Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Dược tuyền

Nhất Thập Tứ Châu

2024-11-20 22:28:03

Tiêu Tuyên còn nói, Mỹ Nhân Ân đơm hoa kết trái, là một việc cực kỳ khó, có khi một gốc Mỹ Nhân Ân chỉ có thể đơm hoa kết trái một lần trong đời.

Trái cây ơi.

Lâm Sơ vô cùng phiền muộn, thậm chí còn hối hận biết thế trả lại Mỹ Nhân Ân cho Tiêu Tuyên, để nó có thể an toàn ở Bắc Hạ kết trái.

Tiêu Thiều an ủi hắn vài câu, nói cái gì mà về sau lại tìm một cây Mỹ Nhân Ân khác, trái kia là y uy hiếp nên mới mọc ra được, sợ là vừa sinh đã yếu ớt, cho dù trưởng thành cũng không ích gì vân vân.

Y còn đem Mỹ Nhân Ân như sừng hươu đặt vào tay Lâm Sơ, để hắn sờ sờ nó.

Thế mà những sừng hươu đó không né tránh hắn đụng vào nữa.

Chẳng lẽ cây cối cũng biết thương tâm quá độ sao?

Hắn hôn mê khá lâu, cho nên lúc này đã đến giờ cơm trưa. Bọn họ tạm gác Mỹ Nhân Ân lại, đi ăn cơm với đại nương.

Cơm nước xong, buổi chiều không có việc gì, lục tục vài thôn dân tới cửa, bọn họ rất tò mò với thế giới bên ngoài, hỏi thăm Tiêu Thiều, Lâm Sơ không ít chuyện.

Tiêu Thiều trả lời từng người một, nói rằng nếu không cần thiết thì tốt nhất đừng nên rời núi, cho dù muốn ra ngoài, cũng phải chờ mấy năm nữa, khi thiên hạ thái bình mới được.

Thôn dân cũng biết chiến tranh chẳng phải chuyện vui vẻ gì, tỏ vẻ sẽ không ra ngoài.

Nghe bọn họ trò chuyện, Lâm Sơ có thể tưởng tượng ra 200 năm này bọn họ sống yên bình như thế nào, áo cơm vô ưu, chẳng lo chiến tranh bên ngoài, cũng chẳng có tranh chấp nội bộ. Ai ai cũng vô cùng chất phác hiền lành, nói chuyện thẳng thắn, thực khiến người ta thoải mái.

Một bé gái hỏi: “Đại ca ca, sao huynh lại đeo mặt nạ thế?”

Tiêu Thiều đáp: “Ta bị bỏng trên mặt, sợ hù dọa người khác.”

Bé gái lại hỏi: “Đại ca ca, huynh làm gì bên ngoài thế?”

Tiêu Thiều đáp: “Là nhạc sư, thổi sáo cho người ta nghe.”

Bé gái nói: “Thế nương tử huynh làm gì?”

“Đánh đàn.”

Lâm Sơ im lặng nghe y nhảm nhí.

Cả câu chuyện trên mặt có bỏng sợ hù dọa người khác kia, chắc chắn cũng là nhảm nhí nốt.

Bé gái vui vẻ nhảy lên mấy cái, hỏi tiếp: “Đại ca ca, thế sao hai người chưa có em bé vậy? Tỷ tỷ của ta cũng lớn như hai người, đã có hai em bé rồi!”

Lâm Sơ: “……”

Im ngay.

Tiêu Thiều thật vất vả mới quên chuyện Doanh Doanh đi, bé gái này còn gợi chuyện cho y, sợ là thấy cảnh sinh tình, lại thương nhớ đứa con gái chết non của mình.

Chỉ nghe Tiêu Thiều tiếp tục dửng dưng bậy bạ: “Nương tử ta đang phải dưỡng bệnh, tạm thời không rảnh bận tâm hài tử.”

Bé gái nói: “Đại ca ca thật tốt.”

Lâm Sơ nghĩ thầm, tốt cái đầu ngươi.

Hai hôm trước lúc phát hiện ra chân tướng, phản ứng mạnh nhất của Tiêu Thiều chính là Doanh Doanh đã mất rồi. Tối hôm đó, y thậm chí còn không mơ thấy Sơ muội, mà mơ thấy Doanh Doanh —— tuy rằng Lâm Sơ rất tò mò, không biết hai cha con còn chưa thấy mặt mũi mà mơ thấy kiểu gì nhỉ.

Hắn đột nhiên phát hiện bản thân hiện giờ không chỉ bất lực mà còn rất cáu kỉnh, luôn luôn có thành kiến với Tiêu Thiều.

Không thể như thế được.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

Lại qua nửa ngày, tiễn tất cả thôn dân với bé gái bé trai đi, trong sân cuối cùng cũng thanh tĩnh.

Thôn dân thật ra rất hiền lành, nhưng Lâm Sơ vẫn không quen giao tiếp với người khác, bị hỏi han ân cần lâu như vậy, tinh thần không khỏi có chút mơ màng.

Tiêu Thiều hỏi: “Ngươi khỏe không?”

Lâm Sơ: “Không tốt lắm.”

Tiêu Thiều sờ sờ đầu hắn: “Chúng ta đi ngủ.”

Dứt lời, tựa như lại nhớ ra gì đó: “Ngâm suối nước nóng cũng có thể thư giãn.”

Bọn họ liền đi ngâm suối nước nóng.

Càng đi về phía nam thời tiết càng ấm áp, bây giờ mới đang đầu xuân, nhưng nơi đây lại cứ như mùa hè —— thôn trang quả thực rất kỳ lạ.

Lâm Sơ bị kéo qua không ít đường núi, nghe nói, mặt nam của ngọn núi này có mấy bể suối nước nóng to nhỏ khác nhau, mỗi cái một màu, hơi nước bốc lên, liếc mắt một cái, quả thật không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.

Tới nơi, Tiêu Thiều bắt đầu thả thảo dược vào suối.

Ngân Xương Hoa nối liền xương cốt, thả mười mấy đóa, Tủy Kỳ Lân chuyên trị ngoại thương, đổ một bình lớn.

Tiểu Hoàn Đan, không có tác dụng phụ, đổ hết xuống, Đại Hoàn Đan thì cân nhắc một chút, đổ bảy tám viên.

Tử Tiêu Tồn Tục Đan, đổ mười mấy viên.

Tại vì Lâm Sơ từng học môn Ngoại Đan Tinh Thông, Tiêu Thiều thì chưa học, nên y còn hỏi Lâm Sơ xem mấy đan dược này có tương khắc với nhau không.

Lâm Sơ càng nghe, càng cảm thấy đây không phải tắm thuốc nữa, mà sắp tạo thành dược nhân luôn rồi.

Ngay cả một người trọng thương sắp chết, được đặt trong một cái bể như vậy, cũng có thể ngay lập tức sinh long hoạt hổ, một người tứ chi đứt gãy, ngâm mình một cái, cũng có thể ngay lập tức mọc ra tứ chi.

Vẫn là Thiều ca nhiều tiền nhất.

Thả dược xong, Tiêu Thiều nói: “Được rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Sơ đè lại cổ áo mình.

Ngâm suối nước nóng, đương nhiên là phải cởi bớt quần áo.

Nếu lúc này bên cạnh hắn vẫn là Đại tiểu thư, thì có vẻ khá phiền toái.

Tiêu Thiều là người cùng giới, theo lý thuyết, ngâm suối nước nóng với nhau cũng chả có gì thất lễ cả, nhưng tại sao hắn cứ thấy ngượng ngùng vậy.

Thế mà Tiêu Thiều còn cố tình hỏi: “Ngươi có thể tự cởi sao?”

Lâm Sơ: “Có thể.”

Hắn cởi bỏ đai lưng, sau đó cởi áo ngoài ra.

Cởi được một nửa, Lâm Sơ dừng động tác lại.

Hắn hỏi: “Ngươi đang nhìn ta đúng không?”

Tiêu Thiều đáp: “Đúng vậy.”

Lâm Sơ nhìn về phía Tiêu Thiều —— cho dù đó chỉ là một bóng đen mơ hồ, nhưng cũng không cản trở hắn cảm giác có người đang nhìn mình.

Hắn hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Tiêu Thiều: “Đây chính là cơ hội cuối cùng.”

Lâm Sơ: “?”

“Nếu bây giờ ngươi là nam tử, vậy xác thực ngươi đúng là nam tử.”

Lâm Sơ: “……”

Hắn tàn nhẫn vứt áo ngoài ra, lại vứt trung y ở giữa chống lạnh đi, bóp nát ảo tưởng không thực tế về Tiêu Thiều trong đầu mình.

Lúc này, cả người hắn chỉ còn sót lại một lớp áo trong tơ tằm tuyết trắng, bị gió thổi qua, cảm thấy có chút trống trải.

Tiêu Thiều nói: “Ta đưa ngươi xuống, cẩn thận.”

Bờ suối nước nóng đều được hình thành từ nham thạch tự nhiên, hình dạng thay đổi, gồ ghề khúc khuỷu.

Lâm Sơ vừa bước một cái đã hụt.

Tiêu Thiều nhanh tay lẹ mắt, cuốn lấy eo hắn.

Lâm Sơ luống cuống ôm lấy cánh tay kia, sau đó bị kéo trở về, cả người đạp nước một hồi, đến khi dính sát vào người Tiêu Thiều mới dừng lại.

Da thịt dán sát nhau, xúc cảm ấm áp khiến da đầu hắn tê dại.

Tiêu Thiều lại cười.

Lâm Sơ “……”

Mặt hắn đời này, chỉ sợ cũng bị mấy ngày ngắn ngủi hôm nay ném sạch rồi.

“Sao ngày xưa ta không phát hiện ……” Tiêu Thiều buông hắn ra: “Ngươi buồn cười thế nhỉ?”

Một chút cũng không buồn cười nhé.

Lâm Sơ hít sâu một hơi, thận trọng tiến lên phía trước.

Tuy vậy, cho dù hắn đảm bảo được mình đi rất cẩn thận, nhưng không thể đảm bảo được mấy cục đá dưới chân có bao nhiêu hiểm ác, chưa kể lực nổi của nước còn khiến chân hắn không ổn định.

Sau mấy lần tai nạn liên tiếp, Tiêu Thiều cười nói: “Quên đi.”

Sau đó vớt Lâm Sơ lên khỏi mặt nước, bế hắn sang suối nước nóng bên kia, tìm con suối có độ sâu phù hợp, lại tìm một phiến đá bằng phẳng nhẵn nhụi, thả hắn xuống.

Nước rất sâu, Lâm Sơ lênh đênh mãi, thật vất vả mới khống chế được thân thể mình, ngồi ổn định.

Tiêu Thiều hỏi: “Thế này được chưa?”

Lâm Sơ: “Được rồi.”

Nước ao rất nóng, hơi nước bốc lên, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, khiến tứ chi hắn nóng bừng lên.

Hắn chợt nhớ ra sau núi Kiếm Các cũng có một dòng suối.

Hồi còn nhỏ hắn phải luyện công pháp cơ bản, mỗi ngày vung kiếm thu kiếm, luyện kiếm chiêu cơ sở đến hàng vạn lần, khiến cơ thể tổn thương, nên cứ 3 ngày lại phải ngâm linh tuyền một lần. (tuyền là suối)

Chỉ là, dòng suối kia rất lạnh, ngâm mình trong đó, cảm giác như máu trong cả cơ thể đã bị thay bằng nước tuyết.

Lâm Sơ co hai đầu gối, dùng cánh tay bọc lấy, ngẩn người.

Đây là tư thế hắn ngâm mình trong linh tuyền Kiếm Các ngày xưa.

Hắn lại cảm thấy Tiêu Thiều đang nhìn mình.

Lâm Sơ nghiêng nghiêng đầu.

Sau đó bị Tiêu Thiều véo má một cái.

Lâm Sơ: “?”

Thiều ca, trước kia ngươi đâu phải như thế.

Trước kia ngươi thích quẹt mũi mà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Thiều thu tay về.

“Ta có một chuyện khó hiểu.” Y nói.

Lâm Sơ: “Chuyện gì vậy?”

“Ngày xưa ta coi ngươi như cô nương, chỉ muốn vừa yêu thương vừa quý trọng ngươi, thường xuyên cảnh cáo bản thân, không được thất lễ, không được khinh bạc.” Tiêu Thiều nói: “Hiện giờ ngươi biến thành nam tử, không biết tại sao, tâm tình ta lại hơi hơi khác trước.”

Lâm Sơ cả kinh, nghĩ thầm ngươi không muốn khinh bạc Sơ muội, chẳng lẽ muốn khinh bạc Sơ đệ sao.

Người này chỉ sợ có hơi biến thái, hắn dịch dịch cơ thể một chút, tránh xa Tiêu Thiều ra.

Sau đó bị Tiêu Thiều kéo về, ấn vào chỗ cũ.

Tiêu Thiều nói: “Tựa như lúc này, ta rất muốn khi dễ ngươi.”

Trong thanh âm mang theo ý cười.

Lâm Sơ không nhìn rõ mặt y, nhưng nghe thanh âm này, trước mắt lại hiện lên dáng vẻ biểu ca.

Ánh mắt luôn ngậm hoa đào ấy, khi cười hơi hơi cong lên, giống như một con khổng tước đang xòe đuôi vậy, rất cợt nhả.

Nhưng khi biểu ca cười lên như vậy, Lâm Sơ cảm thấy thực ôn nhu, thực đẹp, còn nếu đổi thành Tiêu Thiều, liên tưởng tới mấy lần y cười nhạo mình, bây giờ còn thẳng thừng nói là muốn bắt nạt hắn, hành vi ác liệt như vậy, hắn ngứa răng không chịu được.

Hắn nói: “Ta cũng rất muốn đánh ngươi.”

Tiêu Thiều: “Bây giờ ngươi và ta đều không có tu vi, ngươi có thể đánh ta bao nhiêu tùy thích.”

Lâm Sơ nói: “Ta đâu có ngốc.”

Hắn kéo một thân kinh mạch suýt nữa vỡ thành bột, tay trói gà không chặt, Tiêu Thiều lúc này tuy rằng cũng không thể sử dụng linh lực, nhưng vẫn dễ dàng chế ngự được Lâm Sơ tay trói gà không chặt.

Tiêu Thiều nói: “Thật đấy.”

Lâm Sơ nghiến răng.

Hắn nói: “Nếu ngươi nguyện ý để ta đánh, vậy cũng phải chờ ta khôi phục tu vi đã.”

Tiêu Thiều nói: “Ngươi thân là tiền bối độ kiếp, ức hiếp ta kẻ hèn Nguyên Anh, thật không biết xấu hổ.”

Lâm Sơ nói: “Ngươi kẻ hèn Nguyên Anh, lại có thể đánh với hai Vu sư độ kiếp không phân thắng bại, ta cảm thấy cái từ Nguyên Anh này cần phải xem xét lại.”

“Hửm?” Tiêu Thiều vươn tay nâng cằm hắn lên: “Sao tự nhiên miệng lưỡi sắc bén thế?”

Lâm Sơ không nói gì, nghĩ nghĩ, phát hiện quả thật vừa rồi hắn nói năng rất trôi chảy.

—— chắc là vì Tiêu Thiều quá mức xấu xa đi.

Tiêu Thiều nói: “Bé câm của ta đâu rồi?”

Lâm Sơ nói: “Ta cho dù câm, cũng không phải là của ngươi.”

Tiêu Thiều: “Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, cho dù ngươi không thể làm nương tử của ta, sợ rằng cũng không thể dễ dàng tách khỏi ta được.” (chuyện cưới xin là phải nghe theo lệnh của cha mẹ và sự thu xếp của người làm mai)

Lâm Sơ: “Thế ngươi không cưới vợ, không sinh Doanh Doanh sao?”

Tiêu Thiều: “Doanh Doanh nếu không phải Sơ muội sinh, còn có ý nghĩa gì nữa.”

Lâm Sơ nghĩ nghĩ, Thiều ca mới hai mươi tuổi đầu, đã mất vợ mất con, thật sự là quá thê thảm, thế nên hắn phải bao dung y một chút, an ủi y một chút.

Lại nghĩ nghĩ, bản thân hắn chẳng phải cũng vừa mất vợ mất con sao, cũng thê thảm không kém, còn chưa được y an ủi đây này.

Hai người nhất thời lâm vào trầm mặc.

Một lát sau, Tiêu Thiều nói: “Kỳ lạ.”

Lâm Sơ: “Ừ.”

Tiêu Thiều: “Ngươi cũng phát hiện?”

Lâm Sơ: “Có chứ.”

Có người đang nhìn bọn họ.

Ánh mắt từ sau lưng phóng tới.

Hắn quay đầu lại.

Hướng kia chính là chỗ bọn họ để quần áo trước khi xuống nước.

Bỗng nhiên, một bóng trắng vèo một phát bay qua, mang theo tiếng xé gió, thẳng tắp chui vào ngay giữa bể nước nóng.

Lâm Sơ: “…… Cái gì vậy?”

Hắn cảm thấy ánh mắt kia đang từ giữa hồ nhìn qua đây.

Tiêu Thiều nói: “Kiếm của ngươi.”

Lâm Sơ: “Chiết Trúc?”

Tiêu Thiều: “Ta đi xem xem.”

Chắc là do dược phát huy tác dụng, Lâm Sơ cảm giác mắt hắn đã rõ ràng hơn một chút, có thể nhìn thấy một bóng người đang đi đến giữa hồ.

Mắt thấy Tiêu Thiều sắp đi đến giữa hồ, bỗng nhiên có một giọng nói non nớt tức giận vang lên.

“Cút ra a!!!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Số ký tự: 0