Thi đậu Thám Hoa (2)
Nguyễn Lang Bất Quy
2024-07-19 07:22:59
“Là chuyện lạ gì?”
“Giang huynh, huynh nói nữ nhân để tâm thứ gì nhất?” Bạch Diệc Nan không đáp mà hỏi ngược lại.
Giang Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Là dung mạo.”
Bạch Diệc Nan khẽ gật đầu, nói: “Tiểu thư Ngư gia của Đường Phường Kiều, hoa khôi nương tử của Tuyết Nguyệt Hiên, thiên kim tiểu thư của Miêu gia Miêu Thiên Hộ, mấy vị này đều là đại mỹ nhân, nhưng chỉ trong một đêm các nàng đã biến thành lão thái bà tóc bạc phơ, có phải thực đáng sợ lắm không?”
Giang Bình sợ hãi biến sắc, nói: “Quả thật rất đáng sợ, là ai đã làm ra chuyện này?”
Bạch Diệc Nan nói: “Nếu ta biết thì đã đi tới quan phủ lĩnh thưởng rồi.”
Giang Bình nhìn nương tử và biểu muội cười tươi như hoa, trong mắt toát ra vẻ lo lắng.
Bạch Diệc Nan lấy hai cái hà bao từ tay áo ra, nói: “Đệ muội và Nghiêm cô nương đều xinh đẹp rạng ngời, sợ là sẽ bị tà ám nhắm đến, linh phù trong hà bao này có thể bảo vệ các nàng bình an.”
Giang Bình tin y có ý tốt, nhưng ý tốt này dường như đã sớm có dự liệu, rời khỏi hiệu nến, hắn càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Bạch Diệc Nan ẩn nấp thân hình đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt giống như sợi tơ vô hình quấn quanh người Quế Nương, theo từng bước chân của nàng ấy càng kéo càng dài, càng kéo càng xa.
Lữ đại quay đầu nhìn giây lát rồi nói với Giang Bình: “Lang quân, chúng ta đi Thắng Tịch lâu ăn thịt heo đi!”
Giang Bình nói: “Trong thành gần đây không yên ổn, ta bảo gã sai vặt đi mua, chúng ta ăn ở nhà nhé.”
Trên phố người qua kẻ lại, bán trà nước điểm tâm, bán thuốc dán, bán ô dù, tiếng rao hàng liên tiếp không khác gì ngày thường.
Lữ Đại nói: “Mọi người mọi thứ vẫn bình thường, có chỗ nào không yên ổn chứ?”
Giang Bình nói: “Trở về rồi nói sau.”
Một tiểu cô nương mặc áo vải lam cũ xách một giỏ hoa tươi đứng ở bên đường hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy Lữ Đại và Quế Nương thì ánh mắt sáng lên, bước nhanh tới cười nói với Giang Bình: “Công tử, mua vài bông hoa cho hai vị cô nương đẹp như thiên tiên này đi.”
Giang Bình thấy khuôn mặt của nàng ấy vàng vọt, gầy đến đáng thương, bèn đưa cho nàng ấy một thỏi bạc, nhận lấy lẵng hoa rồi nói: “Về nhà ăn cơm sớm đi.”
Tiểu cô nương cầm bạc, luôn miệng nói đa tạ, vui mừng rời đi.
Về đến nhà, Giang Bình bảo phòng bếp làm mấy món ăn thanh đạm, gã sai vặt đi mua đầu heo, ba người ở trong phòng khách ăn cơm.
Giang Bình lại dặn Hoa Miên: “Chọn hoa đẹp trong giỏ cắm vào bình, còn lại không được ném lung tung, chôn dưới gốc hoa quế.”
Hoa Miên nghe lời rời đi, Quế Nương cười nói: “Biểu ca từ nhỏ đã không thích người ta phá hỏng hoa tươi, mẫu thân ta nói huynh ấy sau này chắc chắn là một công tử phong lưu thương hương tiếc ngọc.”
Giang Bình nói: “Ta không hề như thế, cữu mẫu nói câu này không đúng rồi, người chân chính thương hương tiếc ngọc sao có thể phong lưu, bởi vì ai cũng hiểu rõ phong lưu chỉ làm nữ nhân đau lòng.”
Lữ Đại cắn một miếng thịt đầu heo, nhớ tới khảo nghiệm của nàng và Thanh Chi, không khỏi nở nụ cười.
Trong lòng vang lên một giọng nói chua chát như không muốn nàng vui vẻ: “Hắn thương hương tiếc ngọc cũng không phải ngươi, mà là Lỗ tiểu thư.”
Tiểu Hỉ Thước giống như quả cà tím bị sương giá, lập tức ỉu xìu, khẩu vị cũng mất hết.
Giang Bình thấy nàng vừa rồi còn tươi cười híp mắt bỗng nhiên buồn bã ỉu xìu, lấy làm lạ nói: “Nương tử, nàng làm sao vậy?”
Lữ Đại lắc đầu: “Không có gì, chàng nói gần đây không yên ổn là thế nào?”
Giang Bình lấy hai cái hà bao Bạch Diệc Nan đưa ra, nói: “Ông chủ Bạch nói gần đây trong thành có vài nữ tử xinh đẹp chỉ trong vòng một đêm đã biến thành bà già, nghĩ là tà càn quấy, các nàng nhớ mang theo hà bao đựng linh phù này bên người, có thể bảo đảm bình an.”
Lữ Đại và Quế Nương nghe vậy thì sắc mặt đều thay đổi.
Nhận lấy hà bao xong, Quế Nương lo lắng nói: “Biểu ca, cái này có tác dụng thật sao?”
Giang Bình trấn an nàng ấy: “Ông chủ Bạch tinh thông đạo pháp, linh phù hắn đưa chắc chắn có tác dụng, buổi tối ta bảo Hoa Miên và Trúc Thanh ở cùng muội, đừng sợ.”
Mãi đến chạng vạng tối Nghiêm Bằng mới về nhà, hắn giống như bị rót canh mê hồn, mở miệng ra là khen ngợi Đào Quý Hiên không dứt, đưa quạt xếp trong tay cho Quế Nương: “Muội muội, chiếc quạt này ta đã nhờ Đào Quý Hiên đề thơ, tặng cho muội đấy.”
Quế Nương cẩn thận suy xét rồi thản nhiên nói: “Nếu muội nhận mực bảo của đại tài tử gì đó thì lại có vẻ như muội cũng ngưỡng mộ hắn, hay là huynh giữ lại thì hơn.” Nói xong trả quạt lại cho hắn.
Nghiêm Bằng nói: “Muội đúng là một nữ tử kỳ lạ, đến Đào Quý Hiên mà muội còn thấy chướng mắt, rốt cuộc là muội thích kiểu lang quân như thế nào?”
Quế Nương không lên tiếng, nàng biết bệnh của mình, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng khó có thể chữa khỏi. Một người có thể chết bất cứ lúc nào, làm sao dám mong đợi thứ tình yêu xa vời.
Lòng nàng ảm đạm, cũng không muốn mọi người khổ sợ vì mình, mặt tỏ vẻ ngượng ngùng, xoay người trở về phòng.
Sau tiếng trống canh ba, Lữ Đại cảm nhận được một luồng linh lực dao động, lập tức tỉnh dậy khỏi giấc mộng. Là tà ma kia tới sao? Nàng nhẹ nhàng dời cánh tay Giang Bình đang ôm eo mình ra, đứng dậy xuống giường, lấy áo la sam khoác vào người ròi đi ra khỏi phòng.
Ánh trăng bàng bạc, trong sân trong suốt như thế giới thủy tinh, nào có bóng dáng của yêu ma quỷ quái gì.
“Nương tử, nàng đang làm gì vậy?” Giang Bình không biết đã tỉnh từ lúc nào, đứng sau lưng nàng lên tiếng.
Lữ Đại giật mình, quay đầu nhìn hắn, vỗ ngực nói: “Làm ta sợ muốn chết, ta vừa nghe thấy chút động tĩnh kỳ quái nên đi ra xem sao.”
Giang Bình: “Nương tử, nàng cũng gan dạ thật đấy, có động tĩnh gì nàng nói cho ta biết là được, sao lại tự mình ra ngoài?”
Lữ Đại nói: “Không phải còn có linh phù của ông chủ Bạch sao? Không chừng ta có thể bắt được nó rồi đem đến quan phủ lĩnh thưởng.”
Giang Bình cười khổ lắc đầu, chợt thấy dưới song cửa sổ có vài thứ màu đỏ, đi qua ngồi xổm xuống, mượn ánh trăng nhìn kỹ, là bươm bướm.
Lữ Đại nói: “Con bươm bướm này hình như là giấy cắt.” Nói xong nàng định vướn tay cầm lấy.
Giang Bình vỗ vào mu bàn tay nàng: “Đừng đụng vào, cẩn thận có độc.” Hắn vào nhà lấy một cây lấy ráy tai ra gắp ba con bướm đó lên, đặt vào một chiếc khăn lụa trắng, đưa vào phía ánh đèn quan sát một lát rồi nói: “Ta đến chỗ biểu muội xem thử.”
“Ta cũng đi!” Lữ Đại theo hắn đến sảnh tây nơi Nghiêm Bằng và Quế Nương ở, dưới song cửa sổ phòng Quế Nương cũng có ba con bươm bướm đỏ.
Giang Bình không kinh động tới bọn họ, đem ba con bướm đỏ kia về phòng rồi đặt lên trên khăn. Sáu con bướm đỏ hoa văn tinh xảo, hình dạng không đồng nhất, sáng bóng rực rõ, có một vẻ đẹp kỳ dị.
Lữ Đại nói: “Chắc là những con bướm này khiến Miêu tiểu thư biến thành bà già, lúc này lại bị linh phù của ông chủ Bạch đánh bại, nhưng không biết chúng từ đâu mà đến?”
Giang Bình nói: “Những con bướm này không phải cắt bằng giấy, ta đã từng thấy chúng rồi.”
Lữ Đại vội hỏi: “Chàng thấy chúng ở đâu?”
“Ba năm trước, ta ở trong một tiệm đồ cổ Xương Môn Tô Châu nhìn thấy một ống đựng bút tráng men có hoạ tiết bươm bướm màu đỏ, phía trên còn vẽ hoa mẫu đơn, cánh bướm bay lượn lờ, ngụ ý là thi đậu Thám Hoa. Sáu con bướm này và con bướm trên ống đựng bút quả thực giống nhau như đúc.”
Lữ Đại không có nhiều hiểu biết về đồ cổ lắm, nhưng nàng biết cắt giấy, những con bươm bướm này có đường nét uyển chuyển, hình dáng tao nhã, nếu cắt giấy thì gần như không có khả năng đạt tới trình độ như vậy. Nhưng nếu là một bức tranh trên đồ sứ thì sẽ dễ hiểu hơn, hơn nữa màu sắc của những con bướm này quả thực rất giống màu men.
“Bươm bươm trong tranh cũng gần giống như vậy, sao chàng lại khẳng định là ống bút kia?”
“Độ lửa đỏ trong men sứ rất khó khống chế, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ đỏ rực, nàng xem màu sắc cánh bướm này đi, nó hơi nhạt đúng không? Con bướm trên ống bút kia cũng vậy.” Giang Bình dùng cây ráy tai điểm nhẹ lên cánh một con bướm, màu sắc đúng thật hơi nhạt, nhưng nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không phát hiện ra.
Ngay cả khuyết điểm cũng giống nhau, đương nhiên không phải trùng hợp.
Lữ Đại thán phục: “Lang quân có thị lực siêu tốt, trí nhớ cũng siêu tốt!”
Giang Bình cười mỉm nói: “Kỹ năng chuyên môn thôi, kỳ thật nếu không phải Dương chưởng quỹ nói cho ta biết lai lịch của ống bút, ta cũng sẽ không nhớ rõ như thế.”
“Ống bút kia có lai lịch gì?”
“Ở triều đại trước có một vị tài tử họ Trâu tên Y Nhân, mười chín tuổi đã thi đậu Thám Hoa, tướng mạo anh tuấn, phong lưu phóng khoáng. Nhân vật như vậy đương nhiên sẽ thu hút được trái tim của vô số thiếu nữ. Hắn mua một tòa trạch viện ở kinh thành, sát vách là phủ Đới tướng quân. Vào một đêm nọ, tiểu thiếp Nhụy Hương phu nhân của Đới tướng quân nghe thấy sát vách có tiếng người đánh đàn, trong lòng biết chắc chắn là Trâu Thám Hoa, tiếng đàn động lòng người, người nghe đàn lại càng rung động.”
“Nhụy Hương phu nhân thuyết phục Đới tướng quân mời Trâu Thám Hoa đến phủ làm khách, tìm thời cơ bày tỏ cõi lòng với hắn, muốn cùng hắn vui vẻ. Không ngờ bị Trâu Thám Hoa nghiêm khắc từ chối, Nhụy Hương phu nhân xấu hổ không chịu nổi, trở về phòng treo cổ trên xà nhà tự sát, để lại một phong di thư, nói là Trâu Thám Hoa cưỡng bức nàng.”
Lữ Đại ngạc nhiên trừng to hai mắt: “Vì cớ gì nàng lại muốn vu oan hãm hại Trâu Thám Hoa? Không phải nàng thích hắn sao?”
Giang Bình nói: “Chính vì thích nên mới muốn hủy hoại hắn. Mình không chiếm được, cũng không cho người khác chiếm được hắn.”
Lữ Đại sửng sốt, nói: “Vậy Trâu Thám Hoa sau đó thế nào?”
Giang Bình nói: “Trâu Thám Hoa không có đường chối cãi, bị cách chức công danh, tiền đồ sáng lạn bị hủy hoại, không lâu sau thì chết. Hắn giao phó người nhà thiêu thi thể, tro cốt làm thành ống đựng bút của Thám Hoa.”
Cũng chính là ống đựng nút hoa văn bươm bướm màu đỏ tráng men.
“Giang huynh, huynh nói nữ nhân để tâm thứ gì nhất?” Bạch Diệc Nan không đáp mà hỏi ngược lại.
Giang Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Là dung mạo.”
Bạch Diệc Nan khẽ gật đầu, nói: “Tiểu thư Ngư gia của Đường Phường Kiều, hoa khôi nương tử của Tuyết Nguyệt Hiên, thiên kim tiểu thư của Miêu gia Miêu Thiên Hộ, mấy vị này đều là đại mỹ nhân, nhưng chỉ trong một đêm các nàng đã biến thành lão thái bà tóc bạc phơ, có phải thực đáng sợ lắm không?”
Giang Bình sợ hãi biến sắc, nói: “Quả thật rất đáng sợ, là ai đã làm ra chuyện này?”
Bạch Diệc Nan nói: “Nếu ta biết thì đã đi tới quan phủ lĩnh thưởng rồi.”
Giang Bình nhìn nương tử và biểu muội cười tươi như hoa, trong mắt toát ra vẻ lo lắng.
Bạch Diệc Nan lấy hai cái hà bao từ tay áo ra, nói: “Đệ muội và Nghiêm cô nương đều xinh đẹp rạng ngời, sợ là sẽ bị tà ám nhắm đến, linh phù trong hà bao này có thể bảo vệ các nàng bình an.”
Giang Bình tin y có ý tốt, nhưng ý tốt này dường như đã sớm có dự liệu, rời khỏi hiệu nến, hắn càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Bạch Diệc Nan ẩn nấp thân hình đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt giống như sợi tơ vô hình quấn quanh người Quế Nương, theo từng bước chân của nàng ấy càng kéo càng dài, càng kéo càng xa.
Lữ đại quay đầu nhìn giây lát rồi nói với Giang Bình: “Lang quân, chúng ta đi Thắng Tịch lâu ăn thịt heo đi!”
Giang Bình nói: “Trong thành gần đây không yên ổn, ta bảo gã sai vặt đi mua, chúng ta ăn ở nhà nhé.”
Trên phố người qua kẻ lại, bán trà nước điểm tâm, bán thuốc dán, bán ô dù, tiếng rao hàng liên tiếp không khác gì ngày thường.
Lữ Đại nói: “Mọi người mọi thứ vẫn bình thường, có chỗ nào không yên ổn chứ?”
Giang Bình nói: “Trở về rồi nói sau.”
Một tiểu cô nương mặc áo vải lam cũ xách một giỏ hoa tươi đứng ở bên đường hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy Lữ Đại và Quế Nương thì ánh mắt sáng lên, bước nhanh tới cười nói với Giang Bình: “Công tử, mua vài bông hoa cho hai vị cô nương đẹp như thiên tiên này đi.”
Giang Bình thấy khuôn mặt của nàng ấy vàng vọt, gầy đến đáng thương, bèn đưa cho nàng ấy một thỏi bạc, nhận lấy lẵng hoa rồi nói: “Về nhà ăn cơm sớm đi.”
Tiểu cô nương cầm bạc, luôn miệng nói đa tạ, vui mừng rời đi.
Về đến nhà, Giang Bình bảo phòng bếp làm mấy món ăn thanh đạm, gã sai vặt đi mua đầu heo, ba người ở trong phòng khách ăn cơm.
Giang Bình lại dặn Hoa Miên: “Chọn hoa đẹp trong giỏ cắm vào bình, còn lại không được ném lung tung, chôn dưới gốc hoa quế.”
Hoa Miên nghe lời rời đi, Quế Nương cười nói: “Biểu ca từ nhỏ đã không thích người ta phá hỏng hoa tươi, mẫu thân ta nói huynh ấy sau này chắc chắn là một công tử phong lưu thương hương tiếc ngọc.”
Giang Bình nói: “Ta không hề như thế, cữu mẫu nói câu này không đúng rồi, người chân chính thương hương tiếc ngọc sao có thể phong lưu, bởi vì ai cũng hiểu rõ phong lưu chỉ làm nữ nhân đau lòng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lữ Đại cắn một miếng thịt đầu heo, nhớ tới khảo nghiệm của nàng và Thanh Chi, không khỏi nở nụ cười.
Trong lòng vang lên một giọng nói chua chát như không muốn nàng vui vẻ: “Hắn thương hương tiếc ngọc cũng không phải ngươi, mà là Lỗ tiểu thư.”
Tiểu Hỉ Thước giống như quả cà tím bị sương giá, lập tức ỉu xìu, khẩu vị cũng mất hết.
Giang Bình thấy nàng vừa rồi còn tươi cười híp mắt bỗng nhiên buồn bã ỉu xìu, lấy làm lạ nói: “Nương tử, nàng làm sao vậy?”
Lữ Đại lắc đầu: “Không có gì, chàng nói gần đây không yên ổn là thế nào?”
Giang Bình lấy hai cái hà bao Bạch Diệc Nan đưa ra, nói: “Ông chủ Bạch nói gần đây trong thành có vài nữ tử xinh đẹp chỉ trong vòng một đêm đã biến thành bà già, nghĩ là tà càn quấy, các nàng nhớ mang theo hà bao đựng linh phù này bên người, có thể bảo đảm bình an.”
Lữ Đại và Quế Nương nghe vậy thì sắc mặt đều thay đổi.
Nhận lấy hà bao xong, Quế Nương lo lắng nói: “Biểu ca, cái này có tác dụng thật sao?”
Giang Bình trấn an nàng ấy: “Ông chủ Bạch tinh thông đạo pháp, linh phù hắn đưa chắc chắn có tác dụng, buổi tối ta bảo Hoa Miên và Trúc Thanh ở cùng muội, đừng sợ.”
Mãi đến chạng vạng tối Nghiêm Bằng mới về nhà, hắn giống như bị rót canh mê hồn, mở miệng ra là khen ngợi Đào Quý Hiên không dứt, đưa quạt xếp trong tay cho Quế Nương: “Muội muội, chiếc quạt này ta đã nhờ Đào Quý Hiên đề thơ, tặng cho muội đấy.”
Quế Nương cẩn thận suy xét rồi thản nhiên nói: “Nếu muội nhận mực bảo của đại tài tử gì đó thì lại có vẻ như muội cũng ngưỡng mộ hắn, hay là huynh giữ lại thì hơn.” Nói xong trả quạt lại cho hắn.
Nghiêm Bằng nói: “Muội đúng là một nữ tử kỳ lạ, đến Đào Quý Hiên mà muội còn thấy chướng mắt, rốt cuộc là muội thích kiểu lang quân như thế nào?”
Quế Nương không lên tiếng, nàng biết bệnh của mình, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng khó có thể chữa khỏi. Một người có thể chết bất cứ lúc nào, làm sao dám mong đợi thứ tình yêu xa vời.
Lòng nàng ảm đạm, cũng không muốn mọi người khổ sợ vì mình, mặt tỏ vẻ ngượng ngùng, xoay người trở về phòng.
Sau tiếng trống canh ba, Lữ Đại cảm nhận được một luồng linh lực dao động, lập tức tỉnh dậy khỏi giấc mộng. Là tà ma kia tới sao? Nàng nhẹ nhàng dời cánh tay Giang Bình đang ôm eo mình ra, đứng dậy xuống giường, lấy áo la sam khoác vào người ròi đi ra khỏi phòng.
Ánh trăng bàng bạc, trong sân trong suốt như thế giới thủy tinh, nào có bóng dáng của yêu ma quỷ quái gì.
“Nương tử, nàng đang làm gì vậy?” Giang Bình không biết đã tỉnh từ lúc nào, đứng sau lưng nàng lên tiếng.
Lữ Đại giật mình, quay đầu nhìn hắn, vỗ ngực nói: “Làm ta sợ muốn chết, ta vừa nghe thấy chút động tĩnh kỳ quái nên đi ra xem sao.”
Giang Bình: “Nương tử, nàng cũng gan dạ thật đấy, có động tĩnh gì nàng nói cho ta biết là được, sao lại tự mình ra ngoài?”
Lữ Đại nói: “Không phải còn có linh phù của ông chủ Bạch sao? Không chừng ta có thể bắt được nó rồi đem đến quan phủ lĩnh thưởng.”
Giang Bình cười khổ lắc đầu, chợt thấy dưới song cửa sổ có vài thứ màu đỏ, đi qua ngồi xổm xuống, mượn ánh trăng nhìn kỹ, là bươm bướm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lữ Đại nói: “Con bươm bướm này hình như là giấy cắt.” Nói xong nàng định vướn tay cầm lấy.
Giang Bình vỗ vào mu bàn tay nàng: “Đừng đụng vào, cẩn thận có độc.” Hắn vào nhà lấy một cây lấy ráy tai ra gắp ba con bướm đó lên, đặt vào một chiếc khăn lụa trắng, đưa vào phía ánh đèn quan sát một lát rồi nói: “Ta đến chỗ biểu muội xem thử.”
“Ta cũng đi!” Lữ Đại theo hắn đến sảnh tây nơi Nghiêm Bằng và Quế Nương ở, dưới song cửa sổ phòng Quế Nương cũng có ba con bươm bướm đỏ.
Giang Bình không kinh động tới bọn họ, đem ba con bướm đỏ kia về phòng rồi đặt lên trên khăn. Sáu con bướm đỏ hoa văn tinh xảo, hình dạng không đồng nhất, sáng bóng rực rõ, có một vẻ đẹp kỳ dị.
Lữ Đại nói: “Chắc là những con bướm này khiến Miêu tiểu thư biến thành bà già, lúc này lại bị linh phù của ông chủ Bạch đánh bại, nhưng không biết chúng từ đâu mà đến?”
Giang Bình nói: “Những con bướm này không phải cắt bằng giấy, ta đã từng thấy chúng rồi.”
Lữ Đại vội hỏi: “Chàng thấy chúng ở đâu?”
“Ba năm trước, ta ở trong một tiệm đồ cổ Xương Môn Tô Châu nhìn thấy một ống đựng bút tráng men có hoạ tiết bươm bướm màu đỏ, phía trên còn vẽ hoa mẫu đơn, cánh bướm bay lượn lờ, ngụ ý là thi đậu Thám Hoa. Sáu con bướm này và con bướm trên ống đựng bút quả thực giống nhau như đúc.”
Lữ Đại không có nhiều hiểu biết về đồ cổ lắm, nhưng nàng biết cắt giấy, những con bươm bướm này có đường nét uyển chuyển, hình dáng tao nhã, nếu cắt giấy thì gần như không có khả năng đạt tới trình độ như vậy. Nhưng nếu là một bức tranh trên đồ sứ thì sẽ dễ hiểu hơn, hơn nữa màu sắc của những con bướm này quả thực rất giống màu men.
“Bươm bươm trong tranh cũng gần giống như vậy, sao chàng lại khẳng định là ống bút kia?”
“Độ lửa đỏ trong men sứ rất khó khống chế, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ đỏ rực, nàng xem màu sắc cánh bướm này đi, nó hơi nhạt đúng không? Con bướm trên ống bút kia cũng vậy.” Giang Bình dùng cây ráy tai điểm nhẹ lên cánh một con bướm, màu sắc đúng thật hơi nhạt, nhưng nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không phát hiện ra.
Ngay cả khuyết điểm cũng giống nhau, đương nhiên không phải trùng hợp.
Lữ Đại thán phục: “Lang quân có thị lực siêu tốt, trí nhớ cũng siêu tốt!”
Giang Bình cười mỉm nói: “Kỹ năng chuyên môn thôi, kỳ thật nếu không phải Dương chưởng quỹ nói cho ta biết lai lịch của ống bút, ta cũng sẽ không nhớ rõ như thế.”
“Ống bút kia có lai lịch gì?”
“Ở triều đại trước có một vị tài tử họ Trâu tên Y Nhân, mười chín tuổi đã thi đậu Thám Hoa, tướng mạo anh tuấn, phong lưu phóng khoáng. Nhân vật như vậy đương nhiên sẽ thu hút được trái tim của vô số thiếu nữ. Hắn mua một tòa trạch viện ở kinh thành, sát vách là phủ Đới tướng quân. Vào một đêm nọ, tiểu thiếp Nhụy Hương phu nhân của Đới tướng quân nghe thấy sát vách có tiếng người đánh đàn, trong lòng biết chắc chắn là Trâu Thám Hoa, tiếng đàn động lòng người, người nghe đàn lại càng rung động.”
“Nhụy Hương phu nhân thuyết phục Đới tướng quân mời Trâu Thám Hoa đến phủ làm khách, tìm thời cơ bày tỏ cõi lòng với hắn, muốn cùng hắn vui vẻ. Không ngờ bị Trâu Thám Hoa nghiêm khắc từ chối, Nhụy Hương phu nhân xấu hổ không chịu nổi, trở về phòng treo cổ trên xà nhà tự sát, để lại một phong di thư, nói là Trâu Thám Hoa cưỡng bức nàng.”
Lữ Đại ngạc nhiên trừng to hai mắt: “Vì cớ gì nàng lại muốn vu oan hãm hại Trâu Thám Hoa? Không phải nàng thích hắn sao?”
Giang Bình nói: “Chính vì thích nên mới muốn hủy hoại hắn. Mình không chiếm được, cũng không cho người khác chiếm được hắn.”
Lữ Đại sửng sốt, nói: “Vậy Trâu Thám Hoa sau đó thế nào?”
Giang Bình nói: “Trâu Thám Hoa không có đường chối cãi, bị cách chức công danh, tiền đồ sáng lạn bị hủy hoại, không lâu sau thì chết. Hắn giao phó người nhà thiêu thi thể, tro cốt làm thành ống đựng bút của Thám Hoa.”
Cũng chính là ống đựng nút hoa văn bươm bướm màu đỏ tráng men.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro