Hành lang (H)
Tát Nhĩ Bố Từ Bảo
2024-08-19 22:01:14
“A!” Vãn Chu kêu lên do bị thất kinh.
Động tác của Giang Độ rất nhanh, sau khi kéo Vãn Chu vào thì lập tức đè cô vào tường và nhốt cô trong vòng tay mình.
Thấy rõ là ai, Vãn Chu hờn dỗi nói: “Anh làm gì thế? Giật cả mình.”
Giang Độ cười khúc khích rồi thì thầm vào tai cô đầy đe dọa: “Thừa cơ anh không ở đây đã vội vàng phát triển những ngoại tuyến khác, hả?”
Hôm nay Giang Độ từ bên nhà bố mẹ về, dự định quay lại bệnh viện một chút để gặp bạn gái.
Kết quả vừa đi tới cửa phòng bệnh, anh đã nghe thấy có người đang ngầm kéo tơ hồng cho Nhậm Vãn Chu, vừa liếc nhìn vào trong thì chính là bác sĩ Trương mấy ngày nay luôn lén la lén lút, không có ý tốt.
Giang Độ đứng ở cửa phòng bệnh nhếch miệng, nghiến răng và hừ một tiếng khinh thường qua mũi.
Dì hộ lý chịu trách nhiệm phòng của bố Nhậm tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy Giang Độ đang đứng ngoài cửa bèn lấy làm kỳ quái hỏi: “Chàng trai, sao cậu không vào đi, đứng ngoài cửa làm gì?”
Dì hộ lý rất thích chàng trai Giang Độ này, chẳng những cao ráo đẹp trai, mà còn biết làm việc và đối xử rất tốt với bác sĩ Nhậm. Hai người đứng cùng nhau trông cực kỳ đẹp đôi.
Giang Độ mỉm cười với dì hộ lý: “Không sao đâu dì, bên trong đang nói chuyện nên cháu không tiện quấy rầy.”
Sau đó, anh quay người đi.
Vãn Chu nghe anh nói vậy, biết anh đã hiểu lầm rồi.
“Ầy, không có đâu, anh đừng nghĩ nhiều. Thầy em thế đấy, hôm nào em sẽ giải thích cho thầy... Ưm…”
Vãn Chu chưa kịp nói hết câu đã bị Giang Độ hôn lên môi một cách mãnh liệt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Độ thô bạo đẩy mở môi của Vãn Chu ra, không để cho cô kịp phản ứng đã đưa lưỡi vào tàn phá như cuồng phong bão táp.
“Ứm…” Vãn Chu giãy giụa. Cô cảm nhận được tâm trạng Giang Độ hôm nay khác thường, rất cáu kỉnh và phiền muộn, nên ngay cả động tác cũng ngang ngược hơn rất nhiều.
Nhưng đây là nơi công cộng, bệnh viện đông người qua lại, rất nhiều người lên xuống cầu thang mỗi ngày và rất nhiều bác sĩ vì tranh thủ thời gian nên không đi thang máy mà lựa chọn chạy lên hoặc xuống cầu thang bộ.
Vãn Chu lợi dụng khe hở lúc Giang Độ rời môi: “Giang Độ, ở đây nhiều người lắm, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện đi.”
Như thể không nghe thấy, Giang Độ vén váy cô lên rồi đút ngón tay vào trong nhụy hoa.
Cô đã được anh huấn luyện rất tốt, tốt đến mức mới chỉ hôn chốc lát mà phía dưới của cô đã ướt sũng.
Vãn Chu thấy anh không quan tâm, thực sự nôn nóng: “Giang Độ, đừng như vậy! Có thể có người tới đây bất cứ lúc nào đấy.”
Giang Độ ghét việc cô cứ nói suốt, lập tức đưa tay bịt chặt môi cô, không cho cô nói nữa.
Sau đó anh kéo khóa quần xuống, một cây gậy lớn lộ ra, cọ sát ở miệng huyệt rồi trực tiếp cắm thẳng vào.
“Hức…” Vãn Chu rên lên dưới tay anh, huyệt nhỏ còn chưa kịp giãn ra đã bị kéo căng cực độ, khiến hai chân cô phải run rẩy.
Lúc này Giang Độ như bộc lộ sự hung ác, đâm vào điểm nhọn trên bức tường thịt một cách xấu xa, liên tục đẩy vào khiến Vãn Chu không chịu nổi, chân cô mềm oặt xuống.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh kéo chân Vãn Chu lên, dựa vào tường để cô móc vào hông mình.
Sau đó anh bất chấp mọi thứ đưa đẩy với biên độ lớn, nâng mông cô lên cao, chín nông một sâu, dần dần tăng tốc.
Vãn Chu thật sự sợ chết khiếp. Cô vùi đầu vào trong áo của Giang Độ, chỉ sợ nếu có người bước vào thì cô sẽ không giữ được khí tiết mất.
Sự lơ lửng của cơ thể cùng với nỗi lo sợ bại lộ trước mặt người khác khiến phần thân dưới của cô không khỏi mút chặt gậy th*t của Giang Độ.
Giang Độ hít một hơi, thò bàn tay vào trong váy, sờ lên rồi véo mạnh ngực cô: “Thả lỏng đi nào, em muốn kẹp chết anh à?”
“Hức… Nhanh lên đi anh, thật sự sẽ có người vào đó.” Vãn Chu sắp khóc rồi.
Động tác đẩy nhanh tạo nên tiếng nước liên tiếp cùng với tiết tấu va chạm của da thịt càng lúc càng lớn, khiến tiếng phản kháng của Vãn Chu hoàn toàn bị chôn vùi trong đó.
Nhưng Giang Độ không nghĩ thế là đủ. Anh hơi điều chỉnh góc cắm của mình, rồi đặt tay lên hột le đỏ au và niết chặt nó.
“A... A!”
Vãn Chu ưỡn thẳng phần thân trên, phần thân dưới phun ra một lượng lớn nước dâm thấm ướt nơi hai người kết hợp. Huyệt nhỏ không ngừng siết chặt, gần như sắp vặn gãy cậu bé của Giang Độ.
Giang Độ thấy Vãn Chu sắp tới, bèn tăng nhanh tốc độ đưa đẩy, cuối cùng bắn tinh vào lấp đầy toàn bộ huyệt nhỏ.
“Chu Chu, sinh cho anh một đứa con, nhé?”
Vãn Chu vẫn còn trong trạng thái mơ màng, nhưng nếu cô nhớ không lầm.
Đây hẳn là lần thứ ba anh nói ra câu này rồi.
Động tác của Giang Độ rất nhanh, sau khi kéo Vãn Chu vào thì lập tức đè cô vào tường và nhốt cô trong vòng tay mình.
Thấy rõ là ai, Vãn Chu hờn dỗi nói: “Anh làm gì thế? Giật cả mình.”
Giang Độ cười khúc khích rồi thì thầm vào tai cô đầy đe dọa: “Thừa cơ anh không ở đây đã vội vàng phát triển những ngoại tuyến khác, hả?”
Hôm nay Giang Độ từ bên nhà bố mẹ về, dự định quay lại bệnh viện một chút để gặp bạn gái.
Kết quả vừa đi tới cửa phòng bệnh, anh đã nghe thấy có người đang ngầm kéo tơ hồng cho Nhậm Vãn Chu, vừa liếc nhìn vào trong thì chính là bác sĩ Trương mấy ngày nay luôn lén la lén lút, không có ý tốt.
Giang Độ đứng ở cửa phòng bệnh nhếch miệng, nghiến răng và hừ một tiếng khinh thường qua mũi.
Dì hộ lý chịu trách nhiệm phòng của bố Nhậm tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy Giang Độ đang đứng ngoài cửa bèn lấy làm kỳ quái hỏi: “Chàng trai, sao cậu không vào đi, đứng ngoài cửa làm gì?”
Dì hộ lý rất thích chàng trai Giang Độ này, chẳng những cao ráo đẹp trai, mà còn biết làm việc và đối xử rất tốt với bác sĩ Nhậm. Hai người đứng cùng nhau trông cực kỳ đẹp đôi.
Giang Độ mỉm cười với dì hộ lý: “Không sao đâu dì, bên trong đang nói chuyện nên cháu không tiện quấy rầy.”
Sau đó, anh quay người đi.
Vãn Chu nghe anh nói vậy, biết anh đã hiểu lầm rồi.
“Ầy, không có đâu, anh đừng nghĩ nhiều. Thầy em thế đấy, hôm nào em sẽ giải thích cho thầy... Ưm…”
Vãn Chu chưa kịp nói hết câu đã bị Giang Độ hôn lên môi một cách mãnh liệt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Độ thô bạo đẩy mở môi của Vãn Chu ra, không để cho cô kịp phản ứng đã đưa lưỡi vào tàn phá như cuồng phong bão táp.
“Ứm…” Vãn Chu giãy giụa. Cô cảm nhận được tâm trạng Giang Độ hôm nay khác thường, rất cáu kỉnh và phiền muộn, nên ngay cả động tác cũng ngang ngược hơn rất nhiều.
Nhưng đây là nơi công cộng, bệnh viện đông người qua lại, rất nhiều người lên xuống cầu thang mỗi ngày và rất nhiều bác sĩ vì tranh thủ thời gian nên không đi thang máy mà lựa chọn chạy lên hoặc xuống cầu thang bộ.
Vãn Chu lợi dụng khe hở lúc Giang Độ rời môi: “Giang Độ, ở đây nhiều người lắm, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện đi.”
Như thể không nghe thấy, Giang Độ vén váy cô lên rồi đút ngón tay vào trong nhụy hoa.
Cô đã được anh huấn luyện rất tốt, tốt đến mức mới chỉ hôn chốc lát mà phía dưới của cô đã ướt sũng.
Vãn Chu thấy anh không quan tâm, thực sự nôn nóng: “Giang Độ, đừng như vậy! Có thể có người tới đây bất cứ lúc nào đấy.”
Giang Độ ghét việc cô cứ nói suốt, lập tức đưa tay bịt chặt môi cô, không cho cô nói nữa.
Sau đó anh kéo khóa quần xuống, một cây gậy lớn lộ ra, cọ sát ở miệng huyệt rồi trực tiếp cắm thẳng vào.
“Hức…” Vãn Chu rên lên dưới tay anh, huyệt nhỏ còn chưa kịp giãn ra đã bị kéo căng cực độ, khiến hai chân cô phải run rẩy.
Lúc này Giang Độ như bộc lộ sự hung ác, đâm vào điểm nhọn trên bức tường thịt một cách xấu xa, liên tục đẩy vào khiến Vãn Chu không chịu nổi, chân cô mềm oặt xuống.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh kéo chân Vãn Chu lên, dựa vào tường để cô móc vào hông mình.
Sau đó anh bất chấp mọi thứ đưa đẩy với biên độ lớn, nâng mông cô lên cao, chín nông một sâu, dần dần tăng tốc.
Vãn Chu thật sự sợ chết khiếp. Cô vùi đầu vào trong áo của Giang Độ, chỉ sợ nếu có người bước vào thì cô sẽ không giữ được khí tiết mất.
Sự lơ lửng của cơ thể cùng với nỗi lo sợ bại lộ trước mặt người khác khiến phần thân dưới của cô không khỏi mút chặt gậy th*t của Giang Độ.
Giang Độ hít một hơi, thò bàn tay vào trong váy, sờ lên rồi véo mạnh ngực cô: “Thả lỏng đi nào, em muốn kẹp chết anh à?”
“Hức… Nhanh lên đi anh, thật sự sẽ có người vào đó.” Vãn Chu sắp khóc rồi.
Động tác đẩy nhanh tạo nên tiếng nước liên tiếp cùng với tiết tấu va chạm của da thịt càng lúc càng lớn, khiến tiếng phản kháng của Vãn Chu hoàn toàn bị chôn vùi trong đó.
Nhưng Giang Độ không nghĩ thế là đủ. Anh hơi điều chỉnh góc cắm của mình, rồi đặt tay lên hột le đỏ au và niết chặt nó.
“A... A!”
Vãn Chu ưỡn thẳng phần thân trên, phần thân dưới phun ra một lượng lớn nước dâm thấm ướt nơi hai người kết hợp. Huyệt nhỏ không ngừng siết chặt, gần như sắp vặn gãy cậu bé của Giang Độ.
Giang Độ thấy Vãn Chu sắp tới, bèn tăng nhanh tốc độ đưa đẩy, cuối cùng bắn tinh vào lấp đầy toàn bộ huyệt nhỏ.
“Chu Chu, sinh cho anh một đứa con, nhé?”
Vãn Chu vẫn còn trong trạng thái mơ màng, nhưng nếu cô nhớ không lầm.
Đây hẳn là lần thứ ba anh nói ra câu này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro