Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
Chỉ Cần Qua
Cổn Khai
2024-10-31 23:38:05
Hắn chỉ là người bình thường nhất trong các loại bình thường, không phải kiểu xuyên qua là có hào quang nhân vật chính, thoắt cái liền biến thành kỳ tài luyện võ.
Chẳng qua thế này vẫn còn may mắn lắm. Trương Vinh Phương liếc nhìn số điểm các mục phía sau thanh thuộc tính, trong lòng lại có tí an ủi.
Bây giờ mục kỹ năng đã hiện lên Nhạc Hình Phù, đúng lúc có thể cày thêm điểm…
Những chuyện gặp phải khi ra ngoài đạp thanh đã khiến Trương Vinh Phương đến tận bây giờ vẫn không hề có cảm giác an toàn.
Mà giờ phải xem những điểm thuộc tính này có thể tăng cường cho võ công của hắn được bao nhiêu đã.
"Bây giờ đệ đã nắm được Nhạc Hình Phù. Đây chính là võ công trụ cột của Đại Đạo Giáo chúng ta. Nội hàm của nó là trung chính ôn hòa, khá nổi danh trong võ lâm. Là một trong những căn cơ của Đại Đạo Giáo chúng ta.
Bộ chiêu thức này tiến lùi có chừng mực, khí độ nghiêm ngặt, cực kỳ có lợi cho việc rèn luyện tâm tính của người tu hành." Triệu Đại Thông giải thích.
"Triệu sư tỷ, cảnh giới của võ tu phân chia thế nào ạ?" Trương Vinh Phương hỏi.
"Hoàn thành hai bước Dưỡng Huyết, Rèn Gân thì khí lực của đệ đã có thể tăng thêm rất nhiều. Đây chính là tiền đề để Nhập Phẩm. Một khi đã Nhập Phẩm, có thể xem như võ tu đã thoát ly khỏi cảnh giới người thường.
Sau đó, chính là cửu phẩm mà triều đình phân chia. Không có phân chia cảnh giới, mà phải xem ngươi đánh thắng được những ai."
"Đánh thắng được những ai?"
"Không sai. Tất cả ưu khuyết, mạnh yếu của võ công đều dựa vào nắm đấm, thực chiến mà ra. Thắng càng nhiều, tiếng tăm càng lớn.
Mỗi năm, khu Bình Dư chúng ta đều có rất nhiều lôi đài tỷ võ. Người thắng không chỉ có tiền thưởng mà còn có thể nổi tiếng, cùng với rất nhiều lời chào mời, muốn thuê của các phú thương nhà giàu. Thậm chí nếu thực lực đủ mạnh, có khi còn được triều đình chú ý nữa kìa." Triệu Đại Thông nhếch miệng, nở nụ cười.
"Nếu đệ hứng thú thì có thể đi thứ một chút xem sao. Nếu không có hứng thú thì cứ trực tiếp đến Linh Quan điện. Thông qua khảo nghiệm cấp bậc trụ cột là có thể tạm giữ chức, lĩnh bổng lộc từ triều đình. Đương nhiên, có chức thì sẽ phải làm việc.”
Trương Vinh Phương nghe xong thì đáy lòng cũng có chút suy ngẫm.
Tạm giữ chức ở Linh Quan điện, đây là phúc lợi khi Đại Đạo Giáo hợp tác cùng triều đình. Cũng là ưu thế độc nhất của Đạo giáo.
Trước đây hắn cũng có nghe thấy.
"Chỉ cần qua Rèn Gân, Nhập Phẩm là có thể tham gia khảo hạch tạm giữ chức ạ?" Hắn lại hỏi thêm một lần nữa.
"Tất nhiên rồi." Triệu Đại Thông gật đầu.
Trong lòng Trương Vinh Phương cứ có cảm giác hơi sai sai. Chẳng lẽ giữa quá trình này không phải trải qua thực chiến à?
"Còn nữa, thế nào gọi là ‘chỉ cần qua’ hả? Từ khi đệ bắt đầu luyện phù điển, mỗi ngày đều ăn ngon dưỡng huyết , bình thường ít nhất cũng phải ba năm mới được! Tất nhiên là trừ một số ít người có thiên phú dị bẩm ra."
Triệu Đại Thông đưa tay gỡ một thanh mộc chùy (búa gỗ) từ trên giá đỡ xuống, vung vẩy rất chi là uy vũ.
"Sau đó là Rèn Gân, lại mất ít nhất ba năm nữa. Những thứ này chuẩn bị kỹ càng thì lúc Phá Hạn, Nhập Phẩm đúng là sẽ đơn giản hơn nhiều. Đa số người tu luyện chỉ cần không bệnh tật trời sinh hay nội thương thì đều có thể vượt qua. Huấn luyện nửa năm là được, khác nhau ở chỗ phá như thế nào.
Được rồi. Không phí lời nữa. Đến đây! Làm lại một lần nào!"
Lúc này Triệu Đại Thông đã thả mộc chùy xuống, xuất ra một chiêu Nhạc Hình Phù - Định Sơn Tâm. Bàn tay nàng nghiêng xuống, đánh về phía bả vai Trương Vinh Phương.
Nàng không dùng nhiều sức, chỉ là đơn thuần là phát ra chiêu thức.
Trương Vinh Phương giơ cánh tay phải gầy teo của mình lên đỡ chiêu, đồng thời nắm tay trái cũng vụt ra, đánh về phía eo Triệu Đại Thông.
Đây là một chiêu công thủ hợp nhất, chính là Nhạc Hình Phù - Quán Dương Châm.
Trên tay hai người đều buộc dây vải.
Hai bàn tay nhanh chóng giao thủ với nhau, ra chiêu so chiêu, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.
Sai khi đối chiêu chính là rèn luyện khí lực. Nâng tạ đá, ôm cầu đá, vác vật nặng chạy bộ các kiểu.
Mấy loại hình rèn luyện kiểu này cũng không nhiều, bởi vì dù sao Thanh Hòa Cung cũng là Đạo cung, luyện những thứ này chỉ là để Dưỡng Huyết.
Sau một trận giày vò, đến giữa trưa thì Trương Vinh Phương tiếp tục đi theo Tiêu Thanh Anh. Thấy nàng mỗi ngày đều chạy đi tìm Trần Vô Ưu, hai người cử chỉ càng lúc càng thân mật giống như một đôi tình nhân.
Nếu không phải còn kiêng kỵ lễ giáo, e là hiện giờ Tiêu Thanh Anh đã bị ăn sạch từ lâu rồi.
Hai tháng này, dựa theo lời Tiêu Dung dặn dò, Trương Vinh Phương đã nhiều lần ngăn cản đúng lúc hai người thân mật quá độ.
Ngoài ra, Tiêu Dung còn sắp xếp một đệ tử tạp dịch khác đi theo Tiêu Thanh Anh. Đệ tử tạp dịch này là nữ nhân, nhiều lúc sẽ tiện hơn Trương Vinh Phương nhiều.
Chẳng qua thế này vẫn còn may mắn lắm. Trương Vinh Phương liếc nhìn số điểm các mục phía sau thanh thuộc tính, trong lòng lại có tí an ủi.
Bây giờ mục kỹ năng đã hiện lên Nhạc Hình Phù, đúng lúc có thể cày thêm điểm…
Những chuyện gặp phải khi ra ngoài đạp thanh đã khiến Trương Vinh Phương đến tận bây giờ vẫn không hề có cảm giác an toàn.
Mà giờ phải xem những điểm thuộc tính này có thể tăng cường cho võ công của hắn được bao nhiêu đã.
"Bây giờ đệ đã nắm được Nhạc Hình Phù. Đây chính là võ công trụ cột của Đại Đạo Giáo chúng ta. Nội hàm của nó là trung chính ôn hòa, khá nổi danh trong võ lâm. Là một trong những căn cơ của Đại Đạo Giáo chúng ta.
Bộ chiêu thức này tiến lùi có chừng mực, khí độ nghiêm ngặt, cực kỳ có lợi cho việc rèn luyện tâm tính của người tu hành." Triệu Đại Thông giải thích.
"Triệu sư tỷ, cảnh giới của võ tu phân chia thế nào ạ?" Trương Vinh Phương hỏi.
"Hoàn thành hai bước Dưỡng Huyết, Rèn Gân thì khí lực của đệ đã có thể tăng thêm rất nhiều. Đây chính là tiền đề để Nhập Phẩm. Một khi đã Nhập Phẩm, có thể xem như võ tu đã thoát ly khỏi cảnh giới người thường.
Sau đó, chính là cửu phẩm mà triều đình phân chia. Không có phân chia cảnh giới, mà phải xem ngươi đánh thắng được những ai."
"Đánh thắng được những ai?"
"Không sai. Tất cả ưu khuyết, mạnh yếu của võ công đều dựa vào nắm đấm, thực chiến mà ra. Thắng càng nhiều, tiếng tăm càng lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi năm, khu Bình Dư chúng ta đều có rất nhiều lôi đài tỷ võ. Người thắng không chỉ có tiền thưởng mà còn có thể nổi tiếng, cùng với rất nhiều lời chào mời, muốn thuê của các phú thương nhà giàu. Thậm chí nếu thực lực đủ mạnh, có khi còn được triều đình chú ý nữa kìa." Triệu Đại Thông nhếch miệng, nở nụ cười.
"Nếu đệ hứng thú thì có thể đi thứ một chút xem sao. Nếu không có hứng thú thì cứ trực tiếp đến Linh Quan điện. Thông qua khảo nghiệm cấp bậc trụ cột là có thể tạm giữ chức, lĩnh bổng lộc từ triều đình. Đương nhiên, có chức thì sẽ phải làm việc.”
Trương Vinh Phương nghe xong thì đáy lòng cũng có chút suy ngẫm.
Tạm giữ chức ở Linh Quan điện, đây là phúc lợi khi Đại Đạo Giáo hợp tác cùng triều đình. Cũng là ưu thế độc nhất của Đạo giáo.
Trước đây hắn cũng có nghe thấy.
"Chỉ cần qua Rèn Gân, Nhập Phẩm là có thể tham gia khảo hạch tạm giữ chức ạ?" Hắn lại hỏi thêm một lần nữa.
"Tất nhiên rồi." Triệu Đại Thông gật đầu.
Trong lòng Trương Vinh Phương cứ có cảm giác hơi sai sai. Chẳng lẽ giữa quá trình này không phải trải qua thực chiến à?
"Còn nữa, thế nào gọi là ‘chỉ cần qua’ hả? Từ khi đệ bắt đầu luyện phù điển, mỗi ngày đều ăn ngon dưỡng huyết , bình thường ít nhất cũng phải ba năm mới được! Tất nhiên là trừ một số ít người có thiên phú dị bẩm ra."
Triệu Đại Thông đưa tay gỡ một thanh mộc chùy (búa gỗ) từ trên giá đỡ xuống, vung vẩy rất chi là uy vũ.
"Sau đó là Rèn Gân, lại mất ít nhất ba năm nữa. Những thứ này chuẩn bị kỹ càng thì lúc Phá Hạn, Nhập Phẩm đúng là sẽ đơn giản hơn nhiều. Đa số người tu luyện chỉ cần không bệnh tật trời sinh hay nội thương thì đều có thể vượt qua. Huấn luyện nửa năm là được, khác nhau ở chỗ phá như thế nào.
Được rồi. Không phí lời nữa. Đến đây! Làm lại một lần nào!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Triệu Đại Thông đã thả mộc chùy xuống, xuất ra một chiêu Nhạc Hình Phù - Định Sơn Tâm. Bàn tay nàng nghiêng xuống, đánh về phía bả vai Trương Vinh Phương.
Nàng không dùng nhiều sức, chỉ là đơn thuần là phát ra chiêu thức.
Trương Vinh Phương giơ cánh tay phải gầy teo của mình lên đỡ chiêu, đồng thời nắm tay trái cũng vụt ra, đánh về phía eo Triệu Đại Thông.
Đây là một chiêu công thủ hợp nhất, chính là Nhạc Hình Phù - Quán Dương Châm.
Trên tay hai người đều buộc dây vải.
Hai bàn tay nhanh chóng giao thủ với nhau, ra chiêu so chiêu, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.
Sai khi đối chiêu chính là rèn luyện khí lực. Nâng tạ đá, ôm cầu đá, vác vật nặng chạy bộ các kiểu.
Mấy loại hình rèn luyện kiểu này cũng không nhiều, bởi vì dù sao Thanh Hòa Cung cũng là Đạo cung, luyện những thứ này chỉ là để Dưỡng Huyết.
Sau một trận giày vò, đến giữa trưa thì Trương Vinh Phương tiếp tục đi theo Tiêu Thanh Anh. Thấy nàng mỗi ngày đều chạy đi tìm Trần Vô Ưu, hai người cử chỉ càng lúc càng thân mật giống như một đôi tình nhân.
Nếu không phải còn kiêng kỵ lễ giáo, e là hiện giờ Tiêu Thanh Anh đã bị ăn sạch từ lâu rồi.
Hai tháng này, dựa theo lời Tiêu Dung dặn dò, Trương Vinh Phương đã nhiều lần ngăn cản đúng lúc hai người thân mật quá độ.
Ngoài ra, Tiêu Dung còn sắp xếp một đệ tử tạp dịch khác đi theo Tiêu Thanh Anh. Đệ tử tạp dịch này là nữ nhân, nhiều lúc sẽ tiện hơn Trương Vinh Phương nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro