Khảo sát thông tin
Cá mập không thích đi làm
2024-07-03 13:55:44
Bác Minh nhìn một lượt từ đầu đến chân Ngọc Quân, bà thở phào. Cũng may là không có bị gầy đi, sắc mặt cũng hồng hào.
“Nhìn con có vẻ khỏe khoắn hơn lúc trước nhiều.”
Ngọc Quân sụt sùi cảm động xong mới nhớ đến ông chồng của mình đằng sau. Cô quay lại thì thấy anh đang đen mặt đứng đó nhìn chằm chằm vào cô.
Cô thầm than, chết rồi, sao cô lại quên anh có cái tình không thích bị cô ngó lơ cơ chứ.
Ngọc Quân vẫy tay ra hiệu cho Lục Cảnh Thành lại gần.
Khi anh tiến đến cô bảo bác Minh.
“Bác ơi, con giới thiệu với bác người này. Đây là chồng mới cưới của con, anh ấy tên là Lục Cảnh Thành.”
Cô quay lại nhìn Lục Cảnh Thành, chỉ vào bác Minh.
“Lục Cảnh Thành, chào hỏi đi. Đây là bác Minh, người đã chăm sóc cho em từ ngày còn nhỏ. Nếu không nhờ bác ấy chăm sóc thì không biết em đã chết bao nhiêu lần rồi.”
Bác Minh đập nhẹ vào lòng bàn tay Ngọc Quân đang xòe ra trước mặt.
“Cái con bé này, ăn nói lung tung cái gì vậy. Lớn rồi mà còn không chịu suy nghĩ.”
Ngọc Quân cười hì hì làm hòa với bác.
Bác Minh còn đang định nói gì tiếp thì bị người đàn ông cao lớn trước mắt làm cho giật mình. Lục Cảnh Thành cúi gập người một góc chín mươi độ chào bà.
“Chào bác, con là Lục Cảnh Thành. Con là chồng của Ngọc Quân. Cảm ơn bác đã chăm sóc cho vợ của con suốt thời gian. Con không có gì để báo đáp, nếu bác cần gì thì cứ việc sai bảo con. Con thề là sẽ dốc hết sức để giúp đỡ.”
Đây là người có ơn với Ngọc Quân, tất nhiên là cũng xem như có ơn với Lục Cảnh Thành. Anh không dám tỏ thái độ bất kính.
Bác Minh luống cuống theo luôn, mau mải đỡ vai Lục Cảnh Thành để anh đứng dậy.
“Được rồi, mau đứng lên đi. Con đã là chồng của Ngọc Quân thì tức là người nhà của bác, không cần phải khách sao đến thế.”
Bác Minh nhìn Lục Cảnh Thành, người đàn ông này dáng người cao ráo, ánh mắt chính trực, tướng mạo cũng rất được. Xem ra là người đàng hoàng, xứng đáng để Ngọc Quân phó thác cả đời.
Nhưng cũng phải cần xem xét thêm, chưa thể vội vàng khẳng định. Bác Minh bắt đầu mở cuộc khảo sát đối với Lục Cảnh Thành.
“Con bao nhiêu tuổi?”
Lục Cảnh Thành: “Con năm nay ba mươi mốt tuổi.”
Ba mươi mốt à? Có vẻ hơi lớn hơn Ngọc Quân nhiều tuổi quá, chênh lệch hẳn mười một tuổi.
Bà nhíu mày, hỏi Lục Cảnh Thành liên tiếp mấy câu.
“Nhà con ở đâu? Bây giờ con đang làm gì? Nhà con có mấy anh chị em, bố mẹ con sức khỏe vẫn còn tốt chứ?”
Bà phải hỏi thăm kỹ càng hơn mới được. Bà không tin tưởng vào đôi bố mẹ ruột hám tài kia của Ngọc Quân chút nào. Không lẽ hai người đó vì tiền mà bán con gái mình cho người đàn ông này.
Lục Cảnh Thành hồi hộp, anh đứng thẳng lưng trả lời.
“Con là người ở thủ đô này. Bây giờ con làm nhân viên kinh doanh ở một công ty nhỏ, cuộc sống cũng đảm bảo đầy đủ. Bố mẹ con vẫn tốt, bây giờ nghỉ hưu hưởng phúc, dưới con còn có một em trai vẫn còn đang học ở một trường đại học bình thường.”
Ngọc Quân buồn cười nhìn dáng vẻ căng thẳng chân tay của Lục Cảnh Thành. Không ngờ cũng có người có thể khiến cho người mà ai nghe tên cũng thấy sợ hãi có thể căng thẳng đến mức độ này.
Sau đó nghe anh mô tả về nhà mình cô trợn mắt kinh ngạc, sao anh có thể nói dối một cách trơn tru thế hả.
Từ khi nào mà tập đoàn Lục thị khổng lồ lại biến thành công ty nhỏ vậy hả? Lục Cảnh Thành anh từ chủ tịch Lục thị sao lại bị giáng chức thành nhân viên kinh doanh lúc nào vậy?
Còn em trai học đại học bình thường, ý anh là cái người từ khi vẫn còn là sinh viên đã là một minh tinh nổi tiếng ai cũng biết đến hả? Bây giờ cô mở ti vi lên cũng dễ đang tìm thấy kênh đang có mặt của em trai anh đấy.
Nhà anh trở thành gia đình không có điều kiện từ lúc nào thế, sao cô không biết đến? Anh cũng thật là biết cách nói giảm nói tránh!
Anh nói thật với bác Minh thì có làm sao đâu cơ chứ.
Ngọc Quân bó tay nhìn ông chồng ngốc của mình. Tự dưng nói dối rồi sau này lộ ra để xem anh làm cách nào để chữa thẹn.
Lục Cảnh Thành nhìn cô cầu cứu, Ngọc Quân không đành lòng bèn bảo với bác Minh.
“Bác ơi, bác đừng tra khảo như hỏi cung tội phạm thế. Anh ấy đối xử với con rất tốt, bác cứ yên tâm.”
Cô ngả đầu vào vai bác Minh.
“Nếu anh ấy không tốt chẳng phải con vẫn còn bác làm chỗ dựa hay sao?”
Cô chắc chắn là không đời nào có ngày đó, bác Minh không cần lo lắng có chuyện đó xảy ra.
Ngọc Quân ấn bà ngồi lại xuống ghế, cô nói tiếp.
“Hôm nay tụi con đến đây là để nhờ bác bắt mạch rồi bốc thuốc cho anh ấy. Anh ấy có chứng bệnh dạ dày lâu năm không khỏi.”
Bác Minh thấy con bé cũng đã kết hôn rồi, nhìn thái độ thì hai đứa cũng đang sống hạnh phúc, bà cũng không tiện hỏi sâu thêm khiến cho hai đứa khó chịu.
Bà nói với anh.
“Được rồi, con ngồi xuống ghế đi. Đặt tay lên bàn để bác bắt mạch trước đã.”
Lục Cảnh Thành ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi bác Minh bắt mạch, bà thu tay về ra hiệu đã xong.
Ngọc Quân sốt sắng hỏi bà.
“Sao rồi bác, có nghiêm trọng lắm không?”
Cô nhớ vào năm thứ ba sau khi kết hôn, có lần Lục Cảnh Thành bị xuất huyết dạ dày nặng phải cấp cứu ngay trong đêm. Giờ còn chưa muộn đến thế, chắc là vẫn chưa có vấn đề gì đâu chứ.
“Có một chút vấn đề, nhưng không sao.”
“Nhìn con có vẻ khỏe khoắn hơn lúc trước nhiều.”
Ngọc Quân sụt sùi cảm động xong mới nhớ đến ông chồng của mình đằng sau. Cô quay lại thì thấy anh đang đen mặt đứng đó nhìn chằm chằm vào cô.
Cô thầm than, chết rồi, sao cô lại quên anh có cái tình không thích bị cô ngó lơ cơ chứ.
Ngọc Quân vẫy tay ra hiệu cho Lục Cảnh Thành lại gần.
Khi anh tiến đến cô bảo bác Minh.
“Bác ơi, con giới thiệu với bác người này. Đây là chồng mới cưới của con, anh ấy tên là Lục Cảnh Thành.”
Cô quay lại nhìn Lục Cảnh Thành, chỉ vào bác Minh.
“Lục Cảnh Thành, chào hỏi đi. Đây là bác Minh, người đã chăm sóc cho em từ ngày còn nhỏ. Nếu không nhờ bác ấy chăm sóc thì không biết em đã chết bao nhiêu lần rồi.”
Bác Minh đập nhẹ vào lòng bàn tay Ngọc Quân đang xòe ra trước mặt.
“Cái con bé này, ăn nói lung tung cái gì vậy. Lớn rồi mà còn không chịu suy nghĩ.”
Ngọc Quân cười hì hì làm hòa với bác.
Bác Minh còn đang định nói gì tiếp thì bị người đàn ông cao lớn trước mắt làm cho giật mình. Lục Cảnh Thành cúi gập người một góc chín mươi độ chào bà.
“Chào bác, con là Lục Cảnh Thành. Con là chồng của Ngọc Quân. Cảm ơn bác đã chăm sóc cho vợ của con suốt thời gian. Con không có gì để báo đáp, nếu bác cần gì thì cứ việc sai bảo con. Con thề là sẽ dốc hết sức để giúp đỡ.”
Đây là người có ơn với Ngọc Quân, tất nhiên là cũng xem như có ơn với Lục Cảnh Thành. Anh không dám tỏ thái độ bất kính.
Bác Minh luống cuống theo luôn, mau mải đỡ vai Lục Cảnh Thành để anh đứng dậy.
“Được rồi, mau đứng lên đi. Con đã là chồng của Ngọc Quân thì tức là người nhà của bác, không cần phải khách sao đến thế.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác Minh nhìn Lục Cảnh Thành, người đàn ông này dáng người cao ráo, ánh mắt chính trực, tướng mạo cũng rất được. Xem ra là người đàng hoàng, xứng đáng để Ngọc Quân phó thác cả đời.
Nhưng cũng phải cần xem xét thêm, chưa thể vội vàng khẳng định. Bác Minh bắt đầu mở cuộc khảo sát đối với Lục Cảnh Thành.
“Con bao nhiêu tuổi?”
Lục Cảnh Thành: “Con năm nay ba mươi mốt tuổi.”
Ba mươi mốt à? Có vẻ hơi lớn hơn Ngọc Quân nhiều tuổi quá, chênh lệch hẳn mười một tuổi.
Bà nhíu mày, hỏi Lục Cảnh Thành liên tiếp mấy câu.
“Nhà con ở đâu? Bây giờ con đang làm gì? Nhà con có mấy anh chị em, bố mẹ con sức khỏe vẫn còn tốt chứ?”
Bà phải hỏi thăm kỹ càng hơn mới được. Bà không tin tưởng vào đôi bố mẹ ruột hám tài kia của Ngọc Quân chút nào. Không lẽ hai người đó vì tiền mà bán con gái mình cho người đàn ông này.
Lục Cảnh Thành hồi hộp, anh đứng thẳng lưng trả lời.
“Con là người ở thủ đô này. Bây giờ con làm nhân viên kinh doanh ở một công ty nhỏ, cuộc sống cũng đảm bảo đầy đủ. Bố mẹ con vẫn tốt, bây giờ nghỉ hưu hưởng phúc, dưới con còn có một em trai vẫn còn đang học ở một trường đại học bình thường.”
Ngọc Quân buồn cười nhìn dáng vẻ căng thẳng chân tay của Lục Cảnh Thành. Không ngờ cũng có người có thể khiến cho người mà ai nghe tên cũng thấy sợ hãi có thể căng thẳng đến mức độ này.
Sau đó nghe anh mô tả về nhà mình cô trợn mắt kinh ngạc, sao anh có thể nói dối một cách trơn tru thế hả.
Từ khi nào mà tập đoàn Lục thị khổng lồ lại biến thành công ty nhỏ vậy hả? Lục Cảnh Thành anh từ chủ tịch Lục thị sao lại bị giáng chức thành nhân viên kinh doanh lúc nào vậy?
Còn em trai học đại học bình thường, ý anh là cái người từ khi vẫn còn là sinh viên đã là một minh tinh nổi tiếng ai cũng biết đến hả? Bây giờ cô mở ti vi lên cũng dễ đang tìm thấy kênh đang có mặt của em trai anh đấy.
Nhà anh trở thành gia đình không có điều kiện từ lúc nào thế, sao cô không biết đến? Anh cũng thật là biết cách nói giảm nói tránh!
Anh nói thật với bác Minh thì có làm sao đâu cơ chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọc Quân bó tay nhìn ông chồng ngốc của mình. Tự dưng nói dối rồi sau này lộ ra để xem anh làm cách nào để chữa thẹn.
Lục Cảnh Thành nhìn cô cầu cứu, Ngọc Quân không đành lòng bèn bảo với bác Minh.
“Bác ơi, bác đừng tra khảo như hỏi cung tội phạm thế. Anh ấy đối xử với con rất tốt, bác cứ yên tâm.”
Cô ngả đầu vào vai bác Minh.
“Nếu anh ấy không tốt chẳng phải con vẫn còn bác làm chỗ dựa hay sao?”
Cô chắc chắn là không đời nào có ngày đó, bác Minh không cần lo lắng có chuyện đó xảy ra.
Ngọc Quân ấn bà ngồi lại xuống ghế, cô nói tiếp.
“Hôm nay tụi con đến đây là để nhờ bác bắt mạch rồi bốc thuốc cho anh ấy. Anh ấy có chứng bệnh dạ dày lâu năm không khỏi.”
Bác Minh thấy con bé cũng đã kết hôn rồi, nhìn thái độ thì hai đứa cũng đang sống hạnh phúc, bà cũng không tiện hỏi sâu thêm khiến cho hai đứa khó chịu.
Bà nói với anh.
“Được rồi, con ngồi xuống ghế đi. Đặt tay lên bàn để bác bắt mạch trước đã.”
Lục Cảnh Thành ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi bác Minh bắt mạch, bà thu tay về ra hiệu đã xong.
Ngọc Quân sốt sắng hỏi bà.
“Sao rồi bác, có nghiêm trọng lắm không?”
Cô nhớ vào năm thứ ba sau khi kết hôn, có lần Lục Cảnh Thành bị xuất huyết dạ dày nặng phải cấp cứu ngay trong đêm. Giờ còn chưa muộn đến thế, chắc là vẫn chưa có vấn đề gì đâu chứ.
“Có một chút vấn đề, nhưng không sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro