Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
Bái Sư
Cổn Khai
2024-10-31 23:38:05
Nhắc nhở vừa rồi rõ ràng là đang lấy lòng, Trương Vinh Phương ghi ở trong lòng.
“Xin hỏi danh tính sư huynh?”
“Không dám, không dám. Ta họ Tôn, tên Nguyên Phong, không có tự.” đệ tử tạp dịch kia mỉm cười trả lời.
“Thì ra là Phong huynh…” Trương Vinh Phương ngừng lại. Hắn chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cảm ơn Phong sư huynh đã nhắc nhở, Trương mỗ nguyện nhớ kỹ.”
“Chuyện nhỏ thôi.” Tôn Nguyên Phong khoát tay không để ý.
Hai người nhanh chóng xuyên qua mấy ngõ tắt, đi qua hành lang, đạo trường, chỗ ở của đệ tử… tìm đến mấy lầu các được tường đỏ vây quanh ở phía sau cùng của Thanh Hoà Cung.
Lầu các 3 tầng, tường đỏ ngói xám đan xen vô cùng tinh tế.
Tôn Nguyên Phong dẫn đường, hai người nhanh chóng đi đến phía trước một toà lầu các.
Tiêu Dung dáng người cân xứng, mặc một bộ áo ngắn gọn gàng màu vàng nhạt, đang đứng trên ban công tầng hai. Hình như lão ta vừa mới luyện công xong.
Thanh Hoà Cung lệ thuộc vào đạo giáo ở nước Đại Linh, thờ Tam Thanh. Đệ tử trong giáo chủ yếu là tu hành chút võ vẽ ba xu. Thời gian học văn chiếm đa số chứ học võ chẳng được bao nhiêu.
Trương Vinh Phương nhìn thấy trong đạo trường, đều là người tu hành võ công.
Lúc này hắn đi theo Tôn Nguyên Phong đến bên dưới lầu các, đợi ở cửa lớn.
“Vào trước rồi nói.” Giọng điệu Tiêu Dung khá bình thản, ánh mắt lại khẽ đảo qua người Trương Vinh Phương.
“Vâng.”
Trương Vinh Phương khom người hành lễ rồi tiến vào, sau đó đứng yên ở đại sảnh chờ đợi.
Không lâu sau Tiêu Dung từ lầu hai đi xuống, cầm một cái khăn nóng lau mặt và lòng bàn tay, sau đó đưa cho đệ tử hầu hạ đứng kế bên.
Lão ta phất tay, ra hiệu cho đệ tử xung quanh ra ngoài.
Đợi đến khi những người này đi hết, trong sảnh chỉ còn lại Trương Vinh Phương và Tôn Nguyên Phong thì lão ta mới hắng giọng:
“Trương Vinh Phương.”
“Có đệ tử!” Trương Vinh Phương vội vàng đáp lại.
“Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không? Nhập vào môn hạ của ta?” Tiêu Dung không giải thích bất kỳ điều gì, trực tiếp hỏi thẳng một câu.
Câu nói khó hiểu không đầu không đuôi khiến Trương Vinh Phương và Tôn Nguyên Phong sững người.
Cũng may Trương Vinh Phương nhanh chóng phản ứng lại, lập tức quỳ xuống dập đầu.
“Đệ tử Trương Vinh Phương, bái kiến sư phụ!”
Lần này bái sư cũng không phải là chân truyền. Đại đạo bái sư chia làm hai loại: Một là bái sư bình thường, gọi là bái tiểu sư.
Bái tiểu sư, nghĩa là đệ tử bình thường của vị sư phụ này, chỉ trên danh nghĩa chứ không có bồi dưỡng to tát gì. Cái chính là có thêm đạo tịch, chức vụ và đãi ngộ.
Phía sau còn có một loại gọi là bái đại sư, đây mới là hạch tâm chân truyền, là sẽ được ban tặng đạo hiệu, tặng bao lì xì.
Sai khi bái đại sư, sư phụ và đệ tự có quan hệ giống như cha con, thậm chí còn có quyền thừa kế một số tài sản của đối phương. Đệ tử cũng có không ít trách nhiệm và nghĩa vụ với sư phụ.
Đến đây rồi Trương Vinh Phương mới biết thực tế không giống mấy phim truyền hình hay điện ảnh đời trước. Không phải ai tiến vào đạo môn, bái sư cũng có thể tuỳ tiện đạt được đạo hiệu.
Từ tiểu sư đến đại sư, quá trình này đệ tử phải trải qua không ít khảo nghiệm đâu.
Lúc này, trong lòng Trương Vinh Phương cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn biết, cuối cùng bản thân cũng đã bước được bước đầu tiên.
Tuy chỉ bái tiểu sư.
Nhưng chỉ cần thoát khỏi cuộc sống khổ cực của đệ tự tạp dịch, góp nhặt điểm thuộc tính thì nhất định hắn có thể từng bước đi lên, đến cấp bậc cao hơn.
Bộp! Bộp! Bộp!
Theo tiếng dập đầu của Trương Vinh Phương, nụ cười dần nở trên môi Tiêu Dung.
Cuối cùng, hắn cũng có thể bước lên phía trước một bước, lúc nào cũng có thể quẳng cha cái thân phân đệ tử tạp dịch đi, trở thành đệ tử tu hành chính thức.
Tôn Nguyên Phong đứng bên cạnh, ánh mắt lóe lên chút ghen tị. Hắn không biết rốt cục thì Trương Vinh Phương đã giẫm phải vận cứt chó gì, thoáng cái đã được Tiêu Dung pháp sư điểm danh, thu làm đệ tử.
Cứ xem hắn đây này, mỗi năm trong nhà cúng ra nhiều tiền như vậy, bản thân còn tận tâm tận lực hầu hạ đối phương ròng rã 4 năm trời. Thế mà cũng có được Tiêu Dung thu làm đệ tử đâu.
Trong đại đạo giáo, pháp sư thu đồ đệ là phải cắt bớt tài nguyên nguyên của mình cho đối phương, bồi dưỡng đệ tử.
Cho nên mỗi pháp sư thu đồ đệ đều cực kỳ cẩn thận. Thậm chí, nhiều đạo quán, đạo cung suốt một thời gian dài vẫn vậy, số lượng đệ tử không hề tăng hay giảm.
Cho nên trong lòng Tôn Nguyên Phong cũng đoán được, chắc chắn là phải có lý do nào đó nên Trương Vinh Phương mới được Tiêu Dung pháp sư để mắt đến. Không màng đến xuất thân, nhất định phải thu làm đệ tử môn hạ.
Trương Vinh Phương xuất thân Man tộc tứ đẳng, phụ mẫu còn là nho hộ, ngoại hình không mấy nổi bật, cũng chẳng nhìn ra có thiên phú gì.
Chỉ cần là người sáng suốt, nghĩ sơ cũng có thể đoán ra chắc chắn là Trương Vinh Phương đã có biểu hiện gì đó rất lớn, khiến Tiêu Dung coi trọng.
“Xin hỏi danh tính sư huynh?”
“Không dám, không dám. Ta họ Tôn, tên Nguyên Phong, không có tự.” đệ tử tạp dịch kia mỉm cười trả lời.
“Thì ra là Phong huynh…” Trương Vinh Phương ngừng lại. Hắn chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cảm ơn Phong sư huynh đã nhắc nhở, Trương mỗ nguyện nhớ kỹ.”
“Chuyện nhỏ thôi.” Tôn Nguyên Phong khoát tay không để ý.
Hai người nhanh chóng xuyên qua mấy ngõ tắt, đi qua hành lang, đạo trường, chỗ ở của đệ tử… tìm đến mấy lầu các được tường đỏ vây quanh ở phía sau cùng của Thanh Hoà Cung.
Lầu các 3 tầng, tường đỏ ngói xám đan xen vô cùng tinh tế.
Tôn Nguyên Phong dẫn đường, hai người nhanh chóng đi đến phía trước một toà lầu các.
Tiêu Dung dáng người cân xứng, mặc một bộ áo ngắn gọn gàng màu vàng nhạt, đang đứng trên ban công tầng hai. Hình như lão ta vừa mới luyện công xong.
Thanh Hoà Cung lệ thuộc vào đạo giáo ở nước Đại Linh, thờ Tam Thanh. Đệ tử trong giáo chủ yếu là tu hành chút võ vẽ ba xu. Thời gian học văn chiếm đa số chứ học võ chẳng được bao nhiêu.
Trương Vinh Phương nhìn thấy trong đạo trường, đều là người tu hành võ công.
Lúc này hắn đi theo Tôn Nguyên Phong đến bên dưới lầu các, đợi ở cửa lớn.
“Vào trước rồi nói.” Giọng điệu Tiêu Dung khá bình thản, ánh mắt lại khẽ đảo qua người Trương Vinh Phương.
“Vâng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Vinh Phương khom người hành lễ rồi tiến vào, sau đó đứng yên ở đại sảnh chờ đợi.
Không lâu sau Tiêu Dung từ lầu hai đi xuống, cầm một cái khăn nóng lau mặt và lòng bàn tay, sau đó đưa cho đệ tử hầu hạ đứng kế bên.
Lão ta phất tay, ra hiệu cho đệ tử xung quanh ra ngoài.
Đợi đến khi những người này đi hết, trong sảnh chỉ còn lại Trương Vinh Phương và Tôn Nguyên Phong thì lão ta mới hắng giọng:
“Trương Vinh Phương.”
“Có đệ tử!” Trương Vinh Phương vội vàng đáp lại.
“Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không? Nhập vào môn hạ của ta?” Tiêu Dung không giải thích bất kỳ điều gì, trực tiếp hỏi thẳng một câu.
Câu nói khó hiểu không đầu không đuôi khiến Trương Vinh Phương và Tôn Nguyên Phong sững người.
Cũng may Trương Vinh Phương nhanh chóng phản ứng lại, lập tức quỳ xuống dập đầu.
“Đệ tử Trương Vinh Phương, bái kiến sư phụ!”
Lần này bái sư cũng không phải là chân truyền. Đại đạo bái sư chia làm hai loại: Một là bái sư bình thường, gọi là bái tiểu sư.
Bái tiểu sư, nghĩa là đệ tử bình thường của vị sư phụ này, chỉ trên danh nghĩa chứ không có bồi dưỡng to tát gì. Cái chính là có thêm đạo tịch, chức vụ và đãi ngộ.
Phía sau còn có một loại gọi là bái đại sư, đây mới là hạch tâm chân truyền, là sẽ được ban tặng đạo hiệu, tặng bao lì xì.
Sai khi bái đại sư, sư phụ và đệ tự có quan hệ giống như cha con, thậm chí còn có quyền thừa kế một số tài sản của đối phương. Đệ tử cũng có không ít trách nhiệm và nghĩa vụ với sư phụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến đây rồi Trương Vinh Phương mới biết thực tế không giống mấy phim truyền hình hay điện ảnh đời trước. Không phải ai tiến vào đạo môn, bái sư cũng có thể tuỳ tiện đạt được đạo hiệu.
Từ tiểu sư đến đại sư, quá trình này đệ tử phải trải qua không ít khảo nghiệm đâu.
Lúc này, trong lòng Trương Vinh Phương cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn biết, cuối cùng bản thân cũng đã bước được bước đầu tiên.
Tuy chỉ bái tiểu sư.
Nhưng chỉ cần thoát khỏi cuộc sống khổ cực của đệ tự tạp dịch, góp nhặt điểm thuộc tính thì nhất định hắn có thể từng bước đi lên, đến cấp bậc cao hơn.
Bộp! Bộp! Bộp!
Theo tiếng dập đầu của Trương Vinh Phương, nụ cười dần nở trên môi Tiêu Dung.
Cuối cùng, hắn cũng có thể bước lên phía trước một bước, lúc nào cũng có thể quẳng cha cái thân phân đệ tử tạp dịch đi, trở thành đệ tử tu hành chính thức.
Tôn Nguyên Phong đứng bên cạnh, ánh mắt lóe lên chút ghen tị. Hắn không biết rốt cục thì Trương Vinh Phương đã giẫm phải vận cứt chó gì, thoáng cái đã được Tiêu Dung pháp sư điểm danh, thu làm đệ tử.
Cứ xem hắn đây này, mỗi năm trong nhà cúng ra nhiều tiền như vậy, bản thân còn tận tâm tận lực hầu hạ đối phương ròng rã 4 năm trời. Thế mà cũng có được Tiêu Dung thu làm đệ tử đâu.
Trong đại đạo giáo, pháp sư thu đồ đệ là phải cắt bớt tài nguyên nguyên của mình cho đối phương, bồi dưỡng đệ tử.
Cho nên mỗi pháp sư thu đồ đệ đều cực kỳ cẩn thận. Thậm chí, nhiều đạo quán, đạo cung suốt một thời gian dài vẫn vậy, số lượng đệ tử không hề tăng hay giảm.
Cho nên trong lòng Tôn Nguyên Phong cũng đoán được, chắc chắn là phải có lý do nào đó nên Trương Vinh Phương mới được Tiêu Dung pháp sư để mắt đến. Không màng đến xuất thân, nhất định phải thu làm đệ tử môn hạ.
Trương Vinh Phương xuất thân Man tộc tứ đẳng, phụ mẫu còn là nho hộ, ngoại hình không mấy nổi bật, cũng chẳng nhìn ra có thiên phú gì.
Chỉ cần là người sáng suốt, nghĩ sơ cũng có thể đoán ra chắc chắn là Trương Vinh Phương đã có biểu hiện gì đó rất lớn, khiến Tiêu Dung coi trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro