Thuê Vợ

Chương 38

Lạc Dã Du Phong

2024-08-17 19:15:45

“Nếu có người khác đến làm phiền chị dâu, chúng em nhất định trùm bao bố đánh cho một trận, nhưng Mã Xuân Đào này, người đàn chết của cô ta, trước đây là anh em trong tiêu cục, nên mọi người cũng có chiếu cố cô ta một ít. Hy đậu.

ưu sự lộng cho ông đã chấ

; chị dâu đừng quá để bụng, sau này chắc chắn chúng em sẽ không để cô ta quay lại đây làm phiền nữa

Hà Trân nói những lời này, Thầm Mạt nhìn ra cô ta có chút lơ đễnh.

Ngồi không bao lâu, Hà Trân nói cô ấy có hẹn ăn tối với đám anh em, hỏi Thẩm Mạt có muốn cùng đi không, nhưng Thẩm Mạt mim cười từ chối, để họ vui vẻ.

Sau khi tiễn Hà Trân đi, Thẩm Mạt gọt Tống Thuận đến.

“Hai hộp điểm tâm này cậu cầm về ăn đi, 2 ngày trước Trần tẩu có làm cho chị 1 hộp điểm tâm, quá ngọt rồi.”

Thẩm Mạt không nhìn Tống Thuận, frong lòng cô vẫn có chút kho" chịu, nhưng hôm nay là Tết Trung thu, buổi tối hai người sẽ cùng nhau ăn cơm, nên không thể mặc kệ mọi người được.

Tống Thuận không nói gì, vừa đi lên định đón lấy cái hộp thì nghe thấy cái hộp phát ra âm thanh.

Thẩm Mạt và Tống Thuận đều ngẩn ra một lúc, mở hộp ra, thấy bên trong còn có mấy hộp sắt, trong hộp sắt đựng bốn loại món chiên, một chén canh và một chai rượu cao lương.

Nhìn thấy những món ăn xanh xanh đỏ đỏ, Thẩm Mạt biết đó không phải là món dành cho cô.

Cô đột nhiên hiểu tại sao Hà Trân lại đặc biệt đến đây 1 chuyến.

“Tống Thuận, tối nay cậu ăn những thứ này vừa khéo, Trần tẩu chuẩn bị cho chị đều thanh đạm.”

“Tôi phát cáu.”

Dứt lời, cậu mang theo cái hộp rời khỏi nội viện.

Buổi tối, Thẩm Mạt và Tống Thuận ngồi xuống bàn dưới tán cây tùng ở sân frong, bên cạnh treo một chiếc đèn l*ng sáng, cùng nhau ăn “bữa tối đoàn viên” còn có thể cùng nhau ngắm trăng.

Các món ăn mà Hà Trân đem đến, cả rượu cao lương cũng không thấy nữa. Tống Thuận bày lên thức ăn mà Trần tẩu làm, còn đem cả một mâm màn thầu lớn qua đây.

Thân hình của Tống Thuận có chút giống Thường Thanh, nhưng gầy hơn, có thể là do cậu ta còn trẻ, kém Thầm Mạt hai tuổi, chờ khi đến tuổi Thường Thanh thì cậu ta chắc cũng sẽ trở nên Cường tráng như vậy.

Thẩm Mạt cảm thấy với lượng cơm cậu ta ăn như vậy, vài năm nữa là có thể mạnh mẽ như Thường Thanh rồi.

Hà Trân thích cậu ấy là chuyện bình thường, bọn họ bằng tuổi nhau, cho dù Tống Thuận ngày nào cũng có vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ cũng không kho" coi, hơn nữa còn là người có lòng trung thành.

Chỉ là...

Thẩm Mạt lại nhớ đến cảnh tượng lúc chiều, cô không biết tại sao Tống Thuận lại làm tình cùng với Mã Xuân Đào, một cô gái như Hà Trân không tốt sao?

Hai người đều không nói lời nào ăn cơm, dù sao có chút ngượng ngùng, Thầm Mạt vẫn là lên tiếng trước.

“Chuyện lúc trưa, cảm ơn cậu.”

Tống Thuận gặm cái màn thầu, nhai kỹ nuốt xuống rồi nói: “Cô ta bị người khác giật dây tới kiếm chuyện, muốn làm chị sảy thai.”

Thẩm Mạt sững sờ, cô còn tưởng rằng người phụ nữ này đến để làm cô kinh tởm, không nghĩ đến...Cô vẫn là đánh giá thấp cô ta rồi.

“Cô ta muốn dùng chuyện trước đây cùng với Thường đại ca kích thí©n chị, chỉ cần chị nhịn không được ra tay, cô ta sẽ có cơ hội.” Tống Thuận tiếp tục gặm màn thầu, gắp một ít đậu rang bỏ vào miệng.

“Có lẽ tên chủ mưu cho cô ta rất nhiều tiền, bị tôi hành hạ như thế cũng không khai ra. Nhưng không sao, chị đừng lo lắng, người của Thường đại ca không ngu, rất nhanh sẽ điều tra ra thôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó Tống Thuận ngừng nói, frong lòng Thầm Mạt thì cảm xúc lẫn lộn.

Cô tuy không phải là người tốt bụng nhưng chưa bao giờ làm hại ai, là ai ác độc như vậy, muốn hại con của cô?.

Không, có thể mục đích không phải là đứa bé, mà là cô.

Không hiểu sao, Thẩm Mạt lại nghĩ đến Phùng Trân Trân.

Người phụ nữ đó trăm phương ngàn kế cố tình muốn hất cẳng cô, muốn ở bên Thường Thanh, nhưng cô ta không bao giờ thành công, liệu cô ta có ...

Thẩm Mạt lại nghĩ đến Tưởng Minh.

Người này là người ác độc nhất mà cô từng thấy, không thể chiếm được cô bèn gài bẫy để cha hắn xâm phạm cô.

Mặc dù dượng của cô không phải là người tốt nhưng mấy năm nay ông không hề có ý xấu đến cô, chỉ vào ngày hôm đó, ông say rượu và nhìn thấy cô đang thay quần áo.

Thủ đoạn “mượn dao giết người” như vậy, tên nhóc đó vẫn thường sử dụng.

Lần trước cô và Thường Thanh làm xáo trộn hôn sự của hắn, Thường Thanh cho rằng cuộc đời của anh cũng có sai lầm, nhất định cô phải hận đến ngứa răng.

Tuy nhiên, Tưởng Minh dường như không biết cô sống ở đây, khi gặp hắn lần trước, hắn còn tưởng cô bị Lý Chí Cao cho một người g dân thuê, còn vội vàng phủi sạch quan hệ, như thế nào lại có thể lợi dụng mối quan hệ giữa Mã

áp Đạo niên nông danh dực

Xuân Đào và Thường Thanh để kiếm chuyện chứ?

Lý Chí Cao bây giờ như người sắp chết, càng không thể.

Phùng Trân Trân là người có nhiều khả năng nhất.

Nhưng cô nghĩ nhiều như vậy cũng không hữu dụng lắm, hoặc Tống Thuận nói đúng, giao cho đám anh em của

Thường Thanh, Mã Xuân Đào cũng coi như là người của họ, hẳn là dễ dàng điều tra ra thôi.

Chỉ là không biết chuyện Tống Thuận ngủ với Mã Xuân Đào có rắc rối gì hay không.

Sau khi ăn xong, Thẩm Mạt đi dạo vài vòng trong sân rồi mới đi ngủ.

Cho dù bây giờ cô không nôn, nhưng cô vẫn thích ngủ, (bắt đầu ngủ sớm.

Mấy ngày tiếp theo bình yên vô sự, Tống Thuận mỗi ngày đều đưa cô đi làm, Trần tẩu dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, Thẩm Mạt dần dần bình tĩnh lại rất nhiều, chỉ chờ Thường Thanh trở về.

Bởi vì, cô có thể cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé frong bụng mình thi thoảng chuyển động.

Vào đêm 22 tháng 8, cô vừa nằm xuống thì mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa, rất nhanh cửa đã mở ra, rồi đóng lại.

Thẩm Mạt chỏi người lên lắng tai nghe ngóng, thấy sân frong không có người, lại nằm xuống.

Cô còn tưởng là Thường Thanh đã về.

Đốc! Đốc! Đốc!

Cửa nội viện lang lên tiếng gõ.

Để tránh cho cô gặp tai nạn, chốt cửa của sân trong sẽ đóng khi Thường Thanh đi vắng, Tống Thuận muốn qua đây sẽ phải gõ cửa.

Thẩm Mạt mặc quần áo đứng dậy mở cửa phòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tống Thuận?”

“Là tôi.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Có hai đồ vật muốn đưa chị xem.”

Nghe được âm thanh hiếm thấy mang thêm phần vội vàng, Thẩm Mạt vội vàng mặc quần áo, để Tống Thuận đi vào.

Tống Thuận thực sự đã cười.

Mặt trời mọc hướng Tây rồi hả?

“Chị dâu, là khế ước bán thân.”

Tống Thuận giơ tờ giấy trong tay lên, nụ cười càng lớn.

Thẩm Mạt có chút không phản ứng kịp.

“Của tôi?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Mạt cầm lấy tập giấy, vội vàng trở vào nhà xem xét. Tống Thuận nhanh chóng tiến đến đi kế bên cô, dáng vẻ sợ

cô không cần thận vấp ngã.

Vào phòng, bật đèn, Thẩm Mạt nhìn từng tờ một.

Có khế ước bán thân của nhà họ Tưởng bán cô cho Lý Chí Cao, còn có một khế ước thuê vợ....Phần thứ hai là phần

mà Lý Chí Cao đem cô bán cho Thường Thanh!

Chỉ là thủ tục mua bán khế ước vẫn chưa hoàn tất, Thường Thanh còn chưa có ký tên.

“Là lão Thường bên cạnh Lý Chí Cao đưa tới, khi nào Thường đại ca trở về, ký tên, điểm chỉ (*) xong, tiền cũng được gửi đi, việc này coi như giải quyết xong

(*) điểm chỉ: lăn dấu tay.

Giọng điệu của Tống Thuận không hề giấu sự vui vẻ, trong khi Thẩm Mạt lại muốn kho"c.

Cuối cùng cô có thể thoát được nhà họ Lý rồi sao?

ất caltr vậy, cho bán cô,

Trong khế ước có ghi bán cô cho

Thường Thanh với giá 200 đồng đại dương, cô không biết vì sao Lý Chí Cao lại bán

cô với giá như

chừng là có công lao của lão Thường trong này, nhưng tờ khế ước đúng là chân thật bày ra

Cô thật sự sẽ trở thành vợ của Thường Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thuê Vợ

Số ký tự: 0