Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan [Cổ Xuyên Kim]
Làm Nước Ô Mai...
Mặc Nhĩ Ngọc
2024-11-14 12:48:16
Bởi vì sự xuất hiện của dì Lâm mà xung quanh dì Trương trở nên vắng vẻ, bà ta vừa tức vừa giận, trong lòng khó chịu vô cùng, nhưng vì bà ta đã quen đối đầu với dì Lâm, nên bà ta không muốn để lộ vẻ tò mò khiến cho dì Lâm đắc ý.
Bà ta nhỏ giọng nói: “Hừ, cơm chiên thì có gì mà ngon. Tôi cũng biết làm, con gái tôi còn nói tôi chiên cơm rất ngon nữa kìa.”
Nhưng mà những người ở đó đều đang mải mê bàn luận về món cơm chiên mà họ vừa mới ăn, nên chẳng ai không thèm chú ý tới lời dì Trương nói, nên sự tức giận của dì Trương cuối cùng đẩy xuống thành cô đơn.
Triệu Hiểu Mẫn và Chu Viện là giáo viên ngữ văn mới tới của trường Nhị Trung Hải Thị.
Trường Nhị Trung Hải Thị là trường trung học trọng điểm của vùng, học sinh chịu rất nhiều áp lực, cường độ làm việc của các thầy cô cũng không khá hơn là bao. Với cái giáo viên mới tới thì cường độ làm việc cũng lớn, ca tự học vào buổi tối là nhiều nhất.
Hai người họ khổ không chịu nổi, lúc trước tốt nghiệp, họ không ngờ là nghề giáo viên phải làm như trâu bò vậy!
Cũng may cả hai người họ đều tìm thấy người bạn cùng lứa bầu bạn, có chung đề tài và có tiếng chung với nhau.
Hai người họ bận rộn suốt cả tuần, vất vả lắm mới có thời gian rảnh rỗi để sắp xếp đi ăn một bữa thật ngon. Trường Nhị Trung Hải Thị nằm trong khu đất phồn hoa nên xung quanh có rất nhiều tiệm nổi tiếng.
Triệu Hiểu Mẫn đang tính đưa bạn đến nhà hàng tây Mễ Á để dùng bữa.
Chu Viện đang xem điện thoại di động thì đột nhiên cô ấy đưa cho Triệu Hiểu Mẫn nhìn vòng bạn bè của học sinh.
[ đây chính là kẻ đầu sỏ khiến tôi mất ngủ cả đêm, mau tới xử tội giúp tôi! (hình ảnh cơm chiên thịt bò)]
[ tôi chỉ có thể nói là món cơm chiên thịt bò của một tiệm nhỏ vô danh trên phố đen kia quá thơm. Nếu như mọi người thắc mắc tại sao tôi không miêu mùi vị, thì đó là bởi vì bạn của tôi đã giành lấy phần cơm của tôi rồi, cuối cùng tôi còn chưa ăn được một muỗng. (ảnh cơm chiên thịt bò)(ảnh bạn giành giật ăn)(ảnh cái đĩa trống không)
Hôm nay cũng là ngày chúng tôi tuyệt giao (mỉm cười). ]
Chu Viện nói: “Mấy đứa học sinh ở trong danh sách bạn bè của tớ có đăng món cơm chiên của tiệm này lên, trông có vẻ rất ngon, chi bằng chúng ta tới đó ăn thử một chút đi.”
“Ăn cơm chiên thì có gì mà ngon, vẫn nên đi ăn ở quán tây kia đi. Ngày nào Phương Nhã cũng đều tới đó, lúc nào cũng gọi chúng ta, hôm nay chúng ta cũng tham gia cuộc vui đi.”
Nhưng khi Chu Viện nhìn ví tiền Wechat của mình, thì cô ấy khóc không ra nước mắt: “Nhưng mà sau khi lĩnh lương ngày 10, tớ lựa chọn sung sướng nên bây giờ ví tiền Wechat chỉ còn lại 250 thôi.”
“Giờ mới cuối tháng thôi!” Triệu Hiểu Mẫn nhìn Chu Viện mới vừa tốt nghiệp, lúc nào cũng là ánh trăng, rồi bất đắc dĩ nói: “Vậy thì mình đi ăn cơm chiên ở tiệm kia đi.”
Hai người đi tới tiệm của Bạch Nhất Nặc, ở trong tiệm có rất nhiều học sinh. Nên hai người chọn gói mang về: “Chúng tôi muốn hai phần cơm chiên thịt bò, gói mang đi ạ.”
“Được.”
Lúc này, dì Lâm vội vàng bước đến: “Dì Vương và mấy dì của cháu đang chơi đánh mạt chược, cũng không quên giục dì tới lấy nước ô mai. Nhất Nặc à, nước ô mai mà ngày hôm qua cháu nói đã làm xong chưa, bao nhiêu tiền thế?”
“Cháu làm xong rồi ạ, tám đồng một ly, có tổng hai mươi ly, vậy tổng cộng là một trăm sáu mươi đồng ạ.”
Dì Lâm thanh toán bằng cách quét mã QR, sau đó bà ấy vội vã xách nước ô mai đi để nhanh chóng chơi nốt ván bài còn đang dang dở.
Triệu Hiểu Mẫn là người sinh ra và lớn lên ở địa phương, cứ vào mỗi mùa hè ở thủ đô, có không ít tiệm nhỏ ở đầu con phố bày bán nước ô mai với đá lạnh, uống một ngụm vào mát rượi, cho người ta giải nhiệt miệng, là thức uống cần thiết vào mùa hè.
Nhưng từ khi đi tới Hải Thị, cũng vì khác biệt về văn hóa ăn uống nên rất ít khi thấy trong tiệm cơm nào có bán nước ô mai, mà cho dù có bán thì mùi vị cũng không thể nào giống với chính cống được. Lon nước ô mai mà siêu thị bán hầu hết là được pha chế từ bột ô mai, đắt đã đành mà mùi vị còn dở.
Cứ mỗi lần đến hè, Triệu Hiểu Mẫn lại nhớ tới món nước ô mai ở quê hương, và mùi vị của năm tháng đó.
Từ lúc Bạch Nhất Nặc bưng ly nước ô mai ra, Triệu Hiểu Mẫn đã không nhịn được mà nhìn theo chằm chằm, nước ô mai chính thống chắc chắn là phải được nấu ngay, phần nước ô mai kia có màu sắc đậm đà như thế thì chắc hẳn là rất ngon.
Cô ấy nuốt nước miếng một cái rồi hỏi: “Bà chủ, tôi có thể mua một ly nước ô mai không?”
Bởi vì ngày hôm qua đã có rất nhiều người nói muốn uống nước ô mai, nên sáng nay Bạch Nhất Nặc đã đặc biệt làm rất nhiều ly. Nghĩ đến việc mọi người tới đều có nhu cầu giải nhiệt, nên Bạch Nhất Nặc dự định ngày mai sẽ chính thức khai trương xem nước ô mai làm một món luôn có.
“Được chứ, tám đồng một ly ạ.”
Bà ta nhỏ giọng nói: “Hừ, cơm chiên thì có gì mà ngon. Tôi cũng biết làm, con gái tôi còn nói tôi chiên cơm rất ngon nữa kìa.”
Nhưng mà những người ở đó đều đang mải mê bàn luận về món cơm chiên mà họ vừa mới ăn, nên chẳng ai không thèm chú ý tới lời dì Trương nói, nên sự tức giận của dì Trương cuối cùng đẩy xuống thành cô đơn.
Triệu Hiểu Mẫn và Chu Viện là giáo viên ngữ văn mới tới của trường Nhị Trung Hải Thị.
Trường Nhị Trung Hải Thị là trường trung học trọng điểm của vùng, học sinh chịu rất nhiều áp lực, cường độ làm việc của các thầy cô cũng không khá hơn là bao. Với cái giáo viên mới tới thì cường độ làm việc cũng lớn, ca tự học vào buổi tối là nhiều nhất.
Hai người họ khổ không chịu nổi, lúc trước tốt nghiệp, họ không ngờ là nghề giáo viên phải làm như trâu bò vậy!
Cũng may cả hai người họ đều tìm thấy người bạn cùng lứa bầu bạn, có chung đề tài và có tiếng chung với nhau.
Hai người họ bận rộn suốt cả tuần, vất vả lắm mới có thời gian rảnh rỗi để sắp xếp đi ăn một bữa thật ngon. Trường Nhị Trung Hải Thị nằm trong khu đất phồn hoa nên xung quanh có rất nhiều tiệm nổi tiếng.
Triệu Hiểu Mẫn đang tính đưa bạn đến nhà hàng tây Mễ Á để dùng bữa.
Chu Viện đang xem điện thoại di động thì đột nhiên cô ấy đưa cho Triệu Hiểu Mẫn nhìn vòng bạn bè của học sinh.
[ đây chính là kẻ đầu sỏ khiến tôi mất ngủ cả đêm, mau tới xử tội giúp tôi! (hình ảnh cơm chiên thịt bò)]
[ tôi chỉ có thể nói là món cơm chiên thịt bò của một tiệm nhỏ vô danh trên phố đen kia quá thơm. Nếu như mọi người thắc mắc tại sao tôi không miêu mùi vị, thì đó là bởi vì bạn của tôi đã giành lấy phần cơm của tôi rồi, cuối cùng tôi còn chưa ăn được một muỗng. (ảnh cơm chiên thịt bò)(ảnh bạn giành giật ăn)(ảnh cái đĩa trống không)
Hôm nay cũng là ngày chúng tôi tuyệt giao (mỉm cười). ]
Chu Viện nói: “Mấy đứa học sinh ở trong danh sách bạn bè của tớ có đăng món cơm chiên của tiệm này lên, trông có vẻ rất ngon, chi bằng chúng ta tới đó ăn thử một chút đi.”
“Ăn cơm chiên thì có gì mà ngon, vẫn nên đi ăn ở quán tây kia đi. Ngày nào Phương Nhã cũng đều tới đó, lúc nào cũng gọi chúng ta, hôm nay chúng ta cũng tham gia cuộc vui đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng khi Chu Viện nhìn ví tiền Wechat của mình, thì cô ấy khóc không ra nước mắt: “Nhưng mà sau khi lĩnh lương ngày 10, tớ lựa chọn sung sướng nên bây giờ ví tiền Wechat chỉ còn lại 250 thôi.”
“Giờ mới cuối tháng thôi!” Triệu Hiểu Mẫn nhìn Chu Viện mới vừa tốt nghiệp, lúc nào cũng là ánh trăng, rồi bất đắc dĩ nói: “Vậy thì mình đi ăn cơm chiên ở tiệm kia đi.”
Hai người đi tới tiệm của Bạch Nhất Nặc, ở trong tiệm có rất nhiều học sinh. Nên hai người chọn gói mang về: “Chúng tôi muốn hai phần cơm chiên thịt bò, gói mang đi ạ.”
“Được.”
Lúc này, dì Lâm vội vàng bước đến: “Dì Vương và mấy dì của cháu đang chơi đánh mạt chược, cũng không quên giục dì tới lấy nước ô mai. Nhất Nặc à, nước ô mai mà ngày hôm qua cháu nói đã làm xong chưa, bao nhiêu tiền thế?”
“Cháu làm xong rồi ạ, tám đồng một ly, có tổng hai mươi ly, vậy tổng cộng là một trăm sáu mươi đồng ạ.”
Dì Lâm thanh toán bằng cách quét mã QR, sau đó bà ấy vội vã xách nước ô mai đi để nhanh chóng chơi nốt ván bài còn đang dang dở.
Triệu Hiểu Mẫn là người sinh ra và lớn lên ở địa phương, cứ vào mỗi mùa hè ở thủ đô, có không ít tiệm nhỏ ở đầu con phố bày bán nước ô mai với đá lạnh, uống một ngụm vào mát rượi, cho người ta giải nhiệt miệng, là thức uống cần thiết vào mùa hè.
Nhưng từ khi đi tới Hải Thị, cũng vì khác biệt về văn hóa ăn uống nên rất ít khi thấy trong tiệm cơm nào có bán nước ô mai, mà cho dù có bán thì mùi vị cũng không thể nào giống với chính cống được. Lon nước ô mai mà siêu thị bán hầu hết là được pha chế từ bột ô mai, đắt đã đành mà mùi vị còn dở.
Cứ mỗi lần đến hè, Triệu Hiểu Mẫn lại nhớ tới món nước ô mai ở quê hương, và mùi vị của năm tháng đó.
Từ lúc Bạch Nhất Nặc bưng ly nước ô mai ra, Triệu Hiểu Mẫn đã không nhịn được mà nhìn theo chằm chằm, nước ô mai chính thống chắc chắn là phải được nấu ngay, phần nước ô mai kia có màu sắc đậm đà như thế thì chắc hẳn là rất ngon.
Cô ấy nuốt nước miếng một cái rồi hỏi: “Bà chủ, tôi có thể mua một ly nước ô mai không?”
Bởi vì ngày hôm qua đã có rất nhiều người nói muốn uống nước ô mai, nên sáng nay Bạch Nhất Nặc đã đặc biệt làm rất nhiều ly. Nghĩ đến việc mọi người tới đều có nhu cầu giải nhiệt, nên Bạch Nhất Nặc dự định ngày mai sẽ chính thức khai trương xem nước ô mai làm một món luôn có.
“Được chứ, tám đồng một ly ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro