Mau đem màn buô...
Lạc Dã Du Phong
2024-08-17 19:15:45
Chýõng 16: Mau đem màn buông xuống.
Thẩm Mạt chạy nhanh quay mặt đi, dùng chân dẫm ðđu hắn một chút
"Mau đem màn buông xuống."
Một trận cười nhẹ từ giữa hai chân truyền đến, đầu lưỡi đột nhiên liếm một lúc lâu. Sau đó Thường Thanh đứng lên đem màn buông xuống, chỉ là hắn vẫn đứng ở mép giường như cũ, cũng vẫn giữ hai chân cô như cũ, và cũng không có ý muốn lên giường.
"Mạt Mạt, chờ anh tích góp thêm chút tiền, chúng ta chuyển đến ngoại ô bên kia sống đi, ở bên đó làm gì cũng tiện."
Nói, dương v*t thô cứng đột nhiên cắm vào, Thẩm Mạt không khỏi kêu một tiếng, lại nhanh tay bịt kín miệng.
Cô hiểu ý của hắn, ở nơi này khả năng sẽ vẫn luôn bị mẹ con nhà kia quấy rầy, không được an bình.
Hơn nữa, hắn có thể bỏ ra một trăm khối đại dương để thuê cô thì không thể chỉ là một nông phu bình thường được. Hắn hẳn là còn có mặt khác để kiếm tiền, chỉ là mặt này không ở nông thôn.
Thường Thanh cũng không giải thích nhiều, ngược lại tất cả tâm trí đều đặt ở nơi hai người đang làm chính sự.
Ánh sáng trong màn có chút tối lại càng tăng thêm giáng vẻ cả người bạch ngọc ôn nhuận của cô. Khi hắn mạnh mẽ thao lộng lại nổi lên một tầng phấn mỏng khiến cho người ta hận không thể nuốt vào.
Hắn nhìn Thẩm Mạt một cách mê muội, không bỏ lỡ một ánh mắt, một tiếng rên rỉ nào. Núm vú rung động ở bên trên hay nhục huyệt gấp gáp ở phía dưới, từng chút từng chút hắn đều có thể cảm nhận được. Tất cả đổi lấy một hồi mưa rền gió dữ.
Thẩm Mạt phát hiện chính mình mới đến đây một ngày liền cùng người đàn ông này sảy ra quan hệ thân mật. Ðáng sợ nhất chính là, cô một chút cũng không có bài xích, cứ như vậy trầm luân trong nhục dục cùng với hắn đến mức không thể kiềm chế được.
Cô có chút hoảng nhưng thân thể lại không có tiền đồ, càng ngày càng đón ý theo hắn chọc vào rút ra, để mặc cho hắn liếm mút. Thậm chí cô còn quên mất ở ngoài cửa còn có một cuộc ầm ĩ chưa tan, chỉ biết trầm luân trong đó mà phát ra âm thanh mê người.
Hoàng hôn buông xuống, âm thanh ngoài cửa dần dần biến mất. Thẩm Mạt thở phì phò nằm ở trên giường, trừ bỏ dãy núi đang phập phồng lên xuống thì không có ý định cử động.
Không, vẫn còn một chỗ động, bên dưới bụng nhỏ của cô, bên trong thân thể cô dư vị cao trào vẫn còn thong thả di chuyển.
Thường Thanh ngồi quỳ giữa hai chân, sau khi phóng thích dương v*t vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống, vẫn như cũ cắm ở huyệt nhỏ đã bị hắn thao đến đỏ bừng. Cảm thụ từng chút từng chút cảm giác ướt át và dư vị cao trào ở trong ðó.
Như thế qua một hồi lâu hắn mới rút ra, lại dùng khăn vải lau lau cho Thẩm Mạt lại lau lau cho chính mình. Sau đó cúi xuống hôn Thẩm Mạt một phen.
"Anh đi nấu cơm, em nghỉ ngơi đi."
Hai mắt Thẩm Mạt dần dần hoàn hồn, nhìn vào người đàn ông cứ như vậy mặc quần, cứ như vậy trần trụi đi ra ngoài. Cô thật sự không suy nghĩ được gì nữa.
Buổi chiều ăn mì sợi, trong chén của cô có tới ba cái trứng trần.
"Ăn nhiều một chút bằng không em chịu không nổi." Thường Thanh gắp vài miếng tai heo vào trong chén của Thẩm Mạt.
Cô buông đũa, trừng mắt nhìn hắn liếc một cái.
"Tối nay chỉ một lần."
"Ðược, được, đượcợc, Mạt Mạt nói một lần liền một lần."
Hắn cười rất xấu xa, làm cô cảm giác như bản thân mình bị lừa vậy. Nếu cô nói đêm nay hắn không được làm bậy không chừng hắn cũng sẽ đáp ứng. Bây giờ thì hay rồi, cô tự nhiên lại chủ động muốn một lần.
Mặt bỗng nhiên đỏ bừng, Thẩm Mạt đứng dậy muốn đi kết quả bị hắn kéo về ôm ở trong lồng ngực.
"Ðêm nay anh sẽ nhẹ nhàng có được không? Nếu không thì chính em tới?"
"Em chính mình như thế nào tới." Thẩm Mạt tránh không thoát vòng ôm của hắn, chỉ có thể véo thịt trên cánh tay hắn. Hắn cũng không sợ đau, mày cũng không nhăn lại một chút, miệng bắt đầu nói những lời không đứng đắn.
"Em ngoan ngoãn ăn cơm, ăn xong rồi anh sẽ nói cho em biết tới như thế nào." Hắn lại gắp vài miếng tai heo qua.
Thẩm Mạt chạy nhanh quay mặt đi, dùng chân dẫm ðđu hắn một chút
"Mau đem màn buông xuống."
Một trận cười nhẹ từ giữa hai chân truyền đến, đầu lưỡi đột nhiên liếm một lúc lâu. Sau đó Thường Thanh đứng lên đem màn buông xuống, chỉ là hắn vẫn đứng ở mép giường như cũ, cũng vẫn giữ hai chân cô như cũ, và cũng không có ý muốn lên giường.
"Mạt Mạt, chờ anh tích góp thêm chút tiền, chúng ta chuyển đến ngoại ô bên kia sống đi, ở bên đó làm gì cũng tiện."
Nói, dương v*t thô cứng đột nhiên cắm vào, Thẩm Mạt không khỏi kêu một tiếng, lại nhanh tay bịt kín miệng.
Cô hiểu ý của hắn, ở nơi này khả năng sẽ vẫn luôn bị mẹ con nhà kia quấy rầy, không được an bình.
Hơn nữa, hắn có thể bỏ ra một trăm khối đại dương để thuê cô thì không thể chỉ là một nông phu bình thường được. Hắn hẳn là còn có mặt khác để kiếm tiền, chỉ là mặt này không ở nông thôn.
Thường Thanh cũng không giải thích nhiều, ngược lại tất cả tâm trí đều đặt ở nơi hai người đang làm chính sự.
Ánh sáng trong màn có chút tối lại càng tăng thêm giáng vẻ cả người bạch ngọc ôn nhuận của cô. Khi hắn mạnh mẽ thao lộng lại nổi lên một tầng phấn mỏng khiến cho người ta hận không thể nuốt vào.
Hắn nhìn Thẩm Mạt một cách mê muội, không bỏ lỡ một ánh mắt, một tiếng rên rỉ nào. Núm vú rung động ở bên trên hay nhục huyệt gấp gáp ở phía dưới, từng chút từng chút hắn đều có thể cảm nhận được. Tất cả đổi lấy một hồi mưa rền gió dữ.
Thẩm Mạt phát hiện chính mình mới đến đây một ngày liền cùng người đàn ông này sảy ra quan hệ thân mật. Ðáng sợ nhất chính là, cô một chút cũng không có bài xích, cứ như vậy trầm luân trong nhục dục cùng với hắn đến mức không thể kiềm chế được.
Cô có chút hoảng nhưng thân thể lại không có tiền đồ, càng ngày càng đón ý theo hắn chọc vào rút ra, để mặc cho hắn liếm mút. Thậm chí cô còn quên mất ở ngoài cửa còn có một cuộc ầm ĩ chưa tan, chỉ biết trầm luân trong đó mà phát ra âm thanh mê người.
Hoàng hôn buông xuống, âm thanh ngoài cửa dần dần biến mất. Thẩm Mạt thở phì phò nằm ở trên giường, trừ bỏ dãy núi đang phập phồng lên xuống thì không có ý định cử động.
Không, vẫn còn một chỗ động, bên dưới bụng nhỏ của cô, bên trong thân thể cô dư vị cao trào vẫn còn thong thả di chuyển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thường Thanh ngồi quỳ giữa hai chân, sau khi phóng thích dương v*t vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống, vẫn như cũ cắm ở huyệt nhỏ đã bị hắn thao đến đỏ bừng. Cảm thụ từng chút từng chút cảm giác ướt át và dư vị cao trào ở trong ðó.
Như thế qua một hồi lâu hắn mới rút ra, lại dùng khăn vải lau lau cho Thẩm Mạt lại lau lau cho chính mình. Sau đó cúi xuống hôn Thẩm Mạt một phen.
"Anh đi nấu cơm, em nghỉ ngơi đi."
Hai mắt Thẩm Mạt dần dần hoàn hồn, nhìn vào người đàn ông cứ như vậy mặc quần, cứ như vậy trần trụi đi ra ngoài. Cô thật sự không suy nghĩ được gì nữa.
Buổi chiều ăn mì sợi, trong chén của cô có tới ba cái trứng trần.
"Ăn nhiều một chút bằng không em chịu không nổi." Thường Thanh gắp vài miếng tai heo vào trong chén của Thẩm Mạt.
Cô buông đũa, trừng mắt nhìn hắn liếc một cái.
"Tối nay chỉ một lần."
"Ðược, được, đượcợc, Mạt Mạt nói một lần liền một lần."
Hắn cười rất xấu xa, làm cô cảm giác như bản thân mình bị lừa vậy. Nếu cô nói đêm nay hắn không được làm bậy không chừng hắn cũng sẽ đáp ứng. Bây giờ thì hay rồi, cô tự nhiên lại chủ động muốn một lần.
Mặt bỗng nhiên đỏ bừng, Thẩm Mạt đứng dậy muốn đi kết quả bị hắn kéo về ôm ở trong lồng ngực.
"Ðêm nay anh sẽ nhẹ nhàng có được không? Nếu không thì chính em tới?"
"Em chính mình như thế nào tới." Thẩm Mạt tránh không thoát vòng ôm của hắn, chỉ có thể véo thịt trên cánh tay hắn. Hắn cũng không sợ đau, mày cũng không nhăn lại một chút, miệng bắt đầu nói những lời không đứng đắn.
"Em ngoan ngoãn ăn cơm, ăn xong rồi anh sẽ nói cho em biết tới như thế nào." Hắn lại gắp vài miếng tai heo qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro