Chương 40
Lão Nạp Cật Tố
2024-10-04 15:04:44
Xem mắt ở năm thứ ba trăm theo lịch thiên văn khác xa với những gì Mễ Hoà tưởng tượng.
Trong ký ức của Mễ Hoà, nhắc tới xem mắt là nghĩ ngay đến cảnh một nam một nữ ngồi đối diện nhau, giới thiệu sơ lược về điều kiện tài chính của mình cho đối phương nghe, ví dụ như lương tháng bao nhiêu, có nhà, có xe chưa…
Nhưng trong thế giới năm trăm năm sau, khi mà loài người đã phát triển đến một tầm cao mới, chuyện xem mắt căn bản chẳng còn là việc cha mẹ giục giã, gấp gáp tổ chức như trong trí nhớ nữa.
Phần lớn đối tượng xem mắt của toàn bộ người trưởng thành ở Đế quốc đều do Tinh Võng giới thiệu. Và đối tượng xem mắt này sẽ được lựa chọn dựa trên sự phù hợp dữ liệu từ nhỏ đến lớn của hai người, nói cách khác, vào năm trăm năm sau, nói là đi xem mắt nhưng thực chất dữ liệu đã “xem” trước giùm bạn rồi.
Thậm chí người được chọn còn đáng tin cậy hơn bạn bè, thân thích mà cha mẹ dắt mối muốn giới thiệu cho bạn nhiều.
Bởi vì người được Tinh Võng sàng lọc ra đó dù là chiều cao, cân nặng hay thành tích học tập, có khi là cả sở thích cá nhân đều sẽ phù hợp với bạn ở một mức độ nào đó.
Thế nên ở năm thứ ba trăm theo lịch thiên văn, chuyện đi xem mắt còn được xem trọng hơn cả cả thời cổ địa cầu nữa.
Đến độ mẹ của Hannah thậm chí còn yêu cầu cô ấy không được đi xem mắt qua không gian ảo mà phải trở lại Mars để gặp mặt đối tượng xem mắt, như vậy mới tính là lịch sự. Trích nguyên văn lời mẹ của Hannah: “Người được chọn lần này rất đáng để con xem trọng. Do con quá ưu tú, nên người mà Tinh Võng sàng lọc và chọn cho con cũng cực kỳ xứng đôi. Cậu ta xuất thân từ gia tộc Collins, hiện đang giữ chức vụ hộ vệ trưởng đội hộ vệ hoàng gia, là thân tín trung thành của Hoàng đế bệ hạ, nên cả mẹ lẫn cha con đều hy vọng con có thể trở về Mars.”
Mẹ của Hannah, cũng là bà ngoại của Mễ Hoà. Đây là lần đầu tiên Mễ Hoà được gặp bà ngoại qua thực tế ảo. Diện mạo của Hannah cực kỳ giống bà ngoại, chỉ là trên mặt bà đã hiện rõ nếp nhăn, thoạt trông không còn là quý cô yêu kiều trẻ tuổi nữa, giọng điệu cũng hờ hững, lạnh nhạt hơn cả Hannah, bà ấy nói: “Với lại đã lâu rồi con chưa về nhà, dù tuổi thọ trung bình của loài người đã nâng lên tới một trăm hai mươi tuổi, nhưng đây hẳn cũng không phải lý do để con không trở về thăm cha mẹ.”
Hannah chỉ đành gật đầu ứng tiếng, đồng thời hứa sẽ trở về Mars trong thời gian sắp tới.
Chuyện Hannah phải về Mars xem mắt nhanh chóng truyền đến tai trung tá Dương. Anh ấy cảm thấy hơi đau lòng, vừa xoa đầu con gái vừa nói: “Trải qua nhiều năm bên nhau như vậy, cha còn tưởng cô ấy thể nào cũng thích mình chứ…”
Nhìn dáng vẻ đau khổ của cha, Mễ Hòa cũng cảm thấy không đành lòng.
Nhưng ngay sau đó trung tá Dương lại hỏi: “Bé cưng có muốn đi với mẹ đến Mars chơi không? Lớn từng tuổi này rồi mà chưa từng được đi đâu du lịch hết, đúng không?”
Nghe vậy Mễ Hoà bỗng cảm thấy dao động, muốn đến cái nơi mà Mộc Thần bảo là chỗ nào cũng tốt hơn căn cứ ở Trái Đất - thủ đô Mars xem sao!
Trung tá Dương lại nói tiếp: “Đến lúc đó, con xem giúp cha đối tượng xem mắt của mẹ con là hạng người nào nhé, tốt nhất là…” Trung tá Dương không nói hết câu nhưng Mễ Hoà đã đoán ra ý anh ấy là gì rồi: “Tốt nhất là phá hỏng buổi xem mắt của hai người họ luôn, đúng không ạ?”
Trung tá Dương mỉm cười, bảo: “Sao vậy được? Tuy trong lòng cha rất muốn làm vậy, nhưng cha sẽ không dạy con gái cưng của mình làm ra chuyện như thế đâu. Cha và mẹ sống chung trong một căn cứ lâu vậy rồi mà cô ấy vẫn không yêu cha, thế thì cha cứ cố chấp cưỡng cầu làm gì chứ?”
Mễ Hòa ôm lấy cổ trung tá Dương, thân thiết hôn anh ấy một cái thật kêu: “Cha đừng đau lòng nữa, cha vẫn còn con mà!”
Nghe con gái an ủi mình, trung tá Dương cười đến tận mang tai: “Đúng là cục cưng của cha mà!”
Nếu đã nảy ra ý định để Mễ Hòa tới Mars tham quan, mở mang tầm mắt, trung tá Dương đơn giản nói thẳng suy nghĩ này với Hannah, mà Hannah tất nhiên cũng đồng ý, còn bảo: “Lớn vậy rồi, hẳn cũng nên ra ngoài nhìn xem thế giới bên ngoài một lần.”
Trong ký ức của Mễ Hoà, nhắc tới xem mắt là nghĩ ngay đến cảnh một nam một nữ ngồi đối diện nhau, giới thiệu sơ lược về điều kiện tài chính của mình cho đối phương nghe, ví dụ như lương tháng bao nhiêu, có nhà, có xe chưa…
Nhưng trong thế giới năm trăm năm sau, khi mà loài người đã phát triển đến một tầm cao mới, chuyện xem mắt căn bản chẳng còn là việc cha mẹ giục giã, gấp gáp tổ chức như trong trí nhớ nữa.
Phần lớn đối tượng xem mắt của toàn bộ người trưởng thành ở Đế quốc đều do Tinh Võng giới thiệu. Và đối tượng xem mắt này sẽ được lựa chọn dựa trên sự phù hợp dữ liệu từ nhỏ đến lớn của hai người, nói cách khác, vào năm trăm năm sau, nói là đi xem mắt nhưng thực chất dữ liệu đã “xem” trước giùm bạn rồi.
Thậm chí người được chọn còn đáng tin cậy hơn bạn bè, thân thích mà cha mẹ dắt mối muốn giới thiệu cho bạn nhiều.
Bởi vì người được Tinh Võng sàng lọc ra đó dù là chiều cao, cân nặng hay thành tích học tập, có khi là cả sở thích cá nhân đều sẽ phù hợp với bạn ở một mức độ nào đó.
Thế nên ở năm thứ ba trăm theo lịch thiên văn, chuyện đi xem mắt còn được xem trọng hơn cả cả thời cổ địa cầu nữa.
Đến độ mẹ của Hannah thậm chí còn yêu cầu cô ấy không được đi xem mắt qua không gian ảo mà phải trở lại Mars để gặp mặt đối tượng xem mắt, như vậy mới tính là lịch sự. Trích nguyên văn lời mẹ của Hannah: “Người được chọn lần này rất đáng để con xem trọng. Do con quá ưu tú, nên người mà Tinh Võng sàng lọc và chọn cho con cũng cực kỳ xứng đôi. Cậu ta xuất thân từ gia tộc Collins, hiện đang giữ chức vụ hộ vệ trưởng đội hộ vệ hoàng gia, là thân tín trung thành của Hoàng đế bệ hạ, nên cả mẹ lẫn cha con đều hy vọng con có thể trở về Mars.”
Mẹ của Hannah, cũng là bà ngoại của Mễ Hoà. Đây là lần đầu tiên Mễ Hoà được gặp bà ngoại qua thực tế ảo. Diện mạo của Hannah cực kỳ giống bà ngoại, chỉ là trên mặt bà đã hiện rõ nếp nhăn, thoạt trông không còn là quý cô yêu kiều trẻ tuổi nữa, giọng điệu cũng hờ hững, lạnh nhạt hơn cả Hannah, bà ấy nói: “Với lại đã lâu rồi con chưa về nhà, dù tuổi thọ trung bình của loài người đã nâng lên tới một trăm hai mươi tuổi, nhưng đây hẳn cũng không phải lý do để con không trở về thăm cha mẹ.”
Hannah chỉ đành gật đầu ứng tiếng, đồng thời hứa sẽ trở về Mars trong thời gian sắp tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện Hannah phải về Mars xem mắt nhanh chóng truyền đến tai trung tá Dương. Anh ấy cảm thấy hơi đau lòng, vừa xoa đầu con gái vừa nói: “Trải qua nhiều năm bên nhau như vậy, cha còn tưởng cô ấy thể nào cũng thích mình chứ…”
Nhìn dáng vẻ đau khổ của cha, Mễ Hòa cũng cảm thấy không đành lòng.
Nhưng ngay sau đó trung tá Dương lại hỏi: “Bé cưng có muốn đi với mẹ đến Mars chơi không? Lớn từng tuổi này rồi mà chưa từng được đi đâu du lịch hết, đúng không?”
Nghe vậy Mễ Hoà bỗng cảm thấy dao động, muốn đến cái nơi mà Mộc Thần bảo là chỗ nào cũng tốt hơn căn cứ ở Trái Đất - thủ đô Mars xem sao!
Trung tá Dương lại nói tiếp: “Đến lúc đó, con xem giúp cha đối tượng xem mắt của mẹ con là hạng người nào nhé, tốt nhất là…” Trung tá Dương không nói hết câu nhưng Mễ Hoà đã đoán ra ý anh ấy là gì rồi: “Tốt nhất là phá hỏng buổi xem mắt của hai người họ luôn, đúng không ạ?”
Trung tá Dương mỉm cười, bảo: “Sao vậy được? Tuy trong lòng cha rất muốn làm vậy, nhưng cha sẽ không dạy con gái cưng của mình làm ra chuyện như thế đâu. Cha và mẹ sống chung trong một căn cứ lâu vậy rồi mà cô ấy vẫn không yêu cha, thế thì cha cứ cố chấp cưỡng cầu làm gì chứ?”
Mễ Hòa ôm lấy cổ trung tá Dương, thân thiết hôn anh ấy một cái thật kêu: “Cha đừng đau lòng nữa, cha vẫn còn con mà!”
Nghe con gái an ủi mình, trung tá Dương cười đến tận mang tai: “Đúng là cục cưng của cha mà!”
Nếu đã nảy ra ý định để Mễ Hòa tới Mars tham quan, mở mang tầm mắt, trung tá Dương đơn giản nói thẳng suy nghĩ này với Hannah, mà Hannah tất nhiên cũng đồng ý, còn bảo: “Lớn vậy rồi, hẳn cũng nên ra ngoài nhìn xem thế giới bên ngoài một lần.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro