Chương 35
Lạc Dã Du Phong
2024-08-17 19:15:45
Kể từ hôm nay, sự oán hận trong lòng Thẩm Mạt đối với thế giới này đã bớt đi một chút. Ít nhất một số người vẫn có công lý trong trái tim của họ, cô cảm thấy biết ơn vì điều đó.
Bước sang tháng 8, trời dần trở nên mát mẻ hơn mọi ngày, Thẩm Mạt không còn nôn ói, nhưng bắt đầu phiền về một vấn đề khác: cô rất thèm ăn và muốn ăn mọi thứ. Thường Thanh cũng rất nuông chiều cô, mỗi ngày đều mua các món ngon khác nhau cho cô.
“Thường Thanh, cậu không thể làm thế, đến lúc đó đứa nhỏ lớn quá làm sao sinh hả.” Trần tẩu rất lo lắng, lên tiếng
càm ràm.
Trần tẩu đã sinh 3 đứa con, đương nhiên về phương diện này hiểu biết rất nhiều, hơn nữa mẹ của Thẩm Mạt đã qua đời từ lâu, dì và mẹ chồng đều không dạy cô về chuyện này, Thường Thanh thì lại càng không hiểu. Ngoại trừ việc tuân theo một số lời khuyên về sức khỏe từ bác sĩ, những chuyện khác đều chỉ có thể nghe theo Trần tẩu.
Vì lý do này, mỗi tháng Thường Thanh còn đặc biệt thêm một phần lương thưởng cho Trần tẩu. Trần tẩu vẻ mặt vui vẻ, càng chuyên tâm chăm sóc Thẩm Mạt, nhất là bữa ăn hàng ngày đều do một tay Trần tẩu lo liệu, không cho phép Thường Thanh lại lén cho Thẩm Mạt ăn nữa.
Thẩm Mạt phải kiềm chế thèm ăn, mỗi ngày đều dồn tâm trí vào chỗ khác.
Ví dụ, “niềm vui” của cô với Thường Thanh.
Sau ba tháng, cô lại đến bệnh viện, bác sĩ dặn dò rõ ràng cô có thể quan hệ nhưng động tác không được mạnh bạo, sau đó bác sĩ gọi Thường Thanh qua một bên đặc biệt dặn dò hồi lâu.
Về nhà, ánh mắt Thường Thanh nhìn Thẩm Mạt cứ như một con sói bị bỏ đói ba tháng. (đúng thật vậy mà
Thật ra, đã ba tháng kể từ khi Thẩm Mạt phát hiện ra mình có thai, Thường Thanh mỗi ngày đều đếm thời gian, cuối cùng cũng chờ được đến.
Hôm nay sau khi Trần tẩu đi về, hai người ăn tối và tắm rửa nhanh hơn bình thường
Thường Thanh đã dặn dò Tống Thuận không có việc gì thì đừng tìm anh, sau đó liền chốt cửa sân trong.
Thẩm Mạt vốn dĩ theo lời dặn dò của Trần tẩu là mỗi ngày sau bữa tối đều đi dạo, nhưng mà bây giờ cửa sân trong đã chốt, cô chỉ có thể đơn giản đi loanh quanh trong sân.
Thường Thanh lẽo đẽo theo sau, tên nhóc bên dưới đũng quần đã bắt đầu rục rịch.
Thẩm Mạt buồn cười, nói anh giống như một chú chó con, kết quả Thường Thanh từ phía sau ôm lấy cô.
“Mạt Mạt, nói đúng lắm hôm nay chúng ta sẽ làm như chúng”
“Nói bậy bạ gì đó...Ưm...”
Hai bàn tay thô to từ dưới lớp áo ngắn của cô vươn lên, nắm lấy hai luồng no đủ, bắt đầu nhẹ nhàng nhào nặn, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay gãi gãi hai đỉnh nhọn.
Mấy ngày nay Thẩm Mạt cảm thấy mình có gì đó không ổn, so với trước đây trong lòng càng háo hức hơn bao giờ hết, nhất là hai bầu ngực càng ngày càng lớn, màu sắc đầu ti cũng sẫm lại, muốn được Thường Thanh sờ soạng, muốn được anh liếm láp.
Đôi khi lúc đang làm việc, cô nghĩ đến chuyện đó, phía dưới cũng trở nên ướt đẫm.
Có lẽ Thường Thanh sợ nếu anh tiến vào sẽ xảy ra chuyện, nên chỉ dám xâm nhập quy đầu vào nơi cửa huyệt cọ cọ 1 ít, cảm giác lừng lơ không tới nơi tới chốn làm cho ai nấy cũng đều khó chịu, nhanh chóng trở thành tâm bệnh.
Bây giờ anh chỉ mới xoa nắn vùng đồi núi một chút mà cô đã thấy bắt đầu ngứa ngáy rồi, không kiềm được mà nâng mông lên hướng về phía “lều trại” của anh cọ xát.
Người đàn ông phía sau đột nhiên thở dài một hơi, sau đó lấy ra cậu em đang sưng tấy, vén váy của Thẩm Mạt lên, cởi quần của anh ra, quy đầu đỏ tím trượt vào rãnh mông của Thẩm Mạt.
“Mạt Mạt cũng đang đợi anh đúng không? Ướt rồi này.”
Thường Thanh từ phía sau ôm lấy cái mông của Thẩm Mạt, bắt đầu cọ xát qua lại hoa huyệt khiến Thẩm Mạt càng tê dại, nước chảy càng ngày càng nhiều, còn có thể nghe thấy tiếng nước của thân thể chạm nhau.
“Thường Thanh, ngực em...ngứa.”
Thẩm Mạt thẳng mông, hướng lỗ quy đầu chầm chậm nuốt vào từng chút, Thường Thanh thở hổn hển cũng không có cắm nguyên cây vào, chỉ có thể để Thẩm Mạt đứng lên một chút, như vậy anh mới không vào quá sâu.
“Ngứa sao? Nếu em không nôn nóng muốn anh tiến vào, trước hết để anh hút cho em.”
Thường Thanh ghé vào bên tai Thầm Mạt nói lời lưu manh, Thầm Mạt càng ngày càng khó chịu.
“Thường Thanh ... Em khó chịu.”
Thẩm Mạt hơi khó chịu, biết rằng bây giờ động tác không thể quá lớn, nhưng cô muốn được Thường Thanh tiến vào hơn bao giờ hết, sự trống rỗng trong tiểu huyệt quả thực hành hạ cô điên cuồng.
“Trước hết giảm ngứa cho 2 chú thỏ trắng mập mạp nào.”
Thường Thanh bỗng nhiên lui lại, rút toàn bộ vật cứng rắn ra, xoay người Thẩm Mạt lại vén áo nhỏ lên, ép chặt hai núi đôi to lớn vào nhau, ngậm lấy hai đầu đinh nhọn đang đứng thẳng.
Vùng mềm mại bị chế ngự, toàn thân Thẩm Mạt tê dại dưới sự mo"- mát của Thường Thanh. Cô không nhịn được rêu rỉ, hai chân không đứng vững được nữa, Thường Thanh vừa ngậm lấy đôi bánh bao vừa đỡ cô đến ghế mây dưới gốc cây. Sau đó anh nằm sấp lên người cô, không hề cố kỵ vừa mu"; vừa cắn.
Thẩm Mạt không biết chuyện gì xảy ra, cứ bị Thường Thanh liếm mo" như thế, bên trong thân thể như muốn nổi điên, lại có thể vì vậy mà lên đỉnh.
Thường Thanh thấy thân thể Thẩm Mạt đột nhiên run rẩy, bèn ngẩn người, sau đó trong miệng trào ra một cỗ ngọt ngào, Thường Thanh càng là kinh ngạc.
“Mạt Mạt, em có sữa rồi.”
Thường Thanh buông hai đầu nhọn ra, nhìn thấy nơi bị anh mu"t chầm chậm chảy ra chất lỏng trong suốt như sữa, không khỏi hút thêm vài ngụm.
Quả nhiên, càng hút càng nhiều.
Thẩm Mạt hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chưa sinh con thì làm sao mà có sữa?
Nhưng cô được anh ngậm lấy liếm mu"t, cô rất thoải mái nên cũng không quan tâm nhiều như vậy, nếu anh thích mo"t, thì cứ để anh mo"t thôi.
Hút một hồi, Thường Thanh thấy sữa đã vơi dần bớt, đũng quần cũng cứng ngắc nên vội vàng đứng dậy đỡ Thẩm Mạt, để cô giữ lấy chiếc ghế mây, anh đỡ lấy phân thân, từ khe mông tiến vào, cọ xát nơi miệng huyệt vài cái, rốt cuộc xâm nhập hoàn toàn.
Thường Thanh thoải mái thở dài, cần thận bắt đầu đâm vào, mới phát hiện tiểu huyệt Thẩm Mạt đã bắt đầu hút lấy anh, so với lúc trước còn nhiệt tình hơn.
Điều này làm cho Thường Thanh càng thêm hưng phấn, nhưng tiếc là anh vẫn không dám quá sức, dù sao hàng của anh cũng quá lớn, anh sợ nếu ấn quá sâu sẽ làm cô đau, tổn thương đứa nhỏ, anh chỉ có thể dùng cặp mông đầy đặn của cô chặn lại, chi tiến vào 2/3 mà thôi.
Thẩm Mạt muốn đẩy mạnh mông của cô về phía sau để Thường Thanh có thể vào sâu hơn một chút, nhưng Thường Thanh đã khống chế chặt lấy mông của cô, vừa thúc thật nhanh vừa ấn vào chồi thịt nhỏ đang vểnh lên của cô, cho cô biết một cách tốt khác để đạt vui thích. Kijoái Cảm tích tụ càng lúc càng nhiều, rõ ràng không lâu sau, cô đã lên đỉnh.
Lần này cô có thể nhìn thấy rõ ràng, đầu ti của cô thực sự bắt đầu chảy ra từng giọt sữa, chảy dọc theo bầu ngực xuống bụng.
“Thường Thanh, em thực sự có sữa rồi!”
Giọng nói của Thẩm Mạt có chút kinh ngạc, sau đó Thường Thanh liền lật người cô lại, lần nữa đem gậy thịt cắm vào, bắt đầu hút sữa.
“A ... thật thích...”
Thẩm Mạt ngã xuống trên chiếc ghế mây, dư vị cực khoái dưới thân còn chưa trôi qua, Thường Thanh chống đỡ thân thể đâm vào rất nhanh, bầu ngực bị anh mo"t thoải mái, cô chỉ cảm thấy cơ thể sắp co rút tiếp tục...
Quả nhiên, khi Thường Thanh rên lên bắn ra, cô cũng lên đỉnh lần nữa.
Cao trào nhiều lần như vậy, Thầm Mạt không biết phải làm sao, chỉ có thể ngồi phịch trên ghế mây, thở hổn hển, thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Sợ cô bị cảm lạnh, Thường Thanh vội lấy chăn trên ghế mây đắp cho cô, che đi cái bụng hơi phồng của cô. Anh nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cần thận nghe một hồi thì lại không phát hiện được gì.
Mèo sao?
Thường Thanh lắc đầu, đợi Thẩm Mạt trở lại bình thường mới ôm cô trở vào nhà.
Bước sang tháng 8, trời dần trở nên mát mẻ hơn mọi ngày, Thẩm Mạt không còn nôn ói, nhưng bắt đầu phiền về một vấn đề khác: cô rất thèm ăn và muốn ăn mọi thứ. Thường Thanh cũng rất nuông chiều cô, mỗi ngày đều mua các món ngon khác nhau cho cô.
“Thường Thanh, cậu không thể làm thế, đến lúc đó đứa nhỏ lớn quá làm sao sinh hả.” Trần tẩu rất lo lắng, lên tiếng
càm ràm.
Trần tẩu đã sinh 3 đứa con, đương nhiên về phương diện này hiểu biết rất nhiều, hơn nữa mẹ của Thẩm Mạt đã qua đời từ lâu, dì và mẹ chồng đều không dạy cô về chuyện này, Thường Thanh thì lại càng không hiểu. Ngoại trừ việc tuân theo một số lời khuyên về sức khỏe từ bác sĩ, những chuyện khác đều chỉ có thể nghe theo Trần tẩu.
Vì lý do này, mỗi tháng Thường Thanh còn đặc biệt thêm một phần lương thưởng cho Trần tẩu. Trần tẩu vẻ mặt vui vẻ, càng chuyên tâm chăm sóc Thẩm Mạt, nhất là bữa ăn hàng ngày đều do một tay Trần tẩu lo liệu, không cho phép Thường Thanh lại lén cho Thẩm Mạt ăn nữa.
Thẩm Mạt phải kiềm chế thèm ăn, mỗi ngày đều dồn tâm trí vào chỗ khác.
Ví dụ, “niềm vui” của cô với Thường Thanh.
Sau ba tháng, cô lại đến bệnh viện, bác sĩ dặn dò rõ ràng cô có thể quan hệ nhưng động tác không được mạnh bạo, sau đó bác sĩ gọi Thường Thanh qua một bên đặc biệt dặn dò hồi lâu.
Về nhà, ánh mắt Thường Thanh nhìn Thẩm Mạt cứ như một con sói bị bỏ đói ba tháng. (đúng thật vậy mà
Thật ra, đã ba tháng kể từ khi Thẩm Mạt phát hiện ra mình có thai, Thường Thanh mỗi ngày đều đếm thời gian, cuối cùng cũng chờ được đến.
Hôm nay sau khi Trần tẩu đi về, hai người ăn tối và tắm rửa nhanh hơn bình thường
Thường Thanh đã dặn dò Tống Thuận không có việc gì thì đừng tìm anh, sau đó liền chốt cửa sân trong.
Thẩm Mạt vốn dĩ theo lời dặn dò của Trần tẩu là mỗi ngày sau bữa tối đều đi dạo, nhưng mà bây giờ cửa sân trong đã chốt, cô chỉ có thể đơn giản đi loanh quanh trong sân.
Thường Thanh lẽo đẽo theo sau, tên nhóc bên dưới đũng quần đã bắt đầu rục rịch.
Thẩm Mạt buồn cười, nói anh giống như một chú chó con, kết quả Thường Thanh từ phía sau ôm lấy cô.
“Mạt Mạt, nói đúng lắm hôm nay chúng ta sẽ làm như chúng”
“Nói bậy bạ gì đó...Ưm...”
Hai bàn tay thô to từ dưới lớp áo ngắn của cô vươn lên, nắm lấy hai luồng no đủ, bắt đầu nhẹ nhàng nhào nặn, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay gãi gãi hai đỉnh nhọn.
Mấy ngày nay Thẩm Mạt cảm thấy mình có gì đó không ổn, so với trước đây trong lòng càng háo hức hơn bao giờ hết, nhất là hai bầu ngực càng ngày càng lớn, màu sắc đầu ti cũng sẫm lại, muốn được Thường Thanh sờ soạng, muốn được anh liếm láp.
Đôi khi lúc đang làm việc, cô nghĩ đến chuyện đó, phía dưới cũng trở nên ướt đẫm.
Có lẽ Thường Thanh sợ nếu anh tiến vào sẽ xảy ra chuyện, nên chỉ dám xâm nhập quy đầu vào nơi cửa huyệt cọ cọ 1 ít, cảm giác lừng lơ không tới nơi tới chốn làm cho ai nấy cũng đều khó chịu, nhanh chóng trở thành tâm bệnh.
Bây giờ anh chỉ mới xoa nắn vùng đồi núi một chút mà cô đã thấy bắt đầu ngứa ngáy rồi, không kiềm được mà nâng mông lên hướng về phía “lều trại” của anh cọ xát.
Người đàn ông phía sau đột nhiên thở dài một hơi, sau đó lấy ra cậu em đang sưng tấy, vén váy của Thẩm Mạt lên, cởi quần của anh ra, quy đầu đỏ tím trượt vào rãnh mông của Thẩm Mạt.
“Mạt Mạt cũng đang đợi anh đúng không? Ướt rồi này.”
Thường Thanh từ phía sau ôm lấy cái mông của Thẩm Mạt, bắt đầu cọ xát qua lại hoa huyệt khiến Thẩm Mạt càng tê dại, nước chảy càng ngày càng nhiều, còn có thể nghe thấy tiếng nước của thân thể chạm nhau.
“Thường Thanh, ngực em...ngứa.”
Thẩm Mạt thẳng mông, hướng lỗ quy đầu chầm chậm nuốt vào từng chút, Thường Thanh thở hổn hển cũng không có cắm nguyên cây vào, chỉ có thể để Thẩm Mạt đứng lên một chút, như vậy anh mới không vào quá sâu.
“Ngứa sao? Nếu em không nôn nóng muốn anh tiến vào, trước hết để anh hút cho em.”
Thường Thanh ghé vào bên tai Thầm Mạt nói lời lưu manh, Thầm Mạt càng ngày càng khó chịu.
“Thường Thanh ... Em khó chịu.”
Thẩm Mạt hơi khó chịu, biết rằng bây giờ động tác không thể quá lớn, nhưng cô muốn được Thường Thanh tiến vào hơn bao giờ hết, sự trống rỗng trong tiểu huyệt quả thực hành hạ cô điên cuồng.
“Trước hết giảm ngứa cho 2 chú thỏ trắng mập mạp nào.”
Thường Thanh bỗng nhiên lui lại, rút toàn bộ vật cứng rắn ra, xoay người Thẩm Mạt lại vén áo nhỏ lên, ép chặt hai núi đôi to lớn vào nhau, ngậm lấy hai đầu đinh nhọn đang đứng thẳng.
Vùng mềm mại bị chế ngự, toàn thân Thẩm Mạt tê dại dưới sự mo"- mát của Thường Thanh. Cô không nhịn được rêu rỉ, hai chân không đứng vững được nữa, Thường Thanh vừa ngậm lấy đôi bánh bao vừa đỡ cô đến ghế mây dưới gốc cây. Sau đó anh nằm sấp lên người cô, không hề cố kỵ vừa mu"; vừa cắn.
Thẩm Mạt không biết chuyện gì xảy ra, cứ bị Thường Thanh liếm mo" như thế, bên trong thân thể như muốn nổi điên, lại có thể vì vậy mà lên đỉnh.
Thường Thanh thấy thân thể Thẩm Mạt đột nhiên run rẩy, bèn ngẩn người, sau đó trong miệng trào ra một cỗ ngọt ngào, Thường Thanh càng là kinh ngạc.
“Mạt Mạt, em có sữa rồi.”
Thường Thanh buông hai đầu nhọn ra, nhìn thấy nơi bị anh mu"t chầm chậm chảy ra chất lỏng trong suốt như sữa, không khỏi hút thêm vài ngụm.
Quả nhiên, càng hút càng nhiều.
Thẩm Mạt hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chưa sinh con thì làm sao mà có sữa?
Nhưng cô được anh ngậm lấy liếm mu"t, cô rất thoải mái nên cũng không quan tâm nhiều như vậy, nếu anh thích mo"t, thì cứ để anh mo"t thôi.
Hút một hồi, Thường Thanh thấy sữa đã vơi dần bớt, đũng quần cũng cứng ngắc nên vội vàng đứng dậy đỡ Thẩm Mạt, để cô giữ lấy chiếc ghế mây, anh đỡ lấy phân thân, từ khe mông tiến vào, cọ xát nơi miệng huyệt vài cái, rốt cuộc xâm nhập hoàn toàn.
Thường Thanh thoải mái thở dài, cần thận bắt đầu đâm vào, mới phát hiện tiểu huyệt Thẩm Mạt đã bắt đầu hút lấy anh, so với lúc trước còn nhiệt tình hơn.
Điều này làm cho Thường Thanh càng thêm hưng phấn, nhưng tiếc là anh vẫn không dám quá sức, dù sao hàng của anh cũng quá lớn, anh sợ nếu ấn quá sâu sẽ làm cô đau, tổn thương đứa nhỏ, anh chỉ có thể dùng cặp mông đầy đặn của cô chặn lại, chi tiến vào 2/3 mà thôi.
Thẩm Mạt muốn đẩy mạnh mông của cô về phía sau để Thường Thanh có thể vào sâu hơn một chút, nhưng Thường Thanh đã khống chế chặt lấy mông của cô, vừa thúc thật nhanh vừa ấn vào chồi thịt nhỏ đang vểnh lên của cô, cho cô biết một cách tốt khác để đạt vui thích. Kijoái Cảm tích tụ càng lúc càng nhiều, rõ ràng không lâu sau, cô đã lên đỉnh.
Lần này cô có thể nhìn thấy rõ ràng, đầu ti của cô thực sự bắt đầu chảy ra từng giọt sữa, chảy dọc theo bầu ngực xuống bụng.
“Thường Thanh, em thực sự có sữa rồi!”
Giọng nói của Thẩm Mạt có chút kinh ngạc, sau đó Thường Thanh liền lật người cô lại, lần nữa đem gậy thịt cắm vào, bắt đầu hút sữa.
“A ... thật thích...”
Thẩm Mạt ngã xuống trên chiếc ghế mây, dư vị cực khoái dưới thân còn chưa trôi qua, Thường Thanh chống đỡ thân thể đâm vào rất nhanh, bầu ngực bị anh mo"t thoải mái, cô chỉ cảm thấy cơ thể sắp co rút tiếp tục...
Quả nhiên, khi Thường Thanh rên lên bắn ra, cô cũng lên đỉnh lần nữa.
Cao trào nhiều lần như vậy, Thầm Mạt không biết phải làm sao, chỉ có thể ngồi phịch trên ghế mây, thở hổn hển, thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Sợ cô bị cảm lạnh, Thường Thanh vội lấy chăn trên ghế mây đắp cho cô, che đi cái bụng hơi phồng của cô. Anh nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cần thận nghe một hồi thì lại không phát hiện được gì.
Mèo sao?
Thường Thanh lắc đầu, đợi Thẩm Mạt trở lại bình thường mới ôm cô trở vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro