Tiên Đài Có Cây

Một Bầu Rượu Ngon (1)

Cuồng Thượng Gia Cuồng

2024-07-24 12:09:13

Nhiễm Nhiễm không dám thở mạnh thử lắc mình tránh khỏi vòng tay ân sư, thế nhưng cho dù sắc đỏ trong mắt sư phụ đã tan nhưng cánh tay hình như cũng không định buông ra mà nắm chặt nàng như cũ. Lúc Nhiễm Nhiễm nghi ngờ ngước lên nhìn hắn Tô Dịch Thủy mới chậm chạp buông lỏng tay ra, có điều mặt đối mặt vẫn cách nhau rất gần.

Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu dò xét:

"Người.. người là..."

Nhiễm Nhiễm muốn hỏi thử xem hắn có phải sư phụ hay không nhưng lại cảm thấy thẳng mặt hỏi sư phụ như thế thì có hơi là lạ nên kéo dài âm thanh chờ hắn phản ứng.

Tô Dịch Thủy cũng nghiêng đầu nhìn nàng mà không nói lời nào, cho đến khi nhìn đồ đệ nhỏ giống như bị điểm huyệt đến mắt cũng không dám chớp mới không nhanh không chậm giật xuống bùa vàng trên trán, mở miệng nói:

"Ta là Tô Dịch Thủy, ma tính gửi trên hồn thạch có khả năng bắt chước tiếng người, ngươi nghe được âm thanh gì cũng tuyệt đối không được tùy tiện tin tưởng. Có điều nó chỉ đánh cắp thanh âm của người mà ngươi tương đối khắc sâu trong trí nhớ để bắt chước thôi chứ cũng không nhận ra được thân phận của họ."

Nghe hắn lần lượt giải thích nàng mới nhận ra ban nãy nghe những thanh âm này nó hoàn toàn không kêu lên họ tên, Nhiễm Nhiễm vẫn rất cảnh giác, ai biết có phải ma thạch kia đã thành tinh rồi biến thành bộ dáng của sư phụ đi gạt người? Nàng suy nghĩ sẽ thăm dò sư phụ một chút, bèn nhỏ giọng nói:

"Sư phụ đẹp trai ghê..."

Tô Dịch Thủy từ trước đến nay luôn kiêng kỵ người ta bàn luận về dung mạo của hắn, càng không thích người ta nhìn hắn chằm chằm, vậy nên thăm dò như vậy liền có thể biết được thật giả.

Ai ngờ Tô Dịch Thủy nghe xong cũng không có chút tức giận, còn bình tĩnh đáp:

"Nếu thích thì sau này ra khỏi đây có thể từ từ ngắm, giờ thì theo sát ta."

Nhiễm Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu nhưng đợi lúc Tô Dịch Thủy xoay người đi liền vắt chân lên cổ chạy về hướng khác. Yêu nghiệt! Còn có thể giống như vậy! Sao có thể ngờ nàng có hỏa nhãn kim tinh ngay lập tức nhìn ra sơ hở!

Lần này cổ áo của nàng bị kẹp chặt, nhanh chóng đã bị Tô Dịch Thủy lôi đến trong lòng:

"Chạy cái gì mà chạy, không thấy cửa hang bị lấp lại rồi sao?"

Nhiễm Nhiễm kinh hồn tán đảm quay đầu nhìn vào mắt hắn:

"Ngươi không phải sư phụ ta..."

Tô Dịch Thủy không chút biểu tình suy nghĩ một lát liền rõ, nàng hiển nhiên là đang nghĩ đến câu "không thích người khác bàn luận về dung mạo của mình" trong quyển "ngoạn kinh" mới kết luận hắn là giả. Thế là hắn cộc cằn hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Có mang long nhãn khô đến không?"

Nhiễm Nhiễm nhẹ gật đầu móc ra nhãn khô mang theo trong túi đồ ăn vặt. Thứ này là mẹ may cho nàng, bên trong phân ra mấy ngăn nhỏ có thể mang một lần ba bốn thứ khác nhau, trong đó có một túi long nhãn khô tẩm muối vẫn chưa ăn qua một miếng. Trước kia nàng mang theo đề phòng khi cần dùng để dập lửa nhưng sau khi nghe nhị sư thúc nói mới cảm thấy mình đã làm việc phí thời gian, chỉ là gần đây liên tục xảy ra sự chuyện ngoài ý muốn nên bận đến mức không chú ý tới quà vặt, nhất thời quên vứt.

Tô Dịch Thủy nhận lấy một ngụm nuốt vào, sau đó lạnh lùng nói:

"Giờ đi được chưa?"

Liên quan đến điển cố long nhãn phức tạp này thì chỉ có nàng, sư phụ và Mộc Thanh Ca biết, Tô Dịch Thủy làm như thế thật khiến nàng yên tâm thở phào một hơi. Đây rõ ràng không thể nghi ngờ chính là sư phụ, thế còn những người khác đã đi đâu rồi?

Tô Dịch Thủy nói từ khi rơi xuống đây hắn đã đi vào suối linh do ma thạch khéo léo thiết lập, năm đó cỗ ma tính này ký sinh trong linh tuyền âm giới nên giỏi điều khiển nước, Về sau nó thoát khỏi âm giới mới bị nhốt vào trong hồn thạch bấy lâu, mãi mới đợi được có người đi xuống nó bèn không nhịn được mà vội vã tạo ra cạm bẫy. Tô Dịch Thủy mở ra cửa lối đi nhưng vì bất cẩn không quan sát nên bị ma tính ảnh hưởng, sau mới gặp Nhiễm Nhiễm ở chỗ này, về phần những người khác hẳn là bị âm thanh ngụy trang mê hoặc dẫn vào bên trong lối đi.

"Nó bắt họ làm gì ạ?" – Nhiễm Nhiễm bận tâm đám người sư thúc liền hỏi Tô Dịch Thủy.

Tô Dịch Thủy nghĩ ngợi, nói:

"Ma tính trong suối linh bị hồn thạch trói buộc không ra được nên chỉ có thể dụ dỗ người ta đến để dùng sức đập nát hồn thạch cho nó được tự do triệt để."

Nói xong hắn liền nhặt đuốc lên dắt theo Nhiễm Nhiễm vào, ma thạch kia hình như rất đề phòng Tô Dịch Thủy, lúc hắn đưa Nhiễm Nhiễm đi vào ám đạo thì cũng không nghe thấy âm thanh mê hoặc gây sóng gió kia.

Càng vào sâu dưới chân càng thêm ẩm ướt, đến lúc nước đã quá mắt cá chân thì Khinh Thân thuật của Nhiễm Nhiễm hình như cũng không dùng được, càng lúc bước chân càng thêm nặng nề có cảm giác như khí lực đã tan đi. Tô Dịch Thủy ngồi xuống ra hiệu Nhiễm Nhiễm leo lên lưng để hắn cõng, nước kia có ma tính mà tu vi của Nhiễm Nhiễm không cao, nếu như bị ngâm quá lâu ắt sẽ xuất hiện trạng thái lạ.

Nghe sư phụ nói thế nên nàng chỉ đành dẹp đi một chút xíu ngượng ngùng rồi nằm sấp trên tấm lưng rộng lớn của sư phụ. Ngày thường sư phụ mặc áo dài nên nhìn vừa gầy vừa cao, nhưng đợi lúc leo lên quàng tay qua cổ sư phụ thì Nhiễm Nhiễm lại không cẩn thận chạm phải cơ ngực dày dặn của hắn. Sư phụ nhìn qua thì ôn hòa nhã nhặn nhưng lại rất cường tráng, mà nàng vừa rồi còn không cẩn thận hôn lên má hắn à nha...

"Ôm chặt vào, đừng để rơi xuống!" – Tô Dịch Thủy tựa hồ phát hiện Nhiễm Nhiễm có ý định rụt tay về, đột nhiên nghiêng đầu mở miệng nói.

Suýt chút nữa thì Nhiễm Nhiễm lại chạm vào mặt của hắn, nếu như hắn không vịn chặt thì có khi nàng đã bật ngửa. Nhiễm Nhiễm không lo đỏ mặt mà tranh thủ thời gian ôm chặt cổ Tô Dịch Thủy, vững vàng nằm trên lưng.

Mặc dù cõng theo một người nhưng bước chân Tô Dịch Thủy như bay, giống như nước linh bên dưới đối với hắn cũng không hề có chút tác dụng. Cũng không biết ban nãy rơi xuống đây đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho hắn mê tâm mẩn trí.

Chẳng bao lâu đã đi đến điểm cuối của lối đi, lúc sắp vào mật thất Tô Dịch Thủy bèn giơ lên ngọn đuốc, rất nhanh đã thắp sáng mấy cái rãnh đèn dầu trên tường. Đợi xung quanh sáng lên Nhiễm Nhiễm bèn nhịn không được kêu một tiếng, thì ra hai sư thúc cùng sư huynh sư tỷ đều ngồi vây quanh một viên đá lớn, bên trên viên đá bao phủ bởi một lớp băng, mà mấy người kia đang dùng nhiệt độ và chân khí của chính mình để "ấp" ra viên đá lớn đó.

Nhị sư thúc Trúc Cơ thâm hậu nên trông còn tốt, mặc dù nàng hơi thất thần nhưng thân thể lại tự động vận chuyển được chân khí giải đi khí lạnh thâm nhập vào người. Thế nhưng bọn sư huynh căn cơ nông cạn đã để cho hàn khí nhập thể, bờ môi đã đóng băng tím tái, bên dưới cơ thể còn có một dòng nước nhỏ uốn lượn chảy xuôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rõ ràng vùng nước mà ban nãy nàng cùng sư phụ lội qua chính là do băng tan mà thành, nếu như lớp băng này hoàn toàn tan hết thì phong ấn trên hồn thạch cũng hoàn toàn bị phá giải.

Lúc này Tô Dịch Thủy trầm giọng nói:

"Ngươi ở phía sau bày trận bảo hộ tâm trí của mình."

Nhiễm Nhiễm lập tức làm động tác tay rồi ngồi xuống một ụ đá giúp sư phụ bày trận hộ pháp. Sau khi hắn nói xong thì liền phi thân, không biết lúc nào đã lấy ra ngân châm hành y trong túi rồi dùng chân khí bắn số châm kia lên đả thông huyệt đạo mấy người đối diện. Lúc châm đâm vào huyệt thì Vũ Đồng là người đầu tiên tỉnh lại, nàng phát hiện tình cảnh của mình lập tức lui ra sau nhưng thân thể lại tựa như bị tảng đá kia hút qua không thể động đậy. Bọn Vũ Thần cũng lần lượt thanh tỉnh, Cao Thương bị đông cứng rùng mình một cái rồi bắt đầu oa oa kêu lên. Bết bát nhất phải kể đến Khâu Hỉ Nhi, do cơ thể yếu ớt nên nàng vẫn còn chưa tỉnh lại được.

Ma tính trong ma thạch quá lớn nên Tô Dịch Thủy cũng rất đề phòng không dám tùy tiện áp sát, chỉ thấy hắn bụm hai tay lên trên miệng rồi phát ra một tiếng thét dài. Trong chốc lát từ bên trong lối đi đã tuôn ra một đám người đong đưa đi tới, chính là đám người rơm mà bọn họ làm mất mấy ngày, xem ra đám người rơm này ở bên trên vẫn luôn một mạch đào đục cửa hang rồi theo thứ tự nhảy xuống.

Bọn chúng tốp năm tốp ba thi nhau kéo đám Vũ Thần ra khỏi tảng đá đang dính chặt, tuy chúng không có máu thịt như con người nhưng do được lão tiên rượu hỗ trợ nên sức lực cũng vô cùng lớn mạnh, không tốn bao nhiêu thời gian đã đem mấy người kia từ bên tảng đá kéo xuống. Có điều lòng bàn tay họ đã máu thịt lẫn lộn, chính là do sau khi bị đông cứng còn bị đám người rơm không nương tình xé sống ra.

Trong nháy mắt Tô Dịch Thủy lập tức niệm chú băng đem lớp bên ngoài hồn thạch sắp sửa tan ra một lần nữa đông cứng, nước bên trong lối đi cũng chảy theo hướng ngược lại trùm lên tảng đá một lớp dày cộm như ban đầu. Nhiễm Nhiễm lúc này cũng đứng dậy đỡ Khâu Hỉ Nhi đang được đám bù nhìn khiêng tới.

"Cho nó uống một viên Thanh Tâm đan." – Tô Dịch Thủy phân phó.

Nhiễm Nhiễm vội móc ra viên đan dược do mình luyện chế bóp nát rồi nhét vào trong miệng Khâu Hỉ nhi, Hỉ Nhi chậm rãi tỉnh lại khẽ rùng mình, mơ mơ màng màng nói:

"Tỷ lại đạp chăn ra sao? Sao lại lạnh như thế?"

Nhiễm Nhiễm không kịp trả lời sư tỷ vì hồn thạch vừa bị phong ấn lần nữa lại đột nhiên phát ra thanh âm, ban đầu là giọng của nhiều người đang nói, lát sau lại chính là giọng của Tô Dịch Thủy:

"Thả ta ra ngoài, ta sẽ khiến các ngươi càng mạnh hơn!"

Lần lượt là giọng của Vũ Thần gào thét, tiếp theo lại biến thành tiếng khóc hu hu của Khâu Hỉ Nhi khiến lỗ tai người ta đau nhức. Tô Dịch Thủy không một động tác vẫn niệm quyết đem nước trong lối đi dẫn trở về khiến lớp băng càng lúc càng dày hơn, nhưng vào lúc này dòng nước lại giống như có ý thức dùng hết sức tránh khỏi sự điều khiển của hắn ta mà ngưng tụ lại một chỗ hóa thành hình dáng của một nữ tử.

Thời gian dần trôi, giữa ánh sáng của đèn dầu chiếu rọi thứ đó đã sinh ra da thịt mặt mày, giống như một mỹ nhân vừa mới tắm xong còn chưa ráo nước. Nhiễm Nhiễm kinh ngạc mở to hai mắt bởi vì nàng đã nhìn ra, mỹ nhân này... không phải là Mộc Thanh Ca chứ còn ai nữa?

Không không, nàng thậm chí so với Mộc Thanh Ca vừa sống lại ở trên cây càng xinh đẹp mê người hơn, không phải da thịt bên ngoài mà chính là khí chất linh động nơi đầu mày cuối mắt. Trước kia nàng cảm thấy Mộc Thanh Ca sống lại trên cây hẳn là rất giống bức chân dung, giờ nhìn thấy mỹ nhân này mới phát hiện hình như sau khi Mộc Thanh Ca hồi sinh thì dáng dấp đã không còn được như xưa nữa.

Nữ tử xuất hiện trước mặt mọi người này có chín phần tương tự với bức họa mỹ nhân áo đỏ cưỡi hổ treo ở Linh Tê cung. Mỹ nhân ánh mắt ướt át, quần áo nửa kín nửa hở khẽ c.ắn môi dưới đỏ mọng nhẹ giọng nói:

"Lòng ngươi thật ác, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục phong ấn ta sao? Thả ta ra đi, ngươi muốn gì ta đều đồng ý.."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Đài Có Cây

Số ký tự: 0