Thượng Lan Chu - Bất Thức Phả

Chương 7

Bất Thức Phả

2025-02-22 16:31:58

Kiếp trước, ta cũng vì hắn mà yêu thích xem kịch, tiếc là lúc đó đã quá muộn, nhiều vở kịch cũ không còn diễn nữa. Bây giờ phải nắm bắt cơ hội, xem cho thỏa thích mới được.Ta gần như mỗi ngày đều ra ngoài, ở trong lầu hát từ sáng đến tối, tự do thoải mái.Mẫu thân thấy ta có tinh thần trở lại, trong lòng thầm an ủi, cũng không còn cố gắng lo chuyện hôn sự nữa.Điều duy nhất khiến ta không vừa lòng chính là Chu Cẩm Hinh đã trở về. Nàng kết thúc việc bị quản thúc, nhưng trong lòng vẫn còn oán giận ngút trời.Mỗi lần gặp ta, nàng đều phải nói vài câu châm chọc. Hôm nay lại chặn ta lại."Tỷ tỷ thật sự đi xem kịch sao? E rằng là tâm tư không phải ở rượu, mà là muốn đi gặp ai đó.""Đáng tiếc, không phải lúc nào mọi chuyện cũng được như ý tỷ tỷ mong muốn, nếu không thì làm gì còn đường sống nào dành cho muội muội nữa?”Ta nghe quen những lời này, cũng không mấy để tâm, cũng không cho nàng nửa ánh mắt.Vừa đến phòng riêng trong lầu hát, vở kịch còn chưa bắt đầu thì đã thấy người hầu vui vẻ đến báo cáo:"Cô nương, Thế tử nhà ta đã về rồi!""Ngài ấy đang trên đường đến đây, muốn mang đến một bất ngờ cho cô nương!""Không nói nữa, cô nương, ta phải về phủ giúp Thế tử chọn một bộ đồ chỉnh tề!"Ta trừng mắt nhìn hắn vài cái.Nhìn thấy hắn rời đi, ta không tự giác mà chỉnh lại tóc tai. Trong lòng có một cảm giác khó tả dâng lên, cảm thấy thời gian dường như chậm lại.Không biết đã đợi bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên. Ta vội vã đứng dậy mở cửa. Nhưng người đứng trước cửa không phải là Cố Triệu Ngang. Mà là Cát Quận Vương đã say mèm đến thần trí mơ hồ.Hắn quan sát ta từ trên xuống dưới, "Quả thật là một mỹ nhân."Ta chú ý xung quanh, thấy thân hình hắn to lớn chặn kín cửa, không để ta có đường chạy trốn."Đừng chạy, đừng chạy mà..."Giang Quận Vương từng bước áp sát. Sau lưng hắn, cánh cửa từ từ đóng lại. Chu Cẩm Hinh đứng bên cửa, cười khẽ."Tỷ tỷ cứ yên tâm hưởng thụ, có muội ở đây trông chừng thay tỷ."Dưới lầu, vở kịch đã bắt đầu, tiếng trống chiêng vang lên, giọng hát lảnh lót.Tiếng kêu cứu của ta hoàn toàn bị lấp đi....Khi Cố Triệu Ngang xông vào phòng liền trông thấy cảnh tượng một nam một nữ kiều diễm trên nền đất.Hắn không do dự mà rút bội đao. Một nhát sắc bén thuần thục xuyên qua thân thể Cát Quận Vương, đến máu cũng chưa kịp bắn."Cẩm Diệu, Cẩm Diệu..."Hắn thì thào gọi. Lập tức cởi áo choàng của mình, định phủ lên người nữ nhân xiêm y không chỉnh tề đnag nằm trên nền đất.Nhưng khi thấy khuôn mặt người kia, thân hình hắn bỗng chốc cứng lại.Lúc này, ta từ phía sau màn chắn ló đầu ra. Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Cố Triệu Ngang, ta nhỏ giọng nói:"Ta ở đây..."12
Ta dù sao cũng là người đã sống qua hai kiếp rồi.
Gặp phải chuyện này, đương nhiên sẽ không giống như tiểu cô nương hoảng loạn mất bình tĩnh.
Cái tên Cát Quận Vương ấy vốn đã say mèm. Lại thêm vóc dáng không cao, chỉ cần ta cầm đồ gì đó đánh vào sau gáy hắn, hắn đã ngất xỉu rồi.
"Ngoài cửa đã khóa chặt, ta sợ hắn tỉnh lại nên trốn sau bình phong."
Trong phòng ấm áp, ta giải thích với Cố Triệu Ngang.
Hắn đưa ta đến một ngôi nhà thuộc phủ quốc công, bảo ta nghỉ ngơi thật tốt. Ta nhiều lần từ chối, nhưng vẫn không cãi lại được hắn.
"Chắc là muội muội ta không nghe thấy động tĩnh trong phòng nên mới vào xem thử."
"Vừa lúc đó, Cát Quận Vương tỉnh lại, hắn liền kéo nàng đi..."
Chu Cẩm Hinh tính toán cả trăm ngàn lần cũng không nghĩ đến, cuối cùng quả báo lại rơi lên chính người mình.
Ta cúi đầu uống một ngụm trà, lén lút liếc nhìn Cố Triệu Ngang ở phía đối diện.
Sắc mặt hắn vẫn u ám như cũ. Từ nãy đến giờ, hắn cứ mãi tự trách.
"Chu Cẩm Hinh đã sống lại một lần rồi, chứ không phải trở nên thông minh hơn." Ta lại mở miệng, "Thế tử, ta thật sự không sao, dù nàng ta không vào, ta cũng có cách để thoát thân."
"Nàng có chuyện." Cố Triệu Ngang kiên quyết nói.
"Ta không có!"
Nói suốt cả buổi mà người này vẫn không tin, ta có chút tức giận. Cố Triệu Ngang lại không nói gì. Hắn đứng dậy, đi tới trước mặt ta, quỳ nửa người xuống.
"Nhưng từ khi ta tới gặp nàng, Chu Cẩm Diệu, nàng vẫn luôn run rẩy."
Hắn rũ mắt, thử thăm dò mà nắm lấy tay ta.
"Nếu nàng sợ, có thể nói với ta."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thượng Lan Chu - Bất Thức Phả

Số ký tự: 0