Số lượng tình đ...
Thuấn Gian Khuynh Thành
2024-11-11 23:27:30
Phong cách ăn mặc của Nại
Nại thật sự không mấy nổi trội. 3 năm, 5 năm, 10 năm cô chẳng thay đổi phong
cách là mấy, vẫn luôn theo kiểu đáng yêu thuần khiết. Đã ba mươi mấy tuổi rồi
mà cô vẫn thích mặc áo phông quần bò, lại thêm mái tóc đuôi gà, nên mấy lần
trên đường bị gọi nhầm thành học sinh, nhưng trong lòng cô thấy vui vẻ đắc ý.
Thế nhưng cứ quay về quê nhà thì cách ăn mặc lại lại bị chê bai miệt thị. Chị họ Nại Nại ăn mặc rất thời thượng, thường xuyên lên mạng tìm kiếm các trang phục mốt mới, xem hết mọi tạp chí thời trang này kia, nên thường lấy làm vui từ việc đả kích cách ăn mặc của Nại Nại. Chị họ thường nói: “Cách ăn mặc của người thủ đô đúng là giản dị thuần khiết 50 năm chẳng thay đổi gì, chả trách em cũng theo phong cách của người ta mười mấy năm rồi”.
Đáp lại câu nói của chị họ Nại Nại phản công: “Mặc đẹp thì có ích gì, gả cho người tốt thì mới quan trọng”.
Lúc đó, người cô được gả cho là Lữ Nghị.
Sau này cô mới biết, ăn mặc thực ra còn quan trọng hơn cả việc gả chồng, lấy chồng chưa chắc đã dựa dẫm được cả đời, còn việc ăn mặc thì là một kĩ năng cần thiết ở bất cứ nơi nào.
100 năm, kĩ năng học đến già, sống đến già.
Lôi Kình hỏi Nại Nại có phải bị người ta ức hiếp không. Nại Nại liền chu miệng trả lời: “Cô ta ức hiếp em? Em không chọc cô ta tức chết là nhân đạo lắm rồi.”
Anh nhấc nhẹ cằm cô lên ngắm nghía: “Vậy sao mắt lại đỏ thế
“Là do gió thổi bụi bay vào mắt”. Nại Nại thiếu tự tin, nhưng vẫn cứng miệng.
“Ngốc quá. Em cứ nói là mình khóc không được sao? Sao lại cứng đầu vậy chứ?” Lôi Kình xót xa khi thấy Nại Nại cứ che giấu tâm sự.
Nại Nại nhíu mắt nhìn khuôn mặt anh rồi hỏi: “Thế anh không giả vờ như không thấy được sao?”
Lôi Kình khựng lại một lúc, rồi ôm cô vào lòng, lặng im lúc lâu rồi mới nói: “Em đúng là ngốc đến mức hết thuốc chữa rồi”.
Nại Nại gật đầu nói: “Chính xác! Nhiều lúc ngay chính em cũng không chịu nổi bản thân nữa!”
Lôi Kình đột nhiên vui vẻ: “Biết tự kiểm điểm chứng tỏ vẫn chưa ngốc quá!”
Nại Nại ngả đầu nằm lên gối, hơi ngại ngùng, Lôi Kình cũng nằm theo cô, tay không ngừng vỗ về trên lưng cô.
Dưới ánh đèn Lôi Kình im lặng không nói, Nại Nại liền nắm tay anh: “Cứ tin em đi, em sẽ không chịu thiệt thòi gì đâu”.
Lôi Kình không nói gì, vẫn tiếp tục vỗ lưng cô, lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi. Ngày mai em phải đi làm sớm đấy”.
Tình địch là cái gì?
Tình địch chính là thứ chứng minh sức hấp dẫn của bản thân. Cho dù là nam hay nữ, chỉ cần có sự tồn tại của tình địch thì có nghĩa là người yêu của họ có sức hút vô hạn. Còn tương lai việc thắng thua trong trận chiến với tình địch lại quyết định sức hấp dẫn của bản thân.Tình địch xuất hiện thường là người phát động chiến tranh. Số lượng cũng như vậy.
Chỉ duy có Nại Nại là không giống.
Tình địch của cô tăng theo cấp số cộng, một người vừa đi thì kẻ khác lại kéo đến, liên tục không thôi.
Nếu như nói số lượng tình địch vốn dĩ là do người khác quyết định, thì tình địch của Nại Nại lại đến từ các ‘tiểu đội’ khác nhau, chủng loại khác nhau.
Phải chăng bản thân cô đã thu hút lượng tình địch tăng lên theo cấp số cộng?
Hôm trước là đương nhiệm của Lữ Nghị, còn hôm nay lại là tiền nhiệm của Lôi Kình. Đúng là đại đoàn viên!
Lúc sắp tan làm Nại Nại lại nhận được một cuộc điện thoại.
Giọng nói bên kia rất dịu dàng mềm mại, khiến người nghe phải mê hồn. Đừng nói là đàn ông, ngay đến Nại Nại cũng phải run người, hồi hộp đến nổi cả da gà.
Nại Nại run run hỏi một câu: “Cô… Cô là ai?”
Bên kia đầu dây vẫn cười nói: “Tôi nghĩ Lôi Kình đã nói với cô tôi là ai, tôi muốn gặp cô”.
Nại Nại cúi đầu ngắm nghía ngón chân, mím môi suy nghĩ. Lôi Kình không cho phép cô gặp người phụ nữ này, cũng không được nghe những lời người này nói, anh cũng giống như Lữ Nghị không coi cô như người phụ nữ có tư tưởng độc lập gì cả. Thực tế cô rất chứng minh bản thân có khả năng biện giải và hoàn toàn có khả năng giải quyết êm xuôi vấn đề.
Chỉ tiếc bọn họ đều không cho cô cơ hội.
Nại Nại lặng lẽ vuốt mặt, thầm nghĩ phải chăng mình có khuôn mặt không bị lừa thì sẽ đắc tội với độc giả? Tại sao lại khiến người khác không an tâm đến vậy?
Y Lệ ở phía đầu kia mãi không nghe thấy tiếng động gì, liền alô mấy tiếng, bỗng nhiên nâng cao cảnh giác. Lẽ nào Lôi Kình đã cho người mai phục ở bên cạnh người phụ nữ ấy? Sao lâu vậy mà vẫn chưa có phản ứng gì? Hay là họ đang bàn tính xem bước tiếp theo phải làm thế nào?
“Được, tôi sẽ đi”. Giọng Nại Nại vẫn nhỏ nhẹ, tạo cảm giác dễ dàng bị bắt nạt. Giọng nói này khiến Y Lệ càng thêm tự phụ, cho rằng người phụ nữ đó đúng là nhân vật bé nhỏ không đáng nhắc đến. Cô ta có thể xinh tươi trẻ đẹp, nhưng nhất quyết không phải loại có đầu óc!
Cô khinh khỉnh nói: “Nếu như cô sợ thì có thể đem theo người”.
Nại Nại cau mày: “Tôi không cho rằng đi gặp cô lại phải mang theo người. Không cần thiết”.
Ai yô! Cũng cao ngạo gớm. Y Lệ lạnh lùng nói: “Được! Vậy gặp nhau ở nhà hàng Vương Phủ”.
Nại Nại dập máy, Y Lệ ngây nhìn điện thoại lột lúc, đột nhiên cô có cảm giác không lành. Người phụ nữ này rõ là không cư xử theo lẽ thường, lẽ nào cô ta là loại hình vũ khí sát thương mới của Lôi Kình?
Vô hình chung tiêu huỷ người tình cũ mà không để lại chút ít vết tích nào?
Y Lệ đột nhiên hứng khởi, gọi quản gia chuẩn bị quần áo, cô phải trang điểm ăn vận thật đẹp để đi gặp loại vũ khí sát thương mới kia mới được.
Nại Nại hôm nay rất kì lạ. Chứng do dự trước đây gần như biến mất hoàn toàn, chẳng thèm để ý đến phối màu giữa trang phục và khuyên tai. Thay xong quần áo, cô phủi phủi bộ trang phục, đi nguyên giày đi làm rồi rời khỏi khu văn phòng.
Mọi người đều nói: Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, phụ nữ tất cả đều dựa vào ăn mặc. Thế nhưng Nại Nại biết rõ cô và Lôi Kình là người của hai thế giời khác nhau. Cô và người tình cũ của anh lại càng là hai loại người khác nhau. Cho nên Nại Nại căn bản không phải bận tâm nhiều đến ăn mặc. Bởi dù mặc gì người ta cũng thấy không thuận mắt, chưa chắc đã thoải mái hơn không ăn mặc trang trọng. Cho nên tội gì phải làm khó bản thân?
Vậy là Nại Nại bắt một chiếc xe buýt, ngồi lên từ từ đến chỗ của tình địch.
3 tiếng sau tại nhà hàng Vương Phủ.
Nại Nại rất muốn đường hoàng bước vào nhà hàng, như kiểu lúc đi vào ngẩng cao đầu lặng nhìn mọi người, miệng cười cuốn hút. Thế nhưng cô đã đến muộn tận một tiếng đồng hồ, cảm thấy tự ti nên chẳng làm thế được. Cô thận trọng đi đến cạnh anh chàng phục vụ, nhẹ nhàng hỏi có phải có một người phụ nữ “đáng thương” đã đpị cô hơn tiếng đồng hồ không. Người phục vụ cười trả lời cô: “Đương nhiên rồi! Hơn nữa cô ấy còn đập vỡ cả một chiếc ly”.
“Cái này…” Nại Nại cảm thấy ‘tội nghiệt’ của mình nặng nề, nhưng chỉ có thể trách giao thông thủ đô đông đúc quá. Đặc biệt là sau khi có luật giao thông mới, hàng loạt các xe như phủ kín hết mọi ngả đường thành phố. Nói cô ki bo không gọi taxi đi cũng sai, cho dù cô có đi taxi thì vẫn không cách nào đến đúng giờ được. Xe nào mà chả bị tắc?
Đã tìm được cái cớ hợp tình hợp lí, Nại Nại nở nụ cười xí xoá, đi theo người phục vụ vào phòng ăn riêng. Trước khi vào phòng cô chỉnh lại tóc tai, ưỡn ngực, nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng. Phía trong truyền ra giọng nói y hệt trong điện thoại, thế là cô đẩy cửa bước vào, với người phụ nữ phía trong là bịt miệng nhịn cười.
Trung quốc thịnh thế!
Trong đầu cô bỗng hiện lên bốn chữ đó.
Chiếc xường xám lịch thiệp của những năm 30, cổ áo cách tân, kết hợp cùng chiếc dây lưng tôn lên vòng một đầy đặn vòng hai thon gọn, còn phía dưới thì bị bàn chắn mất, nhìn không rõ, nhưng cũng không khó tưởng tượng, đúng là một kiểu ăn vận cầu kì trang trọng.
Hoàn toàn đối lập với Nại Nại, bộ quần áo cô đang mặc đúng là “tàn tạ”. Trên là chiếc áo phông hình thỏ nhí nhố, phía dưới là chiếc quần bò giản dị, lại thêm đôi giày làm việc vô cùng thoải mái. Từ đầu đến chân toát lên vẻ tuỳ tiện, khiến cho đối phải nghĩ coi có phải bản thân đã quá trang trọng, ăn vận như thể sắp tiếp kiến đệ nhất phu nhân không vậy!
Có điều cảm giác ngại ngùng đó chỉ khoảng vài giây, ngay sau đó, Y Lệ tựa lưng vào ghế nho nhã nhấc ly cà phê lên nhấm nhap, miệng từ từ mỉm cười lộ rõ khí chất cao sang quý phái.
Đúng thế, cô ấy khác hẳn với người tình của Lữ Nghị, từ trong ra ngoài đều khác biệt. Nếu như nói người phụ nữ kia mù quáng đuổi theo giành giật thứ mà ngay bản thân cũng không biết là gì, thì người phụ nữ trước mặt lại đủ bản lĩnh kề vai sát cánh bên cạnh Lôi Kình.
Dù là chuyện gì xảy ra mặt vẫn không hề biến sắc, khiến người đối diện không thể đoán biết được gì.
Y Lệ mỉm cười, đưa tay mời Nại Nại ngồi, tay phải bưng ly cà phê, mắt nhìn đánh giá Nại Nại, ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu cô lúc này: “Xem ra Lôi Kình thực sự muốn nghỉ hưu rồi!”
Toàn thân Nại Nại toát ra vẻ đẹp ưu nhã, ăn mặc thoải mái, thần thái dịu dàng, mọi cử chỉ đều là của một người phụ nữ hiền lương thục nữ, an lành hoà nhã. Nếu là như vậy thì có thể hiểu những biểu hiện thất thường gần đây của Lôi Kình. Nói cho cùng khi đã tìm được bến bờ bình an, ai lại chịu xông pha ra ngoài nơi sóng to gió lớn nữa?
Y Lệ nhìn Nại Nại, gật đầu ra hiệu cho nhân viên phục vụ, rồi lên tiếng miệng lệnh: “Cô có thể chọn lựa đồ uống cô thích”.
Nại Nại biết rõ có thể làm bạn làm ăn của Lôi Kình thì người phụ nữ trước mặt phải thuộc dạng máu mặt hành sự quyết đoán ra tay hiểm độc. Luồng sát khí lạnh lẽo toát ra trên mặt cô ta cũng giống hệt với Lôi Kình, đè nén người khác tới mức thở không ra hơi.
“Không uống, không có hứng thú”. Nại Nại có gì nói đấy. ăn sơn hào hải vị ở đây cùng chẳng ngon bằng món đậu phụ Ma Bà rẻ tiền ở nhà.
Y Lệ khinh khỉnh mỉm cười: “Yên tâm! tôi không hạ độc đâu”.
“Đương nhiên, cô đâu có dám”. Nại Nại vô cùng chấn tĩnh.
“Tại sao cô lại khẳng định tôi không dám?” Sự quả quyết của Nại Nại khiến Y Lệ khó chịu, cô lạnh lùng nói tiếp: “Cô cho rằng Lôi Kình kịp tới cứu cô sao? Cô không ngu xuẩn vậy chứ?”
Nại Nại cười nhạt: “Đương nhiên là không kịp. Nhưng tôi tin chắc sẽ không tha cho cô”.
Không biết chắc tại sao, nhưng cô tin tưởng mình có chút địa vị gì đó trong tim Lôi Kình. Cô cũng khẳng định anh nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ làm hại cô. Đúng vậy, cô khẳng định.
Y Lệ tỏ vẻ như vừa nghe chuyện cười xong, khẽ mỉm cười nói: “Cô tin chắc vậy sao? Tôi và anh ấy làm ăn hợp tác lớn, tôi nắm trong tay các vụ làm ăn quyết định sụ sinh tồn của Húc Đô, cô nghĩ anh ấy sẽ vì cô mà đắc tội tôi sao?”
Nại Nại cười ha ha: “Đừng ngốc thế! Trên thế gian này chỉ cần có người, thì còn cái gì mà không đánh đổi được chứ?”
Y Lệ đột nhiên nheo mắt lại: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp cô. Tôi cứ cho rằng một người phụ nữ bán nhà đất ba mấy tuổi đã từng li hôn như cô chẳng có chút nội hàm nào. Thế nhưng những gì cô nói nãy giờ cũng cho thấy bản lĩnh vững vàng đấy chứ?”
Nại Nại không ý kiến gì trước lời khen của tình địch, chỉ bình thản tựa ghế nhìn Y Lệ.
“Đương nhiên, có thể “câu” được Lôi Kình đã chứng minh cô không tầm thường rồi! Chỉ có điều tôi rất hiếu kì là rốt cuộc cô đã dùng cách gì khiến Lôi Kình đùa giỡn với cô lâu đến vậy. Phải biết là con người anh ta xưa nay không mấy khi nhẫn nại”.
Nại Nại cau mày, sau đó nở nụ cười nghênh chiến: “Cái này tôi cũng không biết, hay là để tôi thay cô đi hỏi anh ấy xem sao?”
Nực cười! Dựa vào cái gì mà cô ta xem cô như đã huỷ hoại Lôi Kình? Nại Nại không chịu thua kém lại bổ sung thêm một câu: “Có điều tôi nhớ rõ anh ấy đã từng nói, người mà anh chơi đùa nhăng nhít lâu nhất chính là người tình tiền nhiệm, cụ thể tên là gì thì tôi không rõ, cô có biết không?”
Câu phản kích của Nại Nại sức công phá không lớn, nghe giống như lời cãi lộn giữa con nít ba tuổi với nhau vậy. Thế nhưng đối thoại giữa tình địch với nhau xưa nay đều trẻ con như thế, càng buồn cười càng tranh luận, càng tranh luân lại càng buồn cười. Đấu qua đấu lại ấu trĩ y như trẻ con mẫu giáo vậy!
Y Lệ chậm rãi đặt ly cà phê lên bàn: “Cô cho rằng như vậy có thể khiến tôi nổi giận?”
“Không thể, tôi chỉ có thể khiến tim cô tắc nghẽn thôi!” Nại Nại chậm rãi tiêp chiêu.
Y Lệ dừng lại lặng người một lúc: “Cô cũng nhìn thấu lòng người khác đấy”.
“Tôi không phải là thấu hiểu người khác, chỉ là thấu hiểu tâm trạng khi thấy người phụ nữ khác xuất hiện bên cạnh người đàn ông của mình”.
Y Lệ hỏi: “Cô đã gặp tình địch?”
“Đương nhiên!” Nói đến đây Nại Nại cảm thấy hơi buồn bã, nhưng vẫn vui lòng giúp đỡ người khác. Bởi vì giúp người cũng như giúp mình, cảm hoá sư tử hà đông còn hơn chịu nguy hiểm bị bắt cóc rạch mặt.
“Có suy nghĩ gì?” Y Lệ nhấp cà phê rồi hỏi.
“Cô ta chẳng xinh đẹp như mình, cho nên mắt mũi của tên đàn ông thối kia mù rồi, cho hắn đáng kiếp chịu khổ chịu nạn cho rồi”. Nại Nại bình thản nói, câu nói câu nấy rất hợp thực tế, nên khiến tâm trạng Y Lệ tự nhiên tốt lên nhiều, đắc ý nhìn lướt quanh nói: “Rất hợp thực tế!”
Nại Nại nhanh chóng bổ sung: “Nhưng không hợp với thân phận của cô”.
“Có ý nhìn Nại Nại chằm chằm chờ lời giải thích.
“Năm đó tôi là vợ người ta, đầy đủ tư cách căm hận tình địch. Thế còn cô thì sao?” Nại Nại phong độ cười hỏi vặn lại. Chỉ một câu nói đã khiến người phụ nữ trước mặt chết lặng.
Thế nhưng cứ quay về quê nhà thì cách ăn mặc lại lại bị chê bai miệt thị. Chị họ Nại Nại ăn mặc rất thời thượng, thường xuyên lên mạng tìm kiếm các trang phục mốt mới, xem hết mọi tạp chí thời trang này kia, nên thường lấy làm vui từ việc đả kích cách ăn mặc của Nại Nại. Chị họ thường nói: “Cách ăn mặc của người thủ đô đúng là giản dị thuần khiết 50 năm chẳng thay đổi gì, chả trách em cũng theo phong cách của người ta mười mấy năm rồi”.
Đáp lại câu nói của chị họ Nại Nại phản công: “Mặc đẹp thì có ích gì, gả cho người tốt thì mới quan trọng”.
Lúc đó, người cô được gả cho là Lữ Nghị.
Sau này cô mới biết, ăn mặc thực ra còn quan trọng hơn cả việc gả chồng, lấy chồng chưa chắc đã dựa dẫm được cả đời, còn việc ăn mặc thì là một kĩ năng cần thiết ở bất cứ nơi nào.
100 năm, kĩ năng học đến già, sống đến già.
Lôi Kình hỏi Nại Nại có phải bị người ta ức hiếp không. Nại Nại liền chu miệng trả lời: “Cô ta ức hiếp em? Em không chọc cô ta tức chết là nhân đạo lắm rồi.”
Anh nhấc nhẹ cằm cô lên ngắm nghía: “Vậy sao mắt lại đỏ thế
“Là do gió thổi bụi bay vào mắt”. Nại Nại thiếu tự tin, nhưng vẫn cứng miệng.
“Ngốc quá. Em cứ nói là mình khóc không được sao? Sao lại cứng đầu vậy chứ?” Lôi Kình xót xa khi thấy Nại Nại cứ che giấu tâm sự.
Nại Nại nhíu mắt nhìn khuôn mặt anh rồi hỏi: “Thế anh không giả vờ như không thấy được sao?”
Lôi Kình khựng lại một lúc, rồi ôm cô vào lòng, lặng im lúc lâu rồi mới nói: “Em đúng là ngốc đến mức hết thuốc chữa rồi”.
Nại Nại gật đầu nói: “Chính xác! Nhiều lúc ngay chính em cũng không chịu nổi bản thân nữa!”
Lôi Kình đột nhiên vui vẻ: “Biết tự kiểm điểm chứng tỏ vẫn chưa ngốc quá!”
Nại Nại ngả đầu nằm lên gối, hơi ngại ngùng, Lôi Kình cũng nằm theo cô, tay không ngừng vỗ về trên lưng cô.
Dưới ánh đèn Lôi Kình im lặng không nói, Nại Nại liền nắm tay anh: “Cứ tin em đi, em sẽ không chịu thiệt thòi gì đâu”.
Lôi Kình không nói gì, vẫn tiếp tục vỗ lưng cô, lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi. Ngày mai em phải đi làm sớm đấy”.
Tình địch là cái gì?
Tình địch chính là thứ chứng minh sức hấp dẫn của bản thân. Cho dù là nam hay nữ, chỉ cần có sự tồn tại của tình địch thì có nghĩa là người yêu của họ có sức hút vô hạn. Còn tương lai việc thắng thua trong trận chiến với tình địch lại quyết định sức hấp dẫn của bản thân.Tình địch xuất hiện thường là người phát động chiến tranh. Số lượng cũng như vậy.
Chỉ duy có Nại Nại là không giống.
Tình địch của cô tăng theo cấp số cộng, một người vừa đi thì kẻ khác lại kéo đến, liên tục không thôi.
Nếu như nói số lượng tình địch vốn dĩ là do người khác quyết định, thì tình địch của Nại Nại lại đến từ các ‘tiểu đội’ khác nhau, chủng loại khác nhau.
Phải chăng bản thân cô đã thu hút lượng tình địch tăng lên theo cấp số cộng?
Hôm trước là đương nhiệm của Lữ Nghị, còn hôm nay lại là tiền nhiệm của Lôi Kình. Đúng là đại đoàn viên!
Lúc sắp tan làm Nại Nại lại nhận được một cuộc điện thoại.
Giọng nói bên kia rất dịu dàng mềm mại, khiến người nghe phải mê hồn. Đừng nói là đàn ông, ngay đến Nại Nại cũng phải run người, hồi hộp đến nổi cả da gà.
Nại Nại run run hỏi một câu: “Cô… Cô là ai?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên kia đầu dây vẫn cười nói: “Tôi nghĩ Lôi Kình đã nói với cô tôi là ai, tôi muốn gặp cô”.
Nại Nại cúi đầu ngắm nghía ngón chân, mím môi suy nghĩ. Lôi Kình không cho phép cô gặp người phụ nữ này, cũng không được nghe những lời người này nói, anh cũng giống như Lữ Nghị không coi cô như người phụ nữ có tư tưởng độc lập gì cả. Thực tế cô rất chứng minh bản thân có khả năng biện giải và hoàn toàn có khả năng giải quyết êm xuôi vấn đề.
Chỉ tiếc bọn họ đều không cho cô cơ hội.
Nại Nại lặng lẽ vuốt mặt, thầm nghĩ phải chăng mình có khuôn mặt không bị lừa thì sẽ đắc tội với độc giả? Tại sao lại khiến người khác không an tâm đến vậy?
Y Lệ ở phía đầu kia mãi không nghe thấy tiếng động gì, liền alô mấy tiếng, bỗng nhiên nâng cao cảnh giác. Lẽ nào Lôi Kình đã cho người mai phục ở bên cạnh người phụ nữ ấy? Sao lâu vậy mà vẫn chưa có phản ứng gì? Hay là họ đang bàn tính xem bước tiếp theo phải làm thế nào?
“Được, tôi sẽ đi”. Giọng Nại Nại vẫn nhỏ nhẹ, tạo cảm giác dễ dàng bị bắt nạt. Giọng nói này khiến Y Lệ càng thêm tự phụ, cho rằng người phụ nữ đó đúng là nhân vật bé nhỏ không đáng nhắc đến. Cô ta có thể xinh tươi trẻ đẹp, nhưng nhất quyết không phải loại có đầu óc!
Cô khinh khỉnh nói: “Nếu như cô sợ thì có thể đem theo người”.
Nại Nại cau mày: “Tôi không cho rằng đi gặp cô lại phải mang theo người. Không cần thiết”.
Ai yô! Cũng cao ngạo gớm. Y Lệ lạnh lùng nói: “Được! Vậy gặp nhau ở nhà hàng Vương Phủ”.
Nại Nại dập máy, Y Lệ ngây nhìn điện thoại lột lúc, đột nhiên cô có cảm giác không lành. Người phụ nữ này rõ là không cư xử theo lẽ thường, lẽ nào cô ta là loại hình vũ khí sát thương mới của Lôi Kình?
Vô hình chung tiêu huỷ người tình cũ mà không để lại chút ít vết tích nào?
Y Lệ đột nhiên hứng khởi, gọi quản gia chuẩn bị quần áo, cô phải trang điểm ăn vận thật đẹp để đi gặp loại vũ khí sát thương mới kia mới được.
Nại Nại hôm nay rất kì lạ. Chứng do dự trước đây gần như biến mất hoàn toàn, chẳng thèm để ý đến phối màu giữa trang phục và khuyên tai. Thay xong quần áo, cô phủi phủi bộ trang phục, đi nguyên giày đi làm rồi rời khỏi khu văn phòng.
Mọi người đều nói: Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, phụ nữ tất cả đều dựa vào ăn mặc. Thế nhưng Nại Nại biết rõ cô và Lôi Kình là người của hai thế giời khác nhau. Cô và người tình cũ của anh lại càng là hai loại người khác nhau. Cho nên Nại Nại căn bản không phải bận tâm nhiều đến ăn mặc. Bởi dù mặc gì người ta cũng thấy không thuận mắt, chưa chắc đã thoải mái hơn không ăn mặc trang trọng. Cho nên tội gì phải làm khó bản thân?
Vậy là Nại Nại bắt một chiếc xe buýt, ngồi lên từ từ đến chỗ của tình địch.
3 tiếng sau tại nhà hàng Vương Phủ.
Nại Nại rất muốn đường hoàng bước vào nhà hàng, như kiểu lúc đi vào ngẩng cao đầu lặng nhìn mọi người, miệng cười cuốn hút. Thế nhưng cô đã đến muộn tận một tiếng đồng hồ, cảm thấy tự ti nên chẳng làm thế được. Cô thận trọng đi đến cạnh anh chàng phục vụ, nhẹ nhàng hỏi có phải có một người phụ nữ “đáng thương” đã đpị cô hơn tiếng đồng hồ không. Người phục vụ cười trả lời cô: “Đương nhiên rồi! Hơn nữa cô ấy còn đập vỡ cả một chiếc ly”.
“Cái này…” Nại Nại cảm thấy ‘tội nghiệt’ của mình nặng nề, nhưng chỉ có thể trách giao thông thủ đô đông đúc quá. Đặc biệt là sau khi có luật giao thông mới, hàng loạt các xe như phủ kín hết mọi ngả đường thành phố. Nói cô ki bo không gọi taxi đi cũng sai, cho dù cô có đi taxi thì vẫn không cách nào đến đúng giờ được. Xe nào mà chả bị tắc?
Đã tìm được cái cớ hợp tình hợp lí, Nại Nại nở nụ cười xí xoá, đi theo người phục vụ vào phòng ăn riêng. Trước khi vào phòng cô chỉnh lại tóc tai, ưỡn ngực, nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng. Phía trong truyền ra giọng nói y hệt trong điện thoại, thế là cô đẩy cửa bước vào, với người phụ nữ phía trong là bịt miệng nhịn cười.
Trung quốc thịnh thế!
Trong đầu cô bỗng hiện lên bốn chữ đó.
Chiếc xường xám lịch thiệp của những năm 30, cổ áo cách tân, kết hợp cùng chiếc dây lưng tôn lên vòng một đầy đặn vòng hai thon gọn, còn phía dưới thì bị bàn chắn mất, nhìn không rõ, nhưng cũng không khó tưởng tượng, đúng là một kiểu ăn vận cầu kì trang trọng.
Hoàn toàn đối lập với Nại Nại, bộ quần áo cô đang mặc đúng là “tàn tạ”. Trên là chiếc áo phông hình thỏ nhí nhố, phía dưới là chiếc quần bò giản dị, lại thêm đôi giày làm việc vô cùng thoải mái. Từ đầu đến chân toát lên vẻ tuỳ tiện, khiến cho đối phải nghĩ coi có phải bản thân đã quá trang trọng, ăn vận như thể sắp tiếp kiến đệ nhất phu nhân không vậy!
Có điều cảm giác ngại ngùng đó chỉ khoảng vài giây, ngay sau đó, Y Lệ tựa lưng vào ghế nho nhã nhấc ly cà phê lên nhấm nhap, miệng từ từ mỉm cười lộ rõ khí chất cao sang quý phái.
Đúng thế, cô ấy khác hẳn với người tình của Lữ Nghị, từ trong ra ngoài đều khác biệt. Nếu như nói người phụ nữ kia mù quáng đuổi theo giành giật thứ mà ngay bản thân cũng không biết là gì, thì người phụ nữ trước mặt lại đủ bản lĩnh kề vai sát cánh bên cạnh Lôi Kình.
Dù là chuyện gì xảy ra mặt vẫn không hề biến sắc, khiến người đối diện không thể đoán biết được gì.
Y Lệ mỉm cười, đưa tay mời Nại Nại ngồi, tay phải bưng ly cà phê, mắt nhìn đánh giá Nại Nại, ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu cô lúc này: “Xem ra Lôi Kình thực sự muốn nghỉ hưu rồi!”
Toàn thân Nại Nại toát ra vẻ đẹp ưu nhã, ăn mặc thoải mái, thần thái dịu dàng, mọi cử chỉ đều là của một người phụ nữ hiền lương thục nữ, an lành hoà nhã. Nếu là như vậy thì có thể hiểu những biểu hiện thất thường gần đây của Lôi Kình. Nói cho cùng khi đã tìm được bến bờ bình an, ai lại chịu xông pha ra ngoài nơi sóng to gió lớn nữa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y Lệ nhìn Nại Nại, gật đầu ra hiệu cho nhân viên phục vụ, rồi lên tiếng miệng lệnh: “Cô có thể chọn lựa đồ uống cô thích”.
Nại Nại biết rõ có thể làm bạn làm ăn của Lôi Kình thì người phụ nữ trước mặt phải thuộc dạng máu mặt hành sự quyết đoán ra tay hiểm độc. Luồng sát khí lạnh lẽo toát ra trên mặt cô ta cũng giống hệt với Lôi Kình, đè nén người khác tới mức thở không ra hơi.
“Không uống, không có hứng thú”. Nại Nại có gì nói đấy. ăn sơn hào hải vị ở đây cùng chẳng ngon bằng món đậu phụ Ma Bà rẻ tiền ở nhà.
Y Lệ khinh khỉnh mỉm cười: “Yên tâm! tôi không hạ độc đâu”.
“Đương nhiên, cô đâu có dám”. Nại Nại vô cùng chấn tĩnh.
“Tại sao cô lại khẳng định tôi không dám?” Sự quả quyết của Nại Nại khiến Y Lệ khó chịu, cô lạnh lùng nói tiếp: “Cô cho rằng Lôi Kình kịp tới cứu cô sao? Cô không ngu xuẩn vậy chứ?”
Nại Nại cười nhạt: “Đương nhiên là không kịp. Nhưng tôi tin chắc sẽ không tha cho cô”.
Không biết chắc tại sao, nhưng cô tin tưởng mình có chút địa vị gì đó trong tim Lôi Kình. Cô cũng khẳng định anh nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ làm hại cô. Đúng vậy, cô khẳng định.
Y Lệ tỏ vẻ như vừa nghe chuyện cười xong, khẽ mỉm cười nói: “Cô tin chắc vậy sao? Tôi và anh ấy làm ăn hợp tác lớn, tôi nắm trong tay các vụ làm ăn quyết định sụ sinh tồn của Húc Đô, cô nghĩ anh ấy sẽ vì cô mà đắc tội tôi sao?”
Nại Nại cười ha ha: “Đừng ngốc thế! Trên thế gian này chỉ cần có người, thì còn cái gì mà không đánh đổi được chứ?”
Y Lệ đột nhiên nheo mắt lại: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp cô. Tôi cứ cho rằng một người phụ nữ bán nhà đất ba mấy tuổi đã từng li hôn như cô chẳng có chút nội hàm nào. Thế nhưng những gì cô nói nãy giờ cũng cho thấy bản lĩnh vững vàng đấy chứ?”
Nại Nại không ý kiến gì trước lời khen của tình địch, chỉ bình thản tựa ghế nhìn Y Lệ.
“Đương nhiên, có thể “câu” được Lôi Kình đã chứng minh cô không tầm thường rồi! Chỉ có điều tôi rất hiếu kì là rốt cuộc cô đã dùng cách gì khiến Lôi Kình đùa giỡn với cô lâu đến vậy. Phải biết là con người anh ta xưa nay không mấy khi nhẫn nại”.
Nại Nại cau mày, sau đó nở nụ cười nghênh chiến: “Cái này tôi cũng không biết, hay là để tôi thay cô đi hỏi anh ấy xem sao?”
Nực cười! Dựa vào cái gì mà cô ta xem cô như đã huỷ hoại Lôi Kình? Nại Nại không chịu thua kém lại bổ sung thêm một câu: “Có điều tôi nhớ rõ anh ấy đã từng nói, người mà anh chơi đùa nhăng nhít lâu nhất chính là người tình tiền nhiệm, cụ thể tên là gì thì tôi không rõ, cô có biết không?”
Câu phản kích của Nại Nại sức công phá không lớn, nghe giống như lời cãi lộn giữa con nít ba tuổi với nhau vậy. Thế nhưng đối thoại giữa tình địch với nhau xưa nay đều trẻ con như thế, càng buồn cười càng tranh luận, càng tranh luân lại càng buồn cười. Đấu qua đấu lại ấu trĩ y như trẻ con mẫu giáo vậy!
Y Lệ chậm rãi đặt ly cà phê lên bàn: “Cô cho rằng như vậy có thể khiến tôi nổi giận?”
“Không thể, tôi chỉ có thể khiến tim cô tắc nghẽn thôi!” Nại Nại chậm rãi tiêp chiêu.
Y Lệ dừng lại lặng người một lúc: “Cô cũng nhìn thấu lòng người khác đấy”.
“Tôi không phải là thấu hiểu người khác, chỉ là thấu hiểu tâm trạng khi thấy người phụ nữ khác xuất hiện bên cạnh người đàn ông của mình”.
Y Lệ hỏi: “Cô đã gặp tình địch?”
“Đương nhiên!” Nói đến đây Nại Nại cảm thấy hơi buồn bã, nhưng vẫn vui lòng giúp đỡ người khác. Bởi vì giúp người cũng như giúp mình, cảm hoá sư tử hà đông còn hơn chịu nguy hiểm bị bắt cóc rạch mặt.
“Có suy nghĩ gì?” Y Lệ nhấp cà phê rồi hỏi.
“Cô ta chẳng xinh đẹp như mình, cho nên mắt mũi của tên đàn ông thối kia mù rồi, cho hắn đáng kiếp chịu khổ chịu nạn cho rồi”. Nại Nại bình thản nói, câu nói câu nấy rất hợp thực tế, nên khiến tâm trạng Y Lệ tự nhiên tốt lên nhiều, đắc ý nhìn lướt quanh nói: “Rất hợp thực tế!”
Nại Nại nhanh chóng bổ sung: “Nhưng không hợp với thân phận của cô”.
“Có ý nhìn Nại Nại chằm chằm chờ lời giải thích.
“Năm đó tôi là vợ người ta, đầy đủ tư cách căm hận tình địch. Thế còn cô thì sao?” Nại Nại phong độ cười hỏi vặn lại. Chỉ một câu nói đã khiến người phụ nữ trước mặt chết lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro