Chương 32
Lạc Dã Du Phong
2024-08-17 19:15:45
Buổi tối, hai người tắm rửa xong thì đi vào phòng ngủ, lấy túi tiền ra xem.
“Thường Thanh số tiền này đủ mua em không?”
Nghĩ đến kế hoạch ban đầu trong ba năm, Thẩm Mạt không khỏi có chút kích động.
“Còn chưa đủ, tên cờ hó Lý Chí Cao đưa ra cái giá 1000 đồng đại dương, cắn chết không chịu nhả, nếu không phải Phùng gia ngăn cản khuyên bảo, anh đã tiễn zong hắn lên đường từ lâu rồi.”
Nói đến đây, một luồng sát khí lóe lên trên khuôn mặt Thường Thanh.
Thẩm Mạt mím môi, người đàn ông của cô quả thực là giết người không chớp mắt, với kỹ năng như vậy giết người không phải là chơi.
Có lẽ, cô cũng nên học hỏi một chút gì đó, dù sao sau này cô cũng sẽ phải ra ngoài, lỡ có gặp bọn lưu manh, nếu được, cô cũng có thể đối phó, tự bảo vệ bản thân.
“Mạt Mạt, em đừng lo, tên Lý Chí Cao đó không sống nổi
qua 3 năm đâu.”
Thấy Thẩm Mạt nhíu mày, Thường Thanh lại trở về bộ dạng cà rỡn, chộp lấy đồng đại dương trong túi tiền, để nó giữa các ngón tay nghịch nghịch.
“Anh làm gì hắn rồi?”
Cô thực sự càng ngày càng tò mò về người đàn ông này, cũng tò mò về phương thức của những người như họ, điều mà thế giới trước kia của cô chưa từng chạm tới.
“Sau khi hắn đem em cho thuê đã mua một thiếu nữ, gần đây anh cho lão già họ Thường kia 1 chút lợi ích, để lão ta mỗi ngày “tẩm bổ” cho con ma bệnh kia. Bây giờ ngày nào hắn cũng đều đem thiếu nữ kia chứng tỏ sức mạnh đàn ông.”
Thường Thanh mỉm cười tung đồng bạc lên, đồng bạc hóa thành ánh bạc chớp 1 cái trong trung, rồi lại vững vàng rơi vào giữa các ngón tay anh
Thẩm Mạt không nhịn được cười, cô biết rõ Lý Chí Cao thực sự “không được”, chỉ có chút hơi tàn kéo dài, cũng không biết còn sống được bao lâu nữa. Mà bây giờ, người đàn ông của cô lại dùng biện pháp này, khác gì là đòi mạng Lý Chí Cao?
Có điều so với chuyện trực tiếp cắt cổ người bằng dao của anh thì nhẹ hơn nhiều.
“Chuyện ngày hôm nay em đừng lo lắng. Anh không thể trực tiếp giết người như Lý Chí Cao, nhưng mấy tên buôn lậu Hồng Hoàn thì không sao cả, cho dù có bị phát hiện thì Phùng gia cũng đều có thể xử lý êm đẹp hết. Yên tâm đi. Có thời gian chi bằng chúng ta luyện tập trò tạo người nhiều hơn hạ”
Thường Thanh nằm ở trên giường tiếp tục nghịch đồng bạc, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Mạt.
Thẩm Mạt nhìn anh chằm chằm một lúc, giơ tay cởi cúc áo khoác, đôi thỏ trắng nõn nà mũm mĩm bật ngay ra ngoài.
Sau đó, Thẩm Mạt trèo lên người Thường Thanh, ngồi lên hông anh, cúi người đè cặp thỏ mập mạp lên ngực anh, hôn lên môi anh.
Học theo những gì anh làm với cô, Thẩm Mạt liếm môi anh vài cái, sau đó đưa lưỡi vào trong miệng khuấy động đầu lưỡi của anh, rất nhanh, cô nghe thấy tiếng thở của Thường Thanh nặng nề hơn, vật đè dưới mông của cũng đã trở nên cứng rắn.
“Mạt Mạt, em thiệt là muốn mạng anh mà.”
Thường Thanh ném đồng bạc đi, đỡ Thẩm Mạt dậy, thay vì lật người lại thì anh lại bước xuống giường.
“Anh đi rửa tay đã.”
Thường Thanh sải bước ra ngoài.
Còn lại Thẩm Mạt ở trên giường mím môi nở nụ cười.
Thẩm Mạt thừa dịp này bèn cởi quần, trên người chỉ để lại một chiếc áo khoác nhỏ, vẫn khoanh tay ngồi trên giường, chờ Thường Thanh trở về.
Thường Thanh rất nhanh đã trở lại, vào phòng ngủ liền thấy Thẩm Mạt với đôi mắt long lanh nhìn mình, hai luồng tuyết trắng đẫy đà khẽ run run, hai khỏa anh đào đã sớm trở nên thẳng đứng, eo thon mềm mại trơn nhẵn, giữa cặp đùi trắng nõn thon dài thấp thoáng một mảng cỏ dại đen nhánh.
Độ cứng của người anh em trong đũng quần càng tăng thêm vài phần.
“Mẹ nó! Anh thiệt hận không có bốn cái miệng.”
Thường Thanh nhanh chóng cởi quần, trần truồng bò lên giường, trực tiếp chôn đầu vào giữa khe rãnh liếm mu"t, trên làn da trắng nõn của cặp tuyết lê liền điểm thêm vài vệt đỏ.
“Làm gì muốn nhiều miệng vậy chứ?”
Thẩm Mạt hít một hơi, tùy ý để anh ngậm một bên khoa anh đào của cô, bàn tay cô thì cầm lấy vật nam tính nóng bỏng, từ từ vuốt ve, thúc giục dục vọng của anh, còn có của cô nữa.
“Một cái ăn cái miệng nhỏ, hai cái nhấm nháp anh đào, cái còn lại uống nước suối ngon ngọt trong khe của em chứ gì."
Thường Thanh nói xong liền đi xuống, vùi mặt vào bụi cỏ nhỏ.
Thẩm Mạt cắn chặt môi, khẽ rên rỉ, cảm giác được lưỡi của anh lướt qua hai mảnh thịt trai, liếm qua thịt, thỉnh thoảng lại kéo căng lưỡi, tiến vào hang động gãi gãi.
Cả ngày hôm nay, đây là lần thứ ba.
liến lại giữa khe
Nhưng cô chính là muốn như vậy, muốn cùng với người đàn ông này không thể tách rời, muốn anh tiến vào chính mình thật sâu.
Thẩm Mạt chủ động tách chân ra, nằm xuống.
Thường Thanh hiếm khi thấy Thẩm Mạt chủ động như vậy. Anh thở hồn hỗn hưng phấn đem lửa nóng thô dài chen vào trong huyệt thịt vốn đã vô cùng ướt át.
“Mạt Mạt, nếu Thường Thanh anh phải chết, nhất định cũng chết trên người em.”
Thường Thanh vừa nói vừa mạnh mẽ dùng lực đẩy hông, trong khoảnh khắc hai người kết hợp, chỗ đó trở nên ướt át, phát ra tiếng “phốc phốc”.
Thẩm Mạt hôm nay ẩm ướt hơn so với mọi ngày.
Thẩm Mạt nghĩ có lẽ là do cô sắp đến kỳ, lần trước cũng vậy, là vài ngày trước khi đến kỳ, Thường Thanh tình cờ đến Thiên Tân, cô đau khổ từng đêm khao khát anh.
Lần này anh ở bên cạnh cô, cô liền giống như người đói khát tìm thấy được nguồn nước, quấn quít, xoắn lấy anh.
Thường Thanh tự nhiên cũng cảm thấy Thẩm Mạt khác với thường ngày, nên động tác càng ra sức.
Hai người lăn lộn từ trên giường, xuống sàn, rồi lại lên đến trên ghế.
Cuối cùng, Thẩm Mạt cưỡi trên người Thường Thanh lên đinh, tiếng rên rỉ sảng khoái xen lẫn tiếng mưa truyền qua
sân trong, Tống Thuận đang ngồi dưới mái hiên ngắm mưa cũng nghe thấy.
Khuôn mặt với vẻ dữ tợn của Tống Thuận lại có nét dịu dàng hiếm có.
Người dưới mái hiên đứng dậy trở về phòng, không lâu sau, từ cửa sổ truyền đến một tiếng thở dốc chán nản.
***
Thẩm Mạt ngày hôm sau đi làm.
Nhà cô ở ngoại ô phía tây, đi xe kéo cũng phải mất nửa tiếng, Thường Thanh thuê cho cô một người đưa cô đi làm đều đặn mỗi, còn anh thì sẽ đích thân đón cô khi cô tan sở.
Tình cờ hôm nay là Thường Thanh cũng muốn đưa Tống Thuận đến hang buôn Vĩnh Cửu nên đã đặt một chiếc xe khác, anh và Thẩm Mạt ngồi chung, còn Tống Thuận thì ngồi một mình.
Tống Thuận lúc đầu không muốn, nói rằng cậu cứ như vậy chạy đi là được, nhưng Thường Thanh đã vỗ đầu cậu.
“Từ nay
vê sau là em chính là em của anh, anh bảo hộ cho em, nếu em chạy bộ qua như vậy, anh của em mất mặt cỡ nào hả?”
Tống Thuận đành phải ngoan ngoãn lên xe.
Thường Thanh đưa Thẩm Mạt đến dưới lầu tạp chí Vân Thượng, anh còn muốn đưa cô lên trên, nhưng đã bị Thẩm Mạt đuổi đi.
Ngày đầu tiên đi làm, cô phải tự mình thích nghi, nếu còn vẫn để Thường Thanh giúp cô, người khác sẽ nghĩ gì về cô?
Cô có thể thấy rằng Thường Thanh là một người có tiếng nói ở hãng buôn Vĩnh Cửu, dù sao thì chủ tịch Lý đối với anh đều lễ phép có thừa, cô vào làm việc trong tạp chí cũng sẽ bị người ta nói là nhờ “đi cửa sau”, anh bảo vệ cô như vậy, cô cũng không muốn.
Cô đến văn phòng sớm hơn 10 phút so với giờ làm việc. Tổng biên tập Vương đã đến rồi, đưa cô đến phòng vẽ tranh, chỉ cho cô một chỗ ngồi.
“Từ giờ trở đi, cô ngồi ở đây. Nếu có yêu cầu gì cứ tìm tôi. Tôi ở văn phòng nhỏ bên phải. Ngoài ra, cửa hàng Thuận Đức ở Thiên Tân có một đơn hàng sườn xám. Trình tam gia nói giao cho cô làm. Anh ấy rất thích bức tranh hôm qua cô vẽ.”
Thẩm Mạt sửng sốt, ngày đầu tiên cô đến, thật sự giao cho cô một đơn hàng quan trọng như vậy sao?
“Thường Thanh số tiền này đủ mua em không?”
Nghĩ đến kế hoạch ban đầu trong ba năm, Thẩm Mạt không khỏi có chút kích động.
“Còn chưa đủ, tên cờ hó Lý Chí Cao đưa ra cái giá 1000 đồng đại dương, cắn chết không chịu nhả, nếu không phải Phùng gia ngăn cản khuyên bảo, anh đã tiễn zong hắn lên đường từ lâu rồi.”
Nói đến đây, một luồng sát khí lóe lên trên khuôn mặt Thường Thanh.
Thẩm Mạt mím môi, người đàn ông của cô quả thực là giết người không chớp mắt, với kỹ năng như vậy giết người không phải là chơi.
Có lẽ, cô cũng nên học hỏi một chút gì đó, dù sao sau này cô cũng sẽ phải ra ngoài, lỡ có gặp bọn lưu manh, nếu được, cô cũng có thể đối phó, tự bảo vệ bản thân.
“Mạt Mạt, em đừng lo, tên Lý Chí Cao đó không sống nổi
qua 3 năm đâu.”
Thấy Thẩm Mạt nhíu mày, Thường Thanh lại trở về bộ dạng cà rỡn, chộp lấy đồng đại dương trong túi tiền, để nó giữa các ngón tay nghịch nghịch.
“Anh làm gì hắn rồi?”
Cô thực sự càng ngày càng tò mò về người đàn ông này, cũng tò mò về phương thức của những người như họ, điều mà thế giới trước kia của cô chưa từng chạm tới.
“Sau khi hắn đem em cho thuê đã mua một thiếu nữ, gần đây anh cho lão già họ Thường kia 1 chút lợi ích, để lão ta mỗi ngày “tẩm bổ” cho con ma bệnh kia. Bây giờ ngày nào hắn cũng đều đem thiếu nữ kia chứng tỏ sức mạnh đàn ông.”
Thường Thanh mỉm cười tung đồng bạc lên, đồng bạc hóa thành ánh bạc chớp 1 cái trong trung, rồi lại vững vàng rơi vào giữa các ngón tay anh
Thẩm Mạt không nhịn được cười, cô biết rõ Lý Chí Cao thực sự “không được”, chỉ có chút hơi tàn kéo dài, cũng không biết còn sống được bao lâu nữa. Mà bây giờ, người đàn ông của cô lại dùng biện pháp này, khác gì là đòi mạng Lý Chí Cao?
Có điều so với chuyện trực tiếp cắt cổ người bằng dao của anh thì nhẹ hơn nhiều.
“Chuyện ngày hôm nay em đừng lo lắng. Anh không thể trực tiếp giết người như Lý Chí Cao, nhưng mấy tên buôn lậu Hồng Hoàn thì không sao cả, cho dù có bị phát hiện thì Phùng gia cũng đều có thể xử lý êm đẹp hết. Yên tâm đi. Có thời gian chi bằng chúng ta luyện tập trò tạo người nhiều hơn hạ”
Thường Thanh nằm ở trên giường tiếp tục nghịch đồng bạc, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Mạt.
Thẩm Mạt nhìn anh chằm chằm một lúc, giơ tay cởi cúc áo khoác, đôi thỏ trắng nõn nà mũm mĩm bật ngay ra ngoài.
Sau đó, Thẩm Mạt trèo lên người Thường Thanh, ngồi lên hông anh, cúi người đè cặp thỏ mập mạp lên ngực anh, hôn lên môi anh.
Học theo những gì anh làm với cô, Thẩm Mạt liếm môi anh vài cái, sau đó đưa lưỡi vào trong miệng khuấy động đầu lưỡi của anh, rất nhanh, cô nghe thấy tiếng thở của Thường Thanh nặng nề hơn, vật đè dưới mông của cũng đã trở nên cứng rắn.
“Mạt Mạt, em thiệt là muốn mạng anh mà.”
Thường Thanh ném đồng bạc đi, đỡ Thẩm Mạt dậy, thay vì lật người lại thì anh lại bước xuống giường.
“Anh đi rửa tay đã.”
Thường Thanh sải bước ra ngoài.
Còn lại Thẩm Mạt ở trên giường mím môi nở nụ cười.
Thẩm Mạt thừa dịp này bèn cởi quần, trên người chỉ để lại một chiếc áo khoác nhỏ, vẫn khoanh tay ngồi trên giường, chờ Thường Thanh trở về.
Thường Thanh rất nhanh đã trở lại, vào phòng ngủ liền thấy Thẩm Mạt với đôi mắt long lanh nhìn mình, hai luồng tuyết trắng đẫy đà khẽ run run, hai khỏa anh đào đã sớm trở nên thẳng đứng, eo thon mềm mại trơn nhẵn, giữa cặp đùi trắng nõn thon dài thấp thoáng một mảng cỏ dại đen nhánh.
Độ cứng của người anh em trong đũng quần càng tăng thêm vài phần.
“Mẹ nó! Anh thiệt hận không có bốn cái miệng.”
Thường Thanh nhanh chóng cởi quần, trần truồng bò lên giường, trực tiếp chôn đầu vào giữa khe rãnh liếm mu"t, trên làn da trắng nõn của cặp tuyết lê liền điểm thêm vài vệt đỏ.
“Làm gì muốn nhiều miệng vậy chứ?”
Thẩm Mạt hít một hơi, tùy ý để anh ngậm một bên khoa anh đào của cô, bàn tay cô thì cầm lấy vật nam tính nóng bỏng, từ từ vuốt ve, thúc giục dục vọng của anh, còn có của cô nữa.
“Một cái ăn cái miệng nhỏ, hai cái nhấm nháp anh đào, cái còn lại uống nước suối ngon ngọt trong khe của em chứ gì."
Thường Thanh nói xong liền đi xuống, vùi mặt vào bụi cỏ nhỏ.
Thẩm Mạt cắn chặt môi, khẽ rên rỉ, cảm giác được lưỡi của anh lướt qua hai mảnh thịt trai, liếm qua thịt, thỉnh thoảng lại kéo căng lưỡi, tiến vào hang động gãi gãi.
Cả ngày hôm nay, đây là lần thứ ba.
liến lại giữa khe
Nhưng cô chính là muốn như vậy, muốn cùng với người đàn ông này không thể tách rời, muốn anh tiến vào chính mình thật sâu.
Thẩm Mạt chủ động tách chân ra, nằm xuống.
Thường Thanh hiếm khi thấy Thẩm Mạt chủ động như vậy. Anh thở hồn hỗn hưng phấn đem lửa nóng thô dài chen vào trong huyệt thịt vốn đã vô cùng ướt át.
“Mạt Mạt, nếu Thường Thanh anh phải chết, nhất định cũng chết trên người em.”
Thường Thanh vừa nói vừa mạnh mẽ dùng lực đẩy hông, trong khoảnh khắc hai người kết hợp, chỗ đó trở nên ướt át, phát ra tiếng “phốc phốc”.
Thẩm Mạt hôm nay ẩm ướt hơn so với mọi ngày.
Thẩm Mạt nghĩ có lẽ là do cô sắp đến kỳ, lần trước cũng vậy, là vài ngày trước khi đến kỳ, Thường Thanh tình cờ đến Thiên Tân, cô đau khổ từng đêm khao khát anh.
Lần này anh ở bên cạnh cô, cô liền giống như người đói khát tìm thấy được nguồn nước, quấn quít, xoắn lấy anh.
Thường Thanh tự nhiên cũng cảm thấy Thẩm Mạt khác với thường ngày, nên động tác càng ra sức.
Hai người lăn lộn từ trên giường, xuống sàn, rồi lại lên đến trên ghế.
Cuối cùng, Thẩm Mạt cưỡi trên người Thường Thanh lên đinh, tiếng rên rỉ sảng khoái xen lẫn tiếng mưa truyền qua
sân trong, Tống Thuận đang ngồi dưới mái hiên ngắm mưa cũng nghe thấy.
Khuôn mặt với vẻ dữ tợn của Tống Thuận lại có nét dịu dàng hiếm có.
Người dưới mái hiên đứng dậy trở về phòng, không lâu sau, từ cửa sổ truyền đến một tiếng thở dốc chán nản.
***
Thẩm Mạt ngày hôm sau đi làm.
Nhà cô ở ngoại ô phía tây, đi xe kéo cũng phải mất nửa tiếng, Thường Thanh thuê cho cô một người đưa cô đi làm đều đặn mỗi, còn anh thì sẽ đích thân đón cô khi cô tan sở.
Tình cờ hôm nay là Thường Thanh cũng muốn đưa Tống Thuận đến hang buôn Vĩnh Cửu nên đã đặt một chiếc xe khác, anh và Thẩm Mạt ngồi chung, còn Tống Thuận thì ngồi một mình.
Tống Thuận lúc đầu không muốn, nói rằng cậu cứ như vậy chạy đi là được, nhưng Thường Thanh đã vỗ đầu cậu.
“Từ nay
vê sau là em chính là em của anh, anh bảo hộ cho em, nếu em chạy bộ qua như vậy, anh của em mất mặt cỡ nào hả?”
Tống Thuận đành phải ngoan ngoãn lên xe.
Thường Thanh đưa Thẩm Mạt đến dưới lầu tạp chí Vân Thượng, anh còn muốn đưa cô lên trên, nhưng đã bị Thẩm Mạt đuổi đi.
Ngày đầu tiên đi làm, cô phải tự mình thích nghi, nếu còn vẫn để Thường Thanh giúp cô, người khác sẽ nghĩ gì về cô?
Cô có thể thấy rằng Thường Thanh là một người có tiếng nói ở hãng buôn Vĩnh Cửu, dù sao thì chủ tịch Lý đối với anh đều lễ phép có thừa, cô vào làm việc trong tạp chí cũng sẽ bị người ta nói là nhờ “đi cửa sau”, anh bảo vệ cô như vậy, cô cũng không muốn.
Cô đến văn phòng sớm hơn 10 phút so với giờ làm việc. Tổng biên tập Vương đã đến rồi, đưa cô đến phòng vẽ tranh, chỉ cho cô một chỗ ngồi.
“Từ giờ trở đi, cô ngồi ở đây. Nếu có yêu cầu gì cứ tìm tôi. Tôi ở văn phòng nhỏ bên phải. Ngoài ra, cửa hàng Thuận Đức ở Thiên Tân có một đơn hàng sườn xám. Trình tam gia nói giao cho cô làm. Anh ấy rất thích bức tranh hôm qua cô vẽ.”
Thẩm Mạt sửng sốt, ngày đầu tiên cô đến, thật sự giao cho cô một đơn hàng quan trọng như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro