Cọ nhẹ (H)
Tát Nhĩ Bố Từ Bảo
2024-08-19 22:01:14
“Hả?” Lúc này đầu óc của Vãn Chu thực sự đứng máy rồi, cô không ngờ thế giới có thể nhỏ đến thế.
“Vậy thì càng nên cứu rồi.” Đùa gì thế, đây có thể là mẹ chồng tương lai đấy. Vãn Chu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Giang Độ nhìn hành động nhỏ nhặt của cô, cười hừ, không để ý đến cô, cầm đồ ăn thừa đi đến phòng rác vứt đi.
Thừa dịp Giang Độ rời khỏi phòng bệnh, Vãn Chu vén áo bệnh nhân lên kiểm tra tình trạng cơ thể.
Tạm ổn, đỡ hơn mình tưởng tượng một chút, cánh tay trái được bó bột cố định, trên da có một vết bầm tím lớn nhưng chỉ trông đáng sợ thôi.
Là một bác sĩ da liễu, cô biết rõ vết bầm tím là một trong những phản ứng da ít nghiêm trọng nhất.
Cô thuận tay cầm chiếc điện thoại cạnh giường lên, mở ra đọc tin nhắn.
Quả nhiên, trên đời không có bức tường nào kín gió, cả bệnh viện đều đã biết rồi.
Vô số đồng nghiệp và lãnh đạo gửi lời quan tâm và an ủi, Vãn Chu cũng không thể trả lời hết từng người, nên dứt khoát đăng một tin bình an lên vòng bạn bè để đáp lại.
Lúc này, có tiếng gõ ngoài cửa phòng bệnh, Vãn Chu vừa cúi đầu nhìn điện thoại di động vừa nói: “Mời vào.”
Là Lưu Hiểu Lâm tới, đại diện cả khoa đến thăm cô.
Lưu Hiểu Lâm vừa đến thì phòng bệnh lập tức sôi nổi, đã vậy cô ấy còn tiện thể mang đến tin đồn về vụ nhảy lầu nữa.
Người nhảy lầu là một phụ nữ mới sinh con chưa đầy một tuần, đang mắc chứng trầm cảm sau sinh, thừa cơ gia đình không để ý đã kéo mở cửa sổ bên cạnh giường rồi nhảy thẳng ra ngoài.
Vãn Chu vừa nghe vừa hỏi: “Tại sao lại bị trầm cảm sau sinh vậy?”
Lưu Hiểu Lâm thở dài: “Còn sao nữa, trọng nam khinh nữ chứ sao. Chị nghe đồng nghiệp ở khoa Sản nói rằng gia đình nhà trai đã cung phụng đồ ăn thức uống cho vợ trước khi sinh, nhưng khi y tá ra khỏi phòng sinh và thông báo cho họ biết con họ là bé gái thì sắc mặt gia đình thay đổi nhanh hơn lật sách nữa.”
Đến khi sản phụ ra ngoài thì không còn thấy ai hết, mấy ngày nay đều do mẹ của cô ấy qua lại săn sóc mỗi ngày.
Hơn nữa dường như nghe nói cô ấy đã sinh đứa thứ ba rồi.
Vãn Chu và Lưu Hiểu Lâm nhìn nhau, cả hai chỉ im lặng thở dài vì sự bất công của thế giới này, cũng vì nỗi khó khăn của người phụ nữ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lưu Hiểu Lâm ngồi một chốc rồi đi, bởi vì cô ấy còn có một đống bệnh án đang chờ được viết.
Không lâu sau, Giang Độ cũng quay về.
“Vừa rồi đồng nghiệp của em đến thăm em à?” Anh vừa hỏi Vãn Chu vừa thu dọn tủ đầu giường. Vừa ra khỏi thang máy, anh đã thấy Lưu Hiểu Lâm bước ra từ phòng bệnh.
“Ừm, đại diện cả khoa tới thăm hỏi em.”
“Sao cậu đồng nghiệp nam thường ân cần quan tâm em không đến thăm em vậy nhỉ?”
Mặt Vãn Chu hơi ửng đỏ: “Không đâu, em đã nói chuyện với anh ấy rồi. Cho dù anh ấy có đến thăm em cũng là chuyện rất bình thường, chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường thôi.”
Nghe xong, Giang Độ hừ một tiếng qua mũi, không nói thêm gì nữa.
Vãn Chu không quan tâm đến sự ghen tuông ngút trời của ai kia: “Tắt đèn đi, em đi ngủ trước đây.” Nói rồi, cô nằm xuống đắp chăn.
Giang Độ đi tới cạnh cửa tắt đèn, lật tấm biển bên ngoài phòng bệnh thành Đừng làm phiền, rồi nằm xuống chiếc giường xếp bên cạnh giường bệnh.
Căn phòng “phụt” tối om. Vãn Chu mở to mắt trong bóng tối. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, được tấm rèm cửa sổ mỏng hình hoa sàng lọc thành một hỗn hợp lốm đốm màu vàng nhạt và xám đen.
Dường như còn có thể nhìn thấy bụi bặm và các hạt li ti lơ lửng trong không khí.
Cô lén thò tay ra khỏi chăn, dò dẫm tìm được bàn tay của Giang Độ trên giường xếp, rồi nhẹ nhàng phủ tay lên.
Những ngón tay mảnh dẻ chạm vào làn da của người đàn ông như đang chơi đàn piano, khiến anh nổi da gà từng cơn.
Giang Độ dùng tay trái ngăn cản tay cô, trong giọng nói ẩn chứa một ngọn lửa khô nóng: “Đừng chọc anh, nếu không người phải chịu khổ sẽ là em đấy.”
Vãn Chu khựng lại, ngón tay bị ngăn cản đang khẽ khều tay anh: “Anh có muốn lên đây ngủ không, giường xếp cứng lắm.”
Giọng nói của cô vang lên trong không khí giống như một chiếc bánh nướng xốp vừa ra lò được rưới mật ong và siro, tràn ngập hương thơm ngọt ngào, luôn có thể âm thầm quyến rũ Giang Độ trong mọi khoảnh khắc.
Anh không thể chịu đựng được nữa, trở mình rời khỏi giường xếp leo lên giường của Vãn Chu, nhưng anh không dám cử động quá mạnh vì kiêng dè vết thương ở cánh tay cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?”
Giang Độ nằm trên người Vãn Chu như một con báo săn trong rừng tối đã khóa chặt con mồi, chờ cơ hội hành động.
Vãn Chu không trả lời, đưa tay xuống nắm lấy dương v*t vốn đã cứng ngắc nóng bỏng của anh, dùng lòng bàn tay bọc lấy và xoa nhẹ, cảm nhận được nó nảy lên.
Tựa như trái tim mình đang nhảy múa.
Giang Độ ăn chay nhiều ngày như vậy thì làm sao có thể chịu được sự khiêu khích của cô, thế là anh đẩy mạnh eo vào tay cô.
Vãn Chu “ưm” lên một tiếng, mùi xạ hương lập tức tản ra, chất lỏng nhớp nháp dính đầy khắp ngón tay và lòng bàn tay.
Cô cảm giác phía dưới của mình cũng rịn ra một ít nước.
Giang Độ cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy tai cô, khẽ cười nói: “Anh cọ nhẹ thôi, hiện tại em không thích hợp chơi lớn đâu.”
Nói xong, anh nhấc người cô lên, cởi quần cô ra, áp quy đầu vào cánh hoa bên dưới của cô.
Quy đầu được cánh hoa ẩm ướt và ấm áp bao bọc, khi trượt xuống phát ra tiếng nước òm ọp. Giang Độ có ảo giác mình sắp bị hoà tan ngay tức khắc.
Anh luồn tay vào trong áo bệnh nhân, mò được một nơi non mềm.
Vì vừa từ phòng giải phẫu ra nên Vãn Chu chỉ mặc áo bệnh nhân bên ngoài, còn bên trong trống rỗng.
Nghĩ vậy, đôi mắt Giang Độ càng thêm u ám.
Núm vú giữa các ngón tay dựng đứng lên dưới sự nhào nặn liên tục của anh và dần trở nên cứng lại. Bàn tay to xoa nắn bộ ngực một cách càn rỡ như thể đang chơi đùa với vốc tuyết trắng đầu tiên của mùa đông.
Bầu ngực cô lập tức xuất hiện từng vết dấu tay. Vãn Chu thở hổn hển với đôi môi run rẩy trông hệt như bông hồng lúc nửa đêm đang chờ được hái dưới ánh trăng.
Thân dưới của Giang Độ tiếp tục nhún nhẹ, không dám quá dùng sức vì sợ làm đau cô.
Nhưng càng cọ xát thì dịch lỏng càng trào ra, trơn trượt đến mức khiến anh không thể kiềm chế được động tác càng lúc càng mạnh của mình.
Đi bộ trên sông làm sao mà không bị ướt giày chứ.
“Phụt”, đầu dương v*t vô tình bị đẩy vào khe hở sâu đang đóng chặt.
“Vậy thì càng nên cứu rồi.” Đùa gì thế, đây có thể là mẹ chồng tương lai đấy. Vãn Chu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Giang Độ nhìn hành động nhỏ nhặt của cô, cười hừ, không để ý đến cô, cầm đồ ăn thừa đi đến phòng rác vứt đi.
Thừa dịp Giang Độ rời khỏi phòng bệnh, Vãn Chu vén áo bệnh nhân lên kiểm tra tình trạng cơ thể.
Tạm ổn, đỡ hơn mình tưởng tượng một chút, cánh tay trái được bó bột cố định, trên da có một vết bầm tím lớn nhưng chỉ trông đáng sợ thôi.
Là một bác sĩ da liễu, cô biết rõ vết bầm tím là một trong những phản ứng da ít nghiêm trọng nhất.
Cô thuận tay cầm chiếc điện thoại cạnh giường lên, mở ra đọc tin nhắn.
Quả nhiên, trên đời không có bức tường nào kín gió, cả bệnh viện đều đã biết rồi.
Vô số đồng nghiệp và lãnh đạo gửi lời quan tâm và an ủi, Vãn Chu cũng không thể trả lời hết từng người, nên dứt khoát đăng một tin bình an lên vòng bạn bè để đáp lại.
Lúc này, có tiếng gõ ngoài cửa phòng bệnh, Vãn Chu vừa cúi đầu nhìn điện thoại di động vừa nói: “Mời vào.”
Là Lưu Hiểu Lâm tới, đại diện cả khoa đến thăm cô.
Lưu Hiểu Lâm vừa đến thì phòng bệnh lập tức sôi nổi, đã vậy cô ấy còn tiện thể mang đến tin đồn về vụ nhảy lầu nữa.
Người nhảy lầu là một phụ nữ mới sinh con chưa đầy một tuần, đang mắc chứng trầm cảm sau sinh, thừa cơ gia đình không để ý đã kéo mở cửa sổ bên cạnh giường rồi nhảy thẳng ra ngoài.
Vãn Chu vừa nghe vừa hỏi: “Tại sao lại bị trầm cảm sau sinh vậy?”
Lưu Hiểu Lâm thở dài: “Còn sao nữa, trọng nam khinh nữ chứ sao. Chị nghe đồng nghiệp ở khoa Sản nói rằng gia đình nhà trai đã cung phụng đồ ăn thức uống cho vợ trước khi sinh, nhưng khi y tá ra khỏi phòng sinh và thông báo cho họ biết con họ là bé gái thì sắc mặt gia đình thay đổi nhanh hơn lật sách nữa.”
Đến khi sản phụ ra ngoài thì không còn thấy ai hết, mấy ngày nay đều do mẹ của cô ấy qua lại săn sóc mỗi ngày.
Hơn nữa dường như nghe nói cô ấy đã sinh đứa thứ ba rồi.
Vãn Chu và Lưu Hiểu Lâm nhìn nhau, cả hai chỉ im lặng thở dài vì sự bất công của thế giới này, cũng vì nỗi khó khăn của người phụ nữ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Hiểu Lâm ngồi một chốc rồi đi, bởi vì cô ấy còn có một đống bệnh án đang chờ được viết.
Không lâu sau, Giang Độ cũng quay về.
“Vừa rồi đồng nghiệp của em đến thăm em à?” Anh vừa hỏi Vãn Chu vừa thu dọn tủ đầu giường. Vừa ra khỏi thang máy, anh đã thấy Lưu Hiểu Lâm bước ra từ phòng bệnh.
“Ừm, đại diện cả khoa tới thăm hỏi em.”
“Sao cậu đồng nghiệp nam thường ân cần quan tâm em không đến thăm em vậy nhỉ?”
Mặt Vãn Chu hơi ửng đỏ: “Không đâu, em đã nói chuyện với anh ấy rồi. Cho dù anh ấy có đến thăm em cũng là chuyện rất bình thường, chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường thôi.”
Nghe xong, Giang Độ hừ một tiếng qua mũi, không nói thêm gì nữa.
Vãn Chu không quan tâm đến sự ghen tuông ngút trời của ai kia: “Tắt đèn đi, em đi ngủ trước đây.” Nói rồi, cô nằm xuống đắp chăn.
Giang Độ đi tới cạnh cửa tắt đèn, lật tấm biển bên ngoài phòng bệnh thành Đừng làm phiền, rồi nằm xuống chiếc giường xếp bên cạnh giường bệnh.
Căn phòng “phụt” tối om. Vãn Chu mở to mắt trong bóng tối. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, được tấm rèm cửa sổ mỏng hình hoa sàng lọc thành một hỗn hợp lốm đốm màu vàng nhạt và xám đen.
Dường như còn có thể nhìn thấy bụi bặm và các hạt li ti lơ lửng trong không khí.
Cô lén thò tay ra khỏi chăn, dò dẫm tìm được bàn tay của Giang Độ trên giường xếp, rồi nhẹ nhàng phủ tay lên.
Những ngón tay mảnh dẻ chạm vào làn da của người đàn ông như đang chơi đàn piano, khiến anh nổi da gà từng cơn.
Giang Độ dùng tay trái ngăn cản tay cô, trong giọng nói ẩn chứa một ngọn lửa khô nóng: “Đừng chọc anh, nếu không người phải chịu khổ sẽ là em đấy.”
Vãn Chu khựng lại, ngón tay bị ngăn cản đang khẽ khều tay anh: “Anh có muốn lên đây ngủ không, giường xếp cứng lắm.”
Giọng nói của cô vang lên trong không khí giống như một chiếc bánh nướng xốp vừa ra lò được rưới mật ong và siro, tràn ngập hương thơm ngọt ngào, luôn có thể âm thầm quyến rũ Giang Độ trong mọi khoảnh khắc.
Anh không thể chịu đựng được nữa, trở mình rời khỏi giường xếp leo lên giường của Vãn Chu, nhưng anh không dám cử động quá mạnh vì kiêng dè vết thương ở cánh tay cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?”
Giang Độ nằm trên người Vãn Chu như một con báo săn trong rừng tối đã khóa chặt con mồi, chờ cơ hội hành động.
Vãn Chu không trả lời, đưa tay xuống nắm lấy dương v*t vốn đã cứng ngắc nóng bỏng của anh, dùng lòng bàn tay bọc lấy và xoa nhẹ, cảm nhận được nó nảy lên.
Tựa như trái tim mình đang nhảy múa.
Giang Độ ăn chay nhiều ngày như vậy thì làm sao có thể chịu được sự khiêu khích của cô, thế là anh đẩy mạnh eo vào tay cô.
Vãn Chu “ưm” lên một tiếng, mùi xạ hương lập tức tản ra, chất lỏng nhớp nháp dính đầy khắp ngón tay và lòng bàn tay.
Cô cảm giác phía dưới của mình cũng rịn ra một ít nước.
Giang Độ cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy tai cô, khẽ cười nói: “Anh cọ nhẹ thôi, hiện tại em không thích hợp chơi lớn đâu.”
Nói xong, anh nhấc người cô lên, cởi quần cô ra, áp quy đầu vào cánh hoa bên dưới của cô.
Quy đầu được cánh hoa ẩm ướt và ấm áp bao bọc, khi trượt xuống phát ra tiếng nước òm ọp. Giang Độ có ảo giác mình sắp bị hoà tan ngay tức khắc.
Anh luồn tay vào trong áo bệnh nhân, mò được một nơi non mềm.
Vì vừa từ phòng giải phẫu ra nên Vãn Chu chỉ mặc áo bệnh nhân bên ngoài, còn bên trong trống rỗng.
Nghĩ vậy, đôi mắt Giang Độ càng thêm u ám.
Núm vú giữa các ngón tay dựng đứng lên dưới sự nhào nặn liên tục của anh và dần trở nên cứng lại. Bàn tay to xoa nắn bộ ngực một cách càn rỡ như thể đang chơi đùa với vốc tuyết trắng đầu tiên của mùa đông.
Bầu ngực cô lập tức xuất hiện từng vết dấu tay. Vãn Chu thở hổn hển với đôi môi run rẩy trông hệt như bông hồng lúc nửa đêm đang chờ được hái dưới ánh trăng.
Thân dưới của Giang Độ tiếp tục nhún nhẹ, không dám quá dùng sức vì sợ làm đau cô.
Nhưng càng cọ xát thì dịch lỏng càng trào ra, trơn trượt đến mức khiến anh không thể kiềm chế được động tác càng lúc càng mạnh của mình.
Đi bộ trên sông làm sao mà không bị ướt giày chứ.
“Phụt”, đầu dương v*t vô tình bị đẩy vào khe hở sâu đang đóng chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro