Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
Chạy Đến Chỗ Nà...
Cổn Khai
2024-10-31 23:38:05
Bây giờ hắn chỉ có thể nghĩ thật kỹ xem sau này nên ứng đối như thế nào
Còn có...
“Tiêu Thanh Anh...” Cứ nghĩ đến nha đầu này là Trương Vinh Phương lại thấy đau hết cả đầu.
Không biết nàng ta lại cùng Trần Vô Ưu chạy đến chỗ nào rồi.
Trương Vinh Phương lặng lẽ chạy về khu vực gần thôn làng. Vừa tới nơi hắn đã chạm mặt mấy người Dương Tuyển Siêu đang chạy tới trợ giúp.
Trương Vinh Phương không che giấu điều gì, kể lại chi tiết mọi chuyện. Tất nhiên là trừ việc hắn đã ra tay giết người ra, những việc còn lại hắn đều kể ra sạch.
Lúc nghe thấy việc Trương Vinh Phương không tìm thấy Trần Vô Ưu và Tiêu Thanh Anh, sắc mặt Dương Tuyển Siêu hơi thay đổi. Hắn nhanh chóng dặn dò mọi người tản ra xung quanh tìm kiếm.
Hắn đã nhận tiền của người ta rồi, hơn nữa còn chuẩn bị hợp tác với đối phương nữa chứ. Thế mà bây giờ lại xảy ra chuyện? Mục tiêu thì vẫn còn sống nhe răng, những người còn lại thì...
“Nếu ngươi không sao thì mau theo chúng ta đi tìm người.”
Dương Tuyển Siêu nghĩ gợi lát, sau đó trực tiếp dặn dò Trương Vinh Phương.
“Vâng.” Trương Vinh Phương hơi sững sờ, cứ cảm thấy câu nói này có gì đó sai sai.
Theo lý mà nói, loại người vất vả lắm mới từ cõi chết trở về như Trương Vinh Phương, chuyện đầu tiên một người dẫn đội nên làm là bố chí cho hắn đến chỗ an toàn để nghỉ ngơi mới đúng.
Thế nhưng Dương Tuyển Siêu lại không hề để ý đến trạng thái mệt mỏi của hắn, vẫn để cho hắn gia nhập vào đoàn người tìm kiếm.
Xem ra…
Dường như Trương Vinh Phương cũng lờ mờ nhận ra được điều gì đó.
Lần này đúng là có người đã móc nối quan hệ, muốn nhắm vào hắn đây mà.
“Là người mình đắc tội ở lần đạp thanh lần trước à?
Hắn vừa theo đội ngũ tìm tòi xung quanh vừa im lặng suy nghĩ.
Có thể móc nối quan hệ với quan binh, hơn nữa lại là người mà hắn từng đắc tội… suy đi tính lại cũng chỉ có Trần Vô Ưu.
Rất nhanh sau đó, đoàn người đã tìm đến chỗ 2 tên sơn phỉ bị giết.
Nhìn thảm trạng của hai thi thể trên mặt đất, khóe miệng Dương Tuyển Siêu cũng có chút run rẩy rồi đưa mắt nhìn về phía Trương Vinh Phương.
Dựa vào cạm bẫy hố chết một tên, tên còn lại thì không biết đã bị ai đánh chết.
Dương Tuyển Siêu ngồi xổm xuống bên cạnh, kiểm tra lại một lần.
“Tên này bị quyền chưởng hợp kích, đánh trúng chỗ yếu hại nên chết ngay tại chỗ. Trên mắt, mũi còn có vết thương do kẹp bẫy thú gây ra.
Những người còn lại, lấy chỗ này làm tâm, tản ra lục soát chung quanh cho ta!” Hắn đứng dậy, hạ lệnh cho quan binh.
“Rõ!”
Đám quan binh Đại Linh nhanh chóng tản ra.
Đám quan binh này, bình thường trông có vẻ lười nhác nhưng đến khi hành động vẫn tỏ ra cực kỳ có kỷ luật. Bọn họ nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh.
Trương Vinh Phương cũng lẫn vào trong đó, không lâu sau thì vội vàng chạy đến tụ họp với đội trưởng Mộc Thạch và hai người khác.
Cũng may là vận khí của bọn họ không tệ, chưa tìm kiếm được bao lâu thì lại thấy pháo truyền tin. Mọi người đều theo đó mà tìm tới chỗ của Tiêu Thanh Anh.
Hình như nàng không bị thương tích gì, trên mặt chỉ có biểu cảm hơi kinh ngạc, không biết đã gặp phải chuyện gì. Ngoài cái đó ra thì chẳng có gì khác thường.
Vừa nãy Tiêu Thanh Anh còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì đã bị Trần Vơ Ưu lôi đi.
Mất một lúc lâu sau thì nàng mới hồi thần trở về.
Sau khi hiểu rõ tình huống, cái miệng nhỏ Tiêu Thanh Anh lập tức há to.
“Sơn phỉ xuất hiện, thậm chí còn tập kích Trương Vinh Phương à?”
Trương Vinh Phương là tùy tùng của Tiêu Thanh Anh, nói cách khác, nếu vừa nãy đi chậm hơn một chút thì người bị tập kích có khả năng sẽ là nàng.
Trên đường trở về thôn.
"Trương Vinh Phương, ngươi không sao chứ? " Tiêu Thanh Anh nhanh chân bước lại gần Trương Vinh Phương, do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định ân cần hỏi han.
Thật ra, bản chất của nàng cũng không xấu, chỉ là tính tình có hơi tùy hứng. Thế nhưng đáy lòng vẫn được tính là lương thiện.
Nếu không lúc trước Tiêu Thanh Anh đã không ra tay trợ giúp Trương Vinh Phương.
"Đa tạ sư tỷ quan tâm, không có chuyện gì đâu. Máu trên quần áo đều là của người khác bắn vào chứ không phải của ta."
Trương Vinh Phương lộ ra vẻ ‘cảm động’, sau đó vội vàng hành lễ với Tiêu Thanh Anh.
"Không có chuyện gì là tốt rồi. Dù sao ngươi cũng vì ta nên mới bị thương, nếu như chẳng may xảy ra chuyện gì thì…" Tiêu Thanh Anh không nói tiếp, gương mặt xinh đẹp vẫn lộ rõ vẻ bận tâm.
"Sư tỷ yên tâm đi, dù gì thì bây giờ ta cũng là võ tu, không yếu ớt như vậy đâu." Trương Vinh Phương nghiêm túc nói.
"Vậy thì tốt rồi."
Dường như Tiêu Thanh Anh còn muốn mở miệng hỏi thêm gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Trương Vinh Phương thì lại nhịn xuống, không nói thêm câu nào nữa.
Đoàn người trở lại thôn làng.
Dưới ánh nhìn quái dị của những người còn lại, Trương Vinh Phương trở lại gian phòng mà người trong thôn cho hắn ở nhờ, thay giặt bộ quần áo trên người.
Còn có...
“Tiêu Thanh Anh...” Cứ nghĩ đến nha đầu này là Trương Vinh Phương lại thấy đau hết cả đầu.
Không biết nàng ta lại cùng Trần Vô Ưu chạy đến chỗ nào rồi.
Trương Vinh Phương lặng lẽ chạy về khu vực gần thôn làng. Vừa tới nơi hắn đã chạm mặt mấy người Dương Tuyển Siêu đang chạy tới trợ giúp.
Trương Vinh Phương không che giấu điều gì, kể lại chi tiết mọi chuyện. Tất nhiên là trừ việc hắn đã ra tay giết người ra, những việc còn lại hắn đều kể ra sạch.
Lúc nghe thấy việc Trương Vinh Phương không tìm thấy Trần Vô Ưu và Tiêu Thanh Anh, sắc mặt Dương Tuyển Siêu hơi thay đổi. Hắn nhanh chóng dặn dò mọi người tản ra xung quanh tìm kiếm.
Hắn đã nhận tiền của người ta rồi, hơn nữa còn chuẩn bị hợp tác với đối phương nữa chứ. Thế mà bây giờ lại xảy ra chuyện? Mục tiêu thì vẫn còn sống nhe răng, những người còn lại thì...
“Nếu ngươi không sao thì mau theo chúng ta đi tìm người.”
Dương Tuyển Siêu nghĩ gợi lát, sau đó trực tiếp dặn dò Trương Vinh Phương.
“Vâng.” Trương Vinh Phương hơi sững sờ, cứ cảm thấy câu nói này có gì đó sai sai.
Theo lý mà nói, loại người vất vả lắm mới từ cõi chết trở về như Trương Vinh Phương, chuyện đầu tiên một người dẫn đội nên làm là bố chí cho hắn đến chỗ an toàn để nghỉ ngơi mới đúng.
Thế nhưng Dương Tuyển Siêu lại không hề để ý đến trạng thái mệt mỏi của hắn, vẫn để cho hắn gia nhập vào đoàn người tìm kiếm.
Xem ra…
Dường như Trương Vinh Phương cũng lờ mờ nhận ra được điều gì đó.
Lần này đúng là có người đã móc nối quan hệ, muốn nhắm vào hắn đây mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là người mình đắc tội ở lần đạp thanh lần trước à?
Hắn vừa theo đội ngũ tìm tòi xung quanh vừa im lặng suy nghĩ.
Có thể móc nối quan hệ với quan binh, hơn nữa lại là người mà hắn từng đắc tội… suy đi tính lại cũng chỉ có Trần Vô Ưu.
Rất nhanh sau đó, đoàn người đã tìm đến chỗ 2 tên sơn phỉ bị giết.
Nhìn thảm trạng của hai thi thể trên mặt đất, khóe miệng Dương Tuyển Siêu cũng có chút run rẩy rồi đưa mắt nhìn về phía Trương Vinh Phương.
Dựa vào cạm bẫy hố chết một tên, tên còn lại thì không biết đã bị ai đánh chết.
Dương Tuyển Siêu ngồi xổm xuống bên cạnh, kiểm tra lại một lần.
“Tên này bị quyền chưởng hợp kích, đánh trúng chỗ yếu hại nên chết ngay tại chỗ. Trên mắt, mũi còn có vết thương do kẹp bẫy thú gây ra.
Những người còn lại, lấy chỗ này làm tâm, tản ra lục soát chung quanh cho ta!” Hắn đứng dậy, hạ lệnh cho quan binh.
“Rõ!”
Đám quan binh Đại Linh nhanh chóng tản ra.
Đám quan binh này, bình thường trông có vẻ lười nhác nhưng đến khi hành động vẫn tỏ ra cực kỳ có kỷ luật. Bọn họ nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh.
Trương Vinh Phương cũng lẫn vào trong đó, không lâu sau thì vội vàng chạy đến tụ họp với đội trưởng Mộc Thạch và hai người khác.
Cũng may là vận khí của bọn họ không tệ, chưa tìm kiếm được bao lâu thì lại thấy pháo truyền tin. Mọi người đều theo đó mà tìm tới chỗ của Tiêu Thanh Anh.
Hình như nàng không bị thương tích gì, trên mặt chỉ có biểu cảm hơi kinh ngạc, không biết đã gặp phải chuyện gì. Ngoài cái đó ra thì chẳng có gì khác thường.
Vừa nãy Tiêu Thanh Anh còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì đã bị Trần Vơ Ưu lôi đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mất một lúc lâu sau thì nàng mới hồi thần trở về.
Sau khi hiểu rõ tình huống, cái miệng nhỏ Tiêu Thanh Anh lập tức há to.
“Sơn phỉ xuất hiện, thậm chí còn tập kích Trương Vinh Phương à?”
Trương Vinh Phương là tùy tùng của Tiêu Thanh Anh, nói cách khác, nếu vừa nãy đi chậm hơn một chút thì người bị tập kích có khả năng sẽ là nàng.
Trên đường trở về thôn.
"Trương Vinh Phương, ngươi không sao chứ? " Tiêu Thanh Anh nhanh chân bước lại gần Trương Vinh Phương, do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định ân cần hỏi han.
Thật ra, bản chất của nàng cũng không xấu, chỉ là tính tình có hơi tùy hứng. Thế nhưng đáy lòng vẫn được tính là lương thiện.
Nếu không lúc trước Tiêu Thanh Anh đã không ra tay trợ giúp Trương Vinh Phương.
"Đa tạ sư tỷ quan tâm, không có chuyện gì đâu. Máu trên quần áo đều là của người khác bắn vào chứ không phải của ta."
Trương Vinh Phương lộ ra vẻ ‘cảm động’, sau đó vội vàng hành lễ với Tiêu Thanh Anh.
"Không có chuyện gì là tốt rồi. Dù sao ngươi cũng vì ta nên mới bị thương, nếu như chẳng may xảy ra chuyện gì thì…" Tiêu Thanh Anh không nói tiếp, gương mặt xinh đẹp vẫn lộ rõ vẻ bận tâm.
"Sư tỷ yên tâm đi, dù gì thì bây giờ ta cũng là võ tu, không yếu ớt như vậy đâu." Trương Vinh Phương nghiêm túc nói.
"Vậy thì tốt rồi."
Dường như Tiêu Thanh Anh còn muốn mở miệng hỏi thêm gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Trương Vinh Phương thì lại nhịn xuống, không nói thêm câu nào nữa.
Đoàn người trở lại thôn làng.
Dưới ánh nhìn quái dị của những người còn lại, Trương Vinh Phương trở lại gian phòng mà người trong thôn cho hắn ở nhờ, thay giặt bộ quần áo trên người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro