Một Kích Lôi Đình
Cuồng Thượng Gia Cuồng
2024-07-24 12:09:13
Nhiễm Nhiễm cau mày hỏi:
"Ngài phải trải qua nhiều uẩn khúc mới thành tiên, vì sao phải rơi vào cảnh đọa ma như thế? Chẳng lẽ ngài không biết làm vậy khó thoát được trời phạt sao?"
Thuẫn Thiên tựa hồ cũng chẳng mấy để ý đến tiếng sấm liên tục ngoài trời, chỉ vẫy tay một cái, lớp lá chắn bao phủ trên đỉnh không sơn dường như lại càng thêm vững. Hành động này của gã cũng nói lên gã chẳng mảy may để bụng thứ trời phạt thùng rỗng kêu to, sau khi nhập ma thì thứ gã đạt được chính là sức mạnh vượt qua cả thần minh, nếu đã muốn làm việc thì tự nhiên sẽ không kiêng nể gì, càng chẳng màng tới sai hay đúng.
Thuẫn Thiên hình như cũng không có ác ý gì với hai kẻ xâm nhập, nhưng điều này lại càng khiến Nhiễm Nhiễm mờ mịt hơn. Rất nhiều chuyện đều có dấu vết nhúng tay của gã, gã làm vậy là có mục đích gì?
"Xin hỏi tiền bối năm lần bảy lượt xuất hiện gợi ý cho ta là tại vì sao?" – Nàng không tin là ngài ta một phút xúc động muốn làm chuyện tốt. – "Hơn nữa, ngài phái người tới bắt chúng ta lại là vì điều gì?"
Thuẫn Thiên liếc mắt nhìn nàng, cũng chẳng muốn đáp. Chỉ là ánh mắt của gã đối với Tô Dịch Thủy chuyên chú hơn, trong mắt giống như chất chứa rất nhiều thất vọng. Gã nhàn nhạt nói:
"Biết thế ta đã không kinh động các ngươi sớm vậy, giờ còn chưa tới lúc, sau này ắt tự rõ ràng. Nếu các ngươi không muốn đi thì cũng có thể ở lại, bọn họ sẽ không khó dễ các ngươi, có điều các ngươi cũng đừng mơ tưởng có thể hủy tháp, bọn họ sẽ không để các ngươi được như ý nguyện..."
Nói xong một câu không đầu không đuôi này, Thuẫn Thiên tựa như một làn gió mạnh, thoắt cái đã không thấy tăm hơi. Nhiễm Nhiễm cảm thấy thay vì nói Thuẫn Thiên dễ chịu với nàng và Tô Dịch Thủy thì đúng hơn là coi thường, khi người ta đã nắm giữ sức mạnh tuyệt đối thì cũng chẳng buồn nhìn tới một con kiến dưới chân đang cố phá hư cái gì. Thuẫn Thiên đã từng làm tiên, lúc đứng trên mây nhìn những chúng sinh trong thiên hạ mà gã đã từng quý trọng, có phải hay không cũng trở thành con kiến rồi?
Tô Dịch Thủy bảo Nhiễm Nhiễm chờ hắn ở dưới Không sơn, hắn muốn đi xem thử tháp linh kia một lần. Nhiễm Nhiễm lắc đầu không chịu, nhất quyết muốn đi cùng hắn.
Cho đến khi đến dưới chân tháp thì cũng chưa từng có ai đụng tới hai người, để họ đi thẳng một mạch đến dưới tháp đen.
Tô Dịch Thủy nheo mắt nhìn tòa tháp đen kịt, vận công định đánh tới, vậy nhưng còn chưa có ai đụng tới hắn thì cả người đã bị bắn văng ra ngoài, làm gãy cả ba cây đại thụ to tướng. Tòa tháp cổ này còn chưa xây xong đã ẩn giấu ma tính, vốn không để ai tới gần, ngay cả người xây dựng cũng chỉ để hài cốt ở xa xa, sau đó nó sẽ tự động hấp thụ để xây thành hình.
Lúc này Nhiễm Nhiễm lại ngửi được một mùi kỳ lạ. Tô Dịch Thủy biết khứu giác của cô nhóc tham ăn này khác với người thường, đang muốn hỏi nàng ngửi được mùi gì thì Nhiễm Nhiễm đã nói:
"Làm sao đây?"
Thần sắc Tô Dịch Thủy cũng ngưng trọng:
"Đi, trước báo với bên ngoài đã."
Một kẻ từng là tiên mà giờ lại thành ma, sự việc khó giải quyết như thế cũng cần phải thông tri cho đám thần tiên bên trên một chút, để xem họ có cách gì không, có tìm được cứu binh đến không.
Đến khi tiếng sấm lại gián đoạn lần nữa, Tô Dịch Thủy lại dùng cách cũ đưa Nhiễm Nhiễm và hổ trắng ra ngoài, chỉ là lúc ra ngoài thì thiên kiếp trên đỉnh đầu càng thêm mãnh liệt, tia chớp kèm theo ánh tím không ngừng rạch nứt toác bầu trời, tần suất càng lúc càng thêm dày đặc. Khoảnh khắc sắp rời khỏi, thiên lôi vốn đang tạm ngưng lại đúng lúc họ vừa lách mình thì từng trận lại bắt đầu đổ bộ. Vì thế hai người một hổ chỉ có thể bay nhanh né tránh, hi vọng nhanh chóng ra ngoài.
Thời điểm mấu chốt, một đạo tiếng sét lóe lên bổ thẳng về người Tiết Nhiễm Nhiễm. Mắt thấy nàng sắp không thể tránh thoát, Tô Dịch Thủy nghĩ cũng không thèm nghĩ bèn nhanh chóng đổi hướng, đẩy Nhiễm Nhiễm ra khỏi trận, mà đạo sét tím kia cũng chẳng nghiêng chẳng lệch vừa vặn đánh trúng Tô Dịch Thủy.
Sau khi Nhiễm Nhiễm bị đẩy ra khỏi trận, xoay người nhìn Tô Dịch Thủy bị sét đánh trúng thì không khỏi hét lên thất thanh, lập tức cũng muốn trở vào. Ai ngờ Bạch Hổ giống như biết trận thế kia quá hung ác, dùng thân làm lá chắn ngăn cản nàng lại.
Nhiễm Nhiễm liếc nhìn ánh sáng trong mắt hổ trắng ban nãy, nhất thời cũng hiểu ra, thời khắc hắn bị sét đánh trúng trong trận thì nguyên thần của Tô Dịch Thủy cũng đã kịp bám lên người hổ trắng, vậy nên kẻ ngăn cản nàng vào trận lúc này chính là Tô Dịch Thủy. Nhưng thân thể thật của hắn vẫn còn ở trong trận, nếu không nhanh chóng lôi ra thì quãng đời còn lại của hắn cũng chẳng thể làm người.
Nhiễm Nhiễm không kịp nghĩ nhiều, chỉ nhớ lại cảnh Tô Dịch Thủy dùng châm bạc dẫn sét, tiện tay móc trong ngực ra một thứ ném về hướng tia chớp. Đó chính là cái tráp mở mãi không ra ở đảo rồng, đây là thứ trước đây Mộc Thanh Ca đã để lại.
Thứ này được tạo thành từ sắt tinh luyện, dẫn điện rất tốt, khiến nháy mắt những tia chớp trên không đều bị thu hút tạm thời buông tha nam nhân, mà hổ trắng cũng bay nhanh vào trận sét đỡ lấy hắn trên lưng rồi bỏ chạy. Cái hộp bị sét đánh lại chẳng hóa thành khói, chỉ bị văng ra xa xa, "rắc" một tiếng bật tung nắp rơi xuống bên chân Nhiễm Nhiễm. Chỉ là lúc này nàng không rảnh quan tâm, chỉ duỗi tay nhét nó lại vào ngực, sau đó ôm lấy Tô Dịch Thủy bị sét đánh thương tích đầy mình vội vàng kiểm tra.
Đám người tiên dược đã đuổi tới, ban nãy họ đứng ở xa xa cũng trông thấy Tô Dịch Thủy bị thiên kiếp đánh trúng người. Những người như tu sĩ nếu không đến lúc phi thăng sẽ không bao giờ dám hứng chịu lôi kiếp, thậm chí có những gã sư phụ vô đạo đức còn dùng đệ tử của mình để dẫn sét đi, để mình thuận lợi độ kiếp. Thứ mà Tô Dịch Thủy phải chịu cũng không phải thiên kiếp mà là trời phạt, vậy nên sau khi trúng một kích trí mạng này, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Tiết Nhiễm Nhiễm mặc kệ mọi thứ, liều mạng nhét thuốc vào miệng Tô Dịch Thủy, vận công làm thuốc tan bảo vệ tâm mạch hắn. Tiên dược vốn đi con đường y tiên, thấy tình hình như thế này cũng vội vận công bảo vệ tâm mạch Tô Dịch Thủy, có điều hắn lại "a" lên một tiếng, hơi kinh ngạc nói:
"Thân thể còn chưa hủy, sao lại không có linh hồn?".
Nhiễm Nhiễm cảm giác thân thể bên dưới hình như đã chậm rãi khôi phục lại hô hấp mới thở dài một hơi, chỉ lên người hổ trắng nói:
"Linh hồn hắn ở trong người Bạch Hổ."
Tiên dược nheo mắt không nói gì, tuy rằng Tô Dịch Thủy được cứu kịp thời nhưng không thể không nói viên thuốc của con nhóc này cũng thật hiệu nghiệm. Chỉ là nếu theo lẽ thường thì thân thể Tô Dịch Thủy hẳn phải hóa thành than, vì sao giờ hắn chỉ đơn giản bị thương một chút chứ chẳng có gì trở ngại? Nghĩ đến tên phàm nhân này trước đây vậy mà có thể dẫn hồn phách Mộc Thanh Ca sống lại trên cây, tiên dược càng nhìn không thấu tên nam nhân đang bám lên người hổ này...
Bởi thân thể Tô Dịch Thủy trúng đòn sét nghiêm trọng nên nguyên thần trong hổ cũng cần nhanh chóng trở về, chỉ là khoảnh khắc hồn nhập thể, cơn đau đớn do bị sét đánh đột ngột ùa về khiến nam nhân vốn đang mê man lập tức đau đớn rên lên thành tiếng. Mắt Nhiễm Nhiễm chứa ánh nước, đau lòng nắm chặt tay Tô Dịch Thủy, dịu dàng bôi thuốc mỡ mát lạnh giảm đau lên vết thương.
Lúc này ánh mắt Tiết Nhiễm Nhiễm chợt lóe một cái, biết ngay con sói đuôi to Ngụy Củ có ý định xấu gì, bèn lập tức phóng ra tia sét làm gián đoạn mưu ma chước quỷ của gã. Nàng nói đơn giản tình hình trong núi một lần, đến đoạn Thuẫn Thiên đọa ma, còn là đầu não sau lưng Phạn Thiên giáo thì ai nấy đều biến sắc, kể cả mấy vị tiên cũng bốn mắt nhìn nhau, nét hờ hững tách biệt hồng trần rốt cục cũng xảy ra biến hóa.
Ngụy Củ hé mắt nhìn mấy vị thần tiên, lạnh lùng nói:
"Một vị trong chúng tiên đắm mình trụy lạc, quấy nhiễu đến tam giới không yên mà các vị lại chẳng hề mảy may phát hiện?"
Biểu tình tiên dược ngưng trọng, mở miệng hỏi:
"Ta nhớ rõ lúc Thuẫn Thiên tọa hóa, bốn vầng hào quang của bốn vị công tào đột nhiên biến mất không thấy đâu, chẳng lẽ là bị gã lấy mất rồi?"
Bốn vị công tào là thần chưởng quản thời gian, bốn quầng hào quang có khả năng điều phối bốn mùa xuân hạ thu đông của trần thế. Lúc trước khi không tìm thấy chúng, bốn vị công tào luống cuống một đoạn thời gian, cuối cùng phải dùng mắt Chúc Long có tác dụng tương tự để miễn cưỡng ứng phó. Nếu thật vậy, trước khi tọa hóa thì Thuẫn Thiên đã phải ủ mưu, giờ gã xây bốn tòa cốt tháp cũng vừa lúc ứng với bốn quầng mặt trời, cũng có khả năng nghịch chuyển thời khắc.
Tiên dược nhắc đến việc này, những vị thần tiên khác cũng dần biến sắc, trong đó có hai người sau khi bốn mắt nhìn nhau thì lập tức trở mình quay về thiên giới, trước tiên bẩm báo sự tình. Bọn họ chỉ là tiểu tiên, gặp chuyện lớn cỡ này không thể tự mình làm chủ, còn lại tiên dược và tiên râu bạc vừa dạy dỗ Ngụy Củ ban nãy thì ở lại quan sát tình hình Không sơn.
Theo lời tiên dược thì những đỉnh núi khác cũng đang hứng chịu cuồn cuộn thiên lôi, Thuẫn Thiên này có khả năng đối phó với cơn thịnh nộ của trời, trên đỉnh bốn tòa núi đều có lá chắn ngăn cản trời phạt.
Tô Dịch Thủy đỡ hơn rất nhiều, sau khi trầm mặc không nói một lúc lâu thì đột nhiên chậm rãi đứng dậy hỏi:
"Ngoại trừ trời phạt vạn kiếp thì còn cách nào phá hủy tháp cốt không?"
Tiên dược thở dài một hơi:
"Tháp nghịch thiên này ta cũng chưa từng gặp qua, sao biết được cách hóa giải? Hiện giờ chỉ có thể chờ thượng thần đáp lời, để xem có thể đưa ra đối sách hay không."
Hiện cũng chỉ còn cách này, vậy nên ai nấy đều ở Không sơn kiên nhẫn chờ đợi. Tính cách Tiên dược không tệ, trong lúc chờ đợi rãnh rỗi thì bèn thanh tẩy những thứ bùn đen, còn giúp bá tánh trị thương, chỉ cần phất tay là thuốc đến bệnh trừ, khiến bá tánh liên tục quỳ lạy nói muốn xây miếu thần thờ chân thân của hắn. Có điều thần tiên chân chính cũng không ham muốn nhang khói thế gian, chỉ vẫy tay làm mất đi ký ức của những bá tánh đó, để họ mạnh ai nấy trở về nhà.
Theo lời tiên dược thì sau khi trở thành thần, nếu thế gian có quá nhiều người nhớ thương thì kỳ thật cũng là một loại hao tổn, có quá nhiều chấp niệm nhờ vả của thế nhân thì phải hồi đáp, mà nhờ vả quá nhiều thì chẳng phải bận rộn chết người? Phần lớn người thăng tiên ngoài việc theo đuổi sự trường sinh thì càng nhiều hơn là sự thanh tĩnh, nếu để thần tiên trở thành quan huyện, cả ngày bận rộn thăng đường mấy chuyện cãi vã đánh nhau lông gà vỏ tỏi thì chẳng phải tự thêm phiền não sao? Vậy nên rất nhiều người sau khi phi thăng thì bèn vứt bỏ cả tên họ, theo đuổi một cảnh giới thuần khiết.
Tiết Nhiễm Nhiễm đứng một bên nghe vậy thì có hơi trợn mắt há mồm, hiển nhiên là bởi vì việc thần tiên cứu khổ cứu nạn trong tưởng tượng của nàng khác với thực tế quá xa, khiến người ta không chấp nhận được. Ngẫm lại những người luôn thắp hương bái phật làm phiền họ, nói không chừng mấy vị thần tiên này phải nghiến răng nghiến lợi mà nhận hương khói, vừa ngồi ở động phủ vừa chửi "mẹ nó" đây!
Sau khi Tô Dịch Thủy bôi thuốc mỡ lên người, tuy đau đớn đã thuyên giảm nhưng miệng vết thương khép lại rất chậm, những cách người tu chân thường dùng để khôi phục nhanh chóng thì khi trúng trời phạt lại không dùng được.
Khi ánh mặt trời khuất sau Không sơn, trời lại mưa to một trận. Tiết Nhiễm Nhiễm sợ mưa rơi trúng miệng vết thương của Tô Dịch Thủy nên chọn một triền núi có rừng thấp, dùng linh lực của mình tạo một kết giới chặn mưa to, đem thân thể đang mê man điều dưỡng của Tô Dịch Thủy trú dưới tán lá. Tiết Nhiễm Nhiễm yên lặng ngồi bên người hắn, nhìn tháp cốt u ám ở Không sơn đối diện đến thẫn thờ.
Không biết trải qua bao lâu, Tô Dịch Thủy rốt cuộc tỉnh lại, chậm rãi mở mắt. Giữa tiếng mưa rơi ào ạt, hắn yên lặng nhìn cô gái nhỏ đang thiền định bên cạnh mình, sau đó ngồi dậy lấy áo khoác trên người mình choàng lên vai nàng, thấp giọng hỏi:
"Đang suy nghĩ gì?"
Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn hắn, cẩn thận tránh đi miệng vết thương mà ôm lấy cánh tay hắn, nói khẽ:
"Ta đang nghĩ, nếu như Thuẫn Thiên thật sự có thể nghịch chuyển thời gian mà thay đổi mọi thứ, vậy ta và ngươi có phải sẽ không thể gặp nhau?"
Loại chuyện thay đổi cả số trời thế này, nếu như xảy ra thì chỉ sợ sẽ rút dây động rừng, dẫn đến một chuỗi liên hoàn các biến cố. Khi đó thế sự có thay đổi lớn, mà nàng và hắn chỉ như hai hạt bụi, có thể cứ vậy bỏ lỡ, trở thành người lạ vĩnh viễn không gặp được nhau. Nghĩ vậy nên trong lòng nàng không khỏi có hơi phiền muộn.
Hình như Tô Dịch Thủy cũng không thích giả thiết của nàng, chỉ nhẹ nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói:
"Yên tâm, gã sẽ không làm được đâu."
Nghe ngữ khí kiên định của Tô Dịch thủy, lo lắng của Tiết Nhiễm Nhiễm tức khắc tan thành mây khói, nàng vực dậy tinh thần, nói:
"Ta cũng sẽ khiến gã không thực hiện được, gã cũng chẳng biết năm đó ta muốn nhận các người làm đồ đệ khó khăn bao nhiêu, vậy nên ai cũng đừng tưởng khiến ta làm lại một lần!"
Nghe thế, mày Tô Dịch Thủy khẽ cau lại, trong đầu lại hiện ra đủ loại mưu ma chước quỷ xấu xa mà nhóc quỷ này bày ra để nhận hắn làm đồ đệ khi trước. Hắn nhịn không được, trầm giọng hỏi:
"Là luyến tiếc đồ đệ?"
Tiết Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn hắn, mông lung nói:
"Đương nhiên, thiếu một hai người cũng không sao, về phần ngươi... có lẽ không gặp ta sẽ tốt hơn...ái!"
Còn chưa nói xong, nàng đã bị Tô Dịch Thủy ôm vào trong ngực:
"Tật xấu khó bỏ! Trêu chọc ta, rồi lại nói ra mấy lời khốn kiếp này! Nàng nói xem, nếu thời gian quay lại thì nàng muốn vứt bỏ đệ tử nào?"
Nhiễm Nhiễm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, nhịn không được thấp giọng cười như trẻ con, nói:
"Được, cho dù vứt bỏ hết cũng phải đến nhận đồ đệ nhỏ Thủy nhi của ta...ui da...ưm..."
Tô Dịch Thủy đương nhiên sẽ không để nàng lại tiếp tục nói hươu nói vượn, dứt khoát dùng miệng khóa chặt nàng trước, đồng thời vừa hôn vừa nỉ non nói:
"Nếu còn dám nói thế thì đừng trách sao ta lại phạt nàng chép môn quy..."
Tiết Nhiễm Nhiễm vốn đang nhắm mắt đón nhận nụ hôn nóng như lửa, nghe lời này đột nhiên mở mắt ra, có chút không thể tin mà nhìn Tô Dịch Thủy nói:
"Chàng...nhớ ra?"
Loại chuyện như chép phạt này chính là thứ mà trước khi mất trí Tô Dịch Thủy thích nhất, trước đây nàng bị hắn phạt đến mức suýt nữa cổ tay cũng sưng lên. Nàng ngẩng đầu nhìn kỹ nam nhân vừa bị sét đánh, thấy ngũ quan của hắn cũng chẳng có thay đổi gì, chỉ là sự tối tăm và hận đời ở giữa mày đã biến mất không thấy, chỉ còn mấy phần trầm ổn năm tháng đã mài giũa ra...
Sau khi bị sét đánh...sư phụ nàng rốt cuộc đã trở về!
Tô Dịch Thủy vươn tay ôm lấy Nhiễm Nhiễm, bất chấp miệng vết thương đang đau đớn, chỉ gắt gao vây chặt nàng trong lồng ngực. Không một ai biết cảm nhận của Tô Dịch Thủy trong khoảnh khắc đó như thế nào, chỉ có tự bản thân hắn nghĩ tới mà sợ, sợ mình suýt chút đã giết chết Nhiễm Nhiễm, sợ nàng vì thế mà xa lách hắn, sợ bản thân khổ sở chờ đợi hai mươi năm chỉ đổi lấy một hồi tạo hóa trêu ngươi...
Thật tốt khi Nhiễm Nhiễm không từ bỏ hắn, nếu không hắn nhất định sẽ hung hăng bóp chặt cổ mình, bóp chết cái tên mất trí nhớ này để báo thù rửa hận.
Lúc này trời mưa tầm tã, hai kẻ từng sớm chiều chung đụng lại giống như cách biệt thật lâu, dưới lớp lá chắn che đậy có rất nhiều lời muốn nói...
Ngụy Củ nằm nghiêng trên một tảng đá lớn, vừa vặn trông thấy nơi xa xa giữa làn mưa, bên dưới bóng cây có một đôi đang vui sướng tràn trề. Tuy làn nước gặp lá chắn bị bắn tung ra nhưng những đợt pháo hoa khiến gã không nhìn thấy rõ hay nghe rõ được tình hình bên trong, nhưng Ngụy Củ cũng chẳng còn là trẻ con nữa, đương nhiên có thể tưởng tượng được một nam một nữ khi ở riêng với nhau có thể làm những gì. Những phán đoán về chuyện tán tỉnh nhàm chán ở Tây sơn lại làm Ngụy tôn thượng ghê tởm, gã nhìn không được nói với những đệ tử khác:
"Thật vô nghĩa, tông chủ bị sét đánh của các ngươi bây giờ còn có tâm trạng yêu đương, dựa vào loại người này để thay đổi cục diện hiện tại, ta thấy giờ chúng ta cứ ngồi chờ chết thì hơn."
Cao Thương và Bách Sơn đều không thích phản ứng này của tên ma đầu, chỉ là nghĩ tới một khi Thuẫn Thiên thành công thì thế sự trong thiên hạ bị đảo loạn cũng khiến người ta hao tâm. Đặc biệt là Cao Thương, hắn không hề muốn thời gian quay lại chút nào, cho dù là sư phụ, sư đệ sư muội hắn đều không muốn bỏ lỡ một ai, huống hồ là Khâu Hỉ Nhi mà hắn yêu mến.
Hiện giờ tháp cao ở xa xa đã sắp hoàn thành, ai cũng không biết tiếp đây sẽ xảy ra chuyện nghiêng trời lệch đất gì nữa.
Lúc này tiên nhân tóc bạc và tiên dược vẫn luôn ngồi xếp bằng một bên đột nhiên trợn trắng mắt, sắc mặt ngưng trọng, đôi môi cũng hơi mấp máy. Ngụy Củ biết họ đang truyền âm cho ai đó, chỉ là tiên nhân thì tài truyền âm càng thêm xuất thần, cho dù cách xa ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được nhau.
Tiên nhân đầu bạc còn tốt, bộ dáng của tiên dược thì y hệt đang cãi nhau với người ta, chỉ là cuối cùng bị người ta thuyết phục bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng nói với Tô Dịch Thủy và Tiết Nhiễm Nhiễm vừa đi tới:
"Ta phải đi rồi, các ngươi cũng chạy nhanh đi, dùng tất cả linh lực của bản thân chạy càng xa càng tốt."
Tô Dịch Thủy nhìn thần sắc nghiêm trọng của tiên dược, nheo mắt nói:
"Mong tiên nhân nói cho rõ, thượng tiên trên tiên giới đã đưa ra cách xử lý gì với tháp Nghịch Thiên?"
Tiên dược nhìn Tô Dịch Thủy, vốn cũng chẳng muốn tiết lộ thiên cơ, chỉ là không biết sao vẫn nói:
"Tháp Nghịch Thiên không thể xây xong, nếu không tam giới sẽ đại loạn. Nếu như trời phạt đã không suy suyển đến nó, vậy thì chỉ còn cách thúc đẩy mạch đất đem bốn ngọn núi này san bằng..."
Ngụy Củ nghe xong thì trợn mắt tức giận:
"Các ngươi điên rồi, việc như vậy so với ma đạo còn giống hơn! Một khi thúc đẩy mạch đất thì sẽ gây ra động đất trong phạm vi lớn, khi đó đừng nói tới bốn ngọn núi mà thậm chí ngàn dặm trang viên nhà cửa xung quanh đều bị phá hủy đến chẳng còn lại gì! Sinh linh đồ than xảy ra, để ta xem đám tiên các ngươi so với Thuẫn Thiên cao minh hơn bao nhiêu!"
Đối diện với lời chi trích của Ngụy Củ, tiên dược cũng chỉ biết bùi ngùi thở dài một hơi:
"Ngươi nói không sai, phàm là còn một lối thoát nào thì tiên giới cũng sẽ không đưa ra quyết định như vậy. Nhưng giờ tháp kia sắp thành, một khi Thuẫn Thiên thành công thì tam giới sẽ đại loạn, so với việc bốn ngọn núi bị phá nghiêm trọng hơn rất nhiều. Xem xét nặng nhẹ, chỉ có thể hi sinh một bên mới ngăn được Thuẫn Thiên làm chuyện điên khùng."
Tiên dược còn chưa nói tới bản thân hắn dẫu gì cũng chỉ là hạ tiên thấp cổ bé họng, ban nãy các thượng tiên thông tri cho hắn cũng chỉ bảo hắn nhanh chóng rút lui chứ không phải là bàn bạc, vậy nên chỉ một mình hắn cũng khó lòng xoay chuyển quyết định của chúng tiên.
"Chuyện ta có thể giúp các ngươi cũng chỉ có vậy, trưa mai khi âm dương trao đổi, lúc tháp linh sắp sửa xây thành thì mạch đất bốn phía sẽ chấn động, toàn bộ mặt đất đều sẽ bị xới tung...Các ngươi cũng nên tự mình tìm chỗ an toàn để tị nạn..."
Nói rồi tiên dược bèn xoay người rời đi.
Lúc này đột nhiên phía sau hắn truyền đến giọng nói thanh lạnh:
"Trước đây ngươi một lòng thành tiên là để làm chó săn, làm ống truyền lời cho đám thượng tiên đó à? Khí phách hăng hái, tràn đầy lòng cứu nhân độ thế của một tu sĩ trước kia sao lại lưu lạc thành cái đức hạnh nhịn nhục phục tùng này vậy?"
Thân thể tiên dược chấn động, chậm rãi quay đầu nhìn về nữ tử thanh lãnh không biết đã đứng sau khi nào. Nàng sừng rồng tóc vàng, bộ dáng lộ ra một cỗ khí khái, chỉ tiếc trên mặt lại có một vết sẹo quá bắt mắt, ngược lại làm lu mờ đi đôi mắt phượng linh động...
"Phượng Mâu!"
Tiên dược nhận ra nữ tử trước mặt chính là thần rồng vàng trấn đảo mà hắn yêu trước khi phi thăng, lập tức thất thanh hét lên một tiếng.
"Ngài phải trải qua nhiều uẩn khúc mới thành tiên, vì sao phải rơi vào cảnh đọa ma như thế? Chẳng lẽ ngài không biết làm vậy khó thoát được trời phạt sao?"
Thuẫn Thiên tựa hồ cũng chẳng mấy để ý đến tiếng sấm liên tục ngoài trời, chỉ vẫy tay một cái, lớp lá chắn bao phủ trên đỉnh không sơn dường như lại càng thêm vững. Hành động này của gã cũng nói lên gã chẳng mảy may để bụng thứ trời phạt thùng rỗng kêu to, sau khi nhập ma thì thứ gã đạt được chính là sức mạnh vượt qua cả thần minh, nếu đã muốn làm việc thì tự nhiên sẽ không kiêng nể gì, càng chẳng màng tới sai hay đúng.
Thuẫn Thiên hình như cũng không có ác ý gì với hai kẻ xâm nhập, nhưng điều này lại càng khiến Nhiễm Nhiễm mờ mịt hơn. Rất nhiều chuyện đều có dấu vết nhúng tay của gã, gã làm vậy là có mục đích gì?
"Xin hỏi tiền bối năm lần bảy lượt xuất hiện gợi ý cho ta là tại vì sao?" – Nàng không tin là ngài ta một phút xúc động muốn làm chuyện tốt. – "Hơn nữa, ngài phái người tới bắt chúng ta lại là vì điều gì?"
Thuẫn Thiên liếc mắt nhìn nàng, cũng chẳng muốn đáp. Chỉ là ánh mắt của gã đối với Tô Dịch Thủy chuyên chú hơn, trong mắt giống như chất chứa rất nhiều thất vọng. Gã nhàn nhạt nói:
"Biết thế ta đã không kinh động các ngươi sớm vậy, giờ còn chưa tới lúc, sau này ắt tự rõ ràng. Nếu các ngươi không muốn đi thì cũng có thể ở lại, bọn họ sẽ không khó dễ các ngươi, có điều các ngươi cũng đừng mơ tưởng có thể hủy tháp, bọn họ sẽ không để các ngươi được như ý nguyện..."
Nói xong một câu không đầu không đuôi này, Thuẫn Thiên tựa như một làn gió mạnh, thoắt cái đã không thấy tăm hơi. Nhiễm Nhiễm cảm thấy thay vì nói Thuẫn Thiên dễ chịu với nàng và Tô Dịch Thủy thì đúng hơn là coi thường, khi người ta đã nắm giữ sức mạnh tuyệt đối thì cũng chẳng buồn nhìn tới một con kiến dưới chân đang cố phá hư cái gì. Thuẫn Thiên đã từng làm tiên, lúc đứng trên mây nhìn những chúng sinh trong thiên hạ mà gã đã từng quý trọng, có phải hay không cũng trở thành con kiến rồi?
Tô Dịch Thủy bảo Nhiễm Nhiễm chờ hắn ở dưới Không sơn, hắn muốn đi xem thử tháp linh kia một lần. Nhiễm Nhiễm lắc đầu không chịu, nhất quyết muốn đi cùng hắn.
Cho đến khi đến dưới chân tháp thì cũng chưa từng có ai đụng tới hai người, để họ đi thẳng một mạch đến dưới tháp đen.
Tô Dịch Thủy nheo mắt nhìn tòa tháp đen kịt, vận công định đánh tới, vậy nhưng còn chưa có ai đụng tới hắn thì cả người đã bị bắn văng ra ngoài, làm gãy cả ba cây đại thụ to tướng. Tòa tháp cổ này còn chưa xây xong đã ẩn giấu ma tính, vốn không để ai tới gần, ngay cả người xây dựng cũng chỉ để hài cốt ở xa xa, sau đó nó sẽ tự động hấp thụ để xây thành hình.
Lúc này Nhiễm Nhiễm lại ngửi được một mùi kỳ lạ. Tô Dịch Thủy biết khứu giác của cô nhóc tham ăn này khác với người thường, đang muốn hỏi nàng ngửi được mùi gì thì Nhiễm Nhiễm đã nói:
"Làm sao đây?"
Thần sắc Tô Dịch Thủy cũng ngưng trọng:
"Đi, trước báo với bên ngoài đã."
Một kẻ từng là tiên mà giờ lại thành ma, sự việc khó giải quyết như thế cũng cần phải thông tri cho đám thần tiên bên trên một chút, để xem họ có cách gì không, có tìm được cứu binh đến không.
Đến khi tiếng sấm lại gián đoạn lần nữa, Tô Dịch Thủy lại dùng cách cũ đưa Nhiễm Nhiễm và hổ trắng ra ngoài, chỉ là lúc ra ngoài thì thiên kiếp trên đỉnh đầu càng thêm mãnh liệt, tia chớp kèm theo ánh tím không ngừng rạch nứt toác bầu trời, tần suất càng lúc càng thêm dày đặc. Khoảnh khắc sắp rời khỏi, thiên lôi vốn đang tạm ngưng lại đúng lúc họ vừa lách mình thì từng trận lại bắt đầu đổ bộ. Vì thế hai người một hổ chỉ có thể bay nhanh né tránh, hi vọng nhanh chóng ra ngoài.
Thời điểm mấu chốt, một đạo tiếng sét lóe lên bổ thẳng về người Tiết Nhiễm Nhiễm. Mắt thấy nàng sắp không thể tránh thoát, Tô Dịch Thủy nghĩ cũng không thèm nghĩ bèn nhanh chóng đổi hướng, đẩy Nhiễm Nhiễm ra khỏi trận, mà đạo sét tím kia cũng chẳng nghiêng chẳng lệch vừa vặn đánh trúng Tô Dịch Thủy.
Sau khi Nhiễm Nhiễm bị đẩy ra khỏi trận, xoay người nhìn Tô Dịch Thủy bị sét đánh trúng thì không khỏi hét lên thất thanh, lập tức cũng muốn trở vào. Ai ngờ Bạch Hổ giống như biết trận thế kia quá hung ác, dùng thân làm lá chắn ngăn cản nàng lại.
Nhiễm Nhiễm liếc nhìn ánh sáng trong mắt hổ trắng ban nãy, nhất thời cũng hiểu ra, thời khắc hắn bị sét đánh trúng trong trận thì nguyên thần của Tô Dịch Thủy cũng đã kịp bám lên người hổ trắng, vậy nên kẻ ngăn cản nàng vào trận lúc này chính là Tô Dịch Thủy. Nhưng thân thể thật của hắn vẫn còn ở trong trận, nếu không nhanh chóng lôi ra thì quãng đời còn lại của hắn cũng chẳng thể làm người.
Nhiễm Nhiễm không kịp nghĩ nhiều, chỉ nhớ lại cảnh Tô Dịch Thủy dùng châm bạc dẫn sét, tiện tay móc trong ngực ra một thứ ném về hướng tia chớp. Đó chính là cái tráp mở mãi không ra ở đảo rồng, đây là thứ trước đây Mộc Thanh Ca đã để lại.
Thứ này được tạo thành từ sắt tinh luyện, dẫn điện rất tốt, khiến nháy mắt những tia chớp trên không đều bị thu hút tạm thời buông tha nam nhân, mà hổ trắng cũng bay nhanh vào trận sét đỡ lấy hắn trên lưng rồi bỏ chạy. Cái hộp bị sét đánh lại chẳng hóa thành khói, chỉ bị văng ra xa xa, "rắc" một tiếng bật tung nắp rơi xuống bên chân Nhiễm Nhiễm. Chỉ là lúc này nàng không rảnh quan tâm, chỉ duỗi tay nhét nó lại vào ngực, sau đó ôm lấy Tô Dịch Thủy bị sét đánh thương tích đầy mình vội vàng kiểm tra.
Đám người tiên dược đã đuổi tới, ban nãy họ đứng ở xa xa cũng trông thấy Tô Dịch Thủy bị thiên kiếp đánh trúng người. Những người như tu sĩ nếu không đến lúc phi thăng sẽ không bao giờ dám hứng chịu lôi kiếp, thậm chí có những gã sư phụ vô đạo đức còn dùng đệ tử của mình để dẫn sét đi, để mình thuận lợi độ kiếp. Thứ mà Tô Dịch Thủy phải chịu cũng không phải thiên kiếp mà là trời phạt, vậy nên sau khi trúng một kích trí mạng này, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Tiết Nhiễm Nhiễm mặc kệ mọi thứ, liều mạng nhét thuốc vào miệng Tô Dịch Thủy, vận công làm thuốc tan bảo vệ tâm mạch hắn. Tiên dược vốn đi con đường y tiên, thấy tình hình như thế này cũng vội vận công bảo vệ tâm mạch Tô Dịch Thủy, có điều hắn lại "a" lên một tiếng, hơi kinh ngạc nói:
"Thân thể còn chưa hủy, sao lại không có linh hồn?".
Nhiễm Nhiễm cảm giác thân thể bên dưới hình như đã chậm rãi khôi phục lại hô hấp mới thở dài một hơi, chỉ lên người hổ trắng nói:
"Linh hồn hắn ở trong người Bạch Hổ."
Tiên dược nheo mắt không nói gì, tuy rằng Tô Dịch Thủy được cứu kịp thời nhưng không thể không nói viên thuốc của con nhóc này cũng thật hiệu nghiệm. Chỉ là nếu theo lẽ thường thì thân thể Tô Dịch Thủy hẳn phải hóa thành than, vì sao giờ hắn chỉ đơn giản bị thương một chút chứ chẳng có gì trở ngại? Nghĩ đến tên phàm nhân này trước đây vậy mà có thể dẫn hồn phách Mộc Thanh Ca sống lại trên cây, tiên dược càng nhìn không thấu tên nam nhân đang bám lên người hổ này...
Bởi thân thể Tô Dịch Thủy trúng đòn sét nghiêm trọng nên nguyên thần trong hổ cũng cần nhanh chóng trở về, chỉ là khoảnh khắc hồn nhập thể, cơn đau đớn do bị sét đánh đột ngột ùa về khiến nam nhân vốn đang mê man lập tức đau đớn rên lên thành tiếng. Mắt Nhiễm Nhiễm chứa ánh nước, đau lòng nắm chặt tay Tô Dịch Thủy, dịu dàng bôi thuốc mỡ mát lạnh giảm đau lên vết thương.
Lúc này ánh mắt Tiết Nhiễm Nhiễm chợt lóe một cái, biết ngay con sói đuôi to Ngụy Củ có ý định xấu gì, bèn lập tức phóng ra tia sét làm gián đoạn mưu ma chước quỷ của gã. Nàng nói đơn giản tình hình trong núi một lần, đến đoạn Thuẫn Thiên đọa ma, còn là đầu não sau lưng Phạn Thiên giáo thì ai nấy đều biến sắc, kể cả mấy vị tiên cũng bốn mắt nhìn nhau, nét hờ hững tách biệt hồng trần rốt cục cũng xảy ra biến hóa.
Ngụy Củ hé mắt nhìn mấy vị thần tiên, lạnh lùng nói:
"Một vị trong chúng tiên đắm mình trụy lạc, quấy nhiễu đến tam giới không yên mà các vị lại chẳng hề mảy may phát hiện?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biểu tình tiên dược ngưng trọng, mở miệng hỏi:
"Ta nhớ rõ lúc Thuẫn Thiên tọa hóa, bốn vầng hào quang của bốn vị công tào đột nhiên biến mất không thấy đâu, chẳng lẽ là bị gã lấy mất rồi?"
Bốn vị công tào là thần chưởng quản thời gian, bốn quầng hào quang có khả năng điều phối bốn mùa xuân hạ thu đông của trần thế. Lúc trước khi không tìm thấy chúng, bốn vị công tào luống cuống một đoạn thời gian, cuối cùng phải dùng mắt Chúc Long có tác dụng tương tự để miễn cưỡng ứng phó. Nếu thật vậy, trước khi tọa hóa thì Thuẫn Thiên đã phải ủ mưu, giờ gã xây bốn tòa cốt tháp cũng vừa lúc ứng với bốn quầng mặt trời, cũng có khả năng nghịch chuyển thời khắc.
Tiên dược nhắc đến việc này, những vị thần tiên khác cũng dần biến sắc, trong đó có hai người sau khi bốn mắt nhìn nhau thì lập tức trở mình quay về thiên giới, trước tiên bẩm báo sự tình. Bọn họ chỉ là tiểu tiên, gặp chuyện lớn cỡ này không thể tự mình làm chủ, còn lại tiên dược và tiên râu bạc vừa dạy dỗ Ngụy Củ ban nãy thì ở lại quan sát tình hình Không sơn.
Theo lời tiên dược thì những đỉnh núi khác cũng đang hứng chịu cuồn cuộn thiên lôi, Thuẫn Thiên này có khả năng đối phó với cơn thịnh nộ của trời, trên đỉnh bốn tòa núi đều có lá chắn ngăn cản trời phạt.
Tô Dịch Thủy đỡ hơn rất nhiều, sau khi trầm mặc không nói một lúc lâu thì đột nhiên chậm rãi đứng dậy hỏi:
"Ngoại trừ trời phạt vạn kiếp thì còn cách nào phá hủy tháp cốt không?"
Tiên dược thở dài một hơi:
"Tháp nghịch thiên này ta cũng chưa từng gặp qua, sao biết được cách hóa giải? Hiện giờ chỉ có thể chờ thượng thần đáp lời, để xem có thể đưa ra đối sách hay không."
Hiện cũng chỉ còn cách này, vậy nên ai nấy đều ở Không sơn kiên nhẫn chờ đợi. Tính cách Tiên dược không tệ, trong lúc chờ đợi rãnh rỗi thì bèn thanh tẩy những thứ bùn đen, còn giúp bá tánh trị thương, chỉ cần phất tay là thuốc đến bệnh trừ, khiến bá tánh liên tục quỳ lạy nói muốn xây miếu thần thờ chân thân của hắn. Có điều thần tiên chân chính cũng không ham muốn nhang khói thế gian, chỉ vẫy tay làm mất đi ký ức của những bá tánh đó, để họ mạnh ai nấy trở về nhà.
Theo lời tiên dược thì sau khi trở thành thần, nếu thế gian có quá nhiều người nhớ thương thì kỳ thật cũng là một loại hao tổn, có quá nhiều chấp niệm nhờ vả của thế nhân thì phải hồi đáp, mà nhờ vả quá nhiều thì chẳng phải bận rộn chết người? Phần lớn người thăng tiên ngoài việc theo đuổi sự trường sinh thì càng nhiều hơn là sự thanh tĩnh, nếu để thần tiên trở thành quan huyện, cả ngày bận rộn thăng đường mấy chuyện cãi vã đánh nhau lông gà vỏ tỏi thì chẳng phải tự thêm phiền não sao? Vậy nên rất nhiều người sau khi phi thăng thì bèn vứt bỏ cả tên họ, theo đuổi một cảnh giới thuần khiết.
Tiết Nhiễm Nhiễm đứng một bên nghe vậy thì có hơi trợn mắt há mồm, hiển nhiên là bởi vì việc thần tiên cứu khổ cứu nạn trong tưởng tượng của nàng khác với thực tế quá xa, khiến người ta không chấp nhận được. Ngẫm lại những người luôn thắp hương bái phật làm phiền họ, nói không chừng mấy vị thần tiên này phải nghiến răng nghiến lợi mà nhận hương khói, vừa ngồi ở động phủ vừa chửi "mẹ nó" đây!
Sau khi Tô Dịch Thủy bôi thuốc mỡ lên người, tuy đau đớn đã thuyên giảm nhưng miệng vết thương khép lại rất chậm, những cách người tu chân thường dùng để khôi phục nhanh chóng thì khi trúng trời phạt lại không dùng được.
Khi ánh mặt trời khuất sau Không sơn, trời lại mưa to một trận. Tiết Nhiễm Nhiễm sợ mưa rơi trúng miệng vết thương của Tô Dịch Thủy nên chọn một triền núi có rừng thấp, dùng linh lực của mình tạo một kết giới chặn mưa to, đem thân thể đang mê man điều dưỡng của Tô Dịch Thủy trú dưới tán lá. Tiết Nhiễm Nhiễm yên lặng ngồi bên người hắn, nhìn tháp cốt u ám ở Không sơn đối diện đến thẫn thờ.
Không biết trải qua bao lâu, Tô Dịch Thủy rốt cuộc tỉnh lại, chậm rãi mở mắt. Giữa tiếng mưa rơi ào ạt, hắn yên lặng nhìn cô gái nhỏ đang thiền định bên cạnh mình, sau đó ngồi dậy lấy áo khoác trên người mình choàng lên vai nàng, thấp giọng hỏi:
"Đang suy nghĩ gì?"
Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn hắn, cẩn thận tránh đi miệng vết thương mà ôm lấy cánh tay hắn, nói khẽ:
"Ta đang nghĩ, nếu như Thuẫn Thiên thật sự có thể nghịch chuyển thời gian mà thay đổi mọi thứ, vậy ta và ngươi có phải sẽ không thể gặp nhau?"
Loại chuyện thay đổi cả số trời thế này, nếu như xảy ra thì chỉ sợ sẽ rút dây động rừng, dẫn đến một chuỗi liên hoàn các biến cố. Khi đó thế sự có thay đổi lớn, mà nàng và hắn chỉ như hai hạt bụi, có thể cứ vậy bỏ lỡ, trở thành người lạ vĩnh viễn không gặp được nhau. Nghĩ vậy nên trong lòng nàng không khỏi có hơi phiền muộn.
Hình như Tô Dịch Thủy cũng không thích giả thiết của nàng, chỉ nhẹ nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói:
"Yên tâm, gã sẽ không làm được đâu."
Nghe ngữ khí kiên định của Tô Dịch thủy, lo lắng của Tiết Nhiễm Nhiễm tức khắc tan thành mây khói, nàng vực dậy tinh thần, nói:
"Ta cũng sẽ khiến gã không thực hiện được, gã cũng chẳng biết năm đó ta muốn nhận các người làm đồ đệ khó khăn bao nhiêu, vậy nên ai cũng đừng tưởng khiến ta làm lại một lần!"
Nghe thế, mày Tô Dịch Thủy khẽ cau lại, trong đầu lại hiện ra đủ loại mưu ma chước quỷ xấu xa mà nhóc quỷ này bày ra để nhận hắn làm đồ đệ khi trước. Hắn nhịn không được, trầm giọng hỏi:
"Là luyến tiếc đồ đệ?"
Tiết Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn hắn, mông lung nói:
"Đương nhiên, thiếu một hai người cũng không sao, về phần ngươi... có lẽ không gặp ta sẽ tốt hơn...ái!"
Còn chưa nói xong, nàng đã bị Tô Dịch Thủy ôm vào trong ngực:
"Tật xấu khó bỏ! Trêu chọc ta, rồi lại nói ra mấy lời khốn kiếp này! Nàng nói xem, nếu thời gian quay lại thì nàng muốn vứt bỏ đệ tử nào?"
Nhiễm Nhiễm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, nhịn không được thấp giọng cười như trẻ con, nói:
"Được, cho dù vứt bỏ hết cũng phải đến nhận đồ đệ nhỏ Thủy nhi của ta...ui da...ưm..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Dịch Thủy đương nhiên sẽ không để nàng lại tiếp tục nói hươu nói vượn, dứt khoát dùng miệng khóa chặt nàng trước, đồng thời vừa hôn vừa nỉ non nói:
"Nếu còn dám nói thế thì đừng trách sao ta lại phạt nàng chép môn quy..."
Tiết Nhiễm Nhiễm vốn đang nhắm mắt đón nhận nụ hôn nóng như lửa, nghe lời này đột nhiên mở mắt ra, có chút không thể tin mà nhìn Tô Dịch Thủy nói:
"Chàng...nhớ ra?"
Loại chuyện như chép phạt này chính là thứ mà trước khi mất trí Tô Dịch Thủy thích nhất, trước đây nàng bị hắn phạt đến mức suýt nữa cổ tay cũng sưng lên. Nàng ngẩng đầu nhìn kỹ nam nhân vừa bị sét đánh, thấy ngũ quan của hắn cũng chẳng có thay đổi gì, chỉ là sự tối tăm và hận đời ở giữa mày đã biến mất không thấy, chỉ còn mấy phần trầm ổn năm tháng đã mài giũa ra...
Sau khi bị sét đánh...sư phụ nàng rốt cuộc đã trở về!
Tô Dịch Thủy vươn tay ôm lấy Nhiễm Nhiễm, bất chấp miệng vết thương đang đau đớn, chỉ gắt gao vây chặt nàng trong lồng ngực. Không một ai biết cảm nhận của Tô Dịch Thủy trong khoảnh khắc đó như thế nào, chỉ có tự bản thân hắn nghĩ tới mà sợ, sợ mình suýt chút đã giết chết Nhiễm Nhiễm, sợ nàng vì thế mà xa lách hắn, sợ bản thân khổ sở chờ đợi hai mươi năm chỉ đổi lấy một hồi tạo hóa trêu ngươi...
Thật tốt khi Nhiễm Nhiễm không từ bỏ hắn, nếu không hắn nhất định sẽ hung hăng bóp chặt cổ mình, bóp chết cái tên mất trí nhớ này để báo thù rửa hận.
Lúc này trời mưa tầm tã, hai kẻ từng sớm chiều chung đụng lại giống như cách biệt thật lâu, dưới lớp lá chắn che đậy có rất nhiều lời muốn nói...
Ngụy Củ nằm nghiêng trên một tảng đá lớn, vừa vặn trông thấy nơi xa xa giữa làn mưa, bên dưới bóng cây có một đôi đang vui sướng tràn trề. Tuy làn nước gặp lá chắn bị bắn tung ra nhưng những đợt pháo hoa khiến gã không nhìn thấy rõ hay nghe rõ được tình hình bên trong, nhưng Ngụy Củ cũng chẳng còn là trẻ con nữa, đương nhiên có thể tưởng tượng được một nam một nữ khi ở riêng với nhau có thể làm những gì. Những phán đoán về chuyện tán tỉnh nhàm chán ở Tây sơn lại làm Ngụy tôn thượng ghê tởm, gã nhìn không được nói với những đệ tử khác:
"Thật vô nghĩa, tông chủ bị sét đánh của các ngươi bây giờ còn có tâm trạng yêu đương, dựa vào loại người này để thay đổi cục diện hiện tại, ta thấy giờ chúng ta cứ ngồi chờ chết thì hơn."
Cao Thương và Bách Sơn đều không thích phản ứng này của tên ma đầu, chỉ là nghĩ tới một khi Thuẫn Thiên thành công thì thế sự trong thiên hạ bị đảo loạn cũng khiến người ta hao tâm. Đặc biệt là Cao Thương, hắn không hề muốn thời gian quay lại chút nào, cho dù là sư phụ, sư đệ sư muội hắn đều không muốn bỏ lỡ một ai, huống hồ là Khâu Hỉ Nhi mà hắn yêu mến.
Hiện giờ tháp cao ở xa xa đã sắp hoàn thành, ai cũng không biết tiếp đây sẽ xảy ra chuyện nghiêng trời lệch đất gì nữa.
Lúc này tiên nhân tóc bạc và tiên dược vẫn luôn ngồi xếp bằng một bên đột nhiên trợn trắng mắt, sắc mặt ngưng trọng, đôi môi cũng hơi mấp máy. Ngụy Củ biết họ đang truyền âm cho ai đó, chỉ là tiên nhân thì tài truyền âm càng thêm xuất thần, cho dù cách xa ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được nhau.
Tiên nhân đầu bạc còn tốt, bộ dáng của tiên dược thì y hệt đang cãi nhau với người ta, chỉ là cuối cùng bị người ta thuyết phục bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng nói với Tô Dịch Thủy và Tiết Nhiễm Nhiễm vừa đi tới:
"Ta phải đi rồi, các ngươi cũng chạy nhanh đi, dùng tất cả linh lực của bản thân chạy càng xa càng tốt."
Tô Dịch Thủy nhìn thần sắc nghiêm trọng của tiên dược, nheo mắt nói:
"Mong tiên nhân nói cho rõ, thượng tiên trên tiên giới đã đưa ra cách xử lý gì với tháp Nghịch Thiên?"
Tiên dược nhìn Tô Dịch Thủy, vốn cũng chẳng muốn tiết lộ thiên cơ, chỉ là không biết sao vẫn nói:
"Tháp Nghịch Thiên không thể xây xong, nếu không tam giới sẽ đại loạn. Nếu như trời phạt đã không suy suyển đến nó, vậy thì chỉ còn cách thúc đẩy mạch đất đem bốn ngọn núi này san bằng..."
Ngụy Củ nghe xong thì trợn mắt tức giận:
"Các ngươi điên rồi, việc như vậy so với ma đạo còn giống hơn! Một khi thúc đẩy mạch đất thì sẽ gây ra động đất trong phạm vi lớn, khi đó đừng nói tới bốn ngọn núi mà thậm chí ngàn dặm trang viên nhà cửa xung quanh đều bị phá hủy đến chẳng còn lại gì! Sinh linh đồ than xảy ra, để ta xem đám tiên các ngươi so với Thuẫn Thiên cao minh hơn bao nhiêu!"
Đối diện với lời chi trích của Ngụy Củ, tiên dược cũng chỉ biết bùi ngùi thở dài một hơi:
"Ngươi nói không sai, phàm là còn một lối thoát nào thì tiên giới cũng sẽ không đưa ra quyết định như vậy. Nhưng giờ tháp kia sắp thành, một khi Thuẫn Thiên thành công thì tam giới sẽ đại loạn, so với việc bốn ngọn núi bị phá nghiêm trọng hơn rất nhiều. Xem xét nặng nhẹ, chỉ có thể hi sinh một bên mới ngăn được Thuẫn Thiên làm chuyện điên khùng."
Tiên dược còn chưa nói tới bản thân hắn dẫu gì cũng chỉ là hạ tiên thấp cổ bé họng, ban nãy các thượng tiên thông tri cho hắn cũng chỉ bảo hắn nhanh chóng rút lui chứ không phải là bàn bạc, vậy nên chỉ một mình hắn cũng khó lòng xoay chuyển quyết định của chúng tiên.
"Chuyện ta có thể giúp các ngươi cũng chỉ có vậy, trưa mai khi âm dương trao đổi, lúc tháp linh sắp sửa xây thành thì mạch đất bốn phía sẽ chấn động, toàn bộ mặt đất đều sẽ bị xới tung...Các ngươi cũng nên tự mình tìm chỗ an toàn để tị nạn..."
Nói rồi tiên dược bèn xoay người rời đi.
Lúc này đột nhiên phía sau hắn truyền đến giọng nói thanh lạnh:
"Trước đây ngươi một lòng thành tiên là để làm chó săn, làm ống truyền lời cho đám thượng tiên đó à? Khí phách hăng hái, tràn đầy lòng cứu nhân độ thế của một tu sĩ trước kia sao lại lưu lạc thành cái đức hạnh nhịn nhục phục tùng này vậy?"
Thân thể tiên dược chấn động, chậm rãi quay đầu nhìn về nữ tử thanh lãnh không biết đã đứng sau khi nào. Nàng sừng rồng tóc vàng, bộ dáng lộ ra một cỗ khí khái, chỉ tiếc trên mặt lại có một vết sẹo quá bắt mắt, ngược lại làm lu mờ đi đôi mắt phượng linh động...
"Phượng Mâu!"
Tiên dược nhận ra nữ tử trước mặt chính là thần rồng vàng trấn đảo mà hắn yêu trước khi phi thăng, lập tức thất thanh hét lên một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro