Thuyền Đêm Bến Vắng

Ngoại truyện -...

Tát Nhĩ Bố Từ Bảo

2024-08-19 22:01:14

Lúc này Vãn Chu đang vô cùng sợ hãi, khi Giang Độ cúi đầu cắn vào cổ cô thì tất cả những bộ phim về thây ma và ma cà rồng mà cô từng xem đều điên cuồng hiện lên trong đầu cô.

Chuyện này là sao vậy? Là biến dị hay muốn hút máu cô?

Giang Độ cắn hơn một phút, lực mạnh đến mức miệng Vãn Chu đang bị tay anh bịt lại phải phát ra tiếng rên rỉ.

“Đau quá… Anh Giang… Anh…” Vãn Chu vẫn không ngừng giãy giụa, thân hình như một con cá nhỏ đang quằn quại.

Giang Độ tựa hồ thoáng tỉnh táo lại. Anh rời răng ra, nhìn dấu răng sâu in hằn trên cái cổ mịn màng của thiếu nữ, vừa bị cắn nên còn chưa bầm tím, nhưng da đã rách và máu rỉ ra ngoài.

Anh hơi giảm lực, vừa có không gian Vãn Chu lập tức dùng tay che kín cổ mình và nhìn người đàn ông với vẻ mặt phòng bị.

“Anh Giang, anh... Sao thế?” Cô dám khẳng định Giang Độ hẳn là bị bệnh, hơn nữa bệnh còn rất nặng, nếu không thì người bình thường nào sẽ cắn cổ người khác chứ.

Giang Độ lắc đầu muốn cố gắng tỉnh táo, nhưng sự nóng ran ở phần thân dưới ngày càng mạnh mẽ và dâng trào từng đợt.

“Xin lỗi…” Giang Độ giữ lại tia lý trí cuối cùng, nhìn thiếu nữ bị đè trên hòn non bộ đang mang bộ mặt kinh hãi và bất lực.

Vãn Chu nghe lời xin lỗi của anh, mới vừa thở phào nhẹ nhõm và đang định nói không sao đâu.

Chỉ thấy người đàn ông trực tiếp thò tay vào váy cô và kéo quần lót của cô xuống.

Vãn Chu sửng sốt đúng ba giây, mới kịp phản ứng ý nghĩa của câu xin lỗi kia.

Cô thực sự bắt đầu sợ hãi. Cô ra sức vùng vẫy, tay còn lại liên tục đập vào lưng người đàn ông, miệng không ngừng lớn tiếng kêu cứu.

Giang Độ dùng một tay siết chặt cả hai cổ tay cô, ấn ra sau lưng cô và hôn lên môi cô, dập tắt tiếng kêu cứu.

Lưỡi anh nhanh nhẹn thọc vào trong miệng cô gái, tỉ mỉ liếm từng tấc thành trong, từng chiếc răng, móc vào phần lưỡi mềm mại một cách linh hoạt như một con rắn mềm dẻo, dây dưa không thả.

“Thả lỏng một chút, nhé?” Giang Độ hôn một bên xương tai của Vãn Chu, ý loạn tình mê nói.

Toàn thân Vãn Chu cứng đờ, cô hoàn toàn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp mạnh mẽ của một người đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi, dù có giãy giụa thế nào cũng vô ích.

Cô bắt đầu cầu xin: “Anh Giang, cầu xin anh, có thể buông tha cho tôi được không, xin anh làm ơn…”

“Ừm…” Nhưng động tác của người đàn ông vẫn không dừng, ngón tay anh chạm vào hoa huyệt bên dưới. Vùng kín của cô gái còn chưa mọc nhiều lông, mịn màng mềm mại đến mức khiến anh run lên vì ham muốn.

“Anh làm thế là... Cưỡng bức... Tôi có thể kiện anh…” Vãn Chu khóc lóc tuyệt vọng, ai tới cứu cô với.



“Đừng căng thẳng, thả lỏng một chút, nếu không lát nữa em sau rất đau đấy.” Dường như Giang Độ không nghe thấy cô nói gì.

Ngón tay anh tiếp tục vuốt ve tới lui, vẫn chưa ướt lắm nhưng anh đã không thể chờ đợi được nữa rồi.

Giang Độ kéo khóa quần xuống, một côn thịt lớn lập tức thò ra, anh cọ quy đầu đang rỉ chất lỏng của mình vào khe huyệt của Vãn Chu, sau đó từ từ đâm vào từng tấc một.

Lúc Giang Độ đi vào, Vãn Chu vốn chưa ướt lắm, khiến cô chỉ cảm thấy thân dưới đau nhức như bị xé rách.

Cô bắt đầu vùng vẫy dữ dội, khóc lóc van nài: “Anh Giang, van xin anh mà, đau quá... Xin anh làm ơn tha cho tôi đi.”

Giang Độ gần như bị hoa huyệt của Vãn Chu làm cho phát điên. Trước đó chưa từng có thứ gì đi vào nên nó chặt đến mức khiến người ta tê cả da đầu. Anh cố gắng hết sức kiềm chế nhưng vẫn có vẻ hơi thô bạo, dùng gậy thịt đẩy từng lớp thịt mềm mại non nớt ra và đâm thẳng vào chỗ sâu nhất.

Vãn Chu im bặt, đau đớn đến mức không còn sức lực để cử động nữa, hai tay buông thõng, mắt không còn tiêu cự, như một con búp bê vải rách rưới bị giày xéo rồi vứt lại trong bụi cỏ dại.

Cô chỉ có thể cảm nhận được phần thân dưới của mình đang trướng và đau, gậy thịt của người đàn ông ra vào từng đợt, những ngón tay anh siết chặt vai cô một cách thô bạo, cơ thể nóng bỏng của anh đè lên người cô như một con báo săn đang giữ chặt thức ăn.

Giang Độ làm không mạnh lắm, nhưng rất sâu. Huyệt nhỏ của Vãn Chu bị ma sát liên tục, phản ứng sinh lý làm nước chảy ra, bức tường bên trong quấn chặt lấy anh thật ấm áp và mềm mại như một cái miệng nhỏ biết mút.

Vãn Chu rất tuyệt vọng nhưng vô cùng quật cường, ngón tay thon dài như củ hành nắm chặt lấy quần áo của mình đến trắng bệch. Và cô cố sức cắn chặt môi không phát ra chút âm thanh nào.

Giang Độ nhìn bộ dạng trinh tiết liệt nữ của cô gái, đưa ngón tay ra chạm vào mặt cô, cảm nhận được khuôn mặt cô ướt đẫm mới phát hiện ra rằng cô đang khóc.

Anh bế Vãn Chu vào lòng tiếp tục làm tình, tư thế này chỉ có thể khiến cô càng gắn chặt với anh hơn.

Anh đạt tới giới hạn, cơ thể căng cứng trực tiếp buông thả, xuất tinh vào sâu trong hoa huyệt của cô gái.

Giang Độ thở hổn hển nghỉ ngơi một lát, ngồi trên bãi cỏ và thuận tay ôm Vãn Chu ngồi xuống.

Anh đưa tay sửa lại lọn tóc mướt mồ hôi của Vãn Chu, vén tóc mai ra sau rồi dịu dàng mơn trớn mặt cô.

“Ngoan quá, làm thêm lần nữa, nhé?” Dương vật của anh chưa đi ra, mà vẫn ở bên trong và đang dần cứng lại.

Giang Độ lật người, đè Vãn Chu xuống bãi cỏ và bắt đầu đẩy phần thân dưới.

Vãn Chu giống như một con búp bê mất đi thần trí để mặc người chém giết, hai chân của cô bị Giang Độ ép thành hình chữ M, hột le và hoa huyệt hoàn toàn lộ ra trước mắt người đàn ông. Gậy thịt “xì xì” cày cấy, tinh dịch vừa bắn ra trước đó trộn lẫn với dâm thuỷ tạo thành dịch nhầy trắng, nhỏ giọt theo môi hoa rồi rơi xuống bãi cỏ.

Giang Độ vén váy cô lên tận cổ, cúc áo lót đã bị tuột ra lúc cô giãy giụa trước đó.



Anh cởi áo lót, cúi đầu cắn vào núm vú. Lưỡi anh gặm nhấm cả hai núm vú, liếm chúng cho đến khi chúng ửng đỏ và đứng thẳng. Hai bầu ngực bị cắn đến mức hằn đầy vết răng.

Đêm đã khuya, sân sau của chùa rất tối, mặc dù khu vực họ đang ở rất vắng vẻ nhưng cũng không loại trừ khả năng sẽ có người qua lại.

Đặc biệt lúc này có rất nhiều họ hàng của nhà họ Giang.

Vãn Chu rất sợ người quen sẽ phát hiện ra họ, thậm chí cô còn có một suy nghĩ vặn vẹo rằng nếu cô hợp tác một chút thì mọi chuyện có qua nhanh hơn không, liệu anh có thể buông tha cho cô sớm hơn không.

Cô bắt đầu phát ra những tiếng rên nhỏ và yếu ớt để phối hợp với từng cú thúc của Giang Độ.

Giang Độ vừa liếm núm vú của cô vừa thúc thật mạnh. Động tác trôi chảy, cứ rút ra hết rồi lại đâm toàn bộ dương vật vào, tạo ra âm thanh “bành bạch” rõ ràng. Mỗi khi anh tiến vào tận cùng bên trong, tử cung sẽ vô thức mút lấy quy đầu của anh như muốn hút anh bắn tinh.

Anh nhéo bộ ngực nhỏ còn chưa phát triển hoàn chỉnh của Vãn Chu, mềm mại như vốc tuyết, núm vú bị kích thích trở nên cứng rắn lộ ra giữa khe hở ngón tay anh.

Làn da vốn sạch sẽ không tì vết của cô gái giờ đã đầy dấu tay, nụ hôn và vết cắn. Vết bầm tím và dấu răng rải rác khắp nơi mang đầy tính mỹ cảm làm nhục.

“Em chảy nhiều nước quá.” Giang Độ hôn lên khóe môi cô.

“Hức…” Vãn Chu giơ tay lên, chạm vào thái dương đẫm mồ hôi của Giang Độ, mang theo chút ý khẩn khoản lấy lòng.

Giang Độ cảm nhận được sự thỏa hiệp và phối hợp của Vãn Chu, động tác dần dần nhẹ nhàng. Trước đó anh đã xuất tinh một lần, cũng làm cho đầu óc bị thuốc khống chế của anh dần dần minh mẫn.

Cùng với sự tỉnh táo dần dần, lương tri của anh cũng bắt đầu hồi phục.

Cảm nhận được huyệt thịt của cô gái vẫn quấn chặt lấy côn thịt của mình, anh thúc thật mạnh vào huyệt mềm vài cái rồi bắn vào miệng tử cung.

Giang Độ rút dương vật ra, nhìn tinh dịch cùng với dịch trắng còn trộn lẫn vài tơ máu từ từ chảy ra, khung cảnh nhất thời yên tĩnh.

Cuối cùng cũng xong rồi, Vãn Chu thầm nghĩ.

Họ đã làm điều bẩn thỉu nhất trong thánh địa Phật giáo sạch sẽ nhất.

Người đàn ông mời cô vào xá lạy Đức Phật giữa tiếng ve sầu hôm đó giờ như một con thú hoang, bóng của anh bao trùm lên cô từ đầu đến cuối.

Giang Độ cũng không nói gì, cởi áo vest bọc quanh người cô rồi bế cô về phòng thiền.

Ý nghĩ cuối cùng trước khi ngất đi hiện lên trong đầu cô.

Thưa Phật tổ, nếu bây giờ con yêu anh ấy, có phải con sẽ bớt đau khổ hơn không?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thuyền Đêm Bến Vắng

Số ký tự: 0