Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
Trương Vinh Du
Cổn Khai
2024-10-31 23:38:05
Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bụng nữ tử, dường như đang từ từ cảm nhận điều gì đó.
“Coi như là vì hài tử của chúng ta, nàng nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
Trong mắt nữ tử chứa đầy vẻ cảm động.
Tuy tướng mạo phu quân nàng rất xấu, thậm chí có hơi dọa người nhưng nàng biết quyết định lấy hắn làm chồng thật sự không hề sai.
Hắn chân tâm thật ý thích nàng, yêu thương nàng.
Cho dù thân phận của nàng có là Man tộc, nho hộ thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm, vẫn cứ cưới vào cửa.
Trong chế độ quy định của Đại Linh, nam nhân Linh tộc có thể cưới đến 4 người vợ. Hơn nữa tất cả đều là chính thê ngang hàng với nhau, không phân biệt trên dưới.
Phu quân vì nàng mà mặc kệ sự phản đối của gia đình, hơn nữa về sau còn chấp nhận từ bỏ quyền thừa kế một phần gia nghiệp thì mới có thể rước nàng qua cửa.
Bây giờ tuy cuộc sống của hai người kém xa lúc trước nhưng chất lượng sinh hoạt vẫn rất tốt.
Chỉ là...
“Chỉ là tính khí Vinh Phương từ nhỏ đã vô cùng bướng bỉnh, ta sợ đệ ấy sẽ nghĩ quẩn mất...
Không sai, nữ tử này chính là Trương Vinh Du, tỷ tỷ ruột của Trương Vinh Phương.
Sau khi nàng rời khỏi huyện Thiên m thì đã theo phu quân của mình tới Đại Đô.
Ban đầu, Trương Vinh Du vốn cho rằng phu quân chỉ muốn đùa giỡn với mình mà thôi, ai ngờ hắn lại thật lòng yêu thương nàng.
Mỗi lần hắn nổi tính thất thường ra tay đánh nàng thì lúc sau nhất định sẽ khóc to sám hối, cầu xin nàng tha thứ.
Thật ra Trương Vinh Du cũng hiểu, nếu không phải tính cách hắn bất thường như vậy thì nàng hoàn toàn không có cơ hội tới gần đối phương.
Phu quân nàng ngoài việc thỉnh thoảng tinh thần sẽ trở nên hơi khác thường, tính cách nóng nảy ra thì phần lớn thời gian hắn đều đối xử với nàng cực kỳ dịu dàng.
Chỉ như vậy thôi là Trương Vinh Du đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi…
“Lão gia, phu nhân! Đã tìm được rồi, đã tìm được rồi!” Tiểu nha hoàn mập mạp bất ngờ đẩy cửa vọt vào, quơ quơ phong thư trong tay.
“Tiểu Bao Tử, đã tìm được rồi ư?” trái tim Trương Vinh Du khẽ nảy lên. Nàng tranh thủ thời gian, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nha hoàn của mình.
Bao Tử chính là tiểu nha hoàn phu quân đã tìm cho nàng. Trương Vinh Du đã dặn dò nha đầu này liên tục dùng tiền tìm kiếm tin tức của đệ đệ.
Bây giờ Bao Tử nói là đã tìm được, chẳng có lẽ…
“Lão gia, phu nhân, là đệ đệ của phu nhân. Đã có tin tức rồi ạ! Người ở bên phía Thiên m huyện nói là đã tìm được rồi!” Bao Tử phấn khởi nói.
“Xoạt!”
Trương Vinh Du chợt bật dậy, đôi môi không ngừng run rẩy. Khóe mắt nàng ửng đỏ như sắp khóc.
“Đệ ấy. . . Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Tiểu cữu gia không có việc gì đâu ạ. Đây là tin tức mới truyền đến. Hiện tại đệ đệ của phu nhân đã bái nhập vào Thanh Hoà Cung, người xem đi ạ!”
Tiểu Bao Tử nhanh chóng dâng phong thư lên.
Trương Vinh Du cùng phu quân tiếp nhận, sau đó mở ra rồi cẩn thận đọc từng chữ một.
Bên trong có mấy lời người phụ trách điều tra đã miêu tả, đều là một số tin tức gần đây của Trương Vinh Phương.
Còn chưa đọc hết phong thư, Trương Vinh Du đã không nhịn được mà nhỏ giọng khóc nức nở. Đây không phải là do nàng quá thương tâm, ngược lại là do mừng quá nên không kiềm nén được cảm xúc.
“Huyện Thiên m và huyện Hoa Tân cách nhau ít nhất cũng phải hai huyện thành khác. Rốt cuộc thì hắn làm sao mà một thân một mình đến đó được chứ?” Phu quân của Trương Vinh Du nhẹ giọng thở dài.
“Chắc chắn là đệ ấy đã phải chịu đựng không ít cực khổ.” Trương Vinh Du yếu đuối dựa vào lồng ngực phu quân.
“Nàng cứ yên tâm... đã có ta ở đây. Chỉ cần có tin tức là tốt rồi.”
Nam tử nhẹ nhàng ôm lấy thê tử của mình, trong lòng âm thầm tính toán xem sau này làm thế nào mới khiến nàng yên tâm được.
Lấy tình cảnh của hắn hiện tại, không thể công khai giúp đỡ. Nếu không đối với tiểu cữu tử (cậu em vợ), chắc chắn sẽ chỉ có hại chứ không có lợi. Lúc đó tiểu cữu sẽ thành cái đích cho kẻ khác nhắm vào, sẽ thành nhược điểm của hắn.
Tốt nhất chính là lặng lẽ đưa tặng chút tài vật. Sau đó lại tìm người mà mình tín nhiệm nhất, phái đến âm thầm trông nom bảo vệ… đây là cách tốt nhất rồi.
Thế nhưng huyện Hoa Tân... không phải là địa bàn kinh doanh của hắn… Đưa tài vật đến thì đơn giản thôi, nhưng muốn phái người tới trông nom thì phải suy tính thật kỹ mới được.
*
Bụp!
Hai tay Trương Vinh Phương mạo hiểm lướt qua cạnh dao găm, đánh thẳng vào ngực tên sơn phỉ.
Thấy đối phương bị bẫy thú làm nhiễu loạn ánh mắt nên luống cuống không phòng ngự, muốn xuất quyền nhưng lại bị một kích của mình làm cho toàn thân cứng ngắc, ngã ngửa về phía sau.
Lúc này, cơ thể Trương Vinh Phương theo bản năng, vô thức thi triển những chiêu thức tiếp theo trong Nhạc Hình Phù. 32 thức liên tục phát ra như nước chảy mây trôi, tất cả đều đánh thẳng lên người tên sơn phỉ.
“Coi như là vì hài tử của chúng ta, nàng nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
Trong mắt nữ tử chứa đầy vẻ cảm động.
Tuy tướng mạo phu quân nàng rất xấu, thậm chí có hơi dọa người nhưng nàng biết quyết định lấy hắn làm chồng thật sự không hề sai.
Hắn chân tâm thật ý thích nàng, yêu thương nàng.
Cho dù thân phận của nàng có là Man tộc, nho hộ thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm, vẫn cứ cưới vào cửa.
Trong chế độ quy định của Đại Linh, nam nhân Linh tộc có thể cưới đến 4 người vợ. Hơn nữa tất cả đều là chính thê ngang hàng với nhau, không phân biệt trên dưới.
Phu quân vì nàng mà mặc kệ sự phản đối của gia đình, hơn nữa về sau còn chấp nhận từ bỏ quyền thừa kế một phần gia nghiệp thì mới có thể rước nàng qua cửa.
Bây giờ tuy cuộc sống của hai người kém xa lúc trước nhưng chất lượng sinh hoạt vẫn rất tốt.
Chỉ là...
“Chỉ là tính khí Vinh Phương từ nhỏ đã vô cùng bướng bỉnh, ta sợ đệ ấy sẽ nghĩ quẩn mất...
Không sai, nữ tử này chính là Trương Vinh Du, tỷ tỷ ruột của Trương Vinh Phương.
Sau khi nàng rời khỏi huyện Thiên m thì đã theo phu quân của mình tới Đại Đô.
Ban đầu, Trương Vinh Du vốn cho rằng phu quân chỉ muốn đùa giỡn với mình mà thôi, ai ngờ hắn lại thật lòng yêu thương nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi lần hắn nổi tính thất thường ra tay đánh nàng thì lúc sau nhất định sẽ khóc to sám hối, cầu xin nàng tha thứ.
Thật ra Trương Vinh Du cũng hiểu, nếu không phải tính cách hắn bất thường như vậy thì nàng hoàn toàn không có cơ hội tới gần đối phương.
Phu quân nàng ngoài việc thỉnh thoảng tinh thần sẽ trở nên hơi khác thường, tính cách nóng nảy ra thì phần lớn thời gian hắn đều đối xử với nàng cực kỳ dịu dàng.
Chỉ như vậy thôi là Trương Vinh Du đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi…
“Lão gia, phu nhân! Đã tìm được rồi, đã tìm được rồi!” Tiểu nha hoàn mập mạp bất ngờ đẩy cửa vọt vào, quơ quơ phong thư trong tay.
“Tiểu Bao Tử, đã tìm được rồi ư?” trái tim Trương Vinh Du khẽ nảy lên. Nàng tranh thủ thời gian, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nha hoàn của mình.
Bao Tử chính là tiểu nha hoàn phu quân đã tìm cho nàng. Trương Vinh Du đã dặn dò nha đầu này liên tục dùng tiền tìm kiếm tin tức của đệ đệ.
Bây giờ Bao Tử nói là đã tìm được, chẳng có lẽ…
“Lão gia, phu nhân, là đệ đệ của phu nhân. Đã có tin tức rồi ạ! Người ở bên phía Thiên m huyện nói là đã tìm được rồi!” Bao Tử phấn khởi nói.
“Xoạt!”
Trương Vinh Du chợt bật dậy, đôi môi không ngừng run rẩy. Khóe mắt nàng ửng đỏ như sắp khóc.
“Đệ ấy. . . Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Tiểu cữu gia không có việc gì đâu ạ. Đây là tin tức mới truyền đến. Hiện tại đệ đệ của phu nhân đã bái nhập vào Thanh Hoà Cung, người xem đi ạ!”
Tiểu Bao Tử nhanh chóng dâng phong thư lên.
Trương Vinh Du cùng phu quân tiếp nhận, sau đó mở ra rồi cẩn thận đọc từng chữ một.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trong có mấy lời người phụ trách điều tra đã miêu tả, đều là một số tin tức gần đây của Trương Vinh Phương.
Còn chưa đọc hết phong thư, Trương Vinh Du đã không nhịn được mà nhỏ giọng khóc nức nở. Đây không phải là do nàng quá thương tâm, ngược lại là do mừng quá nên không kiềm nén được cảm xúc.
“Huyện Thiên m và huyện Hoa Tân cách nhau ít nhất cũng phải hai huyện thành khác. Rốt cuộc thì hắn làm sao mà một thân một mình đến đó được chứ?” Phu quân của Trương Vinh Du nhẹ giọng thở dài.
“Chắc chắn là đệ ấy đã phải chịu đựng không ít cực khổ.” Trương Vinh Du yếu đuối dựa vào lồng ngực phu quân.
“Nàng cứ yên tâm... đã có ta ở đây. Chỉ cần có tin tức là tốt rồi.”
Nam tử nhẹ nhàng ôm lấy thê tử của mình, trong lòng âm thầm tính toán xem sau này làm thế nào mới khiến nàng yên tâm được.
Lấy tình cảnh của hắn hiện tại, không thể công khai giúp đỡ. Nếu không đối với tiểu cữu tử (cậu em vợ), chắc chắn sẽ chỉ có hại chứ không có lợi. Lúc đó tiểu cữu sẽ thành cái đích cho kẻ khác nhắm vào, sẽ thành nhược điểm của hắn.
Tốt nhất chính là lặng lẽ đưa tặng chút tài vật. Sau đó lại tìm người mà mình tín nhiệm nhất, phái đến âm thầm trông nom bảo vệ… đây là cách tốt nhất rồi.
Thế nhưng huyện Hoa Tân... không phải là địa bàn kinh doanh của hắn… Đưa tài vật đến thì đơn giản thôi, nhưng muốn phái người tới trông nom thì phải suy tính thật kỹ mới được.
*
Bụp!
Hai tay Trương Vinh Phương mạo hiểm lướt qua cạnh dao găm, đánh thẳng vào ngực tên sơn phỉ.
Thấy đối phương bị bẫy thú làm nhiễu loạn ánh mắt nên luống cuống không phòng ngự, muốn xuất quyền nhưng lại bị một kích của mình làm cho toàn thân cứng ngắc, ngã ngửa về phía sau.
Lúc này, cơ thể Trương Vinh Phương theo bản năng, vô thức thi triển những chiêu thức tiếp theo trong Nhạc Hình Phù. 32 thức liên tục phát ra như nước chảy mây trôi, tất cả đều đánh thẳng lên người tên sơn phỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro