Nơi đó không nê...
Lạc Dã Du Phong
2024-08-17 19:15:45
Thẩm Mạt lần này thực sự luống cuống, tay cô cầm gấu áo ngắn, tay hắn sượt qua rồi tới bên trên quần, trong nháy mắt hắn liền kéo xuống một nửa, hai đùi tuyết trắng hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
Cô kéo lại quần, nhưng Thường Thanh so với cô càng nhanh, mặt hắn chôn ở hai chân, dùng miệng kéo dây quần từng chút từng chút.
Hai chân dùng sức tránh thoát sự kiềm chế của người đàn ông, nhưng cô là thiếu phu nhân cửa trước không ra cửa sau không tới làm sao có thể địch lại với người đàn ông cường tráng.
Hắn khống chế chặt chẽ hai chân của cô, dùng sức kéo xuống nửa ống quần còn dư lại, đem hai chân tách ra, lại lần nữa đem mặt dán ở trên âm hộ của cô.
“Thường Thanh.... Nơi đó.... Không sạch sẽ!”
Thường Thanh hít vào một hơi thật sâu, hương vị nhàn nhạt từ trong quần đùi tràn ra, hắn dò đầu lưỡi ra ở gò đất phồng lên hạ xuống một chọc.
Thẩm Mạt bỗng nhiên run lên, chỉ cẩm thấy ở dưới thân tựa hồ như có thứ gì đó trào ra, cô bắt đầu giãy giụa.
Quần đùi tơ lụa đã bị đẩy ra từ một bên, lần này cái đầu lưỡi kia trực tiếp chọc ở chân tâm. Thẩm Mạt kêu sợ hãi một tiếng, cũng bất chấp thẹn thùng ngồi bật dậy kéo Thường Thanh ra, nhưng tóc của hắn quá ngắn cô cầm không được, trực tiếp cầm lỗ tai hắn kéo lên.
Hắn chỉ cười, mặc kệ cô kéo lỗ tai mình, đầu lưỡi tiếp tục liếm láp tiểu hoa huy*t đã bắt đầu ướt át.
Thẩm Mạt hít thở sâu mấy hơi, một cỗ cảm giác không thể nói thành lời từ dưới thân tràn ra, cô có thể cảm giác được đầu v* mình đều cứng lên.
“Thoải mái sao.”
Thường Thanh ôm chặt mông Thẩm Mạt, hơi nâng mặt lên, nhìn về phía khuôn mặt đã đỏ ửng của cô.
Cái này cô biết trả lời như thế nào.
“Anh như thế nào có thể như vậy...A...”
Đầu lưỡi chui đi vào.
Thẩm Mạt bưng kín mặt, chân tâm tê dại không thôi, cô muốn giãy giụa nhưng lại không biết phải làm sao, lại mong muốn cái gì đó, cô cũng nói không rõ.
Thường Thanh nhân cơ hội đem quần đùi vướng víu của Thẩm Mạt cởi xuống toàn bộ, một bên vuốt ve cặp mông đầy đặn, một bên dùng đầu lưỡi khuấy đảo gò đất mềm đầy thịt.
Thẩm Mạt một lần nữa nằm xuống, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Cô không biết cái này là cái gì, nhưng chính cô lại có cảm giác thoải mái dị thường, nhưng nơi đó...không nên dùng miệng đi.
Đột nhiên một bàn tay to từ dưới yếm sờ soạng đi lên, một bên cầm lấy bầu vú no đủ, hai ngón tay trực tiếp kẹp đầu v* đã cứng xoa lên.
Một tiếng rên rỉ từ trong miệng Thẩm Mạt tràn ra, Thẩm Mạt cắn chặt môi kiềm chế tiếng rên rỉ trong miệng sắp trào ra.
Chỉ vừa bị xoa một chút, cô thế nhưng cảm thấy chân tâm đau xót, cảm giác như muốn mất khống chế vậy.
Cô rốt cuộc là bị làm sao?
Rõ ràng lúc trước khi Lý Chí Cao vuốt ve vú của mình, cô chỉ cảm thấy đau đớn cùng không chịu đựng được khuất nhục. Bây giờ bị Thường Thanh xoa vuốt, cô lại cảm thấy cả người mềm mại, tê ngứa khó chịu, vốn dĩ muốn lấy tay hắn ra, nhưng hiện tại đôi tay của cô chỉ có thể nắm chặt lấy ga chải giường.
“Thoải mái sao?”
Hăn lại lần nữa ngẩng đầu, Thẩm Mạt không thấy rõ vẻ mặt của hắn, lại vẫn như cũ có thể cẩm nhận được tầm mắt bức người của hắn. Cô không biết nếu như trả lời “Thoải mái”, nghênh đón cô sẽ là cái gì.
Thẩm Mạt sợ hãi, nhưng rồi lại có một chút gì đó chờ mong.
Cô kéo lại quần, nhưng Thường Thanh so với cô càng nhanh, mặt hắn chôn ở hai chân, dùng miệng kéo dây quần từng chút từng chút.
Hai chân dùng sức tránh thoát sự kiềm chế của người đàn ông, nhưng cô là thiếu phu nhân cửa trước không ra cửa sau không tới làm sao có thể địch lại với người đàn ông cường tráng.
Hắn khống chế chặt chẽ hai chân của cô, dùng sức kéo xuống nửa ống quần còn dư lại, đem hai chân tách ra, lại lần nữa đem mặt dán ở trên âm hộ của cô.
“Thường Thanh.... Nơi đó.... Không sạch sẽ!”
Thường Thanh hít vào một hơi thật sâu, hương vị nhàn nhạt từ trong quần đùi tràn ra, hắn dò đầu lưỡi ra ở gò đất phồng lên hạ xuống một chọc.
Thẩm Mạt bỗng nhiên run lên, chỉ cẩm thấy ở dưới thân tựa hồ như có thứ gì đó trào ra, cô bắt đầu giãy giụa.
Quần đùi tơ lụa đã bị đẩy ra từ một bên, lần này cái đầu lưỡi kia trực tiếp chọc ở chân tâm. Thẩm Mạt kêu sợ hãi một tiếng, cũng bất chấp thẹn thùng ngồi bật dậy kéo Thường Thanh ra, nhưng tóc của hắn quá ngắn cô cầm không được, trực tiếp cầm lỗ tai hắn kéo lên.
Hắn chỉ cười, mặc kệ cô kéo lỗ tai mình, đầu lưỡi tiếp tục liếm láp tiểu hoa huy*t đã bắt đầu ướt át.
Thẩm Mạt hít thở sâu mấy hơi, một cỗ cảm giác không thể nói thành lời từ dưới thân tràn ra, cô có thể cảm giác được đầu v* mình đều cứng lên.
“Thoải mái sao.”
Thường Thanh ôm chặt mông Thẩm Mạt, hơi nâng mặt lên, nhìn về phía khuôn mặt đã đỏ ửng của cô.
Cái này cô biết trả lời như thế nào.
“Anh như thế nào có thể như vậy...A...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu lưỡi chui đi vào.
Thẩm Mạt bưng kín mặt, chân tâm tê dại không thôi, cô muốn giãy giụa nhưng lại không biết phải làm sao, lại mong muốn cái gì đó, cô cũng nói không rõ.
Thường Thanh nhân cơ hội đem quần đùi vướng víu của Thẩm Mạt cởi xuống toàn bộ, một bên vuốt ve cặp mông đầy đặn, một bên dùng đầu lưỡi khuấy đảo gò đất mềm đầy thịt.
Thẩm Mạt một lần nữa nằm xuống, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Cô không biết cái này là cái gì, nhưng chính cô lại có cảm giác thoải mái dị thường, nhưng nơi đó...không nên dùng miệng đi.
Đột nhiên một bàn tay to từ dưới yếm sờ soạng đi lên, một bên cầm lấy bầu vú no đủ, hai ngón tay trực tiếp kẹp đầu v* đã cứng xoa lên.
Một tiếng rên rỉ từ trong miệng Thẩm Mạt tràn ra, Thẩm Mạt cắn chặt môi kiềm chế tiếng rên rỉ trong miệng sắp trào ra.
Chỉ vừa bị xoa một chút, cô thế nhưng cảm thấy chân tâm đau xót, cảm giác như muốn mất khống chế vậy.
Cô rốt cuộc là bị làm sao?
Rõ ràng lúc trước khi Lý Chí Cao vuốt ve vú của mình, cô chỉ cảm thấy đau đớn cùng không chịu đựng được khuất nhục. Bây giờ bị Thường Thanh xoa vuốt, cô lại cảm thấy cả người mềm mại, tê ngứa khó chịu, vốn dĩ muốn lấy tay hắn ra, nhưng hiện tại đôi tay của cô chỉ có thể nắm chặt lấy ga chải giường.
“Thoải mái sao?”
Hăn lại lần nữa ngẩng đầu, Thẩm Mạt không thấy rõ vẻ mặt của hắn, lại vẫn như cũ có thể cẩm nhận được tầm mắt bức người của hắn. Cô không biết nếu như trả lời “Thoải mái”, nghênh đón cô sẽ là cái gì.
Thẩm Mạt sợ hãi, nhưng rồi lại có một chút gì đó chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro