Nhan sắc hoa hả...
Lạc Dã Du Phong
2024-08-17 19:15:45
Thẩm Mạt hơi hơi đem mặt hướng sang bên cạnh, cô không có thói quen cùng người khác giới ở gần như vậy.
Bởi vì vừa uống xong rượu, lại vừa mới bị sặc một trận, lúc này hai má của Thẩm Mạt giống như mới đánh phấn, trong trắng lộ hồng.
Trường Thanh nhớ tới cây hải đường ở phía sau phòng. Nhan sắc của hoa hải đường chính là như vậy.
“Ăn cơm đi.”
Hắn thấy cô không dám nhìn thẳng hắn, hắn cũng không làm khó Thẩm Mạt, bọn họ ngày tháng vẫn còn dài.
Thẩm Mạt ngồi thẳng, nhìn chén cơm trắng phía trước. Chắc là hắn bới ra chưa lâu, cơm vẫn còn nóng.
Cô thật ra cũng có chút đói bụng.
Mấy thứ đồ ăn này cũng là đồ ăn hàng ngày, hai đĩa rau xào, một đĩa trứng gà xào, một đĩa thịt gà, còn có một tô thịt bò chưng tương.
Kỳ thật ở Lý gia cũng đã lâu không có chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy.
“Ở nông thôn không có thứ gì tốt, sợ là sau này dăm ba bữa đều không có thịt để ăn, sợ là em phải chịu ủy khuất rồi.”
Hắn lấy đũa gắp cho cô một miếng thịt gà, hai khối thịt bò chưng tương. Lại rót thêm một ly nước ấm, còn bản thân hắn thì rót rượu. Thẩm Mạt nói cảm ơn, sau có một câu cũng không nói, yên lặng ăn.
Mặc dù tương lai ba năm này cô đều cùng người đàn ông này da thịt thân cận, nhưng bây giờ hắn đối với cô vẫn là một người xa lạ.
Hắn gắp đồ ăn cho Thẩm Mạt, Thẩm Mạt không có nhai liền nuốt xuống. Hai người trầm mặc không nói ăn xong bữa cơn chiều.
Mới vừa ăn xong hắn liền đi ra ngoài, Thẩm Mạt ở trong phòng chờ hắn.
Rốt cuộc cũng có thời gian ở một mình, Thẩm Mạt bắt đầu thở dài, cô đánh giá căn nhà mà một thời gian dài tới bản thân sẽ sinh sống ở đây.
Ở nhà chính bày bàn ăn, bốn ghế dựa, hai ghế dài, trên tường còn dán một bức tranh thọ tinh đã ố vàng.
Ở phía trong có lẽ là phòng ngủ, dùng một khối vải thô màu xanh che lại, Thẩm Mạt vén lên nhìn thoáng qua, bởi vì ánh sáng quá mờ chỉ có thể nhìn thấy hình dáng một chiếc gường lớn.
Tưởng tượng đến lát nữa cô ở trên cái gường này bị nam nhân đè nặng, Thẩm Mạt đột nhiên bắt lấy vạt áo trước ngực, chỉ cảm thấy hô hấp gian nan vài phần.
Vội buông mành,Thẩm Mạt vội vàng trở lại trước bàn cơm thu thập mâm chén. Có lẽ tìm việc để làm, cô sẽ cảm thấy tốt hơn.
Trường Thanh nhanh chóng trở lại, thấy Thẩm Mạt đang thu mâm hắn vội vàng nhận lấy.
“Cái này trước nay đều là anh làm,anh mang em về không phải để làm ba cái việc này.”
Nói, hắn nhìn về phía tay Thẩm Mạt. Tinh tế trắng nõn, làm hắn không muốn buông tay. Đôi tay như vậy,hắn không muốn bị đạp hư.
“Nước đã nấu tốt, em trước đi tắm, những việc khác đừng bận tâm.”
Hắn đem đồ ăn còn thừa cùng với mâm chén toàn bộ bưng ra ngoài, chờ khi hắn trở về bưng theo một cái bồn gỗ lớn, trong bồn bốc lên hơi nước nhẹ nhẹ.
“Em vào trong tắm, nhớ đem mành kéo lên.”
Trường Thanh đem nước vào phòng ngủ, sau đó đem một cây nến đỏ đi vào.
Thẩm Mạt vẫn không nhúc nhích, nhìn hắn làm hết thảy, càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc. Đột nhiên nhớ tới còn có một phòng không thấy, Thẩm Mạt quay đầu rời đi.
Ánh nến tối tăm hạ xuống, cô thấy một kệ sách đơn sơ, trên đó có mấy chục quyển sách.
“Sách của anh.”
Thẩm Mạt buột miệng thốt ra.
Hắn từ phía sau mành ló đầu ra, nhìn lướt qua kệ sách phía Tây.
“Đúng vậy, của anh, nếu em thích liền là của em.”
Thẩm Mạt không phải ý này, thực ra cô muốn hỏi, hắn không phải là anh nông dân sao, như thế nào cũng biết chữ.
Lời này chung quy không thể nói ra, hắn đưa cho cô hai tấm khăn sạch sẽ liền đi ra ngoài.
Hắn là quân tử. Thẩm Mạt nghĩ như vậy, đóng cửa lại, cầm tay nải vào phòng ngủ, bắt đầu rửa mặt.
Bởi vì vừa uống xong rượu, lại vừa mới bị sặc một trận, lúc này hai má của Thẩm Mạt giống như mới đánh phấn, trong trắng lộ hồng.
Trường Thanh nhớ tới cây hải đường ở phía sau phòng. Nhan sắc của hoa hải đường chính là như vậy.
“Ăn cơm đi.”
Hắn thấy cô không dám nhìn thẳng hắn, hắn cũng không làm khó Thẩm Mạt, bọn họ ngày tháng vẫn còn dài.
Thẩm Mạt ngồi thẳng, nhìn chén cơm trắng phía trước. Chắc là hắn bới ra chưa lâu, cơm vẫn còn nóng.
Cô thật ra cũng có chút đói bụng.
Mấy thứ đồ ăn này cũng là đồ ăn hàng ngày, hai đĩa rau xào, một đĩa trứng gà xào, một đĩa thịt gà, còn có một tô thịt bò chưng tương.
Kỳ thật ở Lý gia cũng đã lâu không có chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy.
“Ở nông thôn không có thứ gì tốt, sợ là sau này dăm ba bữa đều không có thịt để ăn, sợ là em phải chịu ủy khuất rồi.”
Hắn lấy đũa gắp cho cô một miếng thịt gà, hai khối thịt bò chưng tương. Lại rót thêm một ly nước ấm, còn bản thân hắn thì rót rượu. Thẩm Mạt nói cảm ơn, sau có một câu cũng không nói, yên lặng ăn.
Mặc dù tương lai ba năm này cô đều cùng người đàn ông này da thịt thân cận, nhưng bây giờ hắn đối với cô vẫn là một người xa lạ.
Hắn gắp đồ ăn cho Thẩm Mạt, Thẩm Mạt không có nhai liền nuốt xuống. Hai người trầm mặc không nói ăn xong bữa cơn chiều.
Mới vừa ăn xong hắn liền đi ra ngoài, Thẩm Mạt ở trong phòng chờ hắn.
Rốt cuộc cũng có thời gian ở một mình, Thẩm Mạt bắt đầu thở dài, cô đánh giá căn nhà mà một thời gian dài tới bản thân sẽ sinh sống ở đây.
Ở nhà chính bày bàn ăn, bốn ghế dựa, hai ghế dài, trên tường còn dán một bức tranh thọ tinh đã ố vàng.
Ở phía trong có lẽ là phòng ngủ, dùng một khối vải thô màu xanh che lại, Thẩm Mạt vén lên nhìn thoáng qua, bởi vì ánh sáng quá mờ chỉ có thể nhìn thấy hình dáng một chiếc gường lớn.
Tưởng tượng đến lát nữa cô ở trên cái gường này bị nam nhân đè nặng, Thẩm Mạt đột nhiên bắt lấy vạt áo trước ngực, chỉ cảm thấy hô hấp gian nan vài phần.
Vội buông mành,Thẩm Mạt vội vàng trở lại trước bàn cơm thu thập mâm chén. Có lẽ tìm việc để làm, cô sẽ cảm thấy tốt hơn.
Trường Thanh nhanh chóng trở lại, thấy Thẩm Mạt đang thu mâm hắn vội vàng nhận lấy.
“Cái này trước nay đều là anh làm,anh mang em về không phải để làm ba cái việc này.”
Nói, hắn nhìn về phía tay Thẩm Mạt. Tinh tế trắng nõn, làm hắn không muốn buông tay. Đôi tay như vậy,hắn không muốn bị đạp hư.
“Nước đã nấu tốt, em trước đi tắm, những việc khác đừng bận tâm.”
Hắn đem đồ ăn còn thừa cùng với mâm chén toàn bộ bưng ra ngoài, chờ khi hắn trở về bưng theo một cái bồn gỗ lớn, trong bồn bốc lên hơi nước nhẹ nhẹ.
“Em vào trong tắm, nhớ đem mành kéo lên.”
Trường Thanh đem nước vào phòng ngủ, sau đó đem một cây nến đỏ đi vào.
Thẩm Mạt vẫn không nhúc nhích, nhìn hắn làm hết thảy, càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc. Đột nhiên nhớ tới còn có một phòng không thấy, Thẩm Mạt quay đầu rời đi.
Ánh nến tối tăm hạ xuống, cô thấy một kệ sách đơn sơ, trên đó có mấy chục quyển sách.
“Sách của anh.”
Thẩm Mạt buột miệng thốt ra.
Hắn từ phía sau mành ló đầu ra, nhìn lướt qua kệ sách phía Tây.
“Đúng vậy, của anh, nếu em thích liền là của em.”
Thẩm Mạt không phải ý này, thực ra cô muốn hỏi, hắn không phải là anh nông dân sao, như thế nào cũng biết chữ.
Lời này chung quy không thể nói ra, hắn đưa cho cô hai tấm khăn sạch sẽ liền đi ra ngoài.
Hắn là quân tử. Thẩm Mạt nghĩ như vậy, đóng cửa lại, cầm tay nải vào phòng ngủ, bắt đầu rửa mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro