Tiên Đài Có Cây

Nội Quy Tây Sơn

Cuồng Thượng Gia Cuồng

2024-07-24 12:09:13

Tăng Dịch nhìn đống đồ chơi nhỏ bị lùa vào thùng rác chỉ ngậm miệng không nói, ngoài dự đoán của Tăng Dịch thì Tô Dịch Thủy không phải muốn lấy lại sản nghiệp mà chỉ muốn mình chi tiền để xây một chỗ ăn ở tu hành khác. Tây sơn là nơi Tô Dịch Thủy căm thù đến tận xương, nếu cung biến đã thất bại, tu vi của hắn cũng bị hao tổn ảnh hưởng đến phi thăng thì việc cấp bách nhất chính là tìm một chỗ khác dốc lòng tu luyện.

Tăng Dịch gật đầu, sau đó sai người đem sổ sách tới đặt lên bàn, lại uyển chuyển bày tỏ nguyện vọng ra đi. Tô Dịch Thủy ngồi nghe không chút cảm xúc, nhạt giọng bảo:

"Tuy ta đã quên một đoạn ký ức nhưng cũng hiểu rõ dùng người thì không nghi, nếu trước đây ta đã dám đem sản nghiệp to lớn như vậy giao cho ngươi thì bây giờ sao phải lấy lại? Nghe Vũ Đồng nói trước đây khi gặp nạn ta đã cứu ngươi, nếu ngươi muốn báo ân thì hẳn nên tiếp tục làm chuyện mình nên làm."

Tô Dịch Thủy nói chuyện mang theo uy hiếp ép bức, không hề sót lại chút khí chất bình tĩnh khoan dung nào đã rèn luyện từ hai mươi năm qua.

Tăng Dịch thở dài, tự xem người trước mắt thành thiếu niên xấu tính hai mươi năm trước, không chấp nhặt lời nói với hắn, chỉ giải thích:

"Ta coi sóc những thứ này hai mươi năm cũng thấy mệt, bây giờ việc thu chi bên dưới đều do thân tín làm quen tay, làm việc đều có quy trình kỷ luật, cho dù không có ta thì ngươi vẫn có thể đảm đương."

Thấy ý Tăng Dịch đã quyết nên Tô Dịch Thủy cũng không nói những lời sáo rỗng thừa thãi, chỉ rũ mắt mời hắn ra ngoài. Tăng Dịch trở về hiệu thuốc nói đơn giản tình hình bên kia cho Nhiễm Nhiễm, sau đó giục nàng nhanh chóng theo hắn rời đi, chờ trở về gặp lại cha mẹ thì có thể tạm lánh đi một chốc.

Nhiễm Nhiễm nghe xong cũng biết đây là kế sách tốt nhất hiện giờ, nếu nàng thật sự là Mộc Thanh Ca thì tình thế hiện nay quả thực nguy hiểm, mà sự uy hiếp lớn nhất không ai khác chính là Tô Dịch Thủy đã hoàn toàn quên đi chỗ tốt của Mộc Thanh Ca. Nhiễm Nhiễm tuy sống lại không nhớ được chuyện trước kia nhưng mấy năm nay cũng kinh qua không ít sự tình, hoàn toàn có thể diễn giải ra một cách mạch lạc. Mặt khác Mộc Nhiễm Vũ luôn trăm phương nghìn kế để thế thân nàng cũng không thể ở chung.

Nhưng hễ nghĩ tới phải rời xa Tô Dịch Thủy, cuộc đời sau này sẽ chỉ như người qua đường không bao giờ gặp lại thì trong lòng nàng lại có loại đau đớn không nói nên lời. Nhiễm Nhiễm rất rõ những ngày qua sư phụ ưu ái mình đều là tình cảm dành cho Mộc Thanh Ca, bất luận sau này hắn đối với Mộc Thanh Ca là yêu hay hận thì cũng không liên quan đến Tiết Nhiễm Nhiễm. Tuy Ngụy Củ và Tăng Dịch sư thúc đều nói nàng là Mộc Thanh Ca nhưng đối với những chuyện không nhớ rõ nàng cũng không cảm thấy mình có dính dấp gì với thân phận này, sư phụ cũng đã quên, vậy thì không ai nợ ai nữa, như vậy đối với hắn hay nàng đều là chuyện tốt.

Nhiễm Nhiễm bẩm sinh lạc quan, nàng không đắm chìm trong thứ cảm xúc đau buồn lâu quá, khi cảm thấy không vui sẽ chủ động tìm việc khác mà làm, tỷ như đi thu dọn hành lý, sau đó mượn nhà bếp nhỏ trong hiệu thuốc mà cắt thịt thái rau làm một bữa cơm cuối cùng cho sư phụ. Nghe ý trong lời của Ngụy Củ hẳn việc nàng chết đi ở kiếp trước có can hệ rất lớn với Tô Dịch Thủy, thế nhưng nàng cũng cố không nghĩ tới ân oán kiếp trước làm gì. Một kiếp này sư phụ luôn đối xử với nàng rất tốt, nàng làm cho hắn một bữa cơm từ biệt thì cũng xem như trọn tình vẹn nghĩa. Có điều việc báo hiếu cuối cùng của học trò cũng không dám làm quá táo bạo, khay đồ ăn tinh xảo kia vẫn giao cho nhị sư thúc dâng lên.

Vũ Đồng nhìn Nhiễm Nhiễm đeo bọc hành lý nhỏ cũng nhịn không được buồn thương, dịu giọng an ủi:

"Sư phụ ngươi quên đi cũng chỉ là nhất thời, biết đâu sẽ nhớ lại, bọn Cao Thương còn chưa đi thì ngươi tội gì phải gấp thế?"

Trong lòng Nhiễm Nhiễm biết nhị sư thúc cũng không rõ việc nàng mới chính là Mộc Thanh Ca, nói cách khác dựa vào thành kiến của Vũ Đồng đối với Mộc Thanh Ca thì sư thúc cũng sẽ tiếc không cho nàng vẻ mặt ôn hòa như thế. Nhiễm Nhiễm thở ra một hơi, mỉm cười:

"Lâu rồi con không gặp cha mẹ nên rất nhớ, việc đã vậy thì trở về báo hiếu với cha mẹ cũng tốt. Món thịt khâu nhục này sư phụ thích ăn nhất, con dùng niêu đất giữ nhiệt, nếu để nguội sẽ không ngon, người nhanh mang lên cho sư phụ đi ạ!"

Vũ Đồng gật đầu vội bưng khay vào nhà ăn, lúc nàng mở cửa trở ra thì cô nhóc với nụ cười đáng yêu đã không còn bóng dáng, chỉ có gió bắc thôi bông tuyết bay bay.

Tuy bùa Tẩy hồn rất mạnh nhưng Tô Dịch Thủy cũng không cảm thấy khó chịu lắm. Ký ức bị mất đi tuy là phiền toái, thế nhưng từ trong miệng anh em Vũ thị biết được đủ loại chuyện mình làm trong những năm gần đây thì Tô Dịch Thủy lại cảm thấy quên đi âu cũng là chuyện hay. Hai mươi năm này trải qua nhàm chán và nhạt nhẽo, phần lớn thời gian hắn đều giống như tự nhốt mình ở động Tây sơn bế quan. Việc khác không nói, chỉ riêng việc dại dột dùng một nửa Kết đan đích xác là nên phạt.

Còn có sự việc nhận đồ đệ trong hai năm gần đây, có lẽ là bởi bế quan ở Tây sơn quá lâu nên nhàm chán sinh ra mê sảng, hại bản thân lây nhiễm Mộc Thanh Ca đi thu một đám rác rưởi vô dụng. Mấy đứa dưa vẹo táo nứt kia ngoại trừ Tiết Nhiễm Nhiễm ra thì đều quá mức bình thường, nếu hắn thật sự thu đồ đệ cũng tuyệt sẽ không lãng phí thời gian của mình với đám phế vật đó.

Tiết Nhiễm Nhiễm có tư chất tốt hẳn cũng vì lấy của mình hết một nửa kết đan rồi tu đường ngang ngõ tắt, tuy anh em Vũ thị vỗ ngực nói hắn rất có bộ dáng tận tâm tận lực của sư phụ nhưng bây giờ Tô Dịch Thủy không hề có chút cảm giác thành tựu làm thầy nào, chỉ nghĩ cách lấy về Kết đan. Tô Dịch Thủy nhớ rõ trước đây mình đã bắt đầu tiến vào tuyệt thực, một ngày chỉ ăn một bữa, có khi ba ngày mới ăn một bữa cơm, ăn quá nhiều ngũ cốc sẽ không có lợi cho việc gột rửa linh mạch. Thế nhưng cơ thể hiện giờ cứ đến giờ cơm là tự động đói bụng, hắn thắc mắc liệu hai mươi năm bế quan trong huyệt động Tây sơn chỉ là công cốc hay sao?

Có điều khả năng nấu ăn của Vũ Đồng quả là có tiến bộ, chén khâu nhục kia ăn rất vừa miệng bắt cơm, củ cải xào tôm nõn cũng không tồi. Tô Dịch Thủy tạm thời quên đi đại kế tuyệt thực, mấy món đem lên ban sáng cũng bị vét sạch nồi. Việc này khiến Tô Dịch Thủy có sự chờ đợi bữa cơm hôm sau, bỏ tuyệt thực vài hôm cũng không làm chậm quá trình tăng tiến tu vi cho lắm.

Thế nhưng sau khi bữa cơm kế tiếp được bưng lên thì lại làm người ta quá ư thất vọng, nguyên liệu nấu ăn vốn đã cũ, kỹ thuật nấu cũng kém cỏi thô sơ, cực kỳ khó nuốt. Ví như một đĩa thịt bị xào quá lửa hết phân nửa, nuốt không trôi.

Tô Dịch Thủy vừa cầm đũa lên đã ngay lập tức thả xuống bát, chỉ là trước giờ hắn không chấp nhặt việc nhỏ, có lẽ hôm nay Vũ Đồng nhất thời lỡ tay, về tình về lý có thể tha thứ được. Thế nhưng ba ngày sau Tô Dịch Thủy rốt cục nhịn không được nữa, gọi Vũ Đồng tới hỏi:

"Đồ ăn mấy hôm nay sao càng lúc càng khó ăn vậy?"

Vũ Đồng xấu hổ đáp:

"Chủ nhân, đây là do đầu bếp của trạm ngựa làm, nếu thuộc hạ làm chỉ sợ còn tệ hơn..."

Tô Dịch Thủy ngẩng đầu ngó nàng một cái:

"Vậy khâu nhục ngày đó là ai làm?"

Vũ Đồng thật thà trả lời:

"Đương nhiên là Nhiễm Nhiễm, người thích nhất là ăn đồ nàng làm, nếu không phải nàng làm thì trước giờ người sẽ không dùng thêm một đũa."

Tô Dịch Thủy nhíu mày, im lặng một lát rồi lại bảo:

"Vậy...Ngươi đi tìm nàng về nấu cơm đi."

Vũ Đồng làm ra biểu tình đau khổ, nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nhưng...cô bé đã theo thập tứ sư thúc rồi, nghe nói là đi tìm cha mẹ."

Tô Dịch Thủy nghe vậy thì nhạt giọng:

"Lui xuống đi, hôm nay không cần mang đồ ăn lên cho ta."

Thì ra là Tiết Nhiễm Nhiễm làm. Không ngờ Mộc Nhiễm Vũ của kiếp trước đến kiếp này lại sành ăn y hệt Mộc Thanh Ca, nghĩ đến hương vị kia, quả thật có vài phần giống với chị nàng ta làm. Những thứ rượu thịt của hồng trần tục vụ thật khiến người ta quyến luyến, nếu biết vậy hắn sẽ không động vào. Đi rồi cũng tốt, đúng lúc hắn lại lần nữa trở về con đường tu chân chính, tuyệt thực rửa sạch linh mạch một hồi.

Trải qua một hôm, ban ngày vẫn còn tốt, thế nhưng mỗi khi đêm đến Tô Dịch Thủy đều sẽ nghe thấy bụng sôi lên ùng ục, trong đầu không nhịn được lại nhớ đến cảnh gắp thịt cuộn rau ăn với cơm, hết thảy hòa quyện vào nhau trong khoang miệng.

Lúc nhận ra được trong vô thức mình đang nhai thì Tô tiên nhân hoảng hồn mở mắt, mẹ kiếp, ma đói nhập hắn hả, sao lại đói thế này? Không những là đói mà dưới đáy lòng cũng chợt dâng lên một loại tư vị trống rỗng, giống như đã đánh mất đi thứ gì quan trọng, cuối cùng lại mãi mà chẳng nghĩ ra.

Hôm nay Tô Dịch Thủy dứt khoát không ngồi thiền nữa mà nằm trên giường ngủ đã lâu không động đến nhắm mắt dưỡng thần, kết quả lúc trở mình thì phát hiện dưới gối nằm có một túi đồ ăn vặt. Mặt trên túi thêu một con bướm sặc sỡ đậu trên hoa hạnh, vừa nhìn đã biết là đồ của con gái, bên dưới lại thêu một chữ "Nhiễm" tròn tròn như hoa sen.

Mở túi ra thì thấy bên trong có ô mai và thịt khô. Tô Dịch Thủy bỏ một viên ô mai vào miệng. Bởi vì để hơi lâu nên ô mai không ngon bằng một tháng trước, thế nhưng lúc ngậm trong miệng lại cảm nhận được một tư vị ngọt thanh, vô cùng thần kỳ dằn xuống cơn đói cồn cào của hắn. Tô Dịch Thủy chậm rãi nhấm nháp rồi lại mở mắt ra, đằng đằng sát khí nhìn cái túi nhỏ xinh xắn.

Bây giờ hắn đã xác định được không thể để Tiết Nhiễm Nhiễm này bên người, nàng và chị nàng đều là rào cản phi thăng của hắn, là ma nữ không thể giữ lại về sau.

Lại nói tới rào cản mê hoặc tiên nhân không một tiếng động chuồn đi với Tăng Dịch sư thúc. Tăng Dịch ra đi không mang theo thứ gì ngoài bộ quần áo trên người, tuy hắn không biết thuật khinh thân nhưng theo Nhiễm Nhiễm nói quãng đường này cũng không cần đi quá gấp, thế nên hai người ngồi xe suốt chặng đường. Qua mấy phen trằn trọc hết đi Tây sơn đào cây nhỏ, sau lại sắp đầy bốn rương sách cổ Tây sơn thì hai người lại tiếp tục xuất phát đến sơn trang chỗ vợ chồng Xảo Liên tạm ở.

Xảo Liên nghe nói con gái đã xuất sư, sau này cũng không cần trở về Tây sơn nữa thì mừng như điên. Con gái đã mười tám, thật sự không thể chậm trễ nữa, nếu đã trở về rồi thì hẳn nên tính tới chuyện tương lai. Nhưng Nhiễm Nhiễm lại nói mình không muốn lấy chồng, còn muốn chạy trốn kẻ thù nên phải ở ẩn trong núi một thời gian.

Vợ chồng Xảo Liên cũng biết thân thế con gái rất đặc thù, thời gian bọn họ ẩn cư trong biệt viện cũng luôn đề phòng lo lắng, nếu đổi một chỗ khác ở ẩn cùng con gái cũng không tệ. Người một nhà nếu có thể ở bên nhau thì những thứ khác đều tốt rồi.

Tăng Dịch có một tòa biệt viện tao nhã trên núi Xuất Liên, đây không phải sản nghiệp của Tô Dịch Thủy mà là chỗ Tăng Dịch chuẩn bị để sau này dưỡng lão. Thôn trấn xung quanh núi rất ít, phong cảnh khí hậu lại hợp lòng người, thế nên bốn người cộng thêm hai tôi tớ đã theo Tăng Dịch nhiều năm cùng đến núi Xuất Liên.

Nhiễm Nhiễm trồng xuống cây nhỏ trước phòng mình, lại sờ lên mặt lá cây non mịn, nhất thời nhớ tới lúc Tô Dịch Thủy dẫn nàng đi trồng cây. Lúc ấy nàng cảm thấy sư phụ đối xử với mình rất tốt, bây giờ quay đầu nhìn lại có lẽ hắn đối với nàng mang áy náy nhiều hơn. Đoạn ký ức tươi đẹp đó đã bị xóa sạch sẽ trong đầu sư phụ, từ rày về sau hắn cũng sẽ không cần vì nàng mà lại nhọc lòng.

Suối linh trở về, nhân giới cân bằng với âm giới, từ nay về sau nàng sẽ sống cuộc đời của Tiết Nhiễm Nhiễm. Trong lòng nàng thoáng đãng, thế nhưng lúc thấy trên mặt ngưa ngứa, lấy tay sờ một cái mới phát hiện nước mắt đã giàn giụa. Thì ra có một vài thứ lúc cầm lên thì dễ, đến khi muốn buông xuống thì rất tốn công.

May mắn vẫn còn một đống công chuyện bừa bộn cần nàng nhọc lòng, Bạch Hổ và Chu Tước cũng đều theo nàng tới núi Xuất Liên. Hổ nhỏ còn tốt, cả ngày giống con mèo nhỏ hết ngủ rồi ăn, không thì sẽ vào rừng bắt chim bắt thỏ.

Đến lượt Chu Tước mấy hôm nay vẫn luôn ầm ĩ, không ngừng mổ lên vành tai thúc giục nàng hát cho nó nghe, dù ăn đậu phộng ngon cũng không thể đánh lạc hướng nó. Bây giờ cơ thể nó đã có dấu hiệu không thể khống chế, có mấy lần vào đêm nó biến lớn rồi đập cánh vọt lên. Cho dù nơi này hẻo lánh ít người nhưng những dị tượng thế này cũng sẽ thu hút những người bụng dạ khó lường lui tới, Nhiễm Nhiễm bèn tạo ra kết giới ở núi Xuất Liên, tuy không mạnh mẽ bằng sư phụ nhưng dù gì có cũng hơn không có.

Trước đây Nhiễm Nhiễm đi Tây sơn ngoại trừ lấy đi cây nhỏ còn không khách khí cầm đi mấy rương sách, nếu như nàng là Mộc Thanh Ca thì số sách trong phòng sách kia đều là của nàng. Nhiễm Nhiễm thích đọc sách, bèn để lại một lá thư cho sư phụ, uyển chuyển nói mấy lời khách sáo đại loại như mình đã đem sách đi, nếu hắn còn cần thì ngày sau sẽ trả.

Có điều nàng chỉ nói cho có lệ chứ vốn không định trả, nếu lời Ngụy Củ nói là thật thì trước đây Tô Dịch Thủy là người đã hại chết Mộc Thanh Ca, không lẽ hắn vẫn không biết xấu hổ đoạt lấy những thứ vốn thuộc về nàng?

Về việc Chu Tước bỗng dưng khác lạ thì Nhiễm Nhiễm tra trong sách cổ tìm ra một nguyên nhân, nó vậy là đang rơi vào giai đoạn mộng xuân. Nói cách khác chính là lúc tìm bạn tình đẻ trứng.

Nhiễm Nhiễm tuy là một người chủ tốt nhưng lại không biết phải tìm người yêu cho nó chỗ nào. Vậy nên nàng chỉ đơn giản dạy cho nó về tình huống hiện tại, lại dặn phải cẩn thận bay về hướng Tây Nam, tới bầu trời phương nam là có thể đến quê hương của loài Chu Tước. Nếu như hết thảy thuận lợi thì hẳn nó có thể tự tìm được bạn lữ thích hợp cho mình.

Sau khi dặn dò xong Nhiễm Nhiễm liền mở ra kết giới núi Xuất Liên thả Chu Tước nhỏ ra ngoài, nó cũng chần chừ không muốn đi, lượn mấy vòng trên đỉnh đầu Nhiễm Nhiễm. Cuối cùng nàng đành an ủi nó, nói sau này nó có thể đưa vợ con về tìm nàng thì nó mới chịu bay thẳng lên chín tầng mây gào thét mà đi.

Nhiễm Nhiễm giống như mẹ già chia tay con trai, lưu luyến vẫy tay với Chu Tước. Phía sau nàng lúc này bỗng nhiên có người buông giọng lạnh lùng:

"Chẳng lẽ ngươi không biết thứ này giá trị cỡ nào, vậy mà lại thả nó đi?"

Nhiễm Nhiễm quay phắt đầu lại, phát hiện nam nhân anh tuấn đã rất lâu chưa từng gặp mang ánh mắt lạnh tựa băng sương đứng phía sau nhìn nàng.

"Sư..." – Nhiễm Nhiễm kinh ngạc, trực giác muốn kêu sư phụ nhưng lại sực nhớ hắn đã trục xuất mình khỏi sư môn nên vội vàng im miệng, chỉ chần chừ nói – "Người...sao lại tới đây?"

Tô Dịch Thủy nhìn ra được nàng đang tỏ ra xa cách, so với bộ dáng suýt chút thì ôm lấy mình khóc lúc từ âm giới ra giống như hai người khác nhau. Nhớ tới Vũ Đồng vẫn luôn cố hết sức chứng minh với mình rằng Tiết Nhiễm Nhiễm này lưu luyến cỡ nào với sư phụ là hắn, tự dưng hắn lại cảm thấy nực cười.

Nhiễm Nhiễm nhìn Tô Dịch Thủy lạnh lùng ngó mình, yên lặng hít sâu một hơi, tự nhủ không cần chấp nhất với quá khứ. Sư phụ đã không nhớ tới những chuyện thân mật khi suối linh bám vào người, cũng miễn cho cả hai phải xấu hổ.

Nghĩ vậy, Nhiễm Nhiễm hắng giọng, nói:

"Con Chu Tước này không định ra hồn ước với ta, đương nhiên nó có thể tự do."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Dịch Thủy lại liếc nàng, trong lòng hơi kinh ngạc. Mộc Nhiễm Vũ này lại không tham lam như kiếp trước, thế nhân muốn có Chu Tước mà không được, nàng ta lại phóng khoáng thả nó bay đi. Nhưng cho dù vậy Tô Dịch Thủy cũng không quên mục đích chuyến đi này, hắn lạnh lùng nói:

"Ngươi lấy kết đan của ta, lại về Tây sơn một phen cướp sạch đồ đạc, ngươi cho rằng ta không dám tìm ngươi tính sổ sao?"

Nhiễm Nhiễm khổ sở, nhỏ giọng nói:

"Đồ đã cho đi còn muốn đòi về, không phải ta ép người dâng lên Kết đan. Còn sách trong phòng kia trước đây người từng nói nếu ta muốn lấy thì có thể lấy tùy ý."

Tô Dịch Thủy hừ lạnh nhìn tên nghịch đồ, lại thêm phần tin chắc trước đây mình mù rồi mới nhận sai đồ đệ. Trong lòng Nhiễm Nhiễm cũng biết nếu hắn đòi lại kết đan thì có lẽ phân nửa linh lực của mình sẽ bị lấy mất, không dám nói tính mạng có thể bảo toàn được không. Chỉ là giờ nhìn thấy hắn đến tìm mình lấy mạng, đáy lòng Nhiễm Nhiễm vẫn sinh ra thứ mùi vị không thể nói thành lời.

Trước tạm không nói đến việc sinh tử. Hiện đã là giữa trưa, trên bếp lò của nàng vẫn còn hầm xương sườn, ba con gà ủ muối cũng đã chín, có thể ăn kèm với rau xanh. Cho dù là đi chịu chết cũng phải làm một con quỷ no, thế nên nàng dứt khoát làm lơ uy hiếp của Tô Dịch Thủy, tiện miệng hỏi hắn:

"Đói không? Ta có làm gà ủ muối, ăn khi còn nóng mới ngon."

Nàng chỉ tiện miệng mà hỏi, cũng không nghĩ hắn sẽ đồng ý, ai ngờ lúc này sư phụ tiền nhiệm mặt lạnh như tiên giáng trần lại thong dong dẫn đầu đến biệt viện, bước đi còn có hơi...vội vàng.

Tăng Dịch sư thúc và cha làm việc dưới núi có khi ngót hai ngày mới trở về, ba con gà ủ muối này nàng còn dự tính cùng mẹ ăn ba ngày mới hết. Nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời, nồi gà này lại có vẻ không đủ ăn.

Tô Dịch Thủy lần này định một mình đến tìm tên nghịch đồ tính sổ, có điều đến giờ cơm mà ai kia lại có lòng mời thì cứ ngồi xuống ăn một chốc lại tính tiếp. Thấy hắn ngồi xuống bàn Xảo Liên bèn tự mình tiếp đãi, nàng vẫn có thói quen của nữ tử nông thôn, có khách tới thì không ngồi ăn cùng mà chỉ sai con gái chiêu đãi sư phụ thật tốt.

Vì thế Nhiễm Nhiễm chưa ăn miếng nào đã phải yên lặng đứng nhìn sư phụ như bị cáo nhập, ăn ba con gà chỉ còn trơ lại ba bộ xương.

"Sư phụ... người nhịn đói bao lâu rồi?" – Nhiễm Nhiễm thói quen khó bỏ, không cẩn thận lại kêu sư phụ.

Tô Dịch Thủy ăn no buông chén mới phát hiện mình đã thất thố. Có điều trước giờ hắn vẫn quen làm việc khoan thai, căn bản không chú ý đến câu hỏi của Nhiễm Nhiễm, chỉ lập tức nói:

"Ngươi giữ kết đan của ta nên ta không thể bỏ mặc ngươi được. Lát nữa thu dọn một chút, trở về với ta."

Nhiễm Nhiễm trầm mặc, hỏi:

"Ta không về, nếu người cứ khăng khăng đòi lại tu vi thì cứ việc. Người từng là sư phụ ta, còn từng cứu ta một mạng, người muốn gì thì cứ làm đi."

Trước giờ nàng không muốn mắc nợ ai, tuy việc hết yêu đòi quà y hệt hành vi của đứa trẻ ba tuổi nhưng giờ sư phụ trúng bùa tẩy hồn, nàng cũng có thể lý giải. Bây giờ sư phụ hễ thấy nàng là phiền, nếu chỉ vì chuyện kết đan thì cứ lấy lại đi, nàng cảm thấy dựa vào thực lực mình bây giờ tuy khả năng chịu ảnh hưởng nhưng cũng không đến mức hồn phi phách tán, cùng lắm thân thể suy yếu chút thôi.

Tô Dịch Thủy không lường được con nhóc này lại quật cường như vậy, khẽ nheo mắt, sắc mặt âm trầm. Theo hắn thấy thì đó cũng xem như là cách đơn giản nhất, chỉ là vị gà ủ muối trên miệng vẫn chưa tan, nghĩ đến cảnh nếu như chơi chết nàng thì sau này sẽ không được ăn mỹ vị bực này thì quả thật khiến người ta tiếc nuối.

Hai người ngồi đối diện trước bàn không nói lời nào, bầu không khí gượng gạo làm người ta xấu hổ.

Lúc này Xảo Liên bưng đĩa lê đã gọt vỏ bước tới, nhìn sắc mặt cả hai liền túm lấy vạt áo con gái:

"Đừng làm sư phụ con nổi giận, con tuy học thành tài quay về nhưng một ngày làm thầy cả đời làm thầy, sau này cũng nên hiếu thuận Tô tiên trưởng."

Trong lòng Nhiễm Nhiễm thầm nghĩ kiếp trước nàng còn là sư phụ hắn nữa đấy, còn chưa thấy hắn đến hiếu kính đâu, bây giờ cùng lắm là quên đi một đoạn ký ức, thế nào cả người lại biến thành hung thần ác sát thế này?

Đợi Xảo Liên đi rồi Tô Dịch Thủy mới đứng lên, lạnh lùng nói:

"Ta nói ngươi xuất sư khi nào, dám cãi lời sư phụ mà xuống núi tương đương với việc phản bội sư môn! Theo môn quy phải rút linh căn, phế tu vi, vĩnh viễn nhốt dưới đầm Tây sơn!"

Nhiễm Nhiễm đang ăn lê, nghe vậy suýt chút thì nghẹn, vội nuốt xuống nói:

"Môn quy này có khi nào, sao ta lại không biết?"

Tây sơn là môn phái thong dong. Môn quy trước đây của Mộc Thanh Ca nhảm nhí tầm phào, đến lượt môn quy sau này của Tô Dịch Thủy cũng không thấy khá hơn. Đồ đệ không nghe lời cùng lắm là đánh tan tu vi rồi đuổi xuống núi, mãi mãi nhốt trong đầm Tây sơn là thứ mất nhân tính gì, nàng trước giờ chưa từng nghe qua.

Vẻ mặt Tô Dịch Thủy trấn định, lại rũ mắt nói:

"Ta với ngươi ai là tông chủ? Ta nói có là có!"

Ờ thì... Nhiễm Nhiễm tuy rất muốn nói loại tông chủ này cũng không có gì hiếm lạ, trước đây nàng cũng từng làm qua, nhưng giờ Tô Dịch Thủy lại cầm môn quy tới áp chế nàng nên tự nhiên nàng cũng khó lòng phản bác. Trước chỉ có thể theo hắn trở về.

Tô Dịch Thủy có thể tìm tới nơi này cũng vì cảm nhận được hơi thở kết đan. Lúc hắn biết kết đan của mình bị chia cho Mộc Thanh Ca đã từng thừa dịp ả ta dẫn đồ đệ dạo phố mà đứng xa xa cảm nhận, cuối cùng lại phát hiện hơi thở kết đan trên người ả cũng không mãnh liệt lắm, giống như một nửa kết đan của hắn gửi trên cây đều chuyển sang quả Nhiễm Nhiễm

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Đài Có Cây

Số ký tự: 0