới kích thích dục vọng đàn ông mãnh liệt đó trong anh.
Càng nghĩ càng thấy anh đang sỉ nhục cô, Nại Nại phẫn nộ rồi!
Lôi Kình phát hiện biểu cảm của Nại Nại hơi lạ thường, định hôn tiếp thì bị cô cắn mạnh vào môi. Anh nhắm nghiền mắt thể hiện sự tức giận tột cùng, còn cô thì chớp lấy cơ hội thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của anh.
Nại Nại đột nhiên chỉ thẳng tay vào mặt Lôi Kình: “Tên họ Lôi kia, đừng có ức hiếp người quá đáng! Phụ nữ cũng có lòng tự trọng, không phải thứ đồ chơi mà anh muốn gọi thì tới, xua thì đi. Anh còn dám động vào tôi, thì tôi sẽ liều mạng với anh.”
Lôi Kình bật cười trong ngỡ ngàng, sau khi bị Nại Nại chỉ mặt mắng anh nói: “Cô giận rồi sao?”
“Cút! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Nại Nại không biết nước mắt cô đã trào ra tự bao giờ, cô nhanh chóng chạy ra giữa đường cái. Tứ phía là ánh mắt tò mò của người đi đường như càng nhắc nhở cô chuyện vừa xong mất mặt như thế nào.
Đúng vậy, anh chắc chắn là đang đùa giỡn với cô.
Đến nay, cô đã mất tất cả rồi, thứ duy nhất mà cô còn lại chính là bản thân mình, nếu như ngay cả bản thân cô cũng đánh mất luôn, cô sẽ chết mà không có chỗ chôn…
Lần đáng nhớ nhất chính là cùng chị họ đi xem mặt, năm đó chị họ 24 tuổi, còn cô 20. Bởi vì nói là chỉ đến coi qua mặt rồi về luôn, cho nên khi tới địa điểm bà mối hẹn, chị họ ngồi quay lưng với người kia, Nại Nại vì tỏ rõ mình cũng trên một chiến tuyến với chị họ, nên cũng ngồi quay lưng lại. Vậy là, trò đùa tinh nghịch của họ đã thành công, sau khi trốn thoát, đã có một đoạn đối thoại như sau:
Bà mối hỏi chị họ: Thế nào?
Chị họ nói: Cháu không nhìn thấy.
Bà mối hỏi người đi xem mặt: Thế nào rồi?
Anh ta nói: Tôi thích cô gái cao hơn.
Bà mối tức tốc đến nhà chị họ, lôi hai chị em ra đo. Ồ! Nại Nại thắng!
Từ đó trở đi, Nại Nại bách chiến bách thắng, bách thắng bách chiến. Chỉ cần có chị em nào không muốn đi xem mặt, hoặc có ý kiến với sự sắp xếp của bố mẹ, muốn bỏ chạy ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, liền liên hệ với Nại Nại đầu tiên. Có cô hợp sức chiến đấu, chuyện xem mặt nhất định thành công rực rỡ, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ làm đối phương tức giận bỏ đi, hoặc là ôm ấp một mục tiêu khác.
Biệt danh của Nại Nại là, “đi xem mặt đến quỷ cũng phải sầu.”
***
6 giờ tối, tại quán trà Phúc Điền, Nại Nại bắt đầu chương đầu tiên trong nhật kí xem mặt của mình.
Để bày tỏ thành ý của mình, Nại Nại nghiến răng mua một bộ quần áo mới. Chỉ có điều bộ quần áo đó mua theo gu của Tiểu Trần, khiến Nại Nại cảm thấy vô cùng bất an.
Một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, lại thêm một chiếc áo khoác lửng, tất nhiên phần xương quai xanh xinh đẹp và chiếc cổ thon dài của cô được lộ ra, nhưng cũng lộ ra phần rãnh ngực không nên lộ. Nại Nại ấm ức hỏi: “Có nhất định phải ăn mặc giống những cô gái trong tiểu thuyết của bà nội Quỳnh Dao thì mới có thể đi xem mặt thành công không?”
Tiểu Trần liền trả lời: “Xem mặt nhất định phải kê đơn đúng bệnh, đối phương là người thế nào thì sẽ ăn mặc theo kiểu ấy. Thà rằng chúng ta không chấp nhận họ, chứ không thể để họ chê mình được.”
Quá sâu sắc! Nại Nại tự động viên bản thân. Nhưng kiểu ăn mặc theo thời đại của bà nội Quỳnh Dao vẫn khiến cô không thoải mái, đến nụ cười cũng có phần gượng gạo. Còn chẳng kịp phản ứng gì cô đã bị Tiểu Trần kéo đến điểm hẹn xem mặt.
Lúc xuất hiện ở quán trà Phúc Điền với trang phục ấy, rất nhiều khách thưởng trà đều không hẹn mà cùng hướng ánh nhìn về phía cô. Nại Nại cảm thấy lúc đó trên mặt cô chỉ còn thiếu không ghi lên mấy chữ “Đi xem mặt” nữa thôi. Chắc chẳng có ai không biết mục đích cô đến đây là gì. Cô sẽ ghi nhớ ngày hôm nay. Hôm nay sẽ là ngày mất mặt nhất, cũng là lần ăn mặc trang điểm tệ hại nhất trong cuộc đời cô, vì vậy tâm trạng cô càng thêm bất ổn, đến cả vấn đề nên bước vào quán bằng chân trái trước hay chân phải trước cô cũng quên mất
Thế là buổi triển lãm mùa thu mặt hàng tồn đọng đã bước vào giai đoạn cao trào trong lúc cô còn đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng, khi bị Tiểu Trần đẩy vào căn phòng được bao riêng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy “đối tượng giao dịch” đó.
Tiểu Trần vốn cởi mở, qua đó ngồi hàn huyên, Nại Nại thì vẫn giữ nguyên nụ cười bồn chồn như lấy cắp ví tiền của ai đó, cô ngồi ở vị trí sát cửa nhất, tiện cho việc lát nữa có xảy ra chuyện gì thì co giò chạy luôn.
“Đây là đồng nghiệp của em, Tần Nại Nại, còn đây là cháu họ của dì Lý, Lâm Trị.”
Nại Nại nghe giới thiệu xong vội cúi người hành lễ, liền bị Tiểu Trần lườm cho một cái, cô đành cúi đầu ngậm ngùi. Xem ra hôm nay có thể bỏ qua kiểu hành lễ này, đúng là tự làm mình thiệt thòi.
Cái gọi là “tình yêu chị em”, tất nhiên là phải có một chị một em rồi. Vị Lâm Trị ngồi trước mặt khí chất tuấn tú, cường tráng khoẻ mạnh, lại là tiến sỹ, Nại Nại tất nhiên không hiểu nổi sao cậu ta lại đồng ý đi gặp cô. Vốn tính bộc trực thẳng thắn, nên câu đầu tiên cô nói là: “Tôi đã ly hôn rồi.”
Chân cô đau điếng, đó là do Tiểu Trần dùng gót giày giẫm mạnh vào chân cô dưới gầm bàn.
Nại Nại ngẩng đầu lên thấy Tiểu Trần đang lườm mình, đột nhiên phát hiện ra mình lỡ lời, đành cầm cốc lên uống trà.
Đối phương nở một nụ cười, nói: “Tôi biết, người giới thiệu đã nói rất rõ trước đó rồi.”
Nại Nại tự nhủ, vậy càng tồi tệ! Cậu ta đã biết rõ tình hình vậy mà còn đồng ý đến gặp, chắc chắn có vấn đề gì đó.
Người đàn ông đó bước qua, lịch sự rót trà thêm vào cốc của Nại Nại, sau đó cười nói tiếp: “Bởi vì tôi nhận thấy việc ly hôn hay không không thể đem ra làm tiêu chuẩn để đánh giá phẩm cách của một con người. Cho nên tôi cảm thấy mình nên đến.”
Woa! Câu trả lời rất hay, cộng mười điểm. Đôi mắt Nại Nại lập tức cong cong như mảnh trăng khuyết, có thể thấy câu lấy lòng đó của anh rất có tác dụng.
Tiểu Trần vốn sợ câu nói đó của Nại Nại sẽ khiến người ta không thoải mái, tình hình này có thể thấy cô gỡ bỏ được cả nghìn cân gánh nặng, thế nên vội vàng nói: “Thực ra chị Nại Nại rất lương thiện! Chị ấy còn biết nấu cơm, đan áo len. Phụ nữ ngày nay mấy ai còn biết đan áo nữa đâu? Chị ấy chính là mẫu dâu thảo vợ hiền đó ạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phụt! Nại Nại phun hết ngụm trà vừa uống. Tiểu Trần, em không thể như thế được, sao em có thể nói lời phỉ báng người khác thế chứ? Câu dâu thảo vợ hiền chính là dùng để chửi người khác em có biết không? Ai dám nói thêm một câu nào nữa, Nại Nại nhất định sẽ mắng người đấy, các người mới là dâu thảo vợ hiền, cả nhà các người toàn dâu thảo vợ hiền…
Ngước mắt lên lén nhìn, cô thấy Lâm Trị vẫn cứ mỉm cười. Nại Nại lẩm bẩm một mình, xem ra người này với Lôi Công có cùng kiểu phản ứng. Chỉ có điều mép Lôi Công k xuống dưới, còn mép người này thì hướng lên trên mà thôi.
Một Nại Nại đang lẩm bẩm một mình, một Lâm Trị tìm không tìm ra chủ đề nói chuyện. Cả hai đều im lặng khiến Tiểu Trần thấy khó xử vô cùng.
“Nhà của công ty hai người có dễ bán không?” Lâm Trị cảm thấy không khí hơi ngại ngùng, đành tìm một chủ đề bất kì nào đó. Thực ra thì ấn tượng đầu tiên của anh với Nại Nại rất tốt. Nói thế nào nhỉ, cô là kiểu người chưa từng vấy bẩn bụi trần nhân thế. Tất nhiên cũng có cá tính riêng, nhưng thuộc loại lương thiện. Hơn nữa vui buồn giận dỗi đều thể hiện rõ trên mặt, rất đáng yêu. Nại Nại dáng người nhỏ, nên cái gì trông cũng nhỏ nhắn xinh xắn, thêm nữa là bộ váy trắng, mang lại cảm giác như đang gặp hoa khôi thời còn ở trường đại học.
“Căn hộ của chúng tôi hình dạng đúng tiêu chuẩn, ánh sáng đẹp, thêm vào đó giá cả đang trong thời kì khuyến mại, sau này sẽ còn có đường xe điện ngầm đi thẳng vào trung tâm thành phố, cho nên rất dễ bán.” Nói đến vấn đề nghề nghiệp, Nại Nại vô cùng nghiêm túc, rất có phong thái của một người bán hàng.
Lâm Trị khẽ nhoẻn miệng cười, chiếc lúm đồng tiền nhỏ khiến Tiểu Trần chết mê chết mệt. Cô lặng lẽ véo nhẹ vào lưng Nại Nại. Khi Nại Nại quay người lại thì thấy Tiểu Trần lẩm bẩm: “Còn đợi gì nữa, xông lên mau!”
Nại Nại cúi đầu uống trà giả vờ không hiểu gì, thầm nghĩ “Xông cái gì mà xông, người ta còn chưa nói gì mà!” Tiểu Trần thấy bà chị lại tiếp tục giả ngốc, nên dẫm một cái lên chân. Lần này Nại Nại chịu không nổi, đột ngột đứng phắt dậy nói: “Lâm tiên sinh, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Hở? Cằm Tiểu Trần suýt nữa rơi xuống bàn, vô cùng kinh ngạc. Tốc độ như vậy thì quá nhanh, đúng là cô muốn Nại Nại xông lên, nhưng đâu thể cầm sào mà nhảy được!
Lâm Trị lại không có phản ứng gì quá lớn, chỉ cúi đầu cười, sau đó đứng dậy nói: “Được! Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo thôi.”
Không phải bản thân cô xảo quyệt, chỉ là do cuộc đời xô đẩy mà thôi!
Nại Nại sau khi lập chiến công hoành tráng, không quên quay lại nhắc Tiểu Trần: “Tủ lạnh trong nhà còn thức ăn, em nhớ hâm nóng lại rồi mới ăn nhé.”
Tiểu Trần chết lặng! Thản nhiên vứt bỏ người giới thiệu như vậy? Còn kêu bà mối về nhà ăn cơm thừa, các người thật quá tuyệt tình…
***
Trời đã xế chiều, trang phục của Nại Nại vô cùng thu hút, mới bước khỏi quán có mấy bước mà không biết bao người ngước theo. Bộ trang phục của Nại Nại đang mặc kết hợp với chiếc áo sơ mi và quần bò của Lâm Trị đúng là tươi trẻ sắc xuân, vô cùng hợp.
Không thể tập trung vào một điểm nhưng cô vẫn nhìn được rõ khuôn mặt của anh, các nét sáng rõ, khuôn mặt tươi trẻ. Anh có nét giống với Lữ Nghị trước khi kết hôn, lịch sự, hoà nhã, lại có chút tính trẻ con.
Là cái gì đã khiến con người ta thay đổi? Nại Nại thực tình không biết.
Lúc đó, anh rất yêu cô, luôn tranh giành việc quét nhà rửa bát, còn nằm ngoan ngoãn trên sofa để cô ngoáy tai cho. Chiếc bông ngoáy tai mềm mại, nụ cười ngọt ngào của Nại Nại, chính là một đoạn kí ức sáng chóiô.
Sau đó, anh bắt đầu bận rộn, bắt đầu không kịp ăn bữa sáng, bắt đầu giữa đêm về nhà mùi rượu nồng nặc rồi nôn mửa, bắt đầu dần dần không còn hôn cô nữa.
Cuối cùng cũng đến một ngày kết thúc cuộc sống như thế, cô mới dám quay đầu nhìn lại. Lặng lẽ đếm kĩ từng dấu chân in lại từ trước đến nay, cô không thể nhận ra được rốt cuộc mình đã bước thiếu ở chỗ nào, chỗ nào đã khiến cô mất đi gia đình, khiến anh có lí do tìm đến vòng tay của người phụ nữ khác để giải tỏa những mệt mỏi căng thẳng trong công việc?
Lâm Trị nhận thấy Nại Nại đang ngây người nhìn mình, liền lấy tay xoa cằm rồi trêu Nại Nại: “Tôi nhớ trước khi đến đây đã cạo râu rồi mà.”
Những lời nói đùa đầy thiện chí của Lâm Trị khiến Nại Nại bật cười, nụ cười tỏa nắng của cô làm trái tim Lâm Trị khẽ rung động, anh nói: “Thực ra chị nên cười nhiều, vì khi chị cười đôi mắt của chị rất đẹp.”
Nại Nại lặng đi trước câu nói của Lâm Trị, cô ngước mặt lên suy nghĩ, con người nghiêm túc như Lâm Trị chính là đại diện cho cuộc sống tương lai ổn định, chỉ cần cô dũng cảm bước lên trước một bước, tiếp theo chính là kết thúc viên mãn như trong mơ.
Thế nhưng, bước này, cô không thể bước lên được.
Trên thế giới này có rất nhiều đàn ông tốt, nhưng thật sự phù hợp với một người phụ nữ nào đó thì không nhiều. Lâm Trị rất tốt, nhưng cũng chính vì vậy mà Nại Nại càng biết tự lượng sức mình, cô luôn biết tùy sức mà làm. Đối với chàng trai trẻ trước mặt, cô có một cảm giác không thích hợp khó diễn tả bằng lời, luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Cô vốn dĩ cho rằng tuổi tác chính là thứ không thích hợp nhất, nhưng đến giờ phút này, nó cũng chẳng nói lên điều gì, chỉ có điều cô nhận thấy giữa hai người thiếu đi cái loại hormone đó. Cái loại hormone khiến cho người ta sẽ nhớ đến nhau cả trong giấc mơ.
Nại Nại đang lẩm bẩm suy tính tiếp sau đây nên nói gì, sau khi nghĩ ra mới nói một cách cẩn thận: “Thực ra ấn tượng của tôi với Lâm tiên sinh rất tốt, nhưng sự cách biệt tuổi tác là một vấn đề lớn giữa chúng ta. Đặc biệt là sau khi thấy được vẻ tuấn tú của Lâm tiên sinh, cảm giác tự ti trong tôi càng mạnh hơn. Vì thế tôi thấy chúng ta cứ nên làm bạn thì vẫn hay hơn.”
“Cái này được gọi là vừa đấm vừa xoa đúng không?” Lâm Trị cười, để lộ ra hàm răng trắng sáng làm Nại Nại lóa mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với thiện ý của anh, Nại Nại vô cùng cảm kích, cho nên không nỡ mở miệng nói câu tạm biệt, hai người cúi đầu tiếp tục bước đi. Nại Nại thấy ngại ngùng, đang định tìm chủ đề nào đó để nói chuyện tiếp, thì bỗng nghe thấy tiếng điện thoại reo. Vừa cầm lên xem, một loạt số 8 hiện lên khiến Nại Nại nhũn người, nhanh chóng nhét điện thoại vào túi, ngại ngùng quay sang cười với Lâm Trị.
Lâm Trị nhìn cô rồi lại quay ra nhìn chiếc túi, lên tiếng nhắc: “Chị không c ngại đâu, nếu như có gì bất tiện thì tôi sẽ ra chỗ khác để chị nghe điện thoại.”
Nại Nại cười gượng gạo, đành phải nhấc điện thoại nghe, cẩn thận tiếp chuyện người gọi đến: “Alô, tôi là Tần Nại Nại, xin hỏi ai đấy ạ?”
“Cô nói xem?” Bên kia là giọng nói lạnh tựa băng, lạnh đến kinh khủng.
Chỉ là bệnh nghề nghiệp của người bán hàng khi nghe điện thoại thôi, có cần phải tức giận vậy không? Nại Nại cười với Lâm Trị, rồi thận trọng nói: “Lôi tiên sinh, xin hỏi ngài có việc gì không?”
“Cái tên mà cô đang nhìn hắn cười ngốc nghếch đó là ai?” Nhiệt độ giọng nói của đầu dây bên kia tụt xuống âm 150 độ.
“Tôi không cười ngốc nghếch.” Nại Nại ngước đầu và lại tiếp tục cười ngốc nghếch với Lâm Trị.
“Cô đợi tôi.” Chưa đợi cô trả lời, anh đã dập điện thoại. Tiếng tút tút truyền lại khiến Nại Nại dự cảm không lành, liền nói với Lâm Trị: “Lâm tiên sinh, tôi có việc đi trước, liên lạc sau nhé.” Nói xong cô liền nhanh chóng bỏ chạy, vừa quay đầu đã đụng phải ngực của ai đó. Khuôn ngực rắn chắc như tấm sắt này chỉ có thể thuộc về vị đại ca xã hội đen kia thôi. Nghĩ vậy Nại Nại ngẩng đầu lên cười trừ: “Hi… Trùng hợp quá! Ngài đang đi dạo ở đây à?”
Lúc này Lôi Kình xem ra rất bình tĩnh, đầu tiên ôm lấy eo cô, sau đó tiến về phía trước. Đôi chân ngắn của Nại Nại đành phải tăng tốc mới theo kịp, nháy mắt cô đã bị lôi đến trước mặt Lâm Trị.
“Cô ấy toàn chưa được sự đồng ý của tôi đã chạy ra ngoài chơi. Lần sau khi thấy số điện thoại cô ấy hiện lên màn hình thì mong anh hãy dập máy ngay lập tức.” Nói xong Lôi Kình cũng không quên lườm Nại Nại một cái.
Có câu người phụ nữ tốt không chấp thiệt thòi trước mắt, anh ta là xã hội đen, dây vào không được thì ta tránh. Thế nên cô ngại ngùng thể hiện rõ thái độ với Lâm Trị: “Đúng! Là tôi sai rồi! Sau này Lâm tiên sinh không cần phải liên lạc với tôi nữa.”
Lôi Kình rất hài lòng với sự biết điều của cô, mép khẽ nhếch lên, chưa nói lời tạm biệt đã kéo Nại Nại đi.
Nại Nại vùng vẫy không nổi, đành ai oán nhìn Lâm Trị đứng lặng tại chỗ. Lần này thật thảm hại! Amen!
Đột nhiên, Nại Nại nghe thấy tiếng Lâm Trị vang lên: “Nhưng vị tiên sinh này với Tần tiểu thư đã kết hôn chưa? Chỉ cần chưa kết hôn thì bất cứ người đàn ông nào cũng có quyền theo đuổi Tần tiểu thư.”
Đùng… đoàng, tiếng sấm dội ngang tai. Nại Nại nhìn Lâm Trị với ánh mắt đầy thương cảm, thầm nghĩ: Cậu nhóc họ Lâm, cậu đúng là không có mắt nhìn người, người này là xã hội đen, cậu không nhận ra sao? Để bảo vệ an toàn tính mạng cho cậu, tôi đã chấp nhận phục tùng sự uy hiếp rồi, cậu ngốc này lẽ nào vẫn chưa nhận ra?
Lông mày Lôi Kình nhếch hẳn lên, quay người lại liếc tên tiểu tử miệng còn hôi sữa vừa mới lớn tiếng đòi theo đuổi người phụ nữ của anh, nghiến răng nói từng từ từng chữ: “Cô ấy, là người phụ nữ của tôi! Trước khi tôi nổi giận, cút ngay.”
Sát khí ngùn ngụt khiến Lâm Trị hơi hơi nhận ra nghề nghiệp của người đàn ông này, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Tôi c rằng người phụ nữ và người vợ hoàn toàn khác nhau, còn anh thì sao?”
Khác nhau? Lôi Kình chả thèm nói thêm, nâng mặt Nại Nại lên, bắt đầu hôn mãnh liệt. Hai tay giữ chặt đôi vai gày của cô, giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống Nại Nại vậy. Đôi môi gặp nhau, cuối cùng Nại Nại cũng không kháng lại được sức mạnh của anh, đành phải mở hai bờ môi ra, anh mỉm cười chiến thắng rồi tiến sâu vào phía trong.
Được thôi, Nại Nại đành từ bỏ việc vẫy vùng, vì cô biết cho dù có làm vậy cũng chẳng có ích lợi gì.
Cô vẫn mở to mắt, nhìn vào đôi mắt đáng sợ của Lôi Kình. Hành động hung hãn như loài động vật của anh khiến người khác tự nhiên phát sinh cảm giác khiếp sợ. Những tiếng động nhỏ trong miệng Nại Nại bị anh nuốt trọn. Nại Nại bỗng thấy mình có chút rung động lạ kì.
Nảy sinh tình cảm chỉ vì một nụ hôn không phải là câu chuyện cổ tích tình yêu mà những phụ nữ ở độ tuổi như cô nên có, ngược lại sẽ chỉ làm đau thương tràn ngập trái tim mà thôi. Anh nhất định chỉ coi cô như một thứ đồ chơi, cũng giống như cái định luật kì quặc đó của đàn ông, càng là người phụ nữ mà đàn ông chưa từng chinh phục được, lại càng gợi niềm hứng thú trong họ. Mà cô chính là loại mà anh chưa bao giờ đụng phải, cho nên mới kích thích dục vọng đàn ông mãnh liệt đó trong anh.
Càng nghĩ càng thấy anh đang sỉ nhục cô, Nại Nại phẫn nộ rồi!
Lôi Kình phát hiện biểu cảm của Nại Nại hơi lạ thường, định hôn tiếp thì bị cô cắn mạnh vào môi. Anh nhắm nghiền mắt thể hiện sự tức giận tột cùng, còn cô thì chớp lấy cơ hội thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của anh.
Nại Nại đột nhiên chỉ thẳng tay vào mặt Lôi Kình: “Tên họ Lôi kia, đừng có ức hiếp người quá đáng! Phụ nữ cũng có lòng tự trọng, không phải thứ đồ chơi mà anh muốn gọi thì tới, xua thì đi. Anh còn dám động vào tôi, thì tôi sẽ liều mạng với anh.”
Lôi Kình bật cười trong ngỡ ngàng, sau khi bị Nại Nại chỉ mặt mắng anh nói: “Cô giận rồi sao?”
“Cút! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Nại Nại không biết nước mắt cô đã trào ra tự bao giờ, cô nhanh chóng chạy ra giữa đường cái. Tứ phía là ánh mắt tò mò của người đi đường như càng nhắc nhở cô chuyện vừa xong mất mặt như thế nào.
Đúng vậy, anh chắc chắn là đang đùa giỡn với cô.
Đến nay, cô đã mất tất cả rồi, thứ duy nhất mà cô còn lại chính là bản thân mình, nếu như ngay cả bản thân cô cũng đánh mất luôn, cô sẽ chết mà không có chỗ chôn…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro