Ma Hoa Nở Rộ
Cuồng Thượng Gia Cuồng
2024-07-24 12:09:13
Nhiễm Nhiễm nghe xong cũng bội phục gật đầu. Nghĩ kỹ lại đệ tử Tây sơn trước kia quả thật có cốt cách hơn người, Tần Huyền Tửu tốt số nhiều lần thoát chết, Tăng Dịch có bàn tay khéo léo trời sinh, bây giờ lại tòi ra một Vương Toại Chi có bản lĩnh thấy được tiền rơi dưới đất, thật sự đưa người ta đi hết bất ngờ này đến bất ngờ kia.
Khâu Hỉ Nhi bị thứ thần thông này thu hút, liên tục hỏi mình có thể tu luyện không, Tăng Dịch cười khổ:
"Đã là thiên phú sao có thể luyện ra? Còn có Vương Toại Chi này tìm nhiều cô nhi sinh tháng Chạp như vậy là muốn làm gì?"
Vũ Đồng vừa gắp đồ ăn cho con trai vừa đáp:
"Còn làm gì nữa, bệnh cũ tái phát muốn tìm thứ đẹp đẽ tươi mới thôi..."
Nói tới đây Vũ Đồng vội ngậm miệng sợ chạm vào vết sẹo cũ của chủ nhân, bởi vì trước đây chủ nhân nàng cũng vì dáng vẻ xinh đẹp mới lọt được vào mắt ả. Có điều giờ Mộc tiên sư và chủ nhân đã không còn liên hệ, ả ta có tên đồ đệ in tiền, thích nuôi bao nhiêu đồ nhi cũng là việc của chính ả, chỉ cần nàng không động chạm tới chủ nhân là được.
Lúc Vương Toại Chi đem đám cô nhi trở về gặp sư phụ thì mấy tên tùy tùng nhiều chuyện bên cạnh đã đem việc gặp gỡ Tiết Nhiễm Nhiễm nói ra. Mộc Nhiễm Vũ điều tức xong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Vương Toại Chi hỏi:
"Ngươi cảm thấy con bé kia thế nào?"
Vương Toại Chi không rõ ý sư phụ, nói thật:
"Là một cô gái hiền lành..."
Ánh mắt Mộc Nhiễm Vũ bỗng sắc như đao, không cảm xúc hỏi:
"Chỉ bởi vì ả ta quan tâm đến bà cụ đó? Trước đây lúc ở núi Thiên Mạch ả ngậm máu phun người bôi nhọ ta, giờ qua miệng ngươi đã trở thành cô gái hiền lành?"
Bị ân sư nhắc nhở Vương Toại Chi bỗng nhiên cảnh giác, vội chắp tay nói:
"Sư phụ yên tâm, con tất sẽ nhớ kỹ, không bị biểu hiện giả dối của nàng ta lừa gạt. Nhưng bây giờ quan hệ của Thập Tứ và Tô Dịch Thủy hình như rất tốt, thầy trò Tây sơn giờ đều ngụ trong trạm ngựa của hắn."
Mộc Nhiễm Vũ nhớ đến bàn tay trụi lủi của Tăng Dịch thì cũng không để ý lắm. Chỉ là một tên phế nhân, muốn trà trộn với đám Tô Dịch Thủy thì cứ tùy, những đồ đệ khác có năng lực của tỷ tỷ đều ở bên người mình nên cũng không thiếu một tên tàn phế đó.
Vương Toại Chi nhìn sư phụ có vẻ chưa nguôi, hạ giọng nói:
"Bây giờ sư phụ bắt đầu nhận lại đệ tử, sau này nếu tìm được ngọn núi nào thích hợp thì đệ tử nguyện ý xây cho người cung vũ không kém cạnh Tây sơn. Người tự sáng tạo ra môn phái mới, phát dương quang đại, đến đó Tây sơn sao có thể so sánh với người... Có điều lần này sư phụ phải để ý không thể để kẻ khác bôi nhọ mình, con thấy mấy ngày trước hình như có người Cao Khảm đến thăm hỏi..."
Mộc Nhiễm Vũ ngó mắt liếc hắn một cái, cười khẽ:
"Ta và Di Lăng vương không quen không biết, hắn ngưỡng mộ tiên đạo của ta đã lâu nên cho người đến thăm hỏi cũng là bình thường. Sao thế, ta nghĩ gì làm gì cũng cần đến báo với ngươi một tiếng sao?"
Vương Toại Chi vội xua tay nói không dám, chuyện của sư phụ trước giờ đều tự người quyết định, sao có thể báo cáo mọi chuyện với hắn?
Mộc Nhiễm Vũ cũng không nhiều lời, phất tay cho lui. Đám đồ đệ bị tỷ tỷ dạy dỗ đến cứng nhắc, xem ra việc mình liên lạc với Cao Khảm phải nên để ý hơn, nàng vẫn cần mấy đồ đệ này giúp đỡ. Hơn nữa Di Lăng vương Cao Khảm cũng là một kẻ không thể thành tài, rõ ràng bản thân đã cho hắn bùa ngự thú, chả biết sao hắn lại để mình bị bọn Nhiễm Nhiễm gài bẫy. Bây giờ ả đã lộ mặt trước ba đại môn phái, Mộc Nhiễm Vũ càng nghĩ càng cảm thấy bực mình.
Những kẻ bên người đều là thứ vô dụng, công lực lại không thể tiến bộ, ngay cả một con ma bệnh như Tiết Nhiễm Nhiễm cũng có thể vượt mặt khiến người ta càng lúc càng gấp gáp. Thế nên Mộc Nhiễm Vũ quyết định tìm đường tắt lược bỏ một số bước, đem công lực bị tổn hại trong hoàng cung lấy trở về.
Ban đầu nàng cũng không nguyện ý cách thức Đồ Cửu Diên vô tình nói ra. Nàng biết linh khí mà mình đoạt được chỗ tỷ tỷ là chính khí, không cùng loại với ma tu, nếu y theo cách của Ngụy Củ có thể lệch khỏi chính đạo. Nhưng giờ nghĩ tới việc Tiết Nhiễm Nhiễm đã có thể đánh nhau cùng Khai Nguyên chân nhân phái Cửu Hoa, lại còn chiếm thế thượng phong thì Mộc Nhiễm Vũ rốt cuộc bất chấp chính tà. Trước đây Ngụy Củ dựa vào cướp đoạt linh căn của người khác để làm công lực mình nhanh chóng tăng lên nên phương pháp của Đồ Cửu Diên hoàn toàn dùng được, nhưng việc này phải lén lút mà làm.
Mộc Nhiễm Vũ sống lại trên cây nên cần dùng những đứa trẻ sinh vào ngày chí âm, vì thế nàng mới sai Vương Toại Chi tìm những đứa trẻ sinh tháng Chạp. Trẻ con có thiên phú khai thông linh khiếu so với người trưởng thành càng nhanh hơn, đợi đám trẻ này có ít tu vi nàng sẽ hút vào người mình, đám trẻ con đó cùng lắm thì suy yếu sinh bệnh, sẽ không ai phát hiện ra. Nhìn mười mấy đứa trẻ bẩn thỉu Vương Toại Chi tìm được, Mộc Nhiễm Vũ thoáng thở ra một hơi, dù sao nàng cũng có linh căn, sao có thể để hoang phí được? Tỷ tỷ, đời này ta sẽ không để ngươi vượt qua!
Chiến sự ở biên quan kết thúc nhanh hơn so với dự đoán. Trước chiến sự có mấy trăm quan binh Cao Khảm bị bắt, trong trận chiến lại đột nhiên xuất hiện thần ảnh nên những lời đồn về ma quỷ cũng nổi lên. Nước Cao Khảm vốn tin quỷ thần, tôn thờ thần linh, sự việc lần này đã ảnh hưởng đến sĩ khí của quân lính. Di Lăng vương thẹn quá hóa giận, từng vài lần chất vấn quốc sư mới Mộc tiên sư vì sao mãi không nghĩ ra cách đối phó với việc này.
Mộc Nhiễm Vũ cũng không đáp lại, nàng dựa vào tên đồ đệ làm tướng quân mà rụt đầu trong trấn Ngũ Mã mãi không ra, những sứ giả được phái đi cũng không thấy trở về. Di Lăng vương nghi ngờ Mộc Thanh Ca động tay với sứ giả, lại sống không thấy người chết không thấy xác nên nhất thời nổi trận lôi đình, nghi ngờ mình lại lần nữa bị Mộc Thanh Ca chơi. Chẳng lẽ nàng ta vẫn còn làm việc cho Đại Tề nên mới gài bẫy cho mình nhảy xuống?
Nhất thời Di Lăng Vương có thù tất báo xem như hoàn toàn hận Mộc tiên sư.
Tuy chiến sự tạm thời kết thúc nhưng chiến tranh kéo dài nhiều ngày khiến tiếng kêu than vang trời dậy đất, những chỗ thi thể còn chưa chôn xuống bâu đầy đám quạ đen. Lúc đại quân Cao Khảm thoái lui, Mộc Nhiễm Vũ và đám đồ đệ đi ngang đạp lên đám cỏ hoang nơi hai quân từng chém giết. Trời đã vào thu, gió hiu quạnh thổi, trên lớp cỏ hoang dần lộ ra những nụ hoa đỏ rực. Nàng híp mắt nhìn những nụ hoa trên đất, cảm thấy hoa này trông rất quen.
Mộc Nhiễm Vũ nhớ tới trước đây khi tỷ tỷ vào âm giới nàng cũng từng trông thấy một đám hoa đỏ đến kỳ dị mọc ở lối vào. Nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn trời, thấy không trung giăng đầy mây đen, hiện ra hàn khí chí âm đang tụ lại. Cho dù chưa từng xem qua Phạn Thiên giáo chí thì Mộc Nhiễm Vũ cũng có thể đoán được hiện tượng lạ này chính là đất trời thay đổi, nhớ tới thầy trò Tây sơn vẫn nghỉ tại nơi này không hề rời đi, có phải bọn họ vẫn đang chờ điều gì đó chăng?
Vừa nghĩ tới thì một bên sườn núi khác đã có người cũng đến đây, chính là Tô Dịch Thủy cùng các đồ đệ. Mộc Nhiễm Vũ liếc mắt nhìn Tần Huyền Tửu thì trong lòng cũng có chút tự tin, cho dù Tô Dịch Thủy biết mình là giả thì thế nào, dựa vào tính tình của hắn hẳn sẽ không muốn tỷ tỷ lại tiếp tục mang thân phận Mộc Thanh Ca. Tên cẩu hoàng đế cũng hoàn toàn không quan tâm tới thân phận mình, so với Tô Dịch Thủy luôn một mực bám theo Tiết Nhiễm Nhiễm thì yêu cầu của Tô Vực chỉ là một Chiến nương nương đứng về phía hắn, thật giả cũng không sao. Còn Ngụy Củ xem bộ dáng có vẻ cũng không nghĩ đến chuyện vạch trần thân phận của Tiết Nhiễm Nhiễm.
Thế nên lúc này Mộc Nhiễm Vũ thật sự rất nhẹ lo, chỉ mỗi việc thực lực giờ còn suy yếu nên không thể cùng Tây sơn cứng đối cứng, hơn nữa thứ hoa này rất kỳ quái, trước cứ để Tây sơn nghiên cứu đi.
Lúc đám người Tô Dịch Thủy tới nơi thì Mộc Nhiễm Vũ đã lạnh lùng trở về, không cần đợi mặt đối mặt đã đi mất. Tiết Nhiễm Nhiễm trông thấy thần tài Vương Toại Chi còn định thân thiện chào hỏi, tiện thể cảm ơn chuyện lần trước, ai ngờ hắn lại chỉ lạnh mắt nhìn nàng rồi cũng rời đi.
Nhiễm Nhiễm không khỏi ngượng ngùng thè lưỡi với Khâu Hỉ Nhi, sau đó không lâu đã bị đám hoa đỏ hấp dẫn. Giết chóc ở biên giới hai nước rốt cuộc đã tích đủ âm khí, trên mảnh đất thấm đẫm máu tươi nở ra loại hoa lạ kì...
Ở nơi giao chiến kịch liệt nhất trên chiến trường máu chảy thành sông nở nhiều hoa nhất, tạo thành một đám rậm rạp. Đây là nơi thảo nguyên tràn ngập ý thu, cỏ xanh cũng dần chuyển vàng, thế nhưng giữa thời tiết này lại sinh ra một loài hoa đỏ không tên, tự nhiên tạo nên một chuyện vô cùng kỳ lạ.
Sau khi hai quân rút lui thì người chăn trâu ngựa cũng chăn thả chúng vào đồng cỏ, nhưng hễ chỗ nào có mọc loại hoa đỏ cong cong như mỏ ưng thì chúng sẽ không chịu tới gần, cho dù dùng roi thúc ép cũng chỉ đứng tại chỗ kêu thảm thiết. Nhiễm Nhiễm nhìn nụ hoa trước mắt, thấy nó có màu đỏ sậm giống như cục máu đông, hình dạng y hệt mỏ ưng lộ ra sát khí dày đặc.
Nàng không khỏi nhớ tới một câu trong Phạn Thiên Giáo chí: "Hoa mỏ ưng, đuổi theo máu mà nở rộ", thứ nở trên vết máu này thật sự chính là ma hoa mỏ ưng đã được ghi chép lại sao? Xem ra sư phụ đoán không sai, thứ hoa hung ác này đích xác mọc trên chiến trường đầy thi thể.
"Sao lại xuất hiện nhiều hoa mỏ ưng như vậy, chẳng lẽ thiên hạ lại sắp sinh ra tà ma?"
Nhiễm Nhiễm nghe tiếng đi qua, thì ra là một ông lão nông ngồi trên lưng ngựa đang nghẹn ngào nói.
"Ông ơi, ông biết hoa này sao?" – Nhiễm Nhiễm tò mò hỏi.
Lúc ông lão chăn dê quay đầu sang thì Khâu Hỉ Nhi đứng bên cạnh nàng sợ tới mức kêu lên một tiếng. Hóa ra là do lão cực kỳ gầy, nếp nhăn che kín khuôn mặt chỉ lộ ra hai hốc mắt khô khốc, tất cả tròng mắt đều không thấy đâu.
Giữa cánh đồng hoang đầy mây đen âm u phủ kín không thấy ánh mặt trời, thình lình lại xuất hiện một ông lão quỷ dị giữa biển hoa, kẻ nhát gan nói không chừng sẽ sợ tới mức ch.ảy nước tiểu tại chỗ. Nhiễm Nhiễm cũng hoảng sợ, có điều nàng lại thắc mắc lão kia không có mắt sao có thể nhìn thấy được hoa mỏ ưng? Ông lão kia ngoại trừ dáng vẻ đáng sợ chút thì không thấy có linh lực, là một người bình thường.
Khâu Hỉ Nhi mở miệng hỏi:
"Ông... ông là người hay quỷ, ông không có mắt sao có thể nhìn thấy hoa?"
Lão nông dân thê lương nói:
"Trước đây ta cũng là tướng sĩ biên quan, từng đi theo Chiến nương nương trong đại chiến Phàn Hào vào sinh ra tử. Khi đó ở khắp sa trường Phàn Hào toàn xác chết mọc đầy thứ hoa này, chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ mãi không quên. Cô nhóc, nghe giọng các ngươi vẫn còn nhỏ, nên cách thứ này xa một chút, chúng không phải thứ tốt lành gì. Ta không có mắt lại vẫn có thể nhìn thấy được, vậy ngươi nói có phải chúng quá tà khí hay không?"
Nói xong lời này lão bèn giục ngựa nghe ngóng âm thanh đàn dê rồi vội muốn trở về. Nhiễm Nhiễm ở phía sau ông ta lại hỏi:
"Xin hỏi, hoa này có thể ăn thịt người ư?"
Lão chăn dê không ngoảnh đầu lại, đáp:
"Không ăn thịt người mà có thể khiến người ăn thịt người, đừng ngắm chúng cũng đừng nghe chúng, nếu không sẽ mất đi hồn phách..."
Khi ông lão nói chuyện thì trên cổ ngựa cũng rung lên tiếng chuông, ông lão mắt mù vội dùng sức thúc giục con ngựa già nhanh chóng đi thật xa đám hoa đỏ. Nhiễm Nhiễm nhìn theo bóng dáng ông lão, quay đầu định nói với sư phụ lại phát hiện sư phụ từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chú vào đám hoa. Nàng vội kéo tay hắn, nhỏ giọng:
"Sư phụ sao thế ạ?"
Tô Dịch Thủy hồi phục tinh thần, hắn miễn cưỡng dằn xuống màu đỏ trong đáy mắt, nói:
"Nhanh đi thôi, bây giờ chúng chỉ mới là nụ hoa, lát nữa khi nở rộ sẽ tỏa ra độc tính, ngửi nhiều sẽ mất nhận thức."
Nghe vậy hai người Cao Thương và Vũ Thần đã bước một chân vào biển hoa cũng vội lùi về sau, ai nấy đều muốn cách ly nó xa một chút. Nơi xa bỗng nhiên thổi đến một cơn gió, lúc thổi qua đám hoa thì những nụ hoa thi nhau nở rộ như ưng há mỏ, từ bên trong hộc ra nhụy hoa đỏ như máu y hệt những cái lưỡi run rẩy trong gió tây, phút chốc toàn bộ biển họa tràn ngập trong cổ mùi hương nồng nặc dần khuếch tán.
Nhiễm Nhiễm là người phản ứng nhanh nhất, nàng móc trong lồ.ng ngực ra một viên đan tĩnh tâm chia thành hai nửa rồi nhét vào mũi sư phụ. Trên người hắn có ma tính của suối linh, nếu lại trúng độc ma hoa thì thật sự sẽ biến thành một cỗ máy giết người.
Tô Dịch Thủy hình như cảm thấy việc này ảnh hưởng đến hình tượng tao nhã của hắn nên hơi nghiêng đầu, rốt cục vẫn không thoát khỏi bàn tay của Nhiễm Nhiễm bị ép nhét vào lỗ mũi. Hắn bất lực nhìn nàng lại nhét vào lỗ mũi chính mình, nói:
"Nín thở là được rồi, dùng cái này làm gì?"
Dựa vào tu vi của sư phụ thì nín thở dưới nước ba ngày ba đêm vẫn không thành vấn đề, chỉ cần không ngửi trúng sẽ không sao, nhưng nàng không yên tâm, bịt mũi lại mới thấy an toàn hơn một chút. Tuy Nhiễm Nhiễm chưa đạt được tới cảnh giới của sư phụ nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhịn thở được một nén nhang, chỉ là để chắc ăn hơn nàng vẫn nhét hai viên đan vào lỗ mũi.
Còn sót lại đại sư huynh và Hỉ Nhi đứng ở biển hoa lại không phòng bị, đến khi Nhiễm Nhiễm muốn bịt mũi họ lại thì toàn bộ phấn hoa đã bị họ hít vào trong mũi rồi, trong thoáng chốc cả người họ đều được bao phủ bởi một quầng sáng đỏ. Tiếp đó, đột nhiên mặt mày Khâu Hỉ Nhi giống như dùng mực nước vẽ qua, ngũ quan trở nên mười phần xinh đẹp kiều diễm, dáng người cũng quyến rũ phổng phao. Nhiễm Nhiễm nhìn đến ngây người, đây không phải là trực tiếp thay thành người khác hay sao?
Nghe Nhiễm Nhiễm nói Khâu Hỉ Nhi tức khắc lấy ra gương đồng mang theo trong túi ra xem, lúc thấy rõ mặt mày thì có hơi không thể tin được, vội chạy đến vũng nước soi bóng mình xuống xem. Khâu Hỉ Nhi như muốn nằm sấp trên vũng nước mà run rẩy v.uốt ve gương mặt chính mình, thốt lên:
"Sao ta lại trở nên xinh đẹp như vậy? Biến thành tuyệt thế mỹ nhân rồi!"
Thế nhưng lúc cách xa biển hoa một chút thì đường nét trên mặt lại dần trở nên bình thường, Khâu Hỉ Nhi thử thăm dò lại đi vào biển hoa, sống mũi lại bắt đầu cao thẳng.
Về phía Cao Thương sau khi hít một ngụm phấn hoa rồi tỏa ra ánh sáng đỏ thì chỉ cảm thấy đan điền nóng lên, linh khí bỗng có hơi không thể khống chế. Hắn hoảng sợ kêu lên một tiếng, phất tay liền tạo ra một quả cầu sức mạnh đánh về cây đại thụ đằng xa, chỉ nghe một tiếng đổ ầm ầm, công lực quả nhiên không thể khinh thường được.
Cao Thương cũng mừng như điên mà cười lớn:
"Ta rất mạnh đấy mọi người thấy chưa? Ta lại trở nên lợi hại như vậy!"
Cũng giống Khâu Hỉ Nhi, sau khi hắn mừng rỡ chạy ra khỏi biển hoa thì chân khí trong đan điền bỗng chốc biến mất, cũng không còn phá núi chém đá được nữa. Vì thế hắn cũng không thể cưỡng lại mà bước tới gần biển hoa, há to mồm hít hương hoa trước mặt.
Nhiễm Nhiễm kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, vội vàng hỏi:
"Sư phụ, họ xảy ra chuyện gì thế?"
Tô Dịch Thủy nhíu mày:
"Phấn hoa này có thể kí.ch thích được tiềm năng con người, biến khát vọng lớn nhất của người ta thành sự thật..."
Nhiễm Nhiễm trợn tròn mắt bởi nàng nhận ra dáng vẻ của tam sư tỷ hơi giống Mộc tiên sư, có thể trở thành mỹ nhân khiến hoa thơm cỏ lạ đều không bằng chính là nguyện vọng lớn nhất của tam sư tỷ. Có điều nếu như hoa này có công dụng thật sự thì chẳng phải ai nấy đều sẽ tranh cướp hay sao, cớ gì ban nãy ông lão chăn dê lại cảnh cáo rằng không thể đến gần?
Đúng lúc này Tô Dịch Thủy nói:
"Nhanh đưa chúng ra, nếu không hít quá nhiều phấn hoa sẽ sinh nghiện, trở thành nô lệ cho ma hoa."
Lỗ mũi của Vũ Thần và Vũ Đồng cũng lấp kín thuốc viên, lại dùng khăn bịt chặt miệng rồi nín thở phi thân vào biển hoa kéo Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi ra ngoài. Dung mạo Khâu Hỉ Nhi lại trở về bình thường, thần công của Cao Thương cũng nhanh chóng biến mất. Lúc này cả hai đều có vẻ không cam lòng, tuy nghe sư phụ giải thích về tà tính tàn nhẫn của phấn hoa nhưng lúc bị Nhiễm Nhiễm túm đi cũng mỗi bước lưu luyến nhìn về hướng chúng.
Tô Dịch Thủy phất tay tạo một kết giới bao lấy biển hoa, miễn cho mùi hương của chúng bay ra ngoài. Ma hoa này là biểu hiện cho lối vào âm giới, nhưng phóng mắt nhìn lại thì ngoài vô số hoa đỏ quỷ dị cũng không có gì khác lạ, càng không có chỗ nào giống như lối vào.
Lúc cả thảy về thành kể lại cho Tăng Dịch nghe về loài hoa quỷ quái đó thì hắn cũng lo lắng nói:
"Nếu chúng có ma tính vậy thì phải hủy đi hết mới được."
Tô Dịch Thủy lắc đầu nói:
"Cho dù dùng lửa đốt trụi thì hôm khác chúng cũng sẽ nở ra như cũ, nở hết bảy ngày nó mới tự tàn."
Nhiễm Nhiễm chớp mắt:
"Vậy nếu nói theo cách khác thì trong vòng bảy ngày phải tìm được lối vào âm giới, nếu không lần sau không biết phải khi nào nó mới lại xuất hiện ạ?"
Tô Dịch Thủy móc ra chìa khóa âm giới, thấp giọng đáp:
"Vạn vật vừa đối lập vừa bổ khuyết cho nhau, buổi trưa dương khí thịnh nhất cũng là lúc âm khí bắt đầu nảy sinh, hôm nay hoa nở vào buổi trưa, trưa mai chúng ta lại đến."
Nhiễm Nhiễm gật đầu rồi quay người muốn gọi sư tỷ đi nấu cơm, lúc nhìn về phía Khâu Hỉ Nhi mới phát hiện nàng đang đứng trơ ra nhìn gương đồng, không biết đang suy nghĩ gì nữa. Nhiễm Nhiễm gọi liên tiếp mấy tiếng Khâu Hỉ Nhi mới phục hồi tinh thần, lại chỉ vào mắt mình hỏi:
"Nhiễm Nhiễm, muội xem mắt tỷ có phải là lớn hơn trước nhiều hay không?"
Nhiễm Nhiễm nhìn kỹ, nói:
"Không có, vẫn như trước mà."
Khâu Hỉ Nhi có chút nóng nảy:
"Muội nhìn chưa kỹ hả, rõ ràng là lớn hơn một chút rồi!"
Nhiễm Nhiễm thấy không lay chuyển được nàng, đành phải nói:
"Phải phải, lớn hơn nhiều rồi, chúng ta đi nấu cơm thôi!"
Khâu Hỉ Nhi rốt cuộc lộ ra vẻ vui mừng, đợi vào bếp nàng lại nói:
"Hôm nay chỉ ngửi chút xíu phấn hoa là mắt đã lớn hơn chút, muội nói xem nếu mai tỷ hít nhiều hơn thì có phải đẹp hơn thế nữa không?"
Nhiễm Nhiễm cảnh giác ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm mặt nói:
"Tỷ không nghe sư phụ nói sao, hoa kia là tà vật, tỷ ngửi một chút dung mạo đã thay đổi, vậy mà tỷ không sợ sao?"
Khâu Hỉ Nhi hơi thất vọng, bĩu môi bẻ gảy một que củi, lẩm bẩm:
"Người có gương mặt đẹp như muội đương nhiên không hiểu, muội không thể nào biết ta ước ao càng ngày càng đẹp ra như muội cỡ nào."
Hiện giờ Nhiễm Nhiễm đã không còn bộ dáng ốm yếu như dạo mới lên Tây sơn nữa, vẻ đẹp của thiếu nữ mười tám tuổi hoàn toàn phô bày ra hết, khiến người ta nhìn vào đố kỵ không thôi. Khâu Hỉ Nhi tự biết dung mạo cha sinh mẹ đẻ nên cũng không hi vọng, không nghĩ tới hôm nay chỉ ngửi chút ít phấn hoa đã giống như thoát thai hoán xác, lập tức xinh đẹp hơn rất nhiều.
Cao Thương cũng mang bộ dạng mất hồn mất vía, lúc mọi người ăn cơm hắn lại đi tập tạ trong sân, cũng lẩm bẩm ảo tưởng sức lực của mình lớn hơn trước đây không ít. Nhị sư huynh Bạch Bách Sơn vì theo Tăng sư thúc làm binh khí nên không theo ra biển hoa, giờ nhìn hai người này bộ dạng khùng khùng điên điên như thế thì trong lòng không khỏi may mắn vì mình không đi theo. Trước đây hắn dính phải tà đạo nhìn một thằng đàn ông râu ria rậm rạp thành mỹ nữ Nhu nhi nên rất hiểu mùi vị mê hồn này, nếu hắn lại rơi vào ma đạo thì con đường trở về Tây sơn cũng coi như xong.
Màn đêm yên tĩnh đổ xuống, Tô Dịch Thủy theo thường lệ lại muốn đeo xiềng xích vào núi áp chế ma tính. Lần đó Nhiễm Nhiễm cùng hắn trong núi một đêm, hôm sau quần áo đều bị sương đêm thấm ướt nên Tô Dịch Thủy đã lệnh cho nàng không được đi nữa. Nói cách khác việc nàng ở dưới chân núi dễ làm hắn hỗn loạn tinh thần, vậy nên tuy nàng không ngủ được nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại.
Đêm xuống không thể ngủ yên, Nhiễm Nhiễm nằm trằn trọc trên giường, cuối cùng dứt khoát mặc áo chuẩn bị ngồi thiền luyện khí. Hai ngày nay nàng đã có thể vững vàng ngự kiếm, nhưng khoảng cách giữa năm thanh kiếm vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Lúc đang nhập thần niệm quyết chuyển động linh khí trong đan điền bỗng nghe động tĩnh ở sát vách, lúc tĩnh tọa thính lực của nàng rất tinh, chỉ chốc lát đã nghe ra động tĩnh là từ phòng Khâu Hỉ Nhi truyền đến.
Ban đầu nàng cũng không để ý, chỉ cho rằng tam sư tỷ đi tiểu đêm, thế nhưng trong chốc lát đã nghe truyền đến thanh âm khác. Nhiễm Nhiễm chau mày lập tức mở mắt, lúc nàng ra cửa đã trông thấy đại sư huynh cũng đang trèo tường, Nhiễm Nhiễm gọi giật lại hắn cũng không nghe.
Nhiễm Nhiễm biết chuyện không ổn bèn phi người qua tường đuổi theo. Trong số các đệ tử Tây sơn thuật khinh thân của Nhiễm Nhiễm là tốt nhất, theo lý thuyết thì sớm đã có thể đuổi kịp. Thế nhưng không biết sao hôm nay đôi bàn chân của bọn họ giống như có thần giúp, mặc Nhiễm Nhiễm có đuổi theo thế nào cũng đuổi không kịp.Dưới ánh trăng mê ly, thân thể bọn họ giống như phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, cực kỳ ghê người.
Khâu Hỉ Nhi bị thứ thần thông này thu hút, liên tục hỏi mình có thể tu luyện không, Tăng Dịch cười khổ:
"Đã là thiên phú sao có thể luyện ra? Còn có Vương Toại Chi này tìm nhiều cô nhi sinh tháng Chạp như vậy là muốn làm gì?"
Vũ Đồng vừa gắp đồ ăn cho con trai vừa đáp:
"Còn làm gì nữa, bệnh cũ tái phát muốn tìm thứ đẹp đẽ tươi mới thôi..."
Nói tới đây Vũ Đồng vội ngậm miệng sợ chạm vào vết sẹo cũ của chủ nhân, bởi vì trước đây chủ nhân nàng cũng vì dáng vẻ xinh đẹp mới lọt được vào mắt ả. Có điều giờ Mộc tiên sư và chủ nhân đã không còn liên hệ, ả ta có tên đồ đệ in tiền, thích nuôi bao nhiêu đồ nhi cũng là việc của chính ả, chỉ cần nàng không động chạm tới chủ nhân là được.
Lúc Vương Toại Chi đem đám cô nhi trở về gặp sư phụ thì mấy tên tùy tùng nhiều chuyện bên cạnh đã đem việc gặp gỡ Tiết Nhiễm Nhiễm nói ra. Mộc Nhiễm Vũ điều tức xong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Vương Toại Chi hỏi:
"Ngươi cảm thấy con bé kia thế nào?"
Vương Toại Chi không rõ ý sư phụ, nói thật:
"Là một cô gái hiền lành..."
Ánh mắt Mộc Nhiễm Vũ bỗng sắc như đao, không cảm xúc hỏi:
"Chỉ bởi vì ả ta quan tâm đến bà cụ đó? Trước đây lúc ở núi Thiên Mạch ả ngậm máu phun người bôi nhọ ta, giờ qua miệng ngươi đã trở thành cô gái hiền lành?"
Bị ân sư nhắc nhở Vương Toại Chi bỗng nhiên cảnh giác, vội chắp tay nói:
"Sư phụ yên tâm, con tất sẽ nhớ kỹ, không bị biểu hiện giả dối của nàng ta lừa gạt. Nhưng bây giờ quan hệ của Thập Tứ và Tô Dịch Thủy hình như rất tốt, thầy trò Tây sơn giờ đều ngụ trong trạm ngựa của hắn."
Mộc Nhiễm Vũ nhớ đến bàn tay trụi lủi của Tăng Dịch thì cũng không để ý lắm. Chỉ là một tên phế nhân, muốn trà trộn với đám Tô Dịch Thủy thì cứ tùy, những đồ đệ khác có năng lực của tỷ tỷ đều ở bên người mình nên cũng không thiếu một tên tàn phế đó.
Vương Toại Chi nhìn sư phụ có vẻ chưa nguôi, hạ giọng nói:
"Bây giờ sư phụ bắt đầu nhận lại đệ tử, sau này nếu tìm được ngọn núi nào thích hợp thì đệ tử nguyện ý xây cho người cung vũ không kém cạnh Tây sơn. Người tự sáng tạo ra môn phái mới, phát dương quang đại, đến đó Tây sơn sao có thể so sánh với người... Có điều lần này sư phụ phải để ý không thể để kẻ khác bôi nhọ mình, con thấy mấy ngày trước hình như có người Cao Khảm đến thăm hỏi..."
Mộc Nhiễm Vũ ngó mắt liếc hắn một cái, cười khẽ:
"Ta và Di Lăng vương không quen không biết, hắn ngưỡng mộ tiên đạo của ta đã lâu nên cho người đến thăm hỏi cũng là bình thường. Sao thế, ta nghĩ gì làm gì cũng cần đến báo với ngươi một tiếng sao?"
Vương Toại Chi vội xua tay nói không dám, chuyện của sư phụ trước giờ đều tự người quyết định, sao có thể báo cáo mọi chuyện với hắn?
Mộc Nhiễm Vũ cũng không nhiều lời, phất tay cho lui. Đám đồ đệ bị tỷ tỷ dạy dỗ đến cứng nhắc, xem ra việc mình liên lạc với Cao Khảm phải nên để ý hơn, nàng vẫn cần mấy đồ đệ này giúp đỡ. Hơn nữa Di Lăng vương Cao Khảm cũng là một kẻ không thể thành tài, rõ ràng bản thân đã cho hắn bùa ngự thú, chả biết sao hắn lại để mình bị bọn Nhiễm Nhiễm gài bẫy. Bây giờ ả đã lộ mặt trước ba đại môn phái, Mộc Nhiễm Vũ càng nghĩ càng cảm thấy bực mình.
Những kẻ bên người đều là thứ vô dụng, công lực lại không thể tiến bộ, ngay cả một con ma bệnh như Tiết Nhiễm Nhiễm cũng có thể vượt mặt khiến người ta càng lúc càng gấp gáp. Thế nên Mộc Nhiễm Vũ quyết định tìm đường tắt lược bỏ một số bước, đem công lực bị tổn hại trong hoàng cung lấy trở về.
Ban đầu nàng cũng không nguyện ý cách thức Đồ Cửu Diên vô tình nói ra. Nàng biết linh khí mà mình đoạt được chỗ tỷ tỷ là chính khí, không cùng loại với ma tu, nếu y theo cách của Ngụy Củ có thể lệch khỏi chính đạo. Nhưng giờ nghĩ tới việc Tiết Nhiễm Nhiễm đã có thể đánh nhau cùng Khai Nguyên chân nhân phái Cửu Hoa, lại còn chiếm thế thượng phong thì Mộc Nhiễm Vũ rốt cuộc bất chấp chính tà. Trước đây Ngụy Củ dựa vào cướp đoạt linh căn của người khác để làm công lực mình nhanh chóng tăng lên nên phương pháp của Đồ Cửu Diên hoàn toàn dùng được, nhưng việc này phải lén lút mà làm.
Mộc Nhiễm Vũ sống lại trên cây nên cần dùng những đứa trẻ sinh vào ngày chí âm, vì thế nàng mới sai Vương Toại Chi tìm những đứa trẻ sinh tháng Chạp. Trẻ con có thiên phú khai thông linh khiếu so với người trưởng thành càng nhanh hơn, đợi đám trẻ này có ít tu vi nàng sẽ hút vào người mình, đám trẻ con đó cùng lắm thì suy yếu sinh bệnh, sẽ không ai phát hiện ra. Nhìn mười mấy đứa trẻ bẩn thỉu Vương Toại Chi tìm được, Mộc Nhiễm Vũ thoáng thở ra một hơi, dù sao nàng cũng có linh căn, sao có thể để hoang phí được? Tỷ tỷ, đời này ta sẽ không để ngươi vượt qua!
Chiến sự ở biên quan kết thúc nhanh hơn so với dự đoán. Trước chiến sự có mấy trăm quan binh Cao Khảm bị bắt, trong trận chiến lại đột nhiên xuất hiện thần ảnh nên những lời đồn về ma quỷ cũng nổi lên. Nước Cao Khảm vốn tin quỷ thần, tôn thờ thần linh, sự việc lần này đã ảnh hưởng đến sĩ khí của quân lính. Di Lăng vương thẹn quá hóa giận, từng vài lần chất vấn quốc sư mới Mộc tiên sư vì sao mãi không nghĩ ra cách đối phó với việc này.
Mộc Nhiễm Vũ cũng không đáp lại, nàng dựa vào tên đồ đệ làm tướng quân mà rụt đầu trong trấn Ngũ Mã mãi không ra, những sứ giả được phái đi cũng không thấy trở về. Di Lăng vương nghi ngờ Mộc Thanh Ca động tay với sứ giả, lại sống không thấy người chết không thấy xác nên nhất thời nổi trận lôi đình, nghi ngờ mình lại lần nữa bị Mộc Thanh Ca chơi. Chẳng lẽ nàng ta vẫn còn làm việc cho Đại Tề nên mới gài bẫy cho mình nhảy xuống?
Nhất thời Di Lăng Vương có thù tất báo xem như hoàn toàn hận Mộc tiên sư.
Tuy chiến sự tạm thời kết thúc nhưng chiến tranh kéo dài nhiều ngày khiến tiếng kêu than vang trời dậy đất, những chỗ thi thể còn chưa chôn xuống bâu đầy đám quạ đen. Lúc đại quân Cao Khảm thoái lui, Mộc Nhiễm Vũ và đám đồ đệ đi ngang đạp lên đám cỏ hoang nơi hai quân từng chém giết. Trời đã vào thu, gió hiu quạnh thổi, trên lớp cỏ hoang dần lộ ra những nụ hoa đỏ rực. Nàng híp mắt nhìn những nụ hoa trên đất, cảm thấy hoa này trông rất quen.
Mộc Nhiễm Vũ nhớ tới trước đây khi tỷ tỷ vào âm giới nàng cũng từng trông thấy một đám hoa đỏ đến kỳ dị mọc ở lối vào. Nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn trời, thấy không trung giăng đầy mây đen, hiện ra hàn khí chí âm đang tụ lại. Cho dù chưa từng xem qua Phạn Thiên giáo chí thì Mộc Nhiễm Vũ cũng có thể đoán được hiện tượng lạ này chính là đất trời thay đổi, nhớ tới thầy trò Tây sơn vẫn nghỉ tại nơi này không hề rời đi, có phải bọn họ vẫn đang chờ điều gì đó chăng?
Vừa nghĩ tới thì một bên sườn núi khác đã có người cũng đến đây, chính là Tô Dịch Thủy cùng các đồ đệ. Mộc Nhiễm Vũ liếc mắt nhìn Tần Huyền Tửu thì trong lòng cũng có chút tự tin, cho dù Tô Dịch Thủy biết mình là giả thì thế nào, dựa vào tính tình của hắn hẳn sẽ không muốn tỷ tỷ lại tiếp tục mang thân phận Mộc Thanh Ca. Tên cẩu hoàng đế cũng hoàn toàn không quan tâm tới thân phận mình, so với Tô Dịch Thủy luôn một mực bám theo Tiết Nhiễm Nhiễm thì yêu cầu của Tô Vực chỉ là một Chiến nương nương đứng về phía hắn, thật giả cũng không sao. Còn Ngụy Củ xem bộ dáng có vẻ cũng không nghĩ đến chuyện vạch trần thân phận của Tiết Nhiễm Nhiễm.
Thế nên lúc này Mộc Nhiễm Vũ thật sự rất nhẹ lo, chỉ mỗi việc thực lực giờ còn suy yếu nên không thể cùng Tây sơn cứng đối cứng, hơn nữa thứ hoa này rất kỳ quái, trước cứ để Tây sơn nghiên cứu đi.
Lúc đám người Tô Dịch Thủy tới nơi thì Mộc Nhiễm Vũ đã lạnh lùng trở về, không cần đợi mặt đối mặt đã đi mất. Tiết Nhiễm Nhiễm trông thấy thần tài Vương Toại Chi còn định thân thiện chào hỏi, tiện thể cảm ơn chuyện lần trước, ai ngờ hắn lại chỉ lạnh mắt nhìn nàng rồi cũng rời đi.
Nhiễm Nhiễm không khỏi ngượng ngùng thè lưỡi với Khâu Hỉ Nhi, sau đó không lâu đã bị đám hoa đỏ hấp dẫn. Giết chóc ở biên giới hai nước rốt cuộc đã tích đủ âm khí, trên mảnh đất thấm đẫm máu tươi nở ra loại hoa lạ kì...
Ở nơi giao chiến kịch liệt nhất trên chiến trường máu chảy thành sông nở nhiều hoa nhất, tạo thành một đám rậm rạp. Đây là nơi thảo nguyên tràn ngập ý thu, cỏ xanh cũng dần chuyển vàng, thế nhưng giữa thời tiết này lại sinh ra một loài hoa đỏ không tên, tự nhiên tạo nên một chuyện vô cùng kỳ lạ.
Sau khi hai quân rút lui thì người chăn trâu ngựa cũng chăn thả chúng vào đồng cỏ, nhưng hễ chỗ nào có mọc loại hoa đỏ cong cong như mỏ ưng thì chúng sẽ không chịu tới gần, cho dù dùng roi thúc ép cũng chỉ đứng tại chỗ kêu thảm thiết. Nhiễm Nhiễm nhìn nụ hoa trước mắt, thấy nó có màu đỏ sậm giống như cục máu đông, hình dạng y hệt mỏ ưng lộ ra sát khí dày đặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng không khỏi nhớ tới một câu trong Phạn Thiên Giáo chí: "Hoa mỏ ưng, đuổi theo máu mà nở rộ", thứ nở trên vết máu này thật sự chính là ma hoa mỏ ưng đã được ghi chép lại sao? Xem ra sư phụ đoán không sai, thứ hoa hung ác này đích xác mọc trên chiến trường đầy thi thể.
"Sao lại xuất hiện nhiều hoa mỏ ưng như vậy, chẳng lẽ thiên hạ lại sắp sinh ra tà ma?"
Nhiễm Nhiễm nghe tiếng đi qua, thì ra là một ông lão nông ngồi trên lưng ngựa đang nghẹn ngào nói.
"Ông ơi, ông biết hoa này sao?" – Nhiễm Nhiễm tò mò hỏi.
Lúc ông lão chăn dê quay đầu sang thì Khâu Hỉ Nhi đứng bên cạnh nàng sợ tới mức kêu lên một tiếng. Hóa ra là do lão cực kỳ gầy, nếp nhăn che kín khuôn mặt chỉ lộ ra hai hốc mắt khô khốc, tất cả tròng mắt đều không thấy đâu.
Giữa cánh đồng hoang đầy mây đen âm u phủ kín không thấy ánh mặt trời, thình lình lại xuất hiện một ông lão quỷ dị giữa biển hoa, kẻ nhát gan nói không chừng sẽ sợ tới mức ch.ảy nước tiểu tại chỗ. Nhiễm Nhiễm cũng hoảng sợ, có điều nàng lại thắc mắc lão kia không có mắt sao có thể nhìn thấy được hoa mỏ ưng? Ông lão kia ngoại trừ dáng vẻ đáng sợ chút thì không thấy có linh lực, là một người bình thường.
Khâu Hỉ Nhi mở miệng hỏi:
"Ông... ông là người hay quỷ, ông không có mắt sao có thể nhìn thấy hoa?"
Lão nông dân thê lương nói:
"Trước đây ta cũng là tướng sĩ biên quan, từng đi theo Chiến nương nương trong đại chiến Phàn Hào vào sinh ra tử. Khi đó ở khắp sa trường Phàn Hào toàn xác chết mọc đầy thứ hoa này, chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ mãi không quên. Cô nhóc, nghe giọng các ngươi vẫn còn nhỏ, nên cách thứ này xa một chút, chúng không phải thứ tốt lành gì. Ta không có mắt lại vẫn có thể nhìn thấy được, vậy ngươi nói có phải chúng quá tà khí hay không?"
Nói xong lời này lão bèn giục ngựa nghe ngóng âm thanh đàn dê rồi vội muốn trở về. Nhiễm Nhiễm ở phía sau ông ta lại hỏi:
"Xin hỏi, hoa này có thể ăn thịt người ư?"
Lão chăn dê không ngoảnh đầu lại, đáp:
"Không ăn thịt người mà có thể khiến người ăn thịt người, đừng ngắm chúng cũng đừng nghe chúng, nếu không sẽ mất đi hồn phách..."
Khi ông lão nói chuyện thì trên cổ ngựa cũng rung lên tiếng chuông, ông lão mắt mù vội dùng sức thúc giục con ngựa già nhanh chóng đi thật xa đám hoa đỏ. Nhiễm Nhiễm nhìn theo bóng dáng ông lão, quay đầu định nói với sư phụ lại phát hiện sư phụ từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chú vào đám hoa. Nàng vội kéo tay hắn, nhỏ giọng:
"Sư phụ sao thế ạ?"
Tô Dịch Thủy hồi phục tinh thần, hắn miễn cưỡng dằn xuống màu đỏ trong đáy mắt, nói:
"Nhanh đi thôi, bây giờ chúng chỉ mới là nụ hoa, lát nữa khi nở rộ sẽ tỏa ra độc tính, ngửi nhiều sẽ mất nhận thức."
Nghe vậy hai người Cao Thương và Vũ Thần đã bước một chân vào biển hoa cũng vội lùi về sau, ai nấy đều muốn cách ly nó xa một chút. Nơi xa bỗng nhiên thổi đến một cơn gió, lúc thổi qua đám hoa thì những nụ hoa thi nhau nở rộ như ưng há mỏ, từ bên trong hộc ra nhụy hoa đỏ như máu y hệt những cái lưỡi run rẩy trong gió tây, phút chốc toàn bộ biển họa tràn ngập trong cổ mùi hương nồng nặc dần khuếch tán.
Nhiễm Nhiễm là người phản ứng nhanh nhất, nàng móc trong lồ.ng ngực ra một viên đan tĩnh tâm chia thành hai nửa rồi nhét vào mũi sư phụ. Trên người hắn có ma tính của suối linh, nếu lại trúng độc ma hoa thì thật sự sẽ biến thành một cỗ máy giết người.
Tô Dịch Thủy hình như cảm thấy việc này ảnh hưởng đến hình tượng tao nhã của hắn nên hơi nghiêng đầu, rốt cục vẫn không thoát khỏi bàn tay của Nhiễm Nhiễm bị ép nhét vào lỗ mũi. Hắn bất lực nhìn nàng lại nhét vào lỗ mũi chính mình, nói:
"Nín thở là được rồi, dùng cái này làm gì?"
Dựa vào tu vi của sư phụ thì nín thở dưới nước ba ngày ba đêm vẫn không thành vấn đề, chỉ cần không ngửi trúng sẽ không sao, nhưng nàng không yên tâm, bịt mũi lại mới thấy an toàn hơn một chút. Tuy Nhiễm Nhiễm chưa đạt được tới cảnh giới của sư phụ nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhịn thở được một nén nhang, chỉ là để chắc ăn hơn nàng vẫn nhét hai viên đan vào lỗ mũi.
Còn sót lại đại sư huynh và Hỉ Nhi đứng ở biển hoa lại không phòng bị, đến khi Nhiễm Nhiễm muốn bịt mũi họ lại thì toàn bộ phấn hoa đã bị họ hít vào trong mũi rồi, trong thoáng chốc cả người họ đều được bao phủ bởi một quầng sáng đỏ. Tiếp đó, đột nhiên mặt mày Khâu Hỉ Nhi giống như dùng mực nước vẽ qua, ngũ quan trở nên mười phần xinh đẹp kiều diễm, dáng người cũng quyến rũ phổng phao. Nhiễm Nhiễm nhìn đến ngây người, đây không phải là trực tiếp thay thành người khác hay sao?
Nghe Nhiễm Nhiễm nói Khâu Hỉ Nhi tức khắc lấy ra gương đồng mang theo trong túi ra xem, lúc thấy rõ mặt mày thì có hơi không thể tin được, vội chạy đến vũng nước soi bóng mình xuống xem. Khâu Hỉ Nhi như muốn nằm sấp trên vũng nước mà run rẩy v.uốt ve gương mặt chính mình, thốt lên:
"Sao ta lại trở nên xinh đẹp như vậy? Biến thành tuyệt thế mỹ nhân rồi!"
Thế nhưng lúc cách xa biển hoa một chút thì đường nét trên mặt lại dần trở nên bình thường, Khâu Hỉ Nhi thử thăm dò lại đi vào biển hoa, sống mũi lại bắt đầu cao thẳng.
Về phía Cao Thương sau khi hít một ngụm phấn hoa rồi tỏa ra ánh sáng đỏ thì chỉ cảm thấy đan điền nóng lên, linh khí bỗng có hơi không thể khống chế. Hắn hoảng sợ kêu lên một tiếng, phất tay liền tạo ra một quả cầu sức mạnh đánh về cây đại thụ đằng xa, chỉ nghe một tiếng đổ ầm ầm, công lực quả nhiên không thể khinh thường được.
Cao Thương cũng mừng như điên mà cười lớn:
"Ta rất mạnh đấy mọi người thấy chưa? Ta lại trở nên lợi hại như vậy!"
Cũng giống Khâu Hỉ Nhi, sau khi hắn mừng rỡ chạy ra khỏi biển hoa thì chân khí trong đan điền bỗng chốc biến mất, cũng không còn phá núi chém đá được nữa. Vì thế hắn cũng không thể cưỡng lại mà bước tới gần biển hoa, há to mồm hít hương hoa trước mặt.
Nhiễm Nhiễm kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, vội vàng hỏi:
"Sư phụ, họ xảy ra chuyện gì thế?"
Tô Dịch Thủy nhíu mày:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phấn hoa này có thể kí.ch thích được tiềm năng con người, biến khát vọng lớn nhất của người ta thành sự thật..."
Nhiễm Nhiễm trợn tròn mắt bởi nàng nhận ra dáng vẻ của tam sư tỷ hơi giống Mộc tiên sư, có thể trở thành mỹ nhân khiến hoa thơm cỏ lạ đều không bằng chính là nguyện vọng lớn nhất của tam sư tỷ. Có điều nếu như hoa này có công dụng thật sự thì chẳng phải ai nấy đều sẽ tranh cướp hay sao, cớ gì ban nãy ông lão chăn dê lại cảnh cáo rằng không thể đến gần?
Đúng lúc này Tô Dịch Thủy nói:
"Nhanh đưa chúng ra, nếu không hít quá nhiều phấn hoa sẽ sinh nghiện, trở thành nô lệ cho ma hoa."
Lỗ mũi của Vũ Thần và Vũ Đồng cũng lấp kín thuốc viên, lại dùng khăn bịt chặt miệng rồi nín thở phi thân vào biển hoa kéo Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi ra ngoài. Dung mạo Khâu Hỉ Nhi lại trở về bình thường, thần công của Cao Thương cũng nhanh chóng biến mất. Lúc này cả hai đều có vẻ không cam lòng, tuy nghe sư phụ giải thích về tà tính tàn nhẫn của phấn hoa nhưng lúc bị Nhiễm Nhiễm túm đi cũng mỗi bước lưu luyến nhìn về hướng chúng.
Tô Dịch Thủy phất tay tạo một kết giới bao lấy biển hoa, miễn cho mùi hương của chúng bay ra ngoài. Ma hoa này là biểu hiện cho lối vào âm giới, nhưng phóng mắt nhìn lại thì ngoài vô số hoa đỏ quỷ dị cũng không có gì khác lạ, càng không có chỗ nào giống như lối vào.
Lúc cả thảy về thành kể lại cho Tăng Dịch nghe về loài hoa quỷ quái đó thì hắn cũng lo lắng nói:
"Nếu chúng có ma tính vậy thì phải hủy đi hết mới được."
Tô Dịch Thủy lắc đầu nói:
"Cho dù dùng lửa đốt trụi thì hôm khác chúng cũng sẽ nở ra như cũ, nở hết bảy ngày nó mới tự tàn."
Nhiễm Nhiễm chớp mắt:
"Vậy nếu nói theo cách khác thì trong vòng bảy ngày phải tìm được lối vào âm giới, nếu không lần sau không biết phải khi nào nó mới lại xuất hiện ạ?"
Tô Dịch Thủy móc ra chìa khóa âm giới, thấp giọng đáp:
"Vạn vật vừa đối lập vừa bổ khuyết cho nhau, buổi trưa dương khí thịnh nhất cũng là lúc âm khí bắt đầu nảy sinh, hôm nay hoa nở vào buổi trưa, trưa mai chúng ta lại đến."
Nhiễm Nhiễm gật đầu rồi quay người muốn gọi sư tỷ đi nấu cơm, lúc nhìn về phía Khâu Hỉ Nhi mới phát hiện nàng đang đứng trơ ra nhìn gương đồng, không biết đang suy nghĩ gì nữa. Nhiễm Nhiễm gọi liên tiếp mấy tiếng Khâu Hỉ Nhi mới phục hồi tinh thần, lại chỉ vào mắt mình hỏi:
"Nhiễm Nhiễm, muội xem mắt tỷ có phải là lớn hơn trước nhiều hay không?"
Nhiễm Nhiễm nhìn kỹ, nói:
"Không có, vẫn như trước mà."
Khâu Hỉ Nhi có chút nóng nảy:
"Muội nhìn chưa kỹ hả, rõ ràng là lớn hơn một chút rồi!"
Nhiễm Nhiễm thấy không lay chuyển được nàng, đành phải nói:
"Phải phải, lớn hơn nhiều rồi, chúng ta đi nấu cơm thôi!"
Khâu Hỉ Nhi rốt cuộc lộ ra vẻ vui mừng, đợi vào bếp nàng lại nói:
"Hôm nay chỉ ngửi chút xíu phấn hoa là mắt đã lớn hơn chút, muội nói xem nếu mai tỷ hít nhiều hơn thì có phải đẹp hơn thế nữa không?"
Nhiễm Nhiễm cảnh giác ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm mặt nói:
"Tỷ không nghe sư phụ nói sao, hoa kia là tà vật, tỷ ngửi một chút dung mạo đã thay đổi, vậy mà tỷ không sợ sao?"
Khâu Hỉ Nhi hơi thất vọng, bĩu môi bẻ gảy một que củi, lẩm bẩm:
"Người có gương mặt đẹp như muội đương nhiên không hiểu, muội không thể nào biết ta ước ao càng ngày càng đẹp ra như muội cỡ nào."
Hiện giờ Nhiễm Nhiễm đã không còn bộ dáng ốm yếu như dạo mới lên Tây sơn nữa, vẻ đẹp của thiếu nữ mười tám tuổi hoàn toàn phô bày ra hết, khiến người ta nhìn vào đố kỵ không thôi. Khâu Hỉ Nhi tự biết dung mạo cha sinh mẹ đẻ nên cũng không hi vọng, không nghĩ tới hôm nay chỉ ngửi chút ít phấn hoa đã giống như thoát thai hoán xác, lập tức xinh đẹp hơn rất nhiều.
Cao Thương cũng mang bộ dạng mất hồn mất vía, lúc mọi người ăn cơm hắn lại đi tập tạ trong sân, cũng lẩm bẩm ảo tưởng sức lực của mình lớn hơn trước đây không ít. Nhị sư huynh Bạch Bách Sơn vì theo Tăng sư thúc làm binh khí nên không theo ra biển hoa, giờ nhìn hai người này bộ dạng khùng khùng điên điên như thế thì trong lòng không khỏi may mắn vì mình không đi theo. Trước đây hắn dính phải tà đạo nhìn một thằng đàn ông râu ria rậm rạp thành mỹ nữ Nhu nhi nên rất hiểu mùi vị mê hồn này, nếu hắn lại rơi vào ma đạo thì con đường trở về Tây sơn cũng coi như xong.
Màn đêm yên tĩnh đổ xuống, Tô Dịch Thủy theo thường lệ lại muốn đeo xiềng xích vào núi áp chế ma tính. Lần đó Nhiễm Nhiễm cùng hắn trong núi một đêm, hôm sau quần áo đều bị sương đêm thấm ướt nên Tô Dịch Thủy đã lệnh cho nàng không được đi nữa. Nói cách khác việc nàng ở dưới chân núi dễ làm hắn hỗn loạn tinh thần, vậy nên tuy nàng không ngủ được nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại.
Đêm xuống không thể ngủ yên, Nhiễm Nhiễm nằm trằn trọc trên giường, cuối cùng dứt khoát mặc áo chuẩn bị ngồi thiền luyện khí. Hai ngày nay nàng đã có thể vững vàng ngự kiếm, nhưng khoảng cách giữa năm thanh kiếm vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Lúc đang nhập thần niệm quyết chuyển động linh khí trong đan điền bỗng nghe động tĩnh ở sát vách, lúc tĩnh tọa thính lực của nàng rất tinh, chỉ chốc lát đã nghe ra động tĩnh là từ phòng Khâu Hỉ Nhi truyền đến.
Ban đầu nàng cũng không để ý, chỉ cho rằng tam sư tỷ đi tiểu đêm, thế nhưng trong chốc lát đã nghe truyền đến thanh âm khác. Nhiễm Nhiễm chau mày lập tức mở mắt, lúc nàng ra cửa đã trông thấy đại sư huynh cũng đang trèo tường, Nhiễm Nhiễm gọi giật lại hắn cũng không nghe.
Nhiễm Nhiễm biết chuyện không ổn bèn phi người qua tường đuổi theo. Trong số các đệ tử Tây sơn thuật khinh thân của Nhiễm Nhiễm là tốt nhất, theo lý thuyết thì sớm đã có thể đuổi kịp. Thế nhưng không biết sao hôm nay đôi bàn chân của bọn họ giống như có thần giúp, mặc Nhiễm Nhiễm có đuổi theo thế nào cũng đuổi không kịp.Dưới ánh trăng mê ly, thân thể bọn họ giống như phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, cực kỳ ghê người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro