Thuê Vợ

Chương 20

Lạc Dã Du Phong

2024-08-17 19:15:45

Xế chiều hôm đó, hai vợ chồng chú thím Ngũ đều đến.

Bọn họ không phải họ Thường, mà là họ Tống, ở thôn Hồ coi như cũng có tiếng nói, vì vậy Thường Thanh giao phó Thẩm Mạt cho họ chăm sóc, anh cũng tương đối yên tâm.

Thẩm Mạt rất khách khí chào hỏi đôi vợ chồng trung niên, trái lại làm cho hai người kia câu nệ không ngớt.

Bọn họ đều là nông dân chính gốc, chú Tống biết được một ít chữ, biết tính sổ, trong thôn có việc ma chay cưới hỏi gì đều sẽ tìm ông ấy, thím Tống thì nấu cơm, thêu thùa, thỉnh thoảng còn xem bệnh phụ khoa cho phụ nữ và một số bệnh nhẹ cho trẻ con, họ rất được người trong thôn kính trọng.

Nhìn khuôn mặt hai người họ tràn đầy nếp nhăn, làn da thô ráp đen nhẻm, Thẩm Mạt hiều ra vì sao bọn họ lại câu nệ như vậy.

Cô có chỗ nào giống người dân quê cơ chứ. Hơn nữa Thường Thanh cái gì cũng không cho cô làm, thậm chí trên tay cô ngay cả một cái kén cũng không có. Đối với người nông thôn nơi đây mà nói, có lẽ cô vẫn là tiểu thư nhà giàu có.

Hai vợ chồng họ ngồi không bao lâu, nhiều nhất chỉ nói với Thầm Mạt muốn gì cứ giao cho họ là được, bọn họ nhất định sẽ làm tốt.

Đợi họ đi rồi Thẩm Mạt mới hỏi Thường Thanh: “Em nghĩ dân làng sẽ không tốt bụng như vậy đâu. Em đã được mở rộng tầm mắt hôm qua rồi, anh cho bọn họ lợi ích gì đúng không?”

Thường Thanh quẹt mũi Thẩm Mạt một cái, cười xán lạn.

“Mạt Mạt đúng là thông minh, như vậy anh yên tâm rồi, đều là người nghèo khổ, ở đâu ra có người tốt bụng như vậy, năm nạn đói còn có thể vì cái bánh bao mà giết người nữa mà. Anh cho bọn họ 5 đồng tiền, để cho họ chăm sóc tốt cho em, ngay cả khi mỗi ngày em đều ăn thịt, họ cũng có thừa lại, tự nhiên sẽ tốt bụng thôi.”

Thẩm Mạt mấp máy môi, gật đầu nói phải.

Thường Thanh lại nói cho Thẩm Mạt biết tình hình xung quang một chút, người nào có thể nói thì nói, người nào không cần quan tâm thì không cần để ý. Sau đó anh lấy ra từ dưới giường một cái hộp gỗ, bên trong một mảng trắng lóa.

“Ở đây có 30 đồng đại dương, lỡ như, anh nói là là lỡ như anh không thể trở về kịp lúc, nếu như trong thôn có người thừa dịp anh không ở đây mà gây sự với em, em hãy cầm lấy số tiền này đi vào trong thành, ghi nhớ địa chỉ này, em đến đó nói là em là vợ của Thường Thanh, bọn họ sẽ đưa em đi Hội An”.

Thường Thanh lấy tờ giấy trong hộp đưa cho Thẩm Mạt.

Thẩm Mạt không có tiếp lấy, cô không thích giọng điệu Thường Thanh nói những lời này lúc này.

Giống như...

“Thường Thanh, anh nhất định phải bình an trở về.”

Thẩm Mạt đẩy hộp gỗ cùng với tờ giấy ngược trở về cho anh.

Thường Thanh hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười toe toét.

“Quan tâm anh?”

Thẩm Mạt cúi đầu không nói, khoảnh khắc tiếp theo cô bị Thường Thanh ôm lấy khuôn mặt, mạnh mẽ hôn sâu.

“Lần này trở về, nói không chừng chúng ta có thể đến ngoại ô trước dự định, người bên đó so với dân làng ở đây văn minh hơn nhiều, em cũng tự do hơn.”

Thẩm Mạt gật đầu, nếu thật muốn cô một mực sống ở trong thôn này, cô cũng không biết mình sẽ biến thành bộ dạng gì luôn á.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những người đó nói chuyện thô tục như vậy cô có chút không chịu nổi, tuy là Thường Thanh có đôi khi cũng sẽ nói, nhưng Thường Thanh không giống bọn họ.

Thường Thanh một lần nữa bỏ tờ vào trong hộp gỗ rồi cất hộp gỗ dưới giường, sau đó rút một cây chủy thủ từ dưới ván giường ra.

Thẩm Mạt không khỏi nhíu mày, mấy ngày nay bọn họ điên đảo trên cái giường này, không ngờ phía dưới lại có một cây chủy thủ?

“Biết dùng không?” Thường Thanh không có bỏ lỡ biểu tình của Thẩm Mạt, anh có chút hứng thú nhìn cô.

“Họ Hoàn thời xa xưa huyết lệ nóng gối, anh cho là vì sao?” Thẩm Mạt cầm lấy cán chủy thủ, hướng một bên đảm vào không khí một cái.

“Đề phòng người khác.”

Thường Thanh vòng qua, từ phía sau nắm lấy tay Thẩm Mạt, một tay uốn nắn tư thế cầm chủy thủ cho cô, bắt đầu dạy cô làm thế nào để tự bảo vệ mình, làm thế nào để tấn công người khác.

Thẩm Mạt không thể ngờ, có một ngày cô phải học những thứ này.

Thường Thanh dạy rất nghiêm túc, thậm chí còn dạy cô vì động tác quyền, cùng với cô luyện tập vài chục lần mới bỏ

qua.

***

Hoàng hôn, Thẩm Mạt rốt cuộc cũng ngồi xuống bàn cơm.

Cô bị Thường Thanh bắt luyện cả một buổi chiều, hiện tại toàn thân đều nhức mỏi, còn mệt hơn so với ngày hôm qua bị anh chơi đùa nữa.

Quả nhiên vẫn là do cô mấy năm nay không hề vận động, thân thể quá yếu.

“Mấy ngày anh không có ở nhà, em không có việc gì thì luyện tập cho quen, sẽ có lợi.”

Cơm tối là thím Tống Ngũ đưa đến, Thường Thanh nhéo nhéo cánh tay Thẩm Mạt, Thẩm Mạt nhanh chóng tránh ra, mệt mỏi muốn chết.

“Đêm nay không cho làm bậy, em mệt.”

Cô ăn cơm còn không có sức, càng không muốn ban đêm bị lăn lộn chết đi sống lại đâu.(;-)

Nhưng mà Thường Thanh sáng mai đã đi rồi, đêm nay không cho anh ấy chạm vào, có hơi...

“Mệt thì càng phải ăn nhiều một chút, nếu không...làm sao có sức.”

Thường Thanh gắp thức ăn cho Thẩm Mạt, lại không đáp lại câu nói của cô.

Quả nhiên, tắm rửa xong, Thường Thanh không có buông tha cô.

Có điều anh không thô bạo giống như như hôm qua, Thường Thanh vùi đầu vào giữa hai chân cô liếm láp rất lâu, liếm

đến cô ngứa ngáy khó chịu, toàn bộ tinh thần cô đều tập trung đầu lưỡi chết người kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tay anh rất to, vừa nắm bắp đùi cô, vừa dùng ngón cái đẩy ra hai cánh hoa, đầu lưỡi không có gì ngăn cản ở chính

giữa mà dạo chơi, còn thỉnh thoảng tiến vào huyệt khẩu chọc ghẹo.

Anh rất kiên nhẫn, cô thì càng ngày càng không có kiên trì.

“Thường Thanh.”

Thẩm Mạt ngẩng đầu, trên mặt đều là tình dục, đỏ ửng như hoa hải đường nở rộ.

“Sao vậy em? Khó chịu hả?”

Thường Thanh ngẩng đầu lên từ giữa hai chân Thẩm Mạt, trên mỗi còn lưu lại giọt nước, lóe sáng. Tất cả đều là của

cô.

Thẩm Mạt cắn cắn môi, cô không mở miệng được.

Cô muốn anh đem vật kia cắm vào, nhưng lời nói mắc cỡ như vậy, cô làm sao có thể nói với anh?

Cô càng nghĩ càng tức, Thầm Mạt giơ chân lên đá Thường Thanh một cái, sau đó cô nằm nghiêng, hai chân khép lại một chỗ, không để ý đến anh nữa.

Thường Thanh cười trêu ghẹo, cũng không nói chuyện, ôm lấy mông Thẩm Mạt kéo về sau một cái, một tay nắm lấy một bên mềm mại, nghiền quả anh đào một chút, cự long từ kẽ mông tiến thẳng vào.

Thẩm Mạt nhịn không được rên rỉ một tiếng, cũng không có động tác khác, tùy ý Thường Thanh từ phía sau đâm vào từng đợt.

Mông Thẩm Mạt vừa co giãn vừa vềnh, từ phía sau cắm vào cũng không quá sâu, Thường Thanh dường như cũng không vội, cứ như vậy mà ma sát cô, tốc độ cũng không có tăng nhanh.

Quả nhiên, qua một lúc, thân trên Thẩm Mạt nghiêng về phía trước, mông bắt đầu hướng về sau di chuyển, ý đồ để cự long tiến vào sâu hơn.

Thường Thanh ngay lập tức phối hợp với cô, động tác cũng mạnh hơn một chút.

Dần dần nơi hai người kết hợp vang lên tiếng nước, bàn tay Thường Thanh lúc trước xoa nắn ngực cô bắt dầu di chuyển xuống dưới, tiến đến vùng cỏ thơm ướt sũng, bắt đầu đều đặn xoa nhẹ viên thịt nhỏ.

Kết quả xoa chưa được vài cái, Thẩm Mạt đột nhiên giơ cao eo mông, toàn thân run rẫy, trong miệng rên rỉ một tiếng thật dài, sung sướng vì khoái Cảm.

Thường Thanh tiếp tục chầm chậm ra ra vào vào, cảm thụ tiểu huyệt co rút, nghiêng người về phía trước liếm lỗ tai cô. “Mạt Mạt, nghe xem, trong cái miệng nhỏ của em rốt cuộc có bao nhiêu nước?”

Hai tay Thường Thanh bỗng nắm lấy eo Thẩm Mạt, động tác bắt đầu tăng mạnh, giống như anh nói, tiếng nước nhỏ dần ngày càng lớn hơn.

Thẩm Mạt bị đâm làm cho thân trên run lắc dữ dội, hai chú thỏ trắng bởi vì tư thế nghiêng người mà ép sát lại với nhau, ma sát không ngừng, Thường Thanh dành ra một tay vuốt ve chúng, động tác dưới thân càng nhanh hơn.

Thân thể va chạm phát ra tiếng “bạch bạch” làm người run rẩy, cho đến khi sau tại Thẩm Mạt vang lên tiếng thở dốc dữ dội, anh cắm vào chỗ sâu nhất, bắn ra.

Thẩm Mạt thoải mái ưm hai tiếng, khóe miệng còn vương ý cười, ngủ thật say.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thuê Vợ

Số ký tự: 0