Tích Trữ Hàng Hoá Phiêu Lưu Trên Nhà Bè
Chương 7
Nam Lăng
2024-11-04 22:59:37
Sau cú sốc, phản ứng đầu tiên của Thư Phức là mở điện thoại lên mua vé máy bay. Cô muốn rời khỏi thành phố này ngay lập tức.
Cô đang sống ở thành phố Tuy Thành, nằm ở phía đông nam của Hoa Quốc, cách biển khoảng 800 km đường chim bay, vị trí rất bình thường. Nhưng vấn đề là độ cao trung bình của Tuy Thành chỉ có 30 mét so với mực nước biển.
Nghe đến con số này là cô đã cảm thấy không an toàn.
Tuy nhiên, khi mở ứng dụng mua vé lên, cô phát hiện mình không thể mua vé đến bất kỳ thành phố nào, tất cả các chuyến bay đều hiện màu xám và không thể nhấn chọn.
Ban đầu cô nghĩ là do mình mua gấp quá nên các chuyến bay trong ngày đã kín chỗ.
Nhưng sau đó, khi cô lần lượt mở phần mua vé tàu cao tốc, xe khách đường dài, thậm chí ứng dụng gọi xe thì cô phát hiện không thể đặt được bất kỳ phương tiện nào để rời khỏi Tuy Thành, lúc này cô mới nhận ra không phải vấn đề ở máy bay hay tàu hỏa mà là vấn đề của chính cô.
Cô không suy nghĩ quá nhiều về vấn đề kỳ lạ này mà nhanh chóng mang theo giấy tờ ra ngoài thuê xe. Cô mở ứng dụng dẫn đường, định tự lái xe lên cao tốc để rời đi nhưng ứng dụng thông báo không thể đặt được điểm đến.
Cô thử một lối vào cao tốc khác, nhập trực tiếp sân bay Tuy Thành và nhà ga tàu hỏa, thậm chí nhập cả những thành phố lân cận Tuy Thành nhưng điểm đến vẫn là không thể đến hoặc không thể thiết lập.
Cuối cùng cô từ bỏ ứng dụng dẫn đường, dựa vào trí nhớ lái xe thẳng ra ngoài thành phố. Theo lý mà nói, nếu cứ đi theo một hướng nhất định thì cuối cùng sẽ ra khỏi Tuy Thành.
Nhưng sau hai tiếng lái xe lòng vòng quanh ngoại ô Tuy Thành, thậm chí hỏi đường người dân thì cô vẫn không thể rời khỏi giới hạn của thành phố. Cô tự nhận mình có khả năng định hướng tốt nhưng lại bị lạc đường liên tục, mãi không thể rời khỏi, giống như bị ma chặn tường vậy.
Cuối cùng, cô bỏ xe và định đứng bên đường để gọi taxi nhưng điều tồi tệ là kết quả vẫn như cũ, cô không thể gọi được xe.
Cảm giác này giống như có một lực vô hình nào đó ngăn cô rời khỏi Tuy Thành, hoặc nói cách khác là giam cầm cô trong thành phố này.
Cô quay lại chiếc xe thuê, ánh nắng xuyên qua kính xe chiếu vào người cô, nhiệt độ nóng rực. Cô cảm nhận rõ ràng mọi thứ, và cũng nhớ rất rõ vài năm trước, cô đã bán nhà, mua vé tàu, kéo hành lý đến thành phố này để học.
Nhưng bây giờ, cô không thể rời khỏi thành phố này.
Vậy là thành phố này đang giam giữ cô chứ không phải “Thư Phức” của thế giới này?
Hay là ký ức trước khi cô đến thành phố này chỉ là một “ký ức”?
Cô nhìn những chiếc xe lao nhanh trên đường hướng ra khỏi thành phố, một cảm giác lạnh lẽo không rõ từ đâu len lỏi khắp cơ thể cô. Những người khác đều bình thường, chỉ có cô là không thể rời khỏi thành phố này.
Từ sáng nay, thế giới này đã trở thành một thế giới bất thường!
Sau khi nhận thức và hiểu rõ điều này, Thư Phức từ bỏ ý định rời đi và bắt đầu mua sắm tích trữ một cách điên cuồng.
**
Khi Thư Phức ngồi thu mình trong góc nhà để xe, tay chống cằm ngẩn ngơ thì điện thoại của cô reo lên, người giao hàng thông báo rằng hàng cô đặt đã đến khu chung cư.
Đây là lô hàng vật tư đầu tiên mà cô đặt mua mang tính trả thù. Lúc đó, nghĩ đến tình cảnh của mình và những thảm họa được thiết lập trong cốt truyện, cô đã tiêu xài một cách bốc đồng, tìm thấy trên mạng môt cửa hàng bán đồ dùng cho các hoạt động trên nước trong thành phố và mua cả đống đồ dùng cần thiết.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Cô đang sống ở thành phố Tuy Thành, nằm ở phía đông nam của Hoa Quốc, cách biển khoảng 800 km đường chim bay, vị trí rất bình thường. Nhưng vấn đề là độ cao trung bình của Tuy Thành chỉ có 30 mét so với mực nước biển.
Nghe đến con số này là cô đã cảm thấy không an toàn.
Tuy nhiên, khi mở ứng dụng mua vé lên, cô phát hiện mình không thể mua vé đến bất kỳ thành phố nào, tất cả các chuyến bay đều hiện màu xám và không thể nhấn chọn.
Ban đầu cô nghĩ là do mình mua gấp quá nên các chuyến bay trong ngày đã kín chỗ.
Nhưng sau đó, khi cô lần lượt mở phần mua vé tàu cao tốc, xe khách đường dài, thậm chí ứng dụng gọi xe thì cô phát hiện không thể đặt được bất kỳ phương tiện nào để rời khỏi Tuy Thành, lúc này cô mới nhận ra không phải vấn đề ở máy bay hay tàu hỏa mà là vấn đề của chính cô.
Cô không suy nghĩ quá nhiều về vấn đề kỳ lạ này mà nhanh chóng mang theo giấy tờ ra ngoài thuê xe. Cô mở ứng dụng dẫn đường, định tự lái xe lên cao tốc để rời đi nhưng ứng dụng thông báo không thể đặt được điểm đến.
Cô thử một lối vào cao tốc khác, nhập trực tiếp sân bay Tuy Thành và nhà ga tàu hỏa, thậm chí nhập cả những thành phố lân cận Tuy Thành nhưng điểm đến vẫn là không thể đến hoặc không thể thiết lập.
Cuối cùng cô từ bỏ ứng dụng dẫn đường, dựa vào trí nhớ lái xe thẳng ra ngoài thành phố. Theo lý mà nói, nếu cứ đi theo một hướng nhất định thì cuối cùng sẽ ra khỏi Tuy Thành.
Nhưng sau hai tiếng lái xe lòng vòng quanh ngoại ô Tuy Thành, thậm chí hỏi đường người dân thì cô vẫn không thể rời khỏi giới hạn của thành phố. Cô tự nhận mình có khả năng định hướng tốt nhưng lại bị lạc đường liên tục, mãi không thể rời khỏi, giống như bị ma chặn tường vậy.
Cuối cùng, cô bỏ xe và định đứng bên đường để gọi taxi nhưng điều tồi tệ là kết quả vẫn như cũ, cô không thể gọi được xe.
Cảm giác này giống như có một lực vô hình nào đó ngăn cô rời khỏi Tuy Thành, hoặc nói cách khác là giam cầm cô trong thành phố này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô quay lại chiếc xe thuê, ánh nắng xuyên qua kính xe chiếu vào người cô, nhiệt độ nóng rực. Cô cảm nhận rõ ràng mọi thứ, và cũng nhớ rất rõ vài năm trước, cô đã bán nhà, mua vé tàu, kéo hành lý đến thành phố này để học.
Nhưng bây giờ, cô không thể rời khỏi thành phố này.
Vậy là thành phố này đang giam giữ cô chứ không phải “Thư Phức” của thế giới này?
Hay là ký ức trước khi cô đến thành phố này chỉ là một “ký ức”?
Cô nhìn những chiếc xe lao nhanh trên đường hướng ra khỏi thành phố, một cảm giác lạnh lẽo không rõ từ đâu len lỏi khắp cơ thể cô. Những người khác đều bình thường, chỉ có cô là không thể rời khỏi thành phố này.
Từ sáng nay, thế giới này đã trở thành một thế giới bất thường!
Sau khi nhận thức và hiểu rõ điều này, Thư Phức từ bỏ ý định rời đi và bắt đầu mua sắm tích trữ một cách điên cuồng.
**
Khi Thư Phức ngồi thu mình trong góc nhà để xe, tay chống cằm ngẩn ngơ thì điện thoại của cô reo lên, người giao hàng thông báo rằng hàng cô đặt đã đến khu chung cư.
Đây là lô hàng vật tư đầu tiên mà cô đặt mua mang tính trả thù. Lúc đó, nghĩ đến tình cảnh của mình và những thảm họa được thiết lập trong cốt truyện, cô đã tiêu xài một cách bốc đồng, tìm thấy trên mạng môt cửa hàng bán đồ dùng cho các hoạt động trên nước trong thành phố và mua cả đống đồ dùng cần thiết.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro