Lôi Kình! Em sẽ...
Thuấn Gian Khuynh Thành
2024-11-11 23:27:30
Nại Nại bình sinh rất nhỏ
nhen. Loại nhỏ nhen này khác xa so với nhỏ nhen bình thường.
Kiểu như, anh tát tôi một cái, tôi nhất định phải hoàn trả. Anh dám doạ dẫm tôi, tôi cũng sẽ phải doạ lại anh.
Nhưng những suy nghĩ này mãi mãi chỉ là suy nghĩ, cô chưa dám thi thố lần nào.
Sở dĩ không thành công cũng vì cô là một cái bao trút giận “phẩm chất cao”, có tức cũng cố nuốt giận vào lòng, nào dám trả thù lại người ta.
Cô đã từng khẳng khái nói, ông trời ơi hãy ban cho con sức mạnh, con không muốn là bao trút giận nữa. Lần sau, lần sau nữa, nếu có ai dám doạ nạt con, con nhất định sẽ doạ nạt lại họ, nếu không, con không mang họ Tần!
Hứa Thuỵ Dương lén nhìn Nại Nại khóc lóc thảm thiết cũng cảm thấy sợ hãi, bất an. Lúc này cô càng bi thương thì chốc nữa mấy anh em họ chết càng nhanh. Nghĩ vậy Hứa Thụy Dương liền đứng dậy nói: “Chị dâu, bác sỹ đã đi rồi, hay là chúng ta đi xem Kình ca ra sao?”
Nại Nại ngừng khóc, giấu bức vẽ trong tay, nỗ lực kìm chế cảm xúc. Cô muốn thể hiện mình kiên cường như không có chuyện gì trước mặt Lôi Kình. Cô không muốn anh phải bận tâm, càng không muốn trong lúc đau đớn nhất anh lại cảm thấy buồn bã.
Cho nên cô chớp mắt mấy lần để nước mắt thôi rơi, rồi đi theo sau Hứa Thụy Dương, cố gắng áp chế nhịp tim đập thình thình rồi đi vào phòng ngủ.
Lúc này Nại Nại đã chuẩn bị trước câu nói đầu tiên khi hai người gặp lại, cô sẽ nhìn anh chân tình và nói: “Đừng ngốc nữa, sau này em sẽ mãi mãi bên anh”.
Ừhm, chắc chắn sẽ nói như vậy. Cô dằn lòng nắm chặt bàn tay.
Cửa phòng ngủ vừa mở, ánh nắng ngoài trời xuyên qua cửa sổ quá chói mắt, khiến cho nước mắt Nại Nại lại tuôn trào. Chỉ có điều khi cô lau đi mấy giọt nước mắt nhạt nhoà, định thần nhìn kcảnh vật trong phòng, thì trong lòng bỗng thấy tức giận tột đỉnh.
“Sao em lại tới đây?” Giọng Lôi Kình không mấy thân thiện, bất ngờ hỏi.
Lúc này anh ngồi trên giường, chiếc áo sơ mi cởi một bên tay, trên vai có băng bó, trên miếng băng còn dính chút máu, băng một miếng không to không nhỏ, nhưng tuyệt đối không phải loại sắp trút hơi thở cuối cùng. Tay trái anh không bị thương đang cầm điếu thuốc, quá ngạc nhiên khi trông thấy Nại Nại, nên làm rơi lên giường, anh cau mày hất xuống đất rồi bình thản ngẩng đầu nhìn Nại Nại.
Xung quanh còn có mấy huynh đệ, mỗi người ngồi một phía, có điều tất cả đều đang cười gian xảo.
Sự tức giận này Nại Nại nói gì cũng không thể nuốt trôi. Ban đầu cô đã chuẩn bị tâm lí, Lôi Kình ít nhất cũng mất nửa tính mạng, kết quả bây giờ anh khoẻ mạnh ngồi đó, lại còn ngây thơ hỏi cô tại sao lại tới, cái tên khốn kiếp này!
Cô thật muốn dùng túi đập chết cái tên khốn thiên hạ vô địch này.
Quả nhiên dây thần kinh của Nại Nại vẫn chậm hơn so với người thường, cô nghĩ như vậy mà vẫn không động thủ được.
Cô cười lạnh lùng: “Sao thế, anh vẫn chưa tàn phế hả?”
Lôi Kình ngạc nhiên: “Sao vậy, em có ý gì?”
Bỗng nhiên Nại Nại cầm chiếc túi sách đập vào đầu Lôi Kình, anh không phòng bị, nên suýt chút nữa ngã ra giường. Theo phản xạ anh đưa tay đỡ lấy chiếc túi lần nữa đang đà lao tới tấn công, ai ngờ đột nhiên lúc này tay chân Nại Nại lại linh hoạt đến vậy. Thấy chiếc túi của mình bị vô hiệu hoá, cô liền nhảy lên giường, dùng miệng và tay tấn công tay và bụng anh.
Đúng là gần mất mạng!
Taycòn đỡ, chứ bụng bị cô cắn mấy miếng đúng là đau chết người.
Mấy huynh đệ còn lại nhân lúc thần không hay quỷ không biết thu lại ánh mắt tò mò lần ra khỏi phòng, bởi họ biết khi Lôi Kình biết đầu đuôi sự việc, mấy người họ không ai toàn mạng mà sống tiếp được.
Chỉ chút thương tích nho nhỏ ở cánh tay mà dám lấy đại ca và chị dâu ra trêu đùa, chán sống rồi sao?
Bước ra khỏi cửa, Hứa Thuỵ Dương đóng cửa lại rồi mới dám lên tiếng, vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán: “Không hổ là mẹ con”.
“Sao thế?” Lão Ngũ bước lên đập vai hỏi.
“Chị dâu với mẹ chị thật quá giống, quá giống, ngay đến cách đánh người cũng y hệt”. Hứa Thụy Dương lên tiếng than thở.
Hồng Cao Viễn quay đầu đạp cho Thuỵ Dương một cái: “Là ý gì, có gì thì sổ toẹt ra, đừng vòng vo mãi”.
“Tóm lại, sau này bọn mày gặp chị dâu và mẹ vọ Kình ca thì phải đặc biệt cẩn thận. Tuyệt đối đừng có chọc giận hai mẹ con họ. Thật đấy! Đó là những người còn phiền phức hơn cả lũ lưu manh”. Hưa Thuỵ Dương đưa tay lên xoa chỗ trán lúc nãy bị đập, tốt bụng cảnh báo trước mọi người.
“Ý của mày là…” Hồng Cao Viễn vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
“Đừng nói nữa, tóm lại chốc nữa Kình ca ra thì bọn mày sẽ rõ, thương tích trên mặt còn nghiêm trọng hơn của bọn Khổng Tích để lại ấy chứ”. Hứa Thuỵ Dương ho một tiếng rồi cười gian manh.
“Đồ khốn!” Cả ba người còn lại cùng lúc quát lHứa Thụy Dương đột nhiên nhớ tới điều gì, liền quay lại phòng, không gõ cửa đã trực tiếp xông vào. Vừa vào đã thấy Lôi Kình đang ôm hôn Nại Nại nồng cháy, anh liền hắng giọng: “Kình ca! Anh cứ làm việc tiếp đi, nghe vài câu là được rồi.”
Nại Nại cố gắng thoát khỏi đôi môi của anh, thực sự cảm thấy ngại ngùng với người đứng phía sau, chỉ biết úp mặt vào chiếc gối giả chết. Ngược lại thái độ của Lôi Kình lại rất bình thản, hỏi như không có chuyện gì: “Có gì thì nói nhanh, còn đang bận việc “chính” đây.”
Hứa Thuỵ Dương cười vô cùng giao xảo: “Anh yên tâm, em sẽ không làm gián đoạn chuyện vui của anh. Lúc nãy khi đón chị dâu đến, Y Lệ có gọi điện hỏi thăm hi vọng anh vẫn bình an”.
Lôi Kình ngây người một lúc, rồi nhanh chóng ra mệnh lệnh: “Cút mau! Không có lệnh không được xông bừa vào”.
Hứa Thụy Dương lúc này rất tinh tường, nhanh chóng phi thân trốn thoát khỏi chiếc gạt tàn đang bay tới phía sau, rồi tí ta tí tởn đi xuống nhà hội họp cùng mấy anh em.
Đợi Hứa Thuỵ Dương đóng cửa lại, Nại Nại mới ngượng ngùng đứng dậy khỏi giường. Cô cảm thấy ngại vì hành động lúc nãy của mình, đứng dậy vuốt phẳng lại quần áo, xách tay quay người chuẩn bị về nhà.
“Em làm gì thế?” Lôi Kình mặt không biểu cảm.
“Phí lời, về nhà chứ sao. Anh cũng chưa chết, gọi em đến làm gì?” Nại Nại nói không nể tình, cũng chả biết đang giận Lôi Kình cái gì, chỉ có điều luôn cảm thấy có gì đó không ổn giữa hai người.
Có lẽ do trước đó quá đau lòng, khó khăn lắm mới thấy được trái tim chân thật, cho nên có cảm thấy đôi chút thiếu xót. Nếu như thực sự phải mặt đối mặt bày tỏ tấm chân tình, cô sợ rằng sẽ không kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân. Cho nên phản ứng đầu tiên và quen thuộc của Nại Nại vẫn giả ngây giả ngô, Lôi Kình không sao thì tốt. Giờ thì rút trước mới là là khôn ngoan nhất.
Lôi Kình quá hiểu cô, ngay từ giây phút thấy cô bước vào cửa, mắt đẫm lệ vì anh, thì anh đã hạ quyết tâm rồi.
Dù tương lai có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không để cô đi nữa. Anh không giống các nam chính bi luỵ trong phim truyền hình, vì tình yêu mà hi sinh, nhất quyết nuốt nước mắt và đau khổ vào trong tim. Người phụ nữ của Lôi Kình thì nhất định phải ở cạnh anh, an toàn giao cho anh, người nhất định phải ở đây. Như thế mới xứng làm người phụ nữ của Lôi Kình.
Thế là anh kéo tay cô, nghiêm nghị nói: “Tần Nại Nại, bây giờ em mới muốn đi hả, muộn mất rồi!”
Nại Nại giận dỗi hỏi: “Cái gì? Em bán thân cho xã hội đen các anh rồi chắc?”
Lôi Kình chuyển mình, kéo Nại Nại vào lòng cười nói: “Có nhìn thấy vết máu trên vai anh không? Có nó thì anh đã không còn là xã hội đen nữa rồi”.
Là ý gì? Lẽ nào mọi phong ba bão táp đã qua, trước mắt là dải cầu vồng ngàn dặm? Cho dù Lôi Kình chỉ có tay trái, nhưng sức lực vẫn mạnh mẽ vô cùng. Nại Nại nghiêng nghiêng ngả ngả ngã vào lòng anh.
Trong phòng lúc này rất yên tĩnh, Nại Nại có thể nghe thấy tiếng tim anh đập mạnh mẽ rộn ràng.
Nếu như anh thực sự không còn là xã hội đen nữa thì mọi thứ sẽ biến đổi ra sao? Nhưng huynh đệ ngoài kia, những phi vụ làm ăn của Húc Đô và cả kế sinh nhai của họ sau này, Tất cả mọi thứ đều phải suy tính kĩ càng, không biết tên lỗ mãng này đã nghĩ đến chưa?
Lôi Kình nhận thấy Nại Nại đang cau mày suy nghĩ dữ dội, anh liền lấy cằm cọ cọ vào trán cô ra lệnh: “Nàng ngốc, không cần em phải suy nghĩ nhiều, chuyện cần thiết em nên chịu trách nhiệm lúc này nhất chính là ngủ cùng anh. Ba ngày nay anh chưa chợp mắt tí nào rồi”.
Nại Nại ngoan ngoãn nằm sát cạnh anh, e ấp cuộn mình trong lòng anh, sống mũi cay cay: “Cứ như vậy rút lui, anh có hối hận?”
“Hối hận cái gì? Hối hận vì đã quen biết em? Nhưng mà lúc nãy em đánh anh, anh thực sự có chút hối hận, không ngờ em lại có khuynh hướng bạo lực vậy!” Lôi Kình cố ý chọc Nại Nại.
“Anh…” Nại Nại mở miệng là cắn. Lôi Kình không thấy đau mấy, chỉ xót xa hàm răng trắng như ngọc của cô, thế là đấy đầu cô ra mắng yêu: “Em có thể đối chiêu khác được không? Ngày nào cũng thế, em không phải tuổi cẩu đấy chứ?”
Nại Nại thu răng, mặt ngẩng lên, để mặc cho Lôi Kình ôm chặt cô vào lòng, không muốn rời xa người đàn ông vô lương tâm này nữa.
Lôi Kình ngồi phía sau không lên tiếng, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu cô, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Ba ngày gian khổ, cuối cùng cũng đã kết thúc. Từ giờ trở đi, ít nhiều họ cũng có một khoảng thời gian yên ổn, trước khi tốp người tiếp theo tìm tới.
Có lẽ giữ Nại Nại bên cạnh hơi nguy hiểm, nhưng anh không hạ nổi quyết tâm rời xa cô lần nữa. Cứ để cho anh ích kỉ một lần vậy. Anh thề sẽ dốc toàn bộ sức lực và tính mạng để bảo vệ an toàn cho cô.
Lúc Nại Nại đang mơ màng thì bỗng nghe thấy Lôi Kình thì thầm bên tai: “Nại Nại!”
“Gì cơ?” Nại Nại nằm trong vòng tay ấm áp của anh, vô cùng buồn ngủ.
“Lần này chắc có thể kết hôn rồi hả?” Lôi Kình thì thầm hỏi.
Trước khi mất đi ý thức hoàn toàn để chìm vào giấc ngủ, Nại Nại thốt câu cuối cùng: “Đừng quậy nữa, ngủ đi!”
Hừm! Lại thế rồi.
“Kình ca, Kình ca.” Hồng Cao Viễn đánh bài thua, phụ trách lên tầng báo tin. Rút kinh nghiệm từ Hứa Thụy Dương, lần này anh đã thận trọng gõ cửa. Nhưng lúc đi vào vẫn thấy sắc mặt Lôi Kình rất tệ.
“Mau nói!” Lôi Kình thấy Nại Nại vẫn đang ngủ ngon lành, cố hạ thấp giọng.
“Mẹ của chị dâu, cũng là mẹ vợ của Đại ca gọi điện cho đồng nghiệp chị dâu, đồng nghiệp chị dâu lại gọi điện tới đây…”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Nghe Hồng Cao Viễn vòng vo tam quốc, Lôi Kình không thể nhẫn nại thêm.
“Bà nói, nếu trong vòng 15 phút nữa, con gái bà không về nhà, thì sẽ báo cảnh sát”. Hồng Cao Viễn nhếch mép cười, coi như cái kết cho câu chuyện, nhanh chân biến mất khỏi căn phòng.
“Mẹ vợ?” Lôi Kình ngây người. Lần đầu tiếp xúc với từ này, anh không biết phải làm gì. Anh cúi đầu lặng nhìn Nại Nại đang ngủ ngon trong lòng mình. Nại Nại ngốc nghếch mặt đỏ như trái táo nằm trên giường của hai người, ngủ rất bình yên.
Có lẽ cũng là một cách xưng hô hay. Ít ra cũng đồng nghĩa với việc Nại Nại sắp thành người phụ nữ của anh.
Như vậy xem ra việc có mẹ vợ cũng không hề tệ.
Lôi Kình hình như quên mất, người mẹ vợ mà anh vừa nhắc đến với ý tán đồng lại đang phát điên lên, đồng thời thầm thề rằng: Nhất định phải cho tên tiểu tử xã hội đen hoàn lương biết thế nào là uy phong của mẹ vợ. Phải chăng hổ không ra oai, thì tiểu tử đó lại coi bà là Hello Kitty chắc?
“Hắt xì!” Lôi Kình bất giác hắt hơi một cái, luôn cảm thấy bốn bề đều có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thật không ngờ, ý niệm lại linh đến vậy.
Kiểu như, anh tát tôi một cái, tôi nhất định phải hoàn trả. Anh dám doạ dẫm tôi, tôi cũng sẽ phải doạ lại anh.
Nhưng những suy nghĩ này mãi mãi chỉ là suy nghĩ, cô chưa dám thi thố lần nào.
Sở dĩ không thành công cũng vì cô là một cái bao trút giận “phẩm chất cao”, có tức cũng cố nuốt giận vào lòng, nào dám trả thù lại người ta.
Cô đã từng khẳng khái nói, ông trời ơi hãy ban cho con sức mạnh, con không muốn là bao trút giận nữa. Lần sau, lần sau nữa, nếu có ai dám doạ nạt con, con nhất định sẽ doạ nạt lại họ, nếu không, con không mang họ Tần!
Hứa Thuỵ Dương lén nhìn Nại Nại khóc lóc thảm thiết cũng cảm thấy sợ hãi, bất an. Lúc này cô càng bi thương thì chốc nữa mấy anh em họ chết càng nhanh. Nghĩ vậy Hứa Thụy Dương liền đứng dậy nói: “Chị dâu, bác sỹ đã đi rồi, hay là chúng ta đi xem Kình ca ra sao?”
Nại Nại ngừng khóc, giấu bức vẽ trong tay, nỗ lực kìm chế cảm xúc. Cô muốn thể hiện mình kiên cường như không có chuyện gì trước mặt Lôi Kình. Cô không muốn anh phải bận tâm, càng không muốn trong lúc đau đớn nhất anh lại cảm thấy buồn bã.
Cho nên cô chớp mắt mấy lần để nước mắt thôi rơi, rồi đi theo sau Hứa Thụy Dương, cố gắng áp chế nhịp tim đập thình thình rồi đi vào phòng ngủ.
Lúc này Nại Nại đã chuẩn bị trước câu nói đầu tiên khi hai người gặp lại, cô sẽ nhìn anh chân tình và nói: “Đừng ngốc nữa, sau này em sẽ mãi mãi bên anh”.
Ừhm, chắc chắn sẽ nói như vậy. Cô dằn lòng nắm chặt bàn tay.
Cửa phòng ngủ vừa mở, ánh nắng ngoài trời xuyên qua cửa sổ quá chói mắt, khiến cho nước mắt Nại Nại lại tuôn trào. Chỉ có điều khi cô lau đi mấy giọt nước mắt nhạt nhoà, định thần nhìn kcảnh vật trong phòng, thì trong lòng bỗng thấy tức giận tột đỉnh.
“Sao em lại tới đây?” Giọng Lôi Kình không mấy thân thiện, bất ngờ hỏi.
Lúc này anh ngồi trên giường, chiếc áo sơ mi cởi một bên tay, trên vai có băng bó, trên miếng băng còn dính chút máu, băng một miếng không to không nhỏ, nhưng tuyệt đối không phải loại sắp trút hơi thở cuối cùng. Tay trái anh không bị thương đang cầm điếu thuốc, quá ngạc nhiên khi trông thấy Nại Nại, nên làm rơi lên giường, anh cau mày hất xuống đất rồi bình thản ngẩng đầu nhìn Nại Nại.
Xung quanh còn có mấy huynh đệ, mỗi người ngồi một phía, có điều tất cả đều đang cười gian xảo.
Sự tức giận này Nại Nại nói gì cũng không thể nuốt trôi. Ban đầu cô đã chuẩn bị tâm lí, Lôi Kình ít nhất cũng mất nửa tính mạng, kết quả bây giờ anh khoẻ mạnh ngồi đó, lại còn ngây thơ hỏi cô tại sao lại tới, cái tên khốn kiếp này!
Cô thật muốn dùng túi đập chết cái tên khốn thiên hạ vô địch này.
Quả nhiên dây thần kinh của Nại Nại vẫn chậm hơn so với người thường, cô nghĩ như vậy mà vẫn không động thủ được.
Cô cười lạnh lùng: “Sao thế, anh vẫn chưa tàn phế hả?”
Lôi Kình ngạc nhiên: “Sao vậy, em có ý gì?”
Bỗng nhiên Nại Nại cầm chiếc túi sách đập vào đầu Lôi Kình, anh không phòng bị, nên suýt chút nữa ngã ra giường. Theo phản xạ anh đưa tay đỡ lấy chiếc túi lần nữa đang đà lao tới tấn công, ai ngờ đột nhiên lúc này tay chân Nại Nại lại linh hoạt đến vậy. Thấy chiếc túi của mình bị vô hiệu hoá, cô liền nhảy lên giường, dùng miệng và tay tấn công tay và bụng anh.
Đúng là gần mất mạng!
Taycòn đỡ, chứ bụng bị cô cắn mấy miếng đúng là đau chết người.
Mấy huynh đệ còn lại nhân lúc thần không hay quỷ không biết thu lại ánh mắt tò mò lần ra khỏi phòng, bởi họ biết khi Lôi Kình biết đầu đuôi sự việc, mấy người họ không ai toàn mạng mà sống tiếp được.
Chỉ chút thương tích nho nhỏ ở cánh tay mà dám lấy đại ca và chị dâu ra trêu đùa, chán sống rồi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bước ra khỏi cửa, Hứa Thuỵ Dương đóng cửa lại rồi mới dám lên tiếng, vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán: “Không hổ là mẹ con”.
“Sao thế?” Lão Ngũ bước lên đập vai hỏi.
“Chị dâu với mẹ chị thật quá giống, quá giống, ngay đến cách đánh người cũng y hệt”. Hứa Thụy Dương lên tiếng than thở.
Hồng Cao Viễn quay đầu đạp cho Thuỵ Dương một cái: “Là ý gì, có gì thì sổ toẹt ra, đừng vòng vo mãi”.
“Tóm lại, sau này bọn mày gặp chị dâu và mẹ vọ Kình ca thì phải đặc biệt cẩn thận. Tuyệt đối đừng có chọc giận hai mẹ con họ. Thật đấy! Đó là những người còn phiền phức hơn cả lũ lưu manh”. Hưa Thuỵ Dương đưa tay lên xoa chỗ trán lúc nãy bị đập, tốt bụng cảnh báo trước mọi người.
“Ý của mày là…” Hồng Cao Viễn vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
“Đừng nói nữa, tóm lại chốc nữa Kình ca ra thì bọn mày sẽ rõ, thương tích trên mặt còn nghiêm trọng hơn của bọn Khổng Tích để lại ấy chứ”. Hứa Thuỵ Dương ho một tiếng rồi cười gian manh.
“Đồ khốn!” Cả ba người còn lại cùng lúc quát lHứa Thụy Dương đột nhiên nhớ tới điều gì, liền quay lại phòng, không gõ cửa đã trực tiếp xông vào. Vừa vào đã thấy Lôi Kình đang ôm hôn Nại Nại nồng cháy, anh liền hắng giọng: “Kình ca! Anh cứ làm việc tiếp đi, nghe vài câu là được rồi.”
Nại Nại cố gắng thoát khỏi đôi môi của anh, thực sự cảm thấy ngại ngùng với người đứng phía sau, chỉ biết úp mặt vào chiếc gối giả chết. Ngược lại thái độ của Lôi Kình lại rất bình thản, hỏi như không có chuyện gì: “Có gì thì nói nhanh, còn đang bận việc “chính” đây.”
Hứa Thuỵ Dương cười vô cùng giao xảo: “Anh yên tâm, em sẽ không làm gián đoạn chuyện vui của anh. Lúc nãy khi đón chị dâu đến, Y Lệ có gọi điện hỏi thăm hi vọng anh vẫn bình an”.
Lôi Kình ngây người một lúc, rồi nhanh chóng ra mệnh lệnh: “Cút mau! Không có lệnh không được xông bừa vào”.
Hứa Thụy Dương lúc này rất tinh tường, nhanh chóng phi thân trốn thoát khỏi chiếc gạt tàn đang bay tới phía sau, rồi tí ta tí tởn đi xuống nhà hội họp cùng mấy anh em.
Đợi Hứa Thuỵ Dương đóng cửa lại, Nại Nại mới ngượng ngùng đứng dậy khỏi giường. Cô cảm thấy ngại vì hành động lúc nãy của mình, đứng dậy vuốt phẳng lại quần áo, xách tay quay người chuẩn bị về nhà.
“Em làm gì thế?” Lôi Kình mặt không biểu cảm.
“Phí lời, về nhà chứ sao. Anh cũng chưa chết, gọi em đến làm gì?” Nại Nại nói không nể tình, cũng chả biết đang giận Lôi Kình cái gì, chỉ có điều luôn cảm thấy có gì đó không ổn giữa hai người.
Có lẽ do trước đó quá đau lòng, khó khăn lắm mới thấy được trái tim chân thật, cho nên có cảm thấy đôi chút thiếu xót. Nếu như thực sự phải mặt đối mặt bày tỏ tấm chân tình, cô sợ rằng sẽ không kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân. Cho nên phản ứng đầu tiên và quen thuộc của Nại Nại vẫn giả ngây giả ngô, Lôi Kình không sao thì tốt. Giờ thì rút trước mới là là khôn ngoan nhất.
Lôi Kình quá hiểu cô, ngay từ giây phút thấy cô bước vào cửa, mắt đẫm lệ vì anh, thì anh đã hạ quyết tâm rồi.
Dù tương lai có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không để cô đi nữa. Anh không giống các nam chính bi luỵ trong phim truyền hình, vì tình yêu mà hi sinh, nhất quyết nuốt nước mắt và đau khổ vào trong tim. Người phụ nữ của Lôi Kình thì nhất định phải ở cạnh anh, an toàn giao cho anh, người nhất định phải ở đây. Như thế mới xứng làm người phụ nữ của Lôi Kình.
Thế là anh kéo tay cô, nghiêm nghị nói: “Tần Nại Nại, bây giờ em mới muốn đi hả, muộn mất rồi!”
Nại Nại giận dỗi hỏi: “Cái gì? Em bán thân cho xã hội đen các anh rồi chắc?”
Lôi Kình chuyển mình, kéo Nại Nại vào lòng cười nói: “Có nhìn thấy vết máu trên vai anh không? Có nó thì anh đã không còn là xã hội đen nữa rồi”.
Là ý gì? Lẽ nào mọi phong ba bão táp đã qua, trước mắt là dải cầu vồng ngàn dặm? Cho dù Lôi Kình chỉ có tay trái, nhưng sức lực vẫn mạnh mẽ vô cùng. Nại Nại nghiêng nghiêng ngả ngả ngã vào lòng anh.
Trong phòng lúc này rất yên tĩnh, Nại Nại có thể nghe thấy tiếng tim anh đập mạnh mẽ rộn ràng.
Nếu như anh thực sự không còn là xã hội đen nữa thì mọi thứ sẽ biến đổi ra sao? Nhưng huynh đệ ngoài kia, những phi vụ làm ăn của Húc Đô và cả kế sinh nhai của họ sau này, Tất cả mọi thứ đều phải suy tính kĩ càng, không biết tên lỗ mãng này đã nghĩ đến chưa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lôi Kình nhận thấy Nại Nại đang cau mày suy nghĩ dữ dội, anh liền lấy cằm cọ cọ vào trán cô ra lệnh: “Nàng ngốc, không cần em phải suy nghĩ nhiều, chuyện cần thiết em nên chịu trách nhiệm lúc này nhất chính là ngủ cùng anh. Ba ngày nay anh chưa chợp mắt tí nào rồi”.
Nại Nại ngoan ngoãn nằm sát cạnh anh, e ấp cuộn mình trong lòng anh, sống mũi cay cay: “Cứ như vậy rút lui, anh có hối hận?”
“Hối hận cái gì? Hối hận vì đã quen biết em? Nhưng mà lúc nãy em đánh anh, anh thực sự có chút hối hận, không ngờ em lại có khuynh hướng bạo lực vậy!” Lôi Kình cố ý chọc Nại Nại.
“Anh…” Nại Nại mở miệng là cắn. Lôi Kình không thấy đau mấy, chỉ xót xa hàm răng trắng như ngọc của cô, thế là đấy đầu cô ra mắng yêu: “Em có thể đối chiêu khác được không? Ngày nào cũng thế, em không phải tuổi cẩu đấy chứ?”
Nại Nại thu răng, mặt ngẩng lên, để mặc cho Lôi Kình ôm chặt cô vào lòng, không muốn rời xa người đàn ông vô lương tâm này nữa.
Lôi Kình ngồi phía sau không lên tiếng, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu cô, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Ba ngày gian khổ, cuối cùng cũng đã kết thúc. Từ giờ trở đi, ít nhiều họ cũng có một khoảng thời gian yên ổn, trước khi tốp người tiếp theo tìm tới.
Có lẽ giữ Nại Nại bên cạnh hơi nguy hiểm, nhưng anh không hạ nổi quyết tâm rời xa cô lần nữa. Cứ để cho anh ích kỉ một lần vậy. Anh thề sẽ dốc toàn bộ sức lực và tính mạng để bảo vệ an toàn cho cô.
Lúc Nại Nại đang mơ màng thì bỗng nghe thấy Lôi Kình thì thầm bên tai: “Nại Nại!”
“Gì cơ?” Nại Nại nằm trong vòng tay ấm áp của anh, vô cùng buồn ngủ.
“Lần này chắc có thể kết hôn rồi hả?” Lôi Kình thì thầm hỏi.
Trước khi mất đi ý thức hoàn toàn để chìm vào giấc ngủ, Nại Nại thốt câu cuối cùng: “Đừng quậy nữa, ngủ đi!”
Hừm! Lại thế rồi.
“Kình ca, Kình ca.” Hồng Cao Viễn đánh bài thua, phụ trách lên tầng báo tin. Rút kinh nghiệm từ Hứa Thụy Dương, lần này anh đã thận trọng gõ cửa. Nhưng lúc đi vào vẫn thấy sắc mặt Lôi Kình rất tệ.
“Mau nói!” Lôi Kình thấy Nại Nại vẫn đang ngủ ngon lành, cố hạ thấp giọng.
“Mẹ của chị dâu, cũng là mẹ vợ của Đại ca gọi điện cho đồng nghiệp chị dâu, đồng nghiệp chị dâu lại gọi điện tới đây…”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Nghe Hồng Cao Viễn vòng vo tam quốc, Lôi Kình không thể nhẫn nại thêm.
“Bà nói, nếu trong vòng 15 phút nữa, con gái bà không về nhà, thì sẽ báo cảnh sát”. Hồng Cao Viễn nhếch mép cười, coi như cái kết cho câu chuyện, nhanh chân biến mất khỏi căn phòng.
“Mẹ vợ?” Lôi Kình ngây người. Lần đầu tiếp xúc với từ này, anh không biết phải làm gì. Anh cúi đầu lặng nhìn Nại Nại đang ngủ ngon trong lòng mình. Nại Nại ngốc nghếch mặt đỏ như trái táo nằm trên giường của hai người, ngủ rất bình yên.
Có lẽ cũng là một cách xưng hô hay. Ít ra cũng đồng nghĩa với việc Nại Nại sắp thành người phụ nữ của anh.
Như vậy xem ra việc có mẹ vợ cũng không hề tệ.
Lôi Kình hình như quên mất, người mẹ vợ mà anh vừa nhắc đến với ý tán đồng lại đang phát điên lên, đồng thời thầm thề rằng: Nhất định phải cho tên tiểu tử xã hội đen hoàn lương biết thế nào là uy phong của mẹ vợ. Phải chăng hổ không ra oai, thì tiểu tử đó lại coi bà là Hello Kitty chắc?
“Hắt xì!” Lôi Kình bất giác hắt hơi một cái, luôn cảm thấy bốn bề đều có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thật không ngờ, ý niệm lại linh đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro