Thuyền Đêm Bến Vắng

Cứu chuộc (H) P...

Tát Nhĩ Bố Từ Bảo

2024-08-19 22:01:14

Giang Độ thoải mái thở hổn hển, cúi đầu nhìn Vãn Chu trên ghế sofa đã bị hành hạ gần như sắp tắt thở.

Anh vỗ nhẹ mặt Vãn Chu: “Em còn sức không?”

Vãn Chu lắc đầu với đôi mắt trống rỗng.

Giang Độ bế Vãn Chu lên, xoay người đi vào phòng tắm.

Dòng nước ấm chảy ra từ vòi sen, xối thẳng vào hai người.

Giang Độ đặt Vãn Chu dưới vòi hoa sen để nước tẩy rửa cơ thể cô, chậm rãi xoa dịu cơ bắp và thần kinh của cô.

Anh thoa một ít sữa tắm lên người Vãn Chu, nhìn thấy tinh dịch trộn lẫn với dâm thuỷ bên dưới người cô đang từ từ nhỏ xuống đùi cô rồi xuống sàn phòng tắm.

Hình ảnh khiêu dâm đến cùng cực.

“Em quay lại đi, anh tắm sạch cho em.”

Vãn Chu thắc mắc tại sao phải quay lại mới tắm sạch được, định nói cô có thể tự mình làm được.

Đột nhiên một lực rất mạnh từ vai cô truyền đến, cô bị ép vào tấm kính trong suốt, ngực áp vào đó, cái lạnh bỗng ập vào khiến cô rùng mình.

“Một lần nữa, nhé?”

Giọng điệu của anh như đang thương lượng, nhưng bên dưới lại nhanh chóng đút vào mà không chừa cho cô một giây suy nghĩ.

“Ưm… Đừng…” Vãn Chu khóc không ra nước mắt.

Giang Độ nghiêng người đè lên cô, lưỡi anh chui vào tai cô. Anh biết bộ phận nhạy cảm của cô ở đâu, tai cô cũng là một trong số đó.

Vãn Chu nhột đến nỗi không khỏi trốn sang một bên nhưng lại càng bị đè mạnh hơn. Cô giống như miếng thịt sandwich bị kẹp chặt giữa Giang Độ và tấm kính, muốn trốn cũng không thoát được.

Giang Độ đang đâm mạnh vào từ phía sau cô, còn liên tục đánh vào mông cô.

“Shh... Thư giãn đi nào, chịch lâu vậy mà sao vẫn chặt thế hả."

Làm tình đến phấn khích, anh xoay người Vãn Chu lại để chân cô móc vào eo mình.

Tư thế này của Vãn Chu tương đương với bay lên không, điểm tựa duy nhất của cô là móc lấy Giang Độ.



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô rất sợ ngã nên chỉ có thể quấn hai chân quanh eo anh, bụng dưới bị đẩy mạnh, khe huyệt cũng theo đó siết chặt.

Cô cảm nhận được Giang Độ dừng lại một chốc, sau đó là một cú va chạm dữ dội hơn.

“Ưm... Sâu quá… Giang Độ, em thực sự... không được mà…” Vãn Chu nhìn Giang Độ với đôi mắt đỏ hoe.

Giang Độ ôm eo cô, bất chấp đẩy tới: “Gọi anh là gì?”

“Chồng... Chồng ơi... Xin anh mà…”

Giang Độ cười nhẹ, hôn lên môi cô: “Ừ, sắp xong rồi.”

Lần sắp này phải mất hơn nửa tiếng.

Cuối cùng, Vãn Chu vẫn bị làm tới khóc. Tiếng nức nở cùng với cơ thể run rẩy, cô lại đạt cực khoái một lần nữa.

Lần này Giang Độ không bắn vào trong, anh rút ra vào giây phút cuối cùng, lỗ nhỏ ở đầu côn thịt bắn ra từng dòng tinh dịch lên bụng Vãn Chu.

-

Ngày hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng và bầu trời trong xanh như ngọc bích.

Vãn Chu vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ.

Cô đã không nhớ rõ chuyện xảy ra tiếp đó vào tối hôm qua, đại khái cô chỉ nhớ sau khi lên giường họ lại làm thêm lần nữa, cuối cùng cô bất tỉnh.

Trong lúc ngủ, cô chợt cảm thấy có thứ gì đó ươn ướt và nóng hổi đang liếm mặt mình.

Cô tưởng là Giang Độ, đưa tay đẩy ra, lẩm bẩm: “Đừng quậy em.”

Không ngờ thứ đó lại tiếp tục liếm, hơn nữa càng ngày càng hăng hái, nước bọt dính đầy mặt.

Cô mở mắt ra.

Là một con chó!

Con chó lông vàng mà cô thường hay vuốt ve ở cửa hàng thú cưng của Khương Lỵ Lỵ!



Nó nhìn cô với đôi mắt ươn ướt, thở hổn hển thè lưỡi nhìn cô.

Vãn Chu ôm lấy nó: “Sao em lại ở trong nhà chị thế? Ai đưa em đến đây vậy?”

Giang Độ tựa vào khung cửa, mỉm cười không nói gì, chỉ nhìn cô.

Vãn Chu vô cùng háo hức bởi cô luôn muốn mua một con chó con nhưng vì công việc, giờ làm quá thất thường nên cô sợ mình không thể chăm sóc nó đàng hoàng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô không ngờ Giang Độ lại âm thầm mua cho cô.

Vãn Chu liến thoắng, tuỳ ý vuốt ve bộ lông vàng bé nhỏ.

Giang Độ đứng ở cửa, nhàn nhã nói: “Em có thể thức dậy rồi, lát nữa chúng ta còn phải đi dự hôn lễ của thằng Tần đấy.”

A đúng rồi, anh không nói thì Vãn Chu cũng quên mất.

Tần là lớp trưởng lớp Giang Độ, trước đó Phương Chính tới thăm cô cũng đã gửi thiệp mời rồi.

Sau khi sửa soạn xong, cả hai cùng nhau đến địa điểm tổ chức đám cưới.

Vừa tới cổng, họ đã gặp được Khương Lỵ Lỵ vừa gửi tiền mừng. Cô ấy thấy Vãn Chu tới bèn kéo cô cùng đi xem cô dâu.

Giang Độ nhìn bóng dáng hai người rời đi, không khỏi thở dài, thật đúng là vợ lớn rồi khó mà giữ được.

Sau lưng đột nhiên có hai bàn tay chìa ra ôm lấy vai anh, ghìm anh từ phía sau.

Giang Độ không buồn quay đầu lại, không cần suy nghĩ, chắc chắn là hai anh em song sinh kia rồi.

Phương Chính ở bên cạnh anh hỏi như có ẩn ý khác: “Bình thường cậu không thèm tham gia những chuyện thế này, sao hôm nay lại chịu khó tới đây vậy?”

Giang Độ liếc anh ta, không nói gì, khó khăn lắm mới kiếm được bạn gái nên đương nhiên phải dẫn ra ngoài khoe khoang rồi.

“Tôi nghe nói hình như người đó cũng tới.”

“Người đó là ai? Ai tới?” Phương Viên vẫn tưng tửng như con tra (*) nhảy nhót trong ruộng dưa.

(*) Con tra là loài động vật thích ăn dưa, được miêu tả trong tiểu thuyết “Cố Hương” của Lỗ Tấn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thuyền Đêm Bến Vắng

Số ký tự: 0