Chương 36
Lão Nạp Cật Tố
2024-10-04 15:04:44
Những người sinh sống ở cổ địa cầu chắc chắn rất khó tưởng tượng được một ngày nào đó, quả dưa hấu mà mình thường ăn sẽ biến thành như vậy, nó có rất nhiều lớp vỏ, quả dưa hấu này có thể chọi được với một xe chở đầy vỏ dưa hấu ở cổ địa cầu! Nhưng nó lại không có chút ruột đỏ nào!
Khi cắt đến cuối cùng, đó là một quả dưa hấu to bằng nắm tay, bên trong chảy ra nước màu đỏ khi cắt nó, Mễ Hòa không kìm được liếm vào nó, cô phát hiện nó có vị ngọt và hơi có vị dưa hấu, nhưng đó chỉ là nước thôi. Khi cắt vỏ thì nước dưa hấu đã chảy hết ra ngoài, chỉ còn lại một vài hạt dưa hấu khổng lồ ở bên trong.
Doro bảo Mễ Hòa cất hạt dưa hấu đi, rồi vứt các lớp vỏ dưa hấu còn lại.
Sau khi trở về căn cứ, Mễ Hòa chợt nhớ ra ngay cả vỏ dưa hấu cũng có thể làm thành vỏ dưa hấu muối chua! Bây giờ đã có cháo trắng rồi, chỉ cần thêm một chút thanh dưa hấu muối chua là ngon tuyệt! Cô vô cùng hối hận, tại sao lúc đó cô lại bối rối trước những lớp vỏ dưa hấu lồng vào nhau đó chứ?
Khi nghĩ đến hạt dưa hấu mang về, cô thuận tay nhét một hạt dưa hấu vào trong đất của chậu hoa tuần hoàn, kể từ khi thu hoạch xong vụ lúa nước trước thì cô không có trồng trọt gì nữa, rễ lúa còn sót lại sau khi gặt hái đã được chậu hoa xử lý như phân bón từ lâu rồi, cho nên bây giờ độ phì nhiêu của đất vẫn còn rất tốt.
Vài hạt giống còn lại về sau đã được Doro và Hannah mang đi nghiên cứu, thế là Mễ Hòa cũng quên đi chuyện này, bởi vì chương trình học lớp 3 của người định hướng lại bắt đầu rồi, họ bắt đầu học chương trình lớp 9 của loài người cổ địa cầu.
Trước đó Mễ Hòa còn ngây thơ tưởng rằng những kiến thức đại học ở kiếp trước của mình có thể ứng phó đến khi tốt nghiệp tiểu học, nhưng bây giờ xem ra, cô đã gần như quên sạch các kiến thức cấp hai ở kiếp trước rồi.
Cô học chương trình lớp 3 không giỏi bằng Mộc Thần nên cô lúc nào cũng phải nhờ Mộc Thần dạy bù cho cô.
Mộc Thần luôn không ưa cô: “Các giáo viên thực tế ảo ở Tinh Võng có thể giảng lại mười lần cho cùng một câu hỏi của em, chỉ cần em nghe không hiểu thì em có thể không nhấn nút hoàn tất.”
Mễ Hòa ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đáng thương nói với Mộc Thần: “Nhưng giáo viên thực tế ảo làm gì có thể giảng bài rõ ràng như anh Thần Thần?”
Ngay khi nghe thấy điều đó, Mộc Thần cảm thấy sự thật đúng là như vậy, cậu ta quả thực xuất sắc hơn các giáo viên thực tế ảo, Mễ Hòa nói rất đúng.
Mà cậu ta cũng không thể cưỡng lại dáng vẻ tội nghiệp của Mễ Hòa khi túm lấy tay áo của mình, cậu ta luôn cảm thấy dáng vẻ nhỏ nhắn này của cô chắc chắn rất giống chó chăn cừu lúc nhỏ. Mộc Thần cho rằng mình là một đứa trẻ người định hướng có tình thương, và cậu ta kiên quyết không cho rằng chỉ có mình và Mễ Hòa là hai đứa trẻ trong cả căn cứ Trái Đất, nếu cậu ta phớt lờ Mễ Hòa thì cậu ta sẽ bị cô lập!
Hãy nghĩ xem, ở một nơi quê mùa như Trái Đất, chỉ có một đứa bạn nhỏ gì đó thì thật phiền phức!
Thế là Mộc Thần luôn bị Mễ Hòa bắt lấy để giảng bài cho cô, cuối cùng Mễ Hòa cũng vì vậy mà bắt kịp chương trình học rồi.
Vài tháng sau, hạt dưa hấu mà Mễ Hòa nổi hứng ném vào chậu hoa đã ra trái. Có lẽ do không gian của chậu hoa không lớn lắm nên quả dưa hấu trồng ra cũng không khổng lồ như những quả nhìn thấy ở bề mặt trái đất, hơn nữa, vì chậu hoa là hình vuông nên quả dưa hấu cũng bị ép đến phát triển thành hình vuông.
Sau đó, với sự giúp đỡ của Trung tá Dương, khó khăn lắm mới lấy được quả dưa hấu ra khỏi chậu hoa.
Khi đứng trước quả dưa hấu hình vuông này, Trung tá Dương cũng không biết con gái mình trồng cái thứ gì. Với tư cách là loài người được sinh ra ở thời đại lịch thiên văn, anh ta làm gì mà thấy qua khoai lang ở cổ địa cầu chứ?
Trung tá Dương còn hỏi cô: “Cái này ăn như thế nào?”
Mễ Hòa suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Dùng lớp vỏ này làm dưa muối để ăn chung với cháo.” Nghĩ lại cũng thấy rất buồn, đến dưa hấu cũng không thể ăn một cách khoái chí! Một tuổi thơ không có dưa hấu thì còn gọi là tuổi thơ lấp lánh gì chứ? Sau này đến cả những ký ức cũng sẽ rất kém sắc!
Tuy nhiên, điều nằm ngoài dự đoán của Mễ Hòa chính là sau khi cắt quả dưa hấu ra, ruột dưa hấu to bằng nắm tay đã xuất hiện ngay trước mặt!
Đó không phải là nước dưa hấu mà thật sự là ruột dưa hấu!
Khi cắt đến cuối cùng, đó là một quả dưa hấu to bằng nắm tay, bên trong chảy ra nước màu đỏ khi cắt nó, Mễ Hòa không kìm được liếm vào nó, cô phát hiện nó có vị ngọt và hơi có vị dưa hấu, nhưng đó chỉ là nước thôi. Khi cắt vỏ thì nước dưa hấu đã chảy hết ra ngoài, chỉ còn lại một vài hạt dưa hấu khổng lồ ở bên trong.
Doro bảo Mễ Hòa cất hạt dưa hấu đi, rồi vứt các lớp vỏ dưa hấu còn lại.
Sau khi trở về căn cứ, Mễ Hòa chợt nhớ ra ngay cả vỏ dưa hấu cũng có thể làm thành vỏ dưa hấu muối chua! Bây giờ đã có cháo trắng rồi, chỉ cần thêm một chút thanh dưa hấu muối chua là ngon tuyệt! Cô vô cùng hối hận, tại sao lúc đó cô lại bối rối trước những lớp vỏ dưa hấu lồng vào nhau đó chứ?
Khi nghĩ đến hạt dưa hấu mang về, cô thuận tay nhét một hạt dưa hấu vào trong đất của chậu hoa tuần hoàn, kể từ khi thu hoạch xong vụ lúa nước trước thì cô không có trồng trọt gì nữa, rễ lúa còn sót lại sau khi gặt hái đã được chậu hoa xử lý như phân bón từ lâu rồi, cho nên bây giờ độ phì nhiêu của đất vẫn còn rất tốt.
Vài hạt giống còn lại về sau đã được Doro và Hannah mang đi nghiên cứu, thế là Mễ Hòa cũng quên đi chuyện này, bởi vì chương trình học lớp 3 của người định hướng lại bắt đầu rồi, họ bắt đầu học chương trình lớp 9 của loài người cổ địa cầu.
Trước đó Mễ Hòa còn ngây thơ tưởng rằng những kiến thức đại học ở kiếp trước của mình có thể ứng phó đến khi tốt nghiệp tiểu học, nhưng bây giờ xem ra, cô đã gần như quên sạch các kiến thức cấp hai ở kiếp trước rồi.
Cô học chương trình lớp 3 không giỏi bằng Mộc Thần nên cô lúc nào cũng phải nhờ Mộc Thần dạy bù cho cô.
Mộc Thần luôn không ưa cô: “Các giáo viên thực tế ảo ở Tinh Võng có thể giảng lại mười lần cho cùng một câu hỏi của em, chỉ cần em nghe không hiểu thì em có thể không nhấn nút hoàn tất.”
Mễ Hòa ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đáng thương nói với Mộc Thần: “Nhưng giáo viên thực tế ảo làm gì có thể giảng bài rõ ràng như anh Thần Thần?”
Ngay khi nghe thấy điều đó, Mộc Thần cảm thấy sự thật đúng là như vậy, cậu ta quả thực xuất sắc hơn các giáo viên thực tế ảo, Mễ Hòa nói rất đúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà cậu ta cũng không thể cưỡng lại dáng vẻ tội nghiệp của Mễ Hòa khi túm lấy tay áo của mình, cậu ta luôn cảm thấy dáng vẻ nhỏ nhắn này của cô chắc chắn rất giống chó chăn cừu lúc nhỏ. Mộc Thần cho rằng mình là một đứa trẻ người định hướng có tình thương, và cậu ta kiên quyết không cho rằng chỉ có mình và Mễ Hòa là hai đứa trẻ trong cả căn cứ Trái Đất, nếu cậu ta phớt lờ Mễ Hòa thì cậu ta sẽ bị cô lập!
Hãy nghĩ xem, ở một nơi quê mùa như Trái Đất, chỉ có một đứa bạn nhỏ gì đó thì thật phiền phức!
Thế là Mộc Thần luôn bị Mễ Hòa bắt lấy để giảng bài cho cô, cuối cùng Mễ Hòa cũng vì vậy mà bắt kịp chương trình học rồi.
Vài tháng sau, hạt dưa hấu mà Mễ Hòa nổi hứng ném vào chậu hoa đã ra trái. Có lẽ do không gian của chậu hoa không lớn lắm nên quả dưa hấu trồng ra cũng không khổng lồ như những quả nhìn thấy ở bề mặt trái đất, hơn nữa, vì chậu hoa là hình vuông nên quả dưa hấu cũng bị ép đến phát triển thành hình vuông.
Sau đó, với sự giúp đỡ của Trung tá Dương, khó khăn lắm mới lấy được quả dưa hấu ra khỏi chậu hoa.
Khi đứng trước quả dưa hấu hình vuông này, Trung tá Dương cũng không biết con gái mình trồng cái thứ gì. Với tư cách là loài người được sinh ra ở thời đại lịch thiên văn, anh ta làm gì mà thấy qua khoai lang ở cổ địa cầu chứ?
Trung tá Dương còn hỏi cô: “Cái này ăn như thế nào?”
Mễ Hòa suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Dùng lớp vỏ này làm dưa muối để ăn chung với cháo.” Nghĩ lại cũng thấy rất buồn, đến dưa hấu cũng không thể ăn một cách khoái chí! Một tuổi thơ không có dưa hấu thì còn gọi là tuổi thơ lấp lánh gì chứ? Sau này đến cả những ký ức cũng sẽ rất kém sắc!
Tuy nhiên, điều nằm ngoài dự đoán của Mễ Hòa chính là sau khi cắt quả dưa hấu ra, ruột dưa hấu to bằng nắm tay đã xuất hiện ngay trước mặt!
Đó không phải là nước dưa hấu mà thật sự là ruột dưa hấu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro