Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
Trần Tuệ
Cổn Khai
2024-10-31 23:38:05
Việc này xem như là một kiểu đốc thúc đệ tử tu luyện.
Lúc này ba người phía trước cũng đã diễn luyện xong, thực lực của họ đã đạt đến Nhất Phẩm từ lâu rồi, thậm chí là còn hơn thế. Hiện giờ chỉ cách lần khảo hạch trước có vài tháng, tuy ba người cũng có tiến bộ nhưng không quá lớn.
Cho đến người đứng thứ tư Trần Tuệ. Nét mặt nữ tử này khá hờ hững, rõ ràng là dung mạo rất bình thường nhưng lại toát lên vẻ thanh lãnh khó tả.
Nàng chính là đệ tử mà Tiêu Dung mới thu nhận mấy ngày trước. Không cần đưa tiền, cũng không dựa vào bất cứ mối quan hệ nào, cứ đơn giản là được thu nhận như vậy thôi.
Trên thực tế, tất cả mọi người ở đây bao gồm cả đại sư huynh Tiêu Đằng đều cảm thấy có một chút ngạc nhiên về quyết định của Tiêu Dung.
Không biết nữ tử tên Trần Tuệ này có bản lĩnh gì mà lại được sư phụ yêu thích, thu nhận vô điều kiện như vậy.
"Trần Tuệ, ngươi mới học Nhạc Hình Phù được mấy ngày, đến đây đi, diễn luyện cho ta và mọi người xem thành quả tu luyện của ngươi đi."
Tiêu Dung xoay chuyển ánh mắt, nhìn về người đang đứng ở vị trí thứ tư, ngữ điệu cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Rõ ràng là đối với nữ tử này, thái độ của lão ta cũng khác hơn nhiều so với người khác.
"Vâng." Trần Tuệ cung kính gật đầu, tiến lên ôm quyền thi lễ với bốn người còn lại.
Bang!
Nàng bất ngờ xuất quyền về phía trước, lập tức đánh ra thức mở đầu: Điểm Thanh Phong, sau đó là tất cả chiêu thức trong Nhạc Hình Phù. Thật sự là lúc nhanh lúc chậm, động tác tự nhiên như có một loại nhịp điệu riêng.
"Lợi hại! Hoàn toàn nhìn không ra là mới Nhập Môn được một tháng!" Triệu Đại Thông không nhịn được, thấp giọng nói. Trong mắt lộ rõ vẻ sửng sốt, không thể tin nổi.
Tiêu Đằng khẽ cắn môi, sắc mặt không hề thay đổi nhưng trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Mới học một tháng mà đã có thể tu luyện thành thạo chiêu thức cơ bản của Nhạc Hình Phù, không thể nghi ngờ gì nữa, nữ tử tên Trần Tuệ này thật sự là thiên tài võ đạo.
Trương Vinh Phương đứng ở vị trí cuối cùng, thấy vậy thì cũng rất tán thường
Lúc trước nếu hắn không có điểm thuộc tính của hệ thống thì căn bản là không thể đánh ra tiêu chuẩn này.
Phải biết rằng lúc đầu, Trương Vinh Phương đã phải mất hai tháng mới có thể Nhập Môn Nhạc Hình Phù. Còn như Trần Tuệ thì... độ thuần thục chiêu thức của nàng đã không kém hắn là bao.
Ngoại trừ việc điểm thuộc tính có thể gia tăng cường độ thân thể, nếu chỉ bàn về chiêu số thì có lẽ hiện tại Trần Tuệ đã có thể nhẹ nhàng đối chiêu với hắn.
Lúc này trong lòng Trương Vinh Phương không thể không thừa nhận rằng có người trời sinh đã hợp với con đường võ đạo này.
Hắn mất hai tháng mới có thể Nhập Môn, người ta chỉ mất một tháng đã có thể tu luyện Nhạc Hình Phù đến cảnh giới Nắm Giữ.
"Tốt lắm." Tiêu Dung nhẹ nhàng vỗ tay, trên mặt lộ rõ vẻ tán thưởng.
"Trần Tuệ có tiến bộ rất lớn. Những người còn lại đều phải học tập nàng, làm bất cứ chuyện gì cũng dốc hết toàn lực, không thể có chút qua loa lười biếng nào. Như vậy mới có thể nhanh chóng đạt được thành tích. Rõ chưa ?"
"Dạ, rõ!" Mọi người dồn dập đáp lại.
Trần Tuệ đánh xong, sau đó là đến lượt Trương Vinh Phương.
Hắn không thể hiện ra cảnh giới Nắm Giữ của mình, chỉ thi triển 32 thức Nhạc Hình Phù đến mức tiêu chuẩn. Thật ra chiêu số khá là thuần thục nhưng về các phương diện khác thì chẳng ra sao.
Muốn thi triển cảnh giới Nắm Giữ của Nhạc Hình Phù một cách thuần thục thì nhất cử nhất động đều phải biểu hiện ra tinh khí thần chập trùng như núi kia.
Trương Vinh Phương cố ý đánh đúng quy củ thường thấy, giấu kín cảnh giới thật sự của mình.
Hiện giờ suy nghĩ lớn nhất của hắn chính là: tuyệt đối không thể để người khác phát hiện ra mình đã giết người.
Để tránh đồng đảng của hai tên sơn phỉ kia tra ra, từ đó dẫn lửa thiêu thân.
Quá trình diễn võ nhanh chóng hoàn tất, Trương Vinh Phương thu thế, trở lại đội ngũ.
Tiêu Dung thì bắt đầu giảng giải điểm tinh yếu trong Nhạc Hình Phù.
Thật ra lão ta không phải là một thầy giáo giỏi, giảng giải vừa tối nghĩa khó hiểu. Được vài câu mà nổi hứng thì còn nhấc hồ lô rượu lên nhấp một ngụm. Xong thỉnh thoảng còn ngẫu hứng làm một bài thơ… Khiến mấy người ngồi nghe khá là mệt mỏi.
Lúc đầu Trương Vinh Phương còn chú ý lắng nghe, sau lại phát hiện mấy thứ Tiêu Dung giảng giải đều là việc mình đã nắm được từ lâu liền cúi đầu lười biếng, không mấy tập trung.
Lúc này, đầu óc hắn chỉ toàn là háo hức trông đợi, nhìn chằm chằm vào thanh thuộc tính. Trên đó lại có thêm một điểm thuộc tính kìa.
Đây là điểm thuộc tính đột nhiên xuất hiện lúc hắn mới bắt đầu diễn võ.
Từ khi uống thuốc đến giờ mới được hơn một tháng, vậy mà đã thu được thêm một điểm thuộc tính.
Đây rõ ràng là tác dụng của Tứ Vật thang.
Lúc này ba người phía trước cũng đã diễn luyện xong, thực lực của họ đã đạt đến Nhất Phẩm từ lâu rồi, thậm chí là còn hơn thế. Hiện giờ chỉ cách lần khảo hạch trước có vài tháng, tuy ba người cũng có tiến bộ nhưng không quá lớn.
Cho đến người đứng thứ tư Trần Tuệ. Nét mặt nữ tử này khá hờ hững, rõ ràng là dung mạo rất bình thường nhưng lại toát lên vẻ thanh lãnh khó tả.
Nàng chính là đệ tử mà Tiêu Dung mới thu nhận mấy ngày trước. Không cần đưa tiền, cũng không dựa vào bất cứ mối quan hệ nào, cứ đơn giản là được thu nhận như vậy thôi.
Trên thực tế, tất cả mọi người ở đây bao gồm cả đại sư huynh Tiêu Đằng đều cảm thấy có một chút ngạc nhiên về quyết định của Tiêu Dung.
Không biết nữ tử tên Trần Tuệ này có bản lĩnh gì mà lại được sư phụ yêu thích, thu nhận vô điều kiện như vậy.
"Trần Tuệ, ngươi mới học Nhạc Hình Phù được mấy ngày, đến đây đi, diễn luyện cho ta và mọi người xem thành quả tu luyện của ngươi đi."
Tiêu Dung xoay chuyển ánh mắt, nhìn về người đang đứng ở vị trí thứ tư, ngữ điệu cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Rõ ràng là đối với nữ tử này, thái độ của lão ta cũng khác hơn nhiều so với người khác.
"Vâng." Trần Tuệ cung kính gật đầu, tiến lên ôm quyền thi lễ với bốn người còn lại.
Bang!
Nàng bất ngờ xuất quyền về phía trước, lập tức đánh ra thức mở đầu: Điểm Thanh Phong, sau đó là tất cả chiêu thức trong Nhạc Hình Phù. Thật sự là lúc nhanh lúc chậm, động tác tự nhiên như có một loại nhịp điệu riêng.
"Lợi hại! Hoàn toàn nhìn không ra là mới Nhập Môn được một tháng!" Triệu Đại Thông không nhịn được, thấp giọng nói. Trong mắt lộ rõ vẻ sửng sốt, không thể tin nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Đằng khẽ cắn môi, sắc mặt không hề thay đổi nhưng trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Mới học một tháng mà đã có thể tu luyện thành thạo chiêu thức cơ bản của Nhạc Hình Phù, không thể nghi ngờ gì nữa, nữ tử tên Trần Tuệ này thật sự là thiên tài võ đạo.
Trương Vinh Phương đứng ở vị trí cuối cùng, thấy vậy thì cũng rất tán thường
Lúc trước nếu hắn không có điểm thuộc tính của hệ thống thì căn bản là không thể đánh ra tiêu chuẩn này.
Phải biết rằng lúc đầu, Trương Vinh Phương đã phải mất hai tháng mới có thể Nhập Môn Nhạc Hình Phù. Còn như Trần Tuệ thì... độ thuần thục chiêu thức của nàng đã không kém hắn là bao.
Ngoại trừ việc điểm thuộc tính có thể gia tăng cường độ thân thể, nếu chỉ bàn về chiêu số thì có lẽ hiện tại Trần Tuệ đã có thể nhẹ nhàng đối chiêu với hắn.
Lúc này trong lòng Trương Vinh Phương không thể không thừa nhận rằng có người trời sinh đã hợp với con đường võ đạo này.
Hắn mất hai tháng mới có thể Nhập Môn, người ta chỉ mất một tháng đã có thể tu luyện Nhạc Hình Phù đến cảnh giới Nắm Giữ.
"Tốt lắm." Tiêu Dung nhẹ nhàng vỗ tay, trên mặt lộ rõ vẻ tán thưởng.
"Trần Tuệ có tiến bộ rất lớn. Những người còn lại đều phải học tập nàng, làm bất cứ chuyện gì cũng dốc hết toàn lực, không thể có chút qua loa lười biếng nào. Như vậy mới có thể nhanh chóng đạt được thành tích. Rõ chưa ?"
"Dạ, rõ!" Mọi người dồn dập đáp lại.
Trần Tuệ đánh xong, sau đó là đến lượt Trương Vinh Phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không thể hiện ra cảnh giới Nắm Giữ của mình, chỉ thi triển 32 thức Nhạc Hình Phù đến mức tiêu chuẩn. Thật ra chiêu số khá là thuần thục nhưng về các phương diện khác thì chẳng ra sao.
Muốn thi triển cảnh giới Nắm Giữ của Nhạc Hình Phù một cách thuần thục thì nhất cử nhất động đều phải biểu hiện ra tinh khí thần chập trùng như núi kia.
Trương Vinh Phương cố ý đánh đúng quy củ thường thấy, giấu kín cảnh giới thật sự của mình.
Hiện giờ suy nghĩ lớn nhất của hắn chính là: tuyệt đối không thể để người khác phát hiện ra mình đã giết người.
Để tránh đồng đảng của hai tên sơn phỉ kia tra ra, từ đó dẫn lửa thiêu thân.
Quá trình diễn võ nhanh chóng hoàn tất, Trương Vinh Phương thu thế, trở lại đội ngũ.
Tiêu Dung thì bắt đầu giảng giải điểm tinh yếu trong Nhạc Hình Phù.
Thật ra lão ta không phải là một thầy giáo giỏi, giảng giải vừa tối nghĩa khó hiểu. Được vài câu mà nổi hứng thì còn nhấc hồ lô rượu lên nhấp một ngụm. Xong thỉnh thoảng còn ngẫu hứng làm một bài thơ… Khiến mấy người ngồi nghe khá là mệt mỏi.
Lúc đầu Trương Vinh Phương còn chú ý lắng nghe, sau lại phát hiện mấy thứ Tiêu Dung giảng giải đều là việc mình đã nắm được từ lâu liền cúi đầu lười biếng, không mấy tập trung.
Lúc này, đầu óc hắn chỉ toàn là háo hức trông đợi, nhìn chằm chằm vào thanh thuộc tính. Trên đó lại có thêm một điểm thuộc tính kìa.
Đây là điểm thuộc tính đột nhiên xuất hiện lúc hắn mới bắt đầu diễn võ.
Từ khi uống thuốc đến giờ mới được hơn một tháng, vậy mà đã thu được thêm một điểm thuộc tính.
Đây rõ ràng là tác dụng của Tứ Vật thang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro