Chúng Ta Không...
Lạc Dã Du Phong
2024-08-17 19:15:45
Chờ Thường Thanh gọi xe kéo, Thẩm Mạt mới lấy lại tinh thần, vội vã đi về thay quần áo.
Ngày quan trọng như vậy, cô không thể mặc tùy tiện được.
Cô vốn tưởng rằng hôm nay Thường Thanh mặc một chiếc áo dài chất liệu không tồi, râu cũng cạo sạch sẽ, là bởi vì muốn gặp ai đó, kết quả lại muốn dẫn cô đi đăng ký kết hôn.
“Hiện tại Mạt Mạt đã mặc rất đẹp rồi, đừng trở về thay nữa, làm chuyện dư thừa.” Thường Thanh nhìn Thẩm Mạt mặc váy áo tơ lụa mày xanh sẫm, rất thuận mắt, hoàn toàn không cảm thấy có nơi nào không tốt.
Kết quả Thẩm Mạt trừng anh một cái, vẫn về phòng thay.
Vừa thay, đã là nửa giờ.
Lúc Thẩm Mạt đi ra, vẫn mặc váy áo như cũ, lần này đổi thành màu đỏ, phía trên thêu Hỉ Thước đậu trên cành, nhìn qua sinh cơ dạt dào, còn mang theo vài phần vui mừng, khiến sắc mặt cô càng kiều diễm ướt át.
“? Trang điểm?” Trong mắt Thường Thanh kinh diễm, muốn đi sờ cái miệng nhỏ kiều nộn hồng nhuận của Thẩm Mạt, lại sợ sờ hết của cô, chỉ có thể ghé vào nhìn trái nhìn phải, cười không khép miệng được.
Thẩm Mạt lần nữa sờ mái tóc đã cuộn lên của mình, hôm nay hiếm khi cô dùng trang sức trân châu mà Thường Thanh mua cho cô, nhìn qua cũng có dáng vẻ.
“Tùy tiện tô đó, đi thôi.” Ngày thường Thẩm Mạt rất ít khi trang điểm, nhiều nhất chỉ bôi chút son, kiều diễm như hôm nay là rất hiếm thấy.
Dọc theo đường đi, Thường Thanh cứ nhìn chằm chằm Thẩm Mạt, khiến lỗ tai Thẩm Mạt đỏ lên, mắng anh là dê xồm.
“Dê xồm là cùng vợ mình sinh năm đứa con, nói háo sắc cũng là đối với vợ mình, anh là dê xồm thì thế nào, Mạt Mạt nói anh là dê xồm, vậy cũng phải sinh cho anh năm đứa con mới được.”
Thường Thanh hiếm khi bắt được lỗi sai trong lời nói của Thẩm Mạt, tự nhiên phải nắm chắc.
“Sinh nhiều như vậy làm gì, nuôi heo à?” Thẩm Mạt nhéo đùi Thường Thanh một cái, anh lại hoàn toàn thờ ơ, không khỏi nhụt chí.
Hơn nữa, anh còn tiến đến bên tai cô, đột nhiên liếm cô.
“Không phải chúng ta là một đôi cẩu nam nữ sao? Đương nhiên sinh ra chó con rồi.”
Nhớ tới lúc làm tình Thường Thanh nói hai người bọn họ đều là chó, mặt Thẩm Mạt càng đỏ hơn, lúc này đã sắp đến trước cửa toà thị chính, cô lại không muốn đỏ mặt đi vào.
Hai người xuống xe kéo, đi dạo ở một vườn hoa nhỏ gần tòa thị chính, để mặt Thẩm Mạt bớt đỏ đi, mới ngồi xuống ghế dài, Thẩm Mạt đã nhìn thấy một nam một nữ đi ra cửa toà thị chính, vừa đi vừa nhỏ giọng cãi nhau.
Mà hai người kia, Thẩm Mạt rất quen thuộc.
Người đàn ông mặc tây trang chính là dượng của cô Tưởng Kỳ, mà người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ tím, thân thể thướt tha, mặt trang điểm tinh xảo bên cạnh ông ta là dì Đặng Thục Lan hận cô đến tận xương.
Hai người đang đi về phía vườn hoa nhỏ này, tìm một chỗ cãi nhau sao?
“Cho anh hai mươi đồng đại dương, anh lại cầm đi đánh bạc với người ta! Uống rượu xong rồi sao vẫn không hoàn thành chuyện? Hiện tại Tiểu Minh như vậy, nếu không có công việc, anh nói xem sau này nó sẽ sống thế nào!” Đặng Thục Lan tức giận, trực tiếp chọc lên trán Tưởng Kỳ, Tưởng Kỳ hất tay bà ta ra, giận không át được.
“Uống rượu ăn cơm vốn dĩ chỉ là cầu một cơ hội, đương nhiên cũng có thể không thành công, sao cô có thể trách tôi được? Dáng vẻ của Tiểu Minh như vậy không phải bị cô chiều hư sao? Cô gái nhỏ nhà họ Vương đã sắp đồng ý rồi, đồ súc sinh kia lại làm gì người ta, khiến người ta trực tiếp trở mặt? Cô đừng nói người làm mẹ như cô lại không biết, hừ!”
Bước chân của Tưởng Kỳ bay nhanh, rất nhanh đã đến bên cạnh vườn hoa nhỏ.
Ngày quan trọng như vậy, cô không thể mặc tùy tiện được.
Cô vốn tưởng rằng hôm nay Thường Thanh mặc một chiếc áo dài chất liệu không tồi, râu cũng cạo sạch sẽ, là bởi vì muốn gặp ai đó, kết quả lại muốn dẫn cô đi đăng ký kết hôn.
“Hiện tại Mạt Mạt đã mặc rất đẹp rồi, đừng trở về thay nữa, làm chuyện dư thừa.” Thường Thanh nhìn Thẩm Mạt mặc váy áo tơ lụa mày xanh sẫm, rất thuận mắt, hoàn toàn không cảm thấy có nơi nào không tốt.
Kết quả Thẩm Mạt trừng anh một cái, vẫn về phòng thay.
Vừa thay, đã là nửa giờ.
Lúc Thẩm Mạt đi ra, vẫn mặc váy áo như cũ, lần này đổi thành màu đỏ, phía trên thêu Hỉ Thước đậu trên cành, nhìn qua sinh cơ dạt dào, còn mang theo vài phần vui mừng, khiến sắc mặt cô càng kiều diễm ướt át.
“? Trang điểm?” Trong mắt Thường Thanh kinh diễm, muốn đi sờ cái miệng nhỏ kiều nộn hồng nhuận của Thẩm Mạt, lại sợ sờ hết của cô, chỉ có thể ghé vào nhìn trái nhìn phải, cười không khép miệng được.
Thẩm Mạt lần nữa sờ mái tóc đã cuộn lên của mình, hôm nay hiếm khi cô dùng trang sức trân châu mà Thường Thanh mua cho cô, nhìn qua cũng có dáng vẻ.
“Tùy tiện tô đó, đi thôi.” Ngày thường Thẩm Mạt rất ít khi trang điểm, nhiều nhất chỉ bôi chút son, kiều diễm như hôm nay là rất hiếm thấy.
Dọc theo đường đi, Thường Thanh cứ nhìn chằm chằm Thẩm Mạt, khiến lỗ tai Thẩm Mạt đỏ lên, mắng anh là dê xồm.
“Dê xồm là cùng vợ mình sinh năm đứa con, nói háo sắc cũng là đối với vợ mình, anh là dê xồm thì thế nào, Mạt Mạt nói anh là dê xồm, vậy cũng phải sinh cho anh năm đứa con mới được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thường Thanh hiếm khi bắt được lỗi sai trong lời nói của Thẩm Mạt, tự nhiên phải nắm chắc.
“Sinh nhiều như vậy làm gì, nuôi heo à?” Thẩm Mạt nhéo đùi Thường Thanh một cái, anh lại hoàn toàn thờ ơ, không khỏi nhụt chí.
Hơn nữa, anh còn tiến đến bên tai cô, đột nhiên liếm cô.
“Không phải chúng ta là một đôi cẩu nam nữ sao? Đương nhiên sinh ra chó con rồi.”
Nhớ tới lúc làm tình Thường Thanh nói hai người bọn họ đều là chó, mặt Thẩm Mạt càng đỏ hơn, lúc này đã sắp đến trước cửa toà thị chính, cô lại không muốn đỏ mặt đi vào.
Hai người xuống xe kéo, đi dạo ở một vườn hoa nhỏ gần tòa thị chính, để mặt Thẩm Mạt bớt đỏ đi, mới ngồi xuống ghế dài, Thẩm Mạt đã nhìn thấy một nam một nữ đi ra cửa toà thị chính, vừa đi vừa nhỏ giọng cãi nhau.
Mà hai người kia, Thẩm Mạt rất quen thuộc.
Người đàn ông mặc tây trang chính là dượng của cô Tưởng Kỳ, mà người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ tím, thân thể thướt tha, mặt trang điểm tinh xảo bên cạnh ông ta là dì Đặng Thục Lan hận cô đến tận xương.
Hai người đang đi về phía vườn hoa nhỏ này, tìm một chỗ cãi nhau sao?
“Cho anh hai mươi đồng đại dương, anh lại cầm đi đánh bạc với người ta! Uống rượu xong rồi sao vẫn không hoàn thành chuyện? Hiện tại Tiểu Minh như vậy, nếu không có công việc, anh nói xem sau này nó sẽ sống thế nào!” Đặng Thục Lan tức giận, trực tiếp chọc lên trán Tưởng Kỳ, Tưởng Kỳ hất tay bà ta ra, giận không át được.
“Uống rượu ăn cơm vốn dĩ chỉ là cầu một cơ hội, đương nhiên cũng có thể không thành công, sao cô có thể trách tôi được? Dáng vẻ của Tiểu Minh như vậy không phải bị cô chiều hư sao? Cô gái nhỏ nhà họ Vương đã sắp đồng ý rồi, đồ súc sinh kia lại làm gì người ta, khiến người ta trực tiếp trở mặt? Cô đừng nói người làm mẹ như cô lại không biết, hừ!”
Bước chân của Tưởng Kỳ bay nhanh, rất nhanh đã đến bên cạnh vườn hoa nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro