Chương 43
Lão Nạp Cật Tố
2024-10-04 15:04:44
Lita nhìn bánh ngọt được Mễ Hòa để trong lòng bàn tay đưa qua, căn bản là không thèm ăn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo không che giấu được vẻ khinh thường: "Chị không ăn, em tự ăn đi, chắc hẳn em chưa được ăn bao giờ."
Mễ Hòa cười ha hả nói: "Em lớn lên ở căn cứ Trái Đất, từ trước đến nay chưa từng được ăn bánh ngọt ngon như vậy."
Những người lớn đang trò chuyện hăng say, nghe Mễ Hòa nói như vậy, bà ngoại còn nói: "Đó là do ông ngoại của cháu bảo người máy xếp hàng mua cho riêng cháu đó."
Mễ Hòa cười ngọt ngào với ông ngoại: "Cảm ơn ông ngoại, cháu rất thích ăn."
Đối mặt với cô bé vừa ngoan vừa đáng yêu như Mễ Hòa, người già thường rất thích, nhất là khi gương mặt Mễ Hòa còn khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy thoải mái, ông ngoại nói một câu: "Cháu thích ăn, ông sẽ thường xuyên mua cho cháu."
Mặc dù Mễ Hòa không phải người định hướng, thậm chí còn không phải là đứa con trên pháp luật của Hannah, cô chỉ là một đứa bé được sinh ra từ trứng Hannah quyên tặng, ông ngoại vẫn rất hòa nhã với Mễ Hòa.
Bây giờ Mễ Hòa đã lớn, cũng biết được theo pháp luật Đế Quốc, quả thật Hannah không có nghĩa vụ chăm sóc và nuôi dưỡng, dạy dỗ Mễ Hòa. Bởi vì pháp luật của Đế Quốc quy định người nào xin con thì con là của người đó, không có quan hệ gì về mặt pháp luật với người quyên tặng trứng hoặc tinh trùng.
Vì vậy khi cô còn là trẻ sơ sinh, câu "tôi chỉ là người quyên tặng trứng của con bé" mà Hannah đã từng nói với Trung tá Dương nhiều lần thật sự không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ thái độ của Hannah dành cho Mễ Hòa thật sự tốt hơn rất nhiều so với cái gọi là người quyên tặng, tuy rằng Hannah không phải là mẹ về mặt ý nghĩa truyền thống nhưng cô cũng rất thích cô ấy, đương nhiên người cô yêu thích nhất vẫn là cha.
Vì vậy từ phương diện pháp luật, Mễ Hòa thật sự không có quan hệ gì với nhà Linley, người ta không niềm nở với cô, thậm chí vì cô là người thường mà đối xử không tốt với cô, thật ra cũng có thể hiểu được. Nhưng giờ người ta không chỉ đối xử rất tốt với cô, mua bánh ngọt cho riêng cô, còn rất hòa nhã với cô, còn chị họ Lita vẫn còn nhỏ tuổi nên hơi ngông cuồng như mấy đứa nhỏ mắc hội chứng tuổi dậy thì thôi.
Nghĩ như vậy, vừa rồi Mễ Hòa vẫn còn hơi buồn giờ đã bình thường trở lại.
Trong mắt những người định hướng có IQ cao ở đây, có lẽ người thường đều hơi kém thông minh nhỉ? Đối mặt với một "đứa bé kém thông minh" có quan hệ tế nhị mà người ta có thái độ này thì quả thật chẳng có gì để bắt bẻ.
Chỉ là Mễ Hòa bỗng rất nhớ Mộc Thần đang ở trên Trái Đất.
Trước đây cô luôn cảm thấy Mộc Thần thích trợn mắt với mình, thích khinh thường cô, luôn chê cô đần, lần nào giải đề cũng cười nhạo cô mãi, nhưng bây giờ khi so sánh, Mễ Hòa đã biết anh Thần Thần chỉ thích ra vẻ thôi.
Bỗng nhớ anh Thần Thần thích trợn trắng mắt quá chừng!
Mặc dù Hannah không nghe thấy những lời bất lịch sự mà Lita nói với Mễ Hòa, nhưng bác cả ngồi bên cạnh đã nghe thấy, chị họ Lita là đứa bé bác cả xin trong kế hoạch sinh đẻ của Đế Quốc, cô ta là mẹ của Lita, đương nhiên, người cha quyên tặng trứng để có được chị họ Lita cũng là một người định hướng.
Từ khi Mễ Hòa vào nhà đến bây giờ, bác cả là người nói chuyện với cô ít nhất, đoán chừng cũng là người coi thường cô nhất.
Lúc này bác cả nghe thấy lời nói của Lita, bèn nói với chị ấy: "Lita, con không được không lễ phép như thế, Mễ Hòa từ Trái Đất xa xôi tới đây, chưa từng ăn loại bánh ngọt đặc biệt này nên ăn thêm mấy cái là rất bình thường, cho dù là với người định hướng hay là người bình thường thì con cũng không được tỏ ra vô lễ như vậy."
Lita nghe vậy, trực tiếp lườm Mễ Hòa một cái, chắc là bị mẹ nhắc nhở nên không vui, nhưng Mễ Hòa còn chưa nói gì cả, cảm giác như người vô tội bị máu bắn trúng vậy.
Lita nói: "Con biết rồi."
Bác cả nói: "Phạt con dùng tiền tiêu vặt của con mua một phần quà xin lỗi nhỏ cho em ấy, con đồng ý không?"
Hannah cảm thấy chị cả hơi nghiêm khắc, cô ấy nhìn dáng vẻ vẫn còn ngây ngốc của Mễ Hòa, xuất phát từ khách sáo, cô ấy nói một câu: "Chị em họ với nhau không cần nghiêm túc như vậy đâu, Lita vẫn còn nhỏ."
Bác cả nói: "Con bé không nhỏ nữa, đã mười hai tuổi, đã học lớp mười rồi."
Mễ Hòa:
Vãi!
Nằm không cũng trúng đạn!!!
Người ta mười hai tuổi đã học lớp mười, cô mười hai tuổi mới tốt nghiệp tiểu học.
Trong lòng Mễ Hòa bắn một ngụm máu, cảm thấy chiêu của bác cả đúng là thâm sâu.
Mễ Hòa cười ha hả nói: "Em lớn lên ở căn cứ Trái Đất, từ trước đến nay chưa từng được ăn bánh ngọt ngon như vậy."
Những người lớn đang trò chuyện hăng say, nghe Mễ Hòa nói như vậy, bà ngoại còn nói: "Đó là do ông ngoại của cháu bảo người máy xếp hàng mua cho riêng cháu đó."
Mễ Hòa cười ngọt ngào với ông ngoại: "Cảm ơn ông ngoại, cháu rất thích ăn."
Đối mặt với cô bé vừa ngoan vừa đáng yêu như Mễ Hòa, người già thường rất thích, nhất là khi gương mặt Mễ Hòa còn khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy thoải mái, ông ngoại nói một câu: "Cháu thích ăn, ông sẽ thường xuyên mua cho cháu."
Mặc dù Mễ Hòa không phải người định hướng, thậm chí còn không phải là đứa con trên pháp luật của Hannah, cô chỉ là một đứa bé được sinh ra từ trứng Hannah quyên tặng, ông ngoại vẫn rất hòa nhã với Mễ Hòa.
Bây giờ Mễ Hòa đã lớn, cũng biết được theo pháp luật Đế Quốc, quả thật Hannah không có nghĩa vụ chăm sóc và nuôi dưỡng, dạy dỗ Mễ Hòa. Bởi vì pháp luật của Đế Quốc quy định người nào xin con thì con là của người đó, không có quan hệ gì về mặt pháp luật với người quyên tặng trứng hoặc tinh trùng.
Vì vậy khi cô còn là trẻ sơ sinh, câu "tôi chỉ là người quyên tặng trứng của con bé" mà Hannah đã từng nói với Trung tá Dương nhiều lần thật sự không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ thái độ của Hannah dành cho Mễ Hòa thật sự tốt hơn rất nhiều so với cái gọi là người quyên tặng, tuy rằng Hannah không phải là mẹ về mặt ý nghĩa truyền thống nhưng cô cũng rất thích cô ấy, đương nhiên người cô yêu thích nhất vẫn là cha.
Vì vậy từ phương diện pháp luật, Mễ Hòa thật sự không có quan hệ gì với nhà Linley, người ta không niềm nở với cô, thậm chí vì cô là người thường mà đối xử không tốt với cô, thật ra cũng có thể hiểu được. Nhưng giờ người ta không chỉ đối xử rất tốt với cô, mua bánh ngọt cho riêng cô, còn rất hòa nhã với cô, còn chị họ Lita vẫn còn nhỏ tuổi nên hơi ngông cuồng như mấy đứa nhỏ mắc hội chứng tuổi dậy thì thôi.
Nghĩ như vậy, vừa rồi Mễ Hòa vẫn còn hơi buồn giờ đã bình thường trở lại.
Trong mắt những người định hướng có IQ cao ở đây, có lẽ người thường đều hơi kém thông minh nhỉ? Đối mặt với một "đứa bé kém thông minh" có quan hệ tế nhị mà người ta có thái độ này thì quả thật chẳng có gì để bắt bẻ.
Chỉ là Mễ Hòa bỗng rất nhớ Mộc Thần đang ở trên Trái Đất.
Trước đây cô luôn cảm thấy Mộc Thần thích trợn mắt với mình, thích khinh thường cô, luôn chê cô đần, lần nào giải đề cũng cười nhạo cô mãi, nhưng bây giờ khi so sánh, Mễ Hòa đã biết anh Thần Thần chỉ thích ra vẻ thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bỗng nhớ anh Thần Thần thích trợn trắng mắt quá chừng!
Mặc dù Hannah không nghe thấy những lời bất lịch sự mà Lita nói với Mễ Hòa, nhưng bác cả ngồi bên cạnh đã nghe thấy, chị họ Lita là đứa bé bác cả xin trong kế hoạch sinh đẻ của Đế Quốc, cô ta là mẹ của Lita, đương nhiên, người cha quyên tặng trứng để có được chị họ Lita cũng là một người định hướng.
Từ khi Mễ Hòa vào nhà đến bây giờ, bác cả là người nói chuyện với cô ít nhất, đoán chừng cũng là người coi thường cô nhất.
Lúc này bác cả nghe thấy lời nói của Lita, bèn nói với chị ấy: "Lita, con không được không lễ phép như thế, Mễ Hòa từ Trái Đất xa xôi tới đây, chưa từng ăn loại bánh ngọt đặc biệt này nên ăn thêm mấy cái là rất bình thường, cho dù là với người định hướng hay là người bình thường thì con cũng không được tỏ ra vô lễ như vậy."
Lita nghe vậy, trực tiếp lườm Mễ Hòa một cái, chắc là bị mẹ nhắc nhở nên không vui, nhưng Mễ Hòa còn chưa nói gì cả, cảm giác như người vô tội bị máu bắn trúng vậy.
Lita nói: "Con biết rồi."
Bác cả nói: "Phạt con dùng tiền tiêu vặt của con mua một phần quà xin lỗi nhỏ cho em ấy, con đồng ý không?"
Hannah cảm thấy chị cả hơi nghiêm khắc, cô ấy nhìn dáng vẻ vẫn còn ngây ngốc của Mễ Hòa, xuất phát từ khách sáo, cô ấy nói một câu: "Chị em họ với nhau không cần nghiêm túc như vậy đâu, Lita vẫn còn nhỏ."
Bác cả nói: "Con bé không nhỏ nữa, đã mười hai tuổi, đã học lớp mười rồi."
Mễ Hòa:
Vãi!
Nằm không cũng trúng đạn!!!
Người ta mười hai tuổi đã học lớp mười, cô mười hai tuổi mới tốt nghiệp tiểu học.
Trong lòng Mễ Hòa bắn một ngụm máu, cảm thấy chiêu của bác cả đúng là thâm sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro