Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
"Đừng Lừa Anh Thêm Nữa"
Xíu Mại Trứng Muối
2024-07-05 10:23:12
Mộng Dao nằm trườn dài trên phòng, hình như Hạo Hiên giận cô thật rồi. Dạo gần đây anh tập trung truy bắt A Mã, đi sớm về khuya, thậm chí nhằm lúc còn cố tình tránh mặt cô. Mỗi lần cô muốn thừa cơ hội ôm lấy anh thì anh lại kịp thời né sang một bên.
Mộng Dao không chịu nổi nữa, đêm đó cô chờ anh tận tối khuya mới thấy anh trở về trong trạng thái mệt mỏi.
“Sao em còn chưa ngủ?”
Hạo Hiên giật mình khi thấy bóng dáng nhỏ đen ngồi ở ghế bành, sau đó mới thở phào một hơi.
“Nếu em không chờ thì có phải anh lại định không gặp em không?”
Cô bước nhanh tới, trong tích tắc ôm lấy cổ anh. Hôm nay, cô cho người hầu ngủ ở phía nhà sau cả nên hiện tại ở đây chỉ còn mỗi cô và anh. Nhưng tình hình lại không khác gì con gái chơi đùa với người bố cao lớn cả.
“Mộng Dao, đừng nghịch.”
“Em nghịch? Anh đang đùa giỡn với em mới đúng đấy.”
Hạo Hiên lo sợ Mộng Dao té ngã, nên đành phải ôm cô ngồi lên bàn cao, để mặc cho cô bám lấy mình.
“Anh còn trách em sao?”
“… Anh không.”
[Anh không nỡ trách em, sao anh trách em được chứ, anh thương em còn không hết.]
Cô rướn người hôn lên cằm anh, lát sau liền cùng anh quyến luyến cánh môi không muốn ngừng lại.
Hạo Hiên đột nhiên dứt ra, đưa tay gỡ tay cô khỏi người mình.
“Ơ?”
Mộng Dao ngớ người, lần đầu tiên cảm nhận bị chê bai bởi người mình thương khiến cô vừa tủi thân vừa khó hiểu.
Hạo Hiên lùi về một bước, vẻ mặt bàng hoàng vừa muốn nói ra lại vừa ngập ngừng né tránh.
“Anh làm sao vậy?”
“Mộng Dao, có phải em đọc được suy nghĩ của anh không?”
“Em…”
Mộng Dao ngẩn người, bây giờ mới phát hiện ra mỗi lần cô nghe thấy tiếng lòng của Hạo Hiền thì đều phản ứng hơi thái quá, thêm cả việc cô gấp gáp muốn hỗ trợ anh giải cứu con tin càng khiến anh nảy sinh sự nghi ngờ.
Cô nhảy xuống bàn, lập tức được anh đỡ lấy, bàn tay nắm bắt cơ hội mà ôm chặt cánh tay anh.
“Em thật sự có thể đọc được suy nghĩ của anh. Em không biết vì sao lại có khả năng đó nhưng em cũng chẳng dám nói ra…”
“Vậy em biết rõ tình cảm của anh?”
“Vâng…”
“Vậy từ trước đến giờ, em chỉ muốn trêu đùa cảm xúc của anh sao?”
“Em không…”
Mộng Dao lắc đầu, lời bên miệng chẳng thể nói ra, bởi vì đúng như anh nói, cô tiếp cận anh nhiều hơn là vì cảm thấy thú vị, muốn lôi ra con người ấm nóng ẩn sâu bộ mặt lạnh lùng kia. Nhưng cô yêu anh lúc nào chẳng hay.
Đột nhiên, Hạo Hiên đưa tay sờ vành tai ửng đỏ của cô mà bật cười.
“Em biết không, mỗi lần em nói dối, vành tai đều không tự chủ được mà ửng hồng. Khi chúng ta ở trong hố sâu, nơi này không hề như vậy nên anh đã lầm tưởng em là thật lòng…”
Mộng Dao che hai tai của mình lại, muốn giải thích không phải như anh đang nghĩ nhưng người đã quay lưng đi lên lầu, chẳng muốn nghe thêm bất cứ điều gì. Bước chân còn chưa đi xa đã nghe thấy tiếng đổ vỡ phía sau làm anh phải lập tức quay lại nhìn.
Mộng Dao nằm dưới đất, tay ôm lấy ngực không ngừng nhíu chặt mày.
“Mộng Dao, em bị đau sao? Anh đưa em đi bệnh viện.”
Nhưng cô lại ngăn anh lại, tay bấu chặt gò áo anh không buông.
“Em nằm nghỉ một tí là được.”
Hạo Hiên âm trầm nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng bế bổng cô đi lên lầu, sau đó đặt cô lên giường, còn cẩn thận chỉnh lại chăn. Khi anh lần nữa muốn rời khỏi phòng, cô đột ngột kéo anh lại gần với trạng thái hoảng sợ.
“Hạo Hiên…”
Nhưng anh lại kiên định gỡ tay cô ra khỏi người.
“Mộng Dao, đừng lừa anh thêm nữa.”
Thì ra anh cũng nhận ra cô chỉ giả vờ lên cơn đau tim để níu kéo anh ở lại, dù vậy anh vẫn nuông chiều bản tính này, chỉ là anh chẳng còn suy nghĩ yêu thương cô nữa mà thôi.
“Vậy tại sao anh vẫn ở lại đây với em chứ?”
Cô không muốn bỏ cuộc, muốn lần nữa nghe thấy tiếng lòng của anh, nhưng anh đã nhanh chóng đứng cách xa cô ra. Dường như anh cũng hiểu rõ cô chỉ đọc được suy nghĩ anh khi cả hai gần gũi mà thôi.
“Phục tùng mệnh lệnh của đại tướng… Bảo vệ Ngô tiểu thư là trách nhiệm của anh.”
Hạo Hiên đứng trước mặt Mộng Dao, tuy gần nhưng lại chẳng thể với tới khiến trái tim thật sự nhói lên không ngừng. Dù vậy lần này cô lại không thể hiện ra bên ngoài, chỉ nở một nụ cười gượng gạo.
“Được, xin lỗi vì làm phiền thời gian nghỉ ngơi của thượng tướng. Ngài có thể đi rồi.”
Hạo Hiên lạnh lùng đi ra bên ngoài, cánh cửa đóng lại ngăn cách hai tâm tư dù hướng vào nhau nhưng tràn ngập hiểu lầm. Anh siết chặt tay, bao nhiêu lời yêu thương hối hận giấu kín hiện tại tràn ngập nơi đáy mắt. Mà anh cũng không hề hay biết rằng, cô nằm trên giường, ôm lấy trái tim đau đớn mà bật khóc.
Mộng Dao không chịu nổi nữa, đêm đó cô chờ anh tận tối khuya mới thấy anh trở về trong trạng thái mệt mỏi.
“Sao em còn chưa ngủ?”
Hạo Hiên giật mình khi thấy bóng dáng nhỏ đen ngồi ở ghế bành, sau đó mới thở phào một hơi.
“Nếu em không chờ thì có phải anh lại định không gặp em không?”
Cô bước nhanh tới, trong tích tắc ôm lấy cổ anh. Hôm nay, cô cho người hầu ngủ ở phía nhà sau cả nên hiện tại ở đây chỉ còn mỗi cô và anh. Nhưng tình hình lại không khác gì con gái chơi đùa với người bố cao lớn cả.
“Mộng Dao, đừng nghịch.”
“Em nghịch? Anh đang đùa giỡn với em mới đúng đấy.”
Hạo Hiên lo sợ Mộng Dao té ngã, nên đành phải ôm cô ngồi lên bàn cao, để mặc cho cô bám lấy mình.
“Anh còn trách em sao?”
“… Anh không.”
[Anh không nỡ trách em, sao anh trách em được chứ, anh thương em còn không hết.]
Cô rướn người hôn lên cằm anh, lát sau liền cùng anh quyến luyến cánh môi không muốn ngừng lại.
Hạo Hiên đột nhiên dứt ra, đưa tay gỡ tay cô khỏi người mình.
“Ơ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộng Dao ngớ người, lần đầu tiên cảm nhận bị chê bai bởi người mình thương khiến cô vừa tủi thân vừa khó hiểu.
Hạo Hiên lùi về một bước, vẻ mặt bàng hoàng vừa muốn nói ra lại vừa ngập ngừng né tránh.
“Anh làm sao vậy?”
“Mộng Dao, có phải em đọc được suy nghĩ của anh không?”
“Em…”
Mộng Dao ngẩn người, bây giờ mới phát hiện ra mỗi lần cô nghe thấy tiếng lòng của Hạo Hiền thì đều phản ứng hơi thái quá, thêm cả việc cô gấp gáp muốn hỗ trợ anh giải cứu con tin càng khiến anh nảy sinh sự nghi ngờ.
Cô nhảy xuống bàn, lập tức được anh đỡ lấy, bàn tay nắm bắt cơ hội mà ôm chặt cánh tay anh.
“Em thật sự có thể đọc được suy nghĩ của anh. Em không biết vì sao lại có khả năng đó nhưng em cũng chẳng dám nói ra…”
“Vậy em biết rõ tình cảm của anh?”
“Vâng…”
“Vậy từ trước đến giờ, em chỉ muốn trêu đùa cảm xúc của anh sao?”
“Em không…”
Mộng Dao lắc đầu, lời bên miệng chẳng thể nói ra, bởi vì đúng như anh nói, cô tiếp cận anh nhiều hơn là vì cảm thấy thú vị, muốn lôi ra con người ấm nóng ẩn sâu bộ mặt lạnh lùng kia. Nhưng cô yêu anh lúc nào chẳng hay.
Đột nhiên, Hạo Hiên đưa tay sờ vành tai ửng đỏ của cô mà bật cười.
“Em biết không, mỗi lần em nói dối, vành tai đều không tự chủ được mà ửng hồng. Khi chúng ta ở trong hố sâu, nơi này không hề như vậy nên anh đã lầm tưởng em là thật lòng…”
Mộng Dao che hai tai của mình lại, muốn giải thích không phải như anh đang nghĩ nhưng người đã quay lưng đi lên lầu, chẳng muốn nghe thêm bất cứ điều gì. Bước chân còn chưa đi xa đã nghe thấy tiếng đổ vỡ phía sau làm anh phải lập tức quay lại nhìn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộng Dao nằm dưới đất, tay ôm lấy ngực không ngừng nhíu chặt mày.
“Mộng Dao, em bị đau sao? Anh đưa em đi bệnh viện.”
Nhưng cô lại ngăn anh lại, tay bấu chặt gò áo anh không buông.
“Em nằm nghỉ một tí là được.”
Hạo Hiên âm trầm nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng bế bổng cô đi lên lầu, sau đó đặt cô lên giường, còn cẩn thận chỉnh lại chăn. Khi anh lần nữa muốn rời khỏi phòng, cô đột ngột kéo anh lại gần với trạng thái hoảng sợ.
“Hạo Hiên…”
Nhưng anh lại kiên định gỡ tay cô ra khỏi người.
“Mộng Dao, đừng lừa anh thêm nữa.”
Thì ra anh cũng nhận ra cô chỉ giả vờ lên cơn đau tim để níu kéo anh ở lại, dù vậy anh vẫn nuông chiều bản tính này, chỉ là anh chẳng còn suy nghĩ yêu thương cô nữa mà thôi.
“Vậy tại sao anh vẫn ở lại đây với em chứ?”
Cô không muốn bỏ cuộc, muốn lần nữa nghe thấy tiếng lòng của anh, nhưng anh đã nhanh chóng đứng cách xa cô ra. Dường như anh cũng hiểu rõ cô chỉ đọc được suy nghĩ anh khi cả hai gần gũi mà thôi.
“Phục tùng mệnh lệnh của đại tướng… Bảo vệ Ngô tiểu thư là trách nhiệm của anh.”
Hạo Hiên đứng trước mặt Mộng Dao, tuy gần nhưng lại chẳng thể với tới khiến trái tim thật sự nhói lên không ngừng. Dù vậy lần này cô lại không thể hiện ra bên ngoài, chỉ nở một nụ cười gượng gạo.
“Được, xin lỗi vì làm phiền thời gian nghỉ ngơi của thượng tướng. Ngài có thể đi rồi.”
Hạo Hiên lạnh lùng đi ra bên ngoài, cánh cửa đóng lại ngăn cách hai tâm tư dù hướng vào nhau nhưng tràn ngập hiểu lầm. Anh siết chặt tay, bao nhiêu lời yêu thương hối hận giấu kín hiện tại tràn ngập nơi đáy mắt. Mà anh cũng không hề hay biết rằng, cô nằm trên giường, ôm lấy trái tim đau đớn mà bật khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro