Chương 18
Lạc Dã Du Phong
2024-08-17 19:15:45
Cô thế mà không để ý, sau nhà còn có một mảnh vườn rau.
Đêm nay có trăng, Thẩm Mạt đi dạo đến trong vườn rau xanh, nhìn thấy từng luồng rau xanh biếc, nhưng có vài loại cô không biết tên.
Chung quy, cô vẫn không thích hợp làm vợ của nông dân.
Cũng may Thường Thanh cũng không phải là nông dân thực thụ, nếu không...anh chắc chắn sẽ ghét cô. 、 p
Thường Thanh đi đến bên cạnh Thẩm Mạt, giải thích cho cô biết loại nào có thể ăn, loại nào vẫn đang trong giai đoạn phát triển, tiện thể hỏi cô ngày mai muốn ăn loại nào, anh làm cho cô ăn.
Thẩm Mạt luôn cảm thấy việc một người đàn ông lớn như anh nấu cơm cho cô không thích hợp cho lắm, nhưng cô thì lại không biết làm gì, cho nên trong lòng cô luôn không được tự nhiên.
Lúc cha cô còn sống, trong nhà có mấy người hầu, cô cũng xem như là áo đến thì đưa tay, cơm dâng đến miệng, sau cho dù ở nhờ nhà dì, không được yêu thích, thế nhưng những việc như nấu cơm giặt quần áo cô cũng không cần tự mình làm, ở Lý gia cũng vậy.
Bây giờ trong nhà chỉ có hai người là cô và Thường Thanh, hết thảy bọn họ đều phải tự làm, nhưng hiện tại ngay cả nước tắm cũng đều là do Thường Thanh nấu xong, pha nước ấm bưng đến cho cô tắm.
Thẩm Mạt cảm thấy, cô vẫn là nên học hỏi.
Cho nên khi đi dạo ở vườn rau, Thẩm Mạt bắt đầu hỏi Thường Thanh những thứ này nên làm như thế nào để ăn, Thường Thanh tỉ mỉ giải thích cho cô.
Kế tiếp Thẩm Mạt chỉ vào một mảng dây lá cây xanh biếc bò trên tường, hỏi Thường Thanh đó là cái gì. “Đậu ván, anh không thích ăn loại này, có điều hoa của nó rất đẹp, coi như là trồng một bức tường hoa đi!” Quả thực, từng chuỗi hoa màu tím, cho dù dưới ánh trăng mông lung, cũng có vẻ tươi đẹp động lòng người. Thẩm Mạt nhìn thấy ở giữa mảnh lá xanh dường như có ánh sáng gì đó, vừa định vạch ra nhìn, thì hai bàn tay đột nhiên từ dưới nách cô xuyên qua, bao lấy hai bên căng tròn của cô.
“Mạt Mạt, sang năm chúng ta dọn đến ngoại ô, trồng hoa nhài được không em?
Thường Thanh tựa cằm vào cổ Thẩm Mạt, dùng râu ria dụi dụi mặt của cô, hai cánh tay bắt đầu không đứng đắn vuốt
ve.
Thẩm Mạt đưa tay ra phía sau véo anh một cái, sau đó không giãy giụa nữa.
Dù sao cô cũng tránh không khỏi anh.
“Đừng quậy mà, lỡ có người bên ngoài đi ngang thì sao...”
Ram! Ram! Ram!
Một tiếng gõ cửa làm gián đoạn sự thân mật của hai người. Thường Thanh miễn cưỡng buông tay ra khỏi hai luồng đẫy đà, hôn lên mặt cô một cái rồi đi ra sân trước.
Thẩm Mạt không có đi theo, hiện tại cô ăn mặc không thích hợp cho lắm.
Nhớ đến ánh sáng nhỏ vừa nãy, Thẩm Mạt vạch ra mảng lá cây đậu ván dày đặc để xem xét.
Trên tường đất có một lỗ thủng, vừa lúc cao đến lông mày cô, muốn trèo qua có chút khó khăn, có điều tùy tiện lót thêm ít đồ là có thể dễ dàng leo qua.
Xem ra cần phải nói chuyện với Thường Thanh một chút, khi nào thì trám lại cái lỗ này.
Thẩm Mạt ngồi xuống băng ghế nhỏ ở vườn rau, nghe được sân trước có tiếng người nói chuyện, có vẻ là một người đàn ông trẻ tuổi, trong lúc nói chuyện rất là khách khí, nói không bao lâu thì rời đi.
Lúc Thường Thanh trở lại vườn rau, đưa lưng về phía ánh trăng, Thầm Mạt không nhìn rõ sắc mặt anh, chỉ thấy anh bước đi có phần gấp gáp.
“Mạt Mạt, đi ngủ đi em.”
Nói xong Thường Thanh liền quải Thẩm Mạt lên vai, làm cho cô suýt chút nữa hét lên vì sợ hãi, cô đập sau lưng anh mấy cái, nhưng anh lại càng đi nhanh hơn.
Sau khi vào phòng, Thường Thanh cũng không thèm đóng cửa đã khiêng Thẩm Mạt quăng lên giường, sau đó đè lên.
Thẩm Mạt muốn hỏi Thường Thanh một chút rằng người kia nói cái gì, thế nhưng cô không có cơ hội, Thường Thanh hôn đến cô không thở nổi, rất nhanh, tay anh đã cởi xong quần áo của cô từ trong ra ngoài, kể cả quần lót lụa.
Cho đến khi anh tách hai chân cô ra, dùng cự long đã sớm cứng rắn chống ở giữa cửa động, lúc này cô mới nổi khùng. “Thường Thanh!”
Thẩm Mạt nắm lấy mái tóc ngắn của anh đang vùi đầu say sưa liếm mu" hai quả anh đào, chọc chọc làm cho cô tê dại, phía dưới lại càng ướt hơn nữa.
Thường Thanh hơi buông ra viên trái cây đã bị mu"t đến đỏ hồng, đổi thành dùng đầu lưỡi khiêu khi©h, cự long dưới người cũng đã tách ra hai mảnh thịt màu mỡ, bắt đầy từ từ đầy mạnh, khiến cho huyệt khẩu căng đến hết cỡ.
Thẩm Mạt hít sâu một hơi, hấp thụ cự vật xâm nhập hạ thể, chân mày nhíu chặt.
“Mạt Mạt, anh muốn em.”
Đâm vào.
“Mỗi ngày đều muốn, hàng đêm cũng muốn.”
Rút ra.
“Muốn đến nỗi hận không thể luôn luôn cắm vào trong cái miệng nhỏ của em.”
Đột nhiên tăng tốc.
Tốc độ ra ra vào vào tăng nhanh, Thầm Mạt cắn môi không cho âm thanh phát ra, động tác của anh thô bạo nhưng không phải hoàn toàn là phát tiết, tay anh nắm lấy ngực cô vẫn nhẹ nhàng và dịu dàng không làm cô đau, chỉ là dưới thân liên tục va chạm, làm cô có phần không chịu nổi.
Thẩm Mạt thử thả lòng cơ thể, tùy ý anh, thế nhưng qua một lúc sau khi đã thích ứng với tiết tấu của anh, sâu trong huyệt thịt bị anh đâm cho tê rần, càng ngày càng trơn trượt,cũng càng ngày càng khao khát sự xâm nhập tàn nhẫn của
anh.
Cô không biết mình có vấn đề gì không, nhưng cô chính là bị anh thô bạo như vậy làm đến cao trào.
Cao trào tới vừa nhanh vừa vội.
Huyệt thịt nhanh chóng co rút dữ dội, thậm chí cô còn cảm thấy cự long bị kích thích nhảy lên và căng trưởng. “Mạt Mạt, cái miệng nhỏ này của em thật là biết hút.”
Thường Thanh nghiêng người cắn lên vành tai của Thẩm Mạt, lời nói mơ hồ, động tác dưới người đột nhiên nhanh hơn khiến cho Thẩm Mạt kêu lên thành tiếng, anh cũng không có dừng lại, còn ôm cô từ trên giường xuống, vừa đi vừa đâm, sau đó áp cô vào tường, nhanh chóng nhấc hông hướng về trước đưa đẩy.
Mỗi khi Thẩm Mạt rơi xuống đều cảm giác như cây gậy kia muốn xuyên xỏ qua cô vậy, làm cho hai người kết càng sâu hơn.
hợp
Anh càng lúc càng nhanh hơn, thậm chí âm thanh của cô bắt đầu lộn xộn, cuối cùng cô ôm lấy cổ anh, lại cao trào một lần nữa khác. Anh ấn mạnh vào cô vài cái, bắn ra.
Nhưng mà anh bắn rồi cũng không có buông cô xuống.
“Mạt Mạt, có thích bị anh “xuyên” không?” Anh lại bắt đầu cắn lỗ tai cô.
Thẩm Mạt quay đầu sang ; chỗ khác, không muốn để ý đến anh, nhưng vật kia vẫn còn vùi ở bên trong cô, nhìn thấy cô tránh né thì anh liền tiếp tục đâm, chuyển động như vậy là cho tinh dịch trắng đụ.c rơi đầy mặt đất.
“Rốt cuộc cậu thanh niên kia đã nói gì với anh?” Sau khi cơn dục vọng rút đi, Thẩm Mạt vẫn hỏi điều mà cô lo lắng.
“Ngày mai anh muốn ra ngoài một chuyến” Thường Thanh ôm Thẩm Mạt bước đi hai bước. Cự long vốn đã mềm nhũn lại có xu hướng ngẩng đầu lên, tinh dịch theo bước chân anh di chuyển, chảy xuống một bên chân.
“Bao lâu?”
“Ít nhất nửa tháng.” Thường Thanh ôm Thẩm Mạt tiếp tục đi, hoàn toàn không quan tâm trên đùi dơ bẩn.
Thẩm Mạt hiểu.
Bọn họ vừa mới nước sữa giao hòa mà anh đã phải xa nhà, cho nên anh mới xúc động như vậy, còn nói muốn cô.
Đêm nay có trăng, Thẩm Mạt đi dạo đến trong vườn rau xanh, nhìn thấy từng luồng rau xanh biếc, nhưng có vài loại cô không biết tên.
Chung quy, cô vẫn không thích hợp làm vợ của nông dân.
Cũng may Thường Thanh cũng không phải là nông dân thực thụ, nếu không...anh chắc chắn sẽ ghét cô. 、 p
Thường Thanh đi đến bên cạnh Thẩm Mạt, giải thích cho cô biết loại nào có thể ăn, loại nào vẫn đang trong giai đoạn phát triển, tiện thể hỏi cô ngày mai muốn ăn loại nào, anh làm cho cô ăn.
Thẩm Mạt luôn cảm thấy việc một người đàn ông lớn như anh nấu cơm cho cô không thích hợp cho lắm, nhưng cô thì lại không biết làm gì, cho nên trong lòng cô luôn không được tự nhiên.
Lúc cha cô còn sống, trong nhà có mấy người hầu, cô cũng xem như là áo đến thì đưa tay, cơm dâng đến miệng, sau cho dù ở nhờ nhà dì, không được yêu thích, thế nhưng những việc như nấu cơm giặt quần áo cô cũng không cần tự mình làm, ở Lý gia cũng vậy.
Bây giờ trong nhà chỉ có hai người là cô và Thường Thanh, hết thảy bọn họ đều phải tự làm, nhưng hiện tại ngay cả nước tắm cũng đều là do Thường Thanh nấu xong, pha nước ấm bưng đến cho cô tắm.
Thẩm Mạt cảm thấy, cô vẫn là nên học hỏi.
Cho nên khi đi dạo ở vườn rau, Thẩm Mạt bắt đầu hỏi Thường Thanh những thứ này nên làm như thế nào để ăn, Thường Thanh tỉ mỉ giải thích cho cô.
Kế tiếp Thẩm Mạt chỉ vào một mảng dây lá cây xanh biếc bò trên tường, hỏi Thường Thanh đó là cái gì. “Đậu ván, anh không thích ăn loại này, có điều hoa của nó rất đẹp, coi như là trồng một bức tường hoa đi!” Quả thực, từng chuỗi hoa màu tím, cho dù dưới ánh trăng mông lung, cũng có vẻ tươi đẹp động lòng người. Thẩm Mạt nhìn thấy ở giữa mảnh lá xanh dường như có ánh sáng gì đó, vừa định vạch ra nhìn, thì hai bàn tay đột nhiên từ dưới nách cô xuyên qua, bao lấy hai bên căng tròn của cô.
“Mạt Mạt, sang năm chúng ta dọn đến ngoại ô, trồng hoa nhài được không em?
Thường Thanh tựa cằm vào cổ Thẩm Mạt, dùng râu ria dụi dụi mặt của cô, hai cánh tay bắt đầu không đứng đắn vuốt
ve.
Thẩm Mạt đưa tay ra phía sau véo anh một cái, sau đó không giãy giụa nữa.
Dù sao cô cũng tránh không khỏi anh.
“Đừng quậy mà, lỡ có người bên ngoài đi ngang thì sao...”
Ram! Ram! Ram!
Một tiếng gõ cửa làm gián đoạn sự thân mật của hai người. Thường Thanh miễn cưỡng buông tay ra khỏi hai luồng đẫy đà, hôn lên mặt cô một cái rồi đi ra sân trước.
Thẩm Mạt không có đi theo, hiện tại cô ăn mặc không thích hợp cho lắm.
Nhớ đến ánh sáng nhỏ vừa nãy, Thẩm Mạt vạch ra mảng lá cây đậu ván dày đặc để xem xét.
Trên tường đất có một lỗ thủng, vừa lúc cao đến lông mày cô, muốn trèo qua có chút khó khăn, có điều tùy tiện lót thêm ít đồ là có thể dễ dàng leo qua.
Xem ra cần phải nói chuyện với Thường Thanh một chút, khi nào thì trám lại cái lỗ này.
Thẩm Mạt ngồi xuống băng ghế nhỏ ở vườn rau, nghe được sân trước có tiếng người nói chuyện, có vẻ là một người đàn ông trẻ tuổi, trong lúc nói chuyện rất là khách khí, nói không bao lâu thì rời đi.
Lúc Thường Thanh trở lại vườn rau, đưa lưng về phía ánh trăng, Thầm Mạt không nhìn rõ sắc mặt anh, chỉ thấy anh bước đi có phần gấp gáp.
“Mạt Mạt, đi ngủ đi em.”
Nói xong Thường Thanh liền quải Thẩm Mạt lên vai, làm cho cô suýt chút nữa hét lên vì sợ hãi, cô đập sau lưng anh mấy cái, nhưng anh lại càng đi nhanh hơn.
Sau khi vào phòng, Thường Thanh cũng không thèm đóng cửa đã khiêng Thẩm Mạt quăng lên giường, sau đó đè lên.
Thẩm Mạt muốn hỏi Thường Thanh một chút rằng người kia nói cái gì, thế nhưng cô không có cơ hội, Thường Thanh hôn đến cô không thở nổi, rất nhanh, tay anh đã cởi xong quần áo của cô từ trong ra ngoài, kể cả quần lót lụa.
Cho đến khi anh tách hai chân cô ra, dùng cự long đã sớm cứng rắn chống ở giữa cửa động, lúc này cô mới nổi khùng. “Thường Thanh!”
Thẩm Mạt nắm lấy mái tóc ngắn của anh đang vùi đầu say sưa liếm mu" hai quả anh đào, chọc chọc làm cho cô tê dại, phía dưới lại càng ướt hơn nữa.
Thường Thanh hơi buông ra viên trái cây đã bị mu"t đến đỏ hồng, đổi thành dùng đầu lưỡi khiêu khi©h, cự long dưới người cũng đã tách ra hai mảnh thịt màu mỡ, bắt đầy từ từ đầy mạnh, khiến cho huyệt khẩu căng đến hết cỡ.
Thẩm Mạt hít sâu một hơi, hấp thụ cự vật xâm nhập hạ thể, chân mày nhíu chặt.
“Mạt Mạt, anh muốn em.”
Đâm vào.
“Mỗi ngày đều muốn, hàng đêm cũng muốn.”
Rút ra.
“Muốn đến nỗi hận không thể luôn luôn cắm vào trong cái miệng nhỏ của em.”
Đột nhiên tăng tốc.
Tốc độ ra ra vào vào tăng nhanh, Thầm Mạt cắn môi không cho âm thanh phát ra, động tác của anh thô bạo nhưng không phải hoàn toàn là phát tiết, tay anh nắm lấy ngực cô vẫn nhẹ nhàng và dịu dàng không làm cô đau, chỉ là dưới thân liên tục va chạm, làm cô có phần không chịu nổi.
Thẩm Mạt thử thả lòng cơ thể, tùy ý anh, thế nhưng qua một lúc sau khi đã thích ứng với tiết tấu của anh, sâu trong huyệt thịt bị anh đâm cho tê rần, càng ngày càng trơn trượt,cũng càng ngày càng khao khát sự xâm nhập tàn nhẫn của
anh.
Cô không biết mình có vấn đề gì không, nhưng cô chính là bị anh thô bạo như vậy làm đến cao trào.
Cao trào tới vừa nhanh vừa vội.
Huyệt thịt nhanh chóng co rút dữ dội, thậm chí cô còn cảm thấy cự long bị kích thích nhảy lên và căng trưởng. “Mạt Mạt, cái miệng nhỏ này của em thật là biết hút.”
Thường Thanh nghiêng người cắn lên vành tai của Thẩm Mạt, lời nói mơ hồ, động tác dưới người đột nhiên nhanh hơn khiến cho Thẩm Mạt kêu lên thành tiếng, anh cũng không có dừng lại, còn ôm cô từ trên giường xuống, vừa đi vừa đâm, sau đó áp cô vào tường, nhanh chóng nhấc hông hướng về trước đưa đẩy.
Mỗi khi Thẩm Mạt rơi xuống đều cảm giác như cây gậy kia muốn xuyên xỏ qua cô vậy, làm cho hai người kết càng sâu hơn.
hợp
Anh càng lúc càng nhanh hơn, thậm chí âm thanh của cô bắt đầu lộn xộn, cuối cùng cô ôm lấy cổ anh, lại cao trào một lần nữa khác. Anh ấn mạnh vào cô vài cái, bắn ra.
Nhưng mà anh bắn rồi cũng không có buông cô xuống.
“Mạt Mạt, có thích bị anh “xuyên” không?” Anh lại bắt đầu cắn lỗ tai cô.
Thẩm Mạt quay đầu sang ; chỗ khác, không muốn để ý đến anh, nhưng vật kia vẫn còn vùi ở bên trong cô, nhìn thấy cô tránh né thì anh liền tiếp tục đâm, chuyển động như vậy là cho tinh dịch trắng đụ.c rơi đầy mặt đất.
“Rốt cuộc cậu thanh niên kia đã nói gì với anh?” Sau khi cơn dục vọng rút đi, Thẩm Mạt vẫn hỏi điều mà cô lo lắng.
“Ngày mai anh muốn ra ngoài một chuyến” Thường Thanh ôm Thẩm Mạt bước đi hai bước. Cự long vốn đã mềm nhũn lại có xu hướng ngẩng đầu lên, tinh dịch theo bước chân anh di chuyển, chảy xuống một bên chân.
“Bao lâu?”
“Ít nhất nửa tháng.” Thường Thanh ôm Thẩm Mạt tiếp tục đi, hoàn toàn không quan tâm trên đùi dơ bẩn.
Thẩm Mạt hiểu.
Bọn họ vừa mới nước sữa giao hòa mà anh đã phải xa nhà, cho nên anh mới xúc động như vậy, còn nói muốn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro