Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm
Ngày lành
Nhất Thập Tứ Châu
2024-11-20 22:28:03
Lâm Sơ lập tức cảnh giác lên.
Nhưng sau khi Lăng Phượng Tiêu đóng cửa lại, y cũng không làm gì cả, mà chỉ đi thay quần áo, biến về trạng thái Tiêu Thiều, trở lại bên người hắn.
Lâm Sơ phát hiện, nếu không có người ngoài, trừ phi là trầm mê mỹ mạo Lăng Phượng Tiêu, người này vẫn thích dùng hình dáng Tiêu Thiều hoạt động hơn.
Lâm Sơ nhìn chung quanh phòng tân hôn.
Trùng điệp tấm bình phong, đều thêu bách điểu triều phượng, vách tường còn điểm xuyến ngọc trai, không hổ là Phượng Hoàng Sơn Trang giàu có tứ hải, trang trí tinh mỹ không gì sánh được.
Từ cửa sổ vọng ra bên ngoài, bắt gặp một hồ sen đỏ rực như lửa, giữa hồ xây một tòa tiểu đình thấp thoáng giữa những đóa hồng liên.
“Hiện tại không đẹp.” Tiêu Thiều nói: “Đến buổi tối, trong phòng ấm áp, điểm xuyến ánh đèn, nằm lên trên giường, mới càng bất ngờ hơn.”
Y nhìn ra ngoài cửa sổ, nói tiếp: “Có đôi khi giữa đêm tỉnh lại, nửa đêm về sáng là lúc, sẽ bắt gặp vầng trăng treo trên góc tòa đình, phảng phất như duỗi tay là chạm tới, thật đẹp. Khi ấy ta chợt nghĩ, nếu căn nhà này có thêm một chủ nhân nữa, ta nhất định phải nói cho hắn, nửa đêm về sáng nhớ ngắm vầng trăng.”
Lâm Sơ bị y kéo đến mép giường, ngồi xuống.
Tiêu Thiều từ sau lưng ôm lấy hắn, tiếp tục nói: “Sau này lại nghĩ, nửa đêm về sáng buồn ngủ như vậy, ta nhất định sẽ không nỡ mà đánh thức hắn, cuối cùng vẫn không được ngắm trăng, nhưng ta lại rất muốn hắn nhìn thấy.”
Lâm Sơ biết người này muốn biểu đạt gì rồi: “Cho nên?”
“Cho nên ta mang em tới nơi này một đêm, em tưởng tượng một chút, làm bộ bản thân đang ngắm trăng, cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện nhiều năm của ta rồi.”
Lâm Sơ: “……”
Vậy mà rất hợp tình hợp lý.
Hắn nói: “Ta có thể không ngủ.”
Tiêu Thiều: “Không được.”
Lâm Sơ nói: “Ta ngồi thiền từ nửa đêm đến sáng……”
Tiêu Thiều ngắt lời: “Không chuẩn.”
Chuẩn: phê chuẩn, từ các vị vua thường dùng
Lâm Sơ biện hộ: “Lúc ở Kiếm Các ta đã hình thành thói quen không ngủ ——”
Tiêu Thiều: “Kiếm Các khinh người quá đáng!”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, nên phản kích thế nào bây giờ, rốt cuộc chậm rì rì nói: “Chẳng lẽ đêm nào huynh cũng ngủ rất ngon sao.”
Tiêu Thiều im lặng.
Đàm phán không thành công, cuối cùng vẫn phải đi ngủ.
Lâm Sơ có một phát hiện mới.
Tính đến nay, người này luôn có 2 sở thích.
Một là xem hắn ăn.
Hai là xem hắn ngủ.
Lúc vẫn còn học ở Học Cung, Lâm Sơ đã dùng biện pháp quy nạp tổng kết được như vậy.
Khi người này tiến vào trạng thái cá nóc, sắp thổi bay tất cả mọi thứ xung quanh, sẽ bình tĩnh lại bằng cách xem hắn ăn hoặc xem hắn ngủ.
Lúc ấy, thái độ của y, đúng là ôn hòa tựa như gió xuân.
Lâm Sơ cho rằng, có lẽ cũng vì lý do này, mà người này mới cần một con hamster thong thả ăn cơm, an tường ngủ nghỉ, để có thể trung hòa sự tàn bạo quá mức ấy, lấy lại sự bình tĩnh vốn có.
Bình tĩnh Tiêu Thiều hôn hôn vành tai hắn.
Bình tĩnh Tiêu Thiều siết chặt ngón tay hắn.
Bình tĩnh Tiêu Thiều chơi chơi kiếm tuệ hắn. (kiếm tuệ là tua rua treo trên chuôi kiếm)
Lâm Sơ cải tiến định nghĩa, đổi thành tăng động Tiêu Thiều.
Tăng động Tiêu Thiều vùi mặt vào bờ vai hắn, bất động.
Lâm Sơ lại lần nữa cải tiến định nghĩa, đổi thành an tĩnh Tiêu Thiều.
An tĩnh Tiêu Thiều nói: “Hồi còn nhỏ, không muốn ở bên ngoài, liền tới đây, khóa cửa.”
Hóa ra khóa cửa là một thói quen.
Lâm Sơ cảm thấy mình trách lầm Tiêu Thiều rồi, có đôi chút áy náy.
“Lúc còn nhỏ, phải luyện đao, phải học thuộc rất nhiều công pháp, còn phải học binh pháp thao lược……” Tiêu Thiều càng ôm chặt hắn hơn, kể cho hắn những chuyện hồi nhỏ, “Không có thời gian ngủ, từ từ quen dần, nằm trong phòng mình, cũng không ngủ được, liền tới nơi này ngủ.”
Lâm Sơ nghiêng đầu nhìn Tiêu Thiều.
Ánh nắng hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ, sóng nước hồ sen lấp lánh ánh kim, rồi những ánh kim ấy lại được mặt nước phản chiếu lên hàng mi tinh tế của Tiêu Thiều, phủ một lớp thần sắc ôn nhu an tĩnh trong đôi mắt y.
Lâm Sơ lẳng lặng nghe y kể.
Kể rằng hồi nhỏ y đọc sách thế nào, luyện võ ra sao, vấp phải những hòn đá bên hồ sen như thế nào.
Còn kể Phượng Hoàng trang chủ nghiêm khắc không một nụ cười, các nữ hài tử Phượng Hoàng sơn trang đều sợ nàng. Mua trang sức son phấn kiều diễm quá, cũng sợ trang chủ trách phạt, nên bọn họ bèn nhờ Đại tiểu thư giữ hộ, đến giờ vẫn còn đầy tủ.
Rồi kể những chuyện y không vui, không thích.
Xung quanh đều là nữ hài tử, y muốn chơi với nam hài tử mà không được, Tiêu Linh Dương mỗi lần nhìn thấy y, đều sợ đến mức co rúm.
Mấy nữ hài tử suốt ngày quát quát mắng mắng, kỳ thật y thích yên tĩnh hơn, có đôi khi ồn ào quá, y lại nghĩ, không biết bao giờ vị hôn thê ngoan ngoan an an tĩnh tĩnh của mình mới tới đây.
Nói tới đây, nhẹ nhàng hôn môi Lâm Sơ.
Rồi lại nói bây giờ y vừa có vị hôn thê an tĩnh, vừa có nam hài tử để chơi cùng.
Lâm Sơ chợt nghĩ từ khi nào người này đã miệng ngậm mật đường như vậy, còn nói được những lời chân thành ôn nhu như vậy.
Còn nhớ lúc bọn họ tang thê năm đó, y đâu có nói được mấy lời này đâu.
Sau lại nghĩ, lúc còn nhỏ, hắn cũng muốn chơi với những cậu bé khác.
Nhưng hắn không chơi, cũng không dám tới gần bọn họ.
Hắn chỉ đứng nhìn họ chơi, giống như lúc 5-6 tuổi nhìn bọn họ chơi máy bay hoặc Transformers, 15-16 tuổi nhìn bọn họ chơi bóng rổ hoặc đánh điện tử.
Nhưng cậu bé Tiêu Thiều này tựa như không cần chơi bất kỳ trò chơi gì, lúc y ở bên hắn, hoặc chỉ an an tĩnh tĩnh mà dựa vào nhau, hoặc là nghiên cứu một chút đao kiếm, vừa vặn lại là hai thế mạnh duy nhất của hắn.
Hắn cứ nghe Tiêu Thiều kể về mười mấy năm lúc còn chưa gặp hắn như vậy, thời gian phảng phất như trôi qua thật chậm, nhưng vừa ngẩng đầu một cái, ngoài cửa sổ đã là tinh tú ngập trời.
Tiêu Thiều thắp ngọn nến đỏ trong phòng.
Đèn hồng màn ấm, chớp mắt ngỡ như ảo mộng.
Tiêu Thiều kéo hắn xuống, hai người cùng nằm lên giường.
Sau đó người này kéo mềm sa lụa đỏ lại, phủ lên mặt hắn.
“Tiên quân,” Tiêu Thiều nói: “Gả cho ta.”
Lâm Sơ không nói lời nào, chỉ cách một tầng hồng sa, nhìn y.
Phảng phất như đang ngắm một người hoa trong gương, trăng trong nước vậy.
Tiêu Thiều tiếp tục hỏi: “Gả cho ta.”
Còn nói, em không gả, ta sợ ngày sau chết trên chiến trường, tới giao lộ hoàng tuyền, muốn cầu Mạnh Bà đừng bắt ta uống canh, lại không nói được lý do.
Lâm Sơ cảm thấy trước mắt đã dâng lên một tầng sương mù,
Qua màn sương mờ ảo ấy, hắn nói, ta đã gả cho huynh từ lâu rồi.
Hắn hồi tưởng bản thân ba năm trước.
Hồi tưởng hắn vẫn là một cô hồn dã quỷ, nhưng vì cứu Nam Hạ sắp tiêu vong, liền tùy tùy tiện tiện song tu với người nào đó.
Tiêu Thiều chậm rãi vén hồng sa lên, cúi người nói chuyện với hắn.
Nói rằng nếu không có lần Cự Bắc quan ấy, hôm nay mới là ngày mà y muốn.
Lâm Sơ hỏi thế tối hôm qua thì sao.
Tiêu Thiều nói tối hôm qua không tính.
Còn nói tại em ngoan như vậy, bị ôm mà không đẩy không cự, nhất thời, liền quên mất hôm qua là hôm nào.
Lâm Sơ nhắc nhở bản thân mình là một kiếm tu không có cảm tình, hoa ngôn xảo ngữ lọt vào tai, bất quá chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, quạ ngôn quạ ngữ mà thôi.
Thanh âm Tiêu Thiều đã hơi hơi khàn đi, nói rằng đêm nay tiên quên cho phép hay không cho phép đây.
Lâm Sơ đẩy đẩy y.
Tiêu Thiều liền cười.
Lại nói tiên quân chân khí vẫn chưa động, không phải thật lòng muốn đẩy.
Lâm Sơ rốt cuộc vẫn bị quạ ngôn quạ ngữ đánh bại, quay đầu không nhìn Tiêu Thiều nữa.
Tiêu Thiều cúi đầu hôn cổ hắn, một cái tay khác ngăn chặn cánh tay hắn.
Lâm Sơ nghĩ những gì Tiêu Thiều thích, không chỉ có an an tĩnh tĩnh hoặc nghiên cứu đao kiếm.
Y còn thích chơi Lâm Sơ.
Ngoài cửa sổ sao giăng đầy trời.
Lâm Sơ bỗng nhiên cảm giác, mình sẽ được ngắm mặt trăng lúc nửa đêm.
Nhưng sau khi Lăng Phượng Tiêu đóng cửa lại, y cũng không làm gì cả, mà chỉ đi thay quần áo, biến về trạng thái Tiêu Thiều, trở lại bên người hắn.
Lâm Sơ phát hiện, nếu không có người ngoài, trừ phi là trầm mê mỹ mạo Lăng Phượng Tiêu, người này vẫn thích dùng hình dáng Tiêu Thiều hoạt động hơn.
Lâm Sơ nhìn chung quanh phòng tân hôn.
Trùng điệp tấm bình phong, đều thêu bách điểu triều phượng, vách tường còn điểm xuyến ngọc trai, không hổ là Phượng Hoàng Sơn Trang giàu có tứ hải, trang trí tinh mỹ không gì sánh được.
Từ cửa sổ vọng ra bên ngoài, bắt gặp một hồ sen đỏ rực như lửa, giữa hồ xây một tòa tiểu đình thấp thoáng giữa những đóa hồng liên.
“Hiện tại không đẹp.” Tiêu Thiều nói: “Đến buổi tối, trong phòng ấm áp, điểm xuyến ánh đèn, nằm lên trên giường, mới càng bất ngờ hơn.”
Y nhìn ra ngoài cửa sổ, nói tiếp: “Có đôi khi giữa đêm tỉnh lại, nửa đêm về sáng là lúc, sẽ bắt gặp vầng trăng treo trên góc tòa đình, phảng phất như duỗi tay là chạm tới, thật đẹp. Khi ấy ta chợt nghĩ, nếu căn nhà này có thêm một chủ nhân nữa, ta nhất định phải nói cho hắn, nửa đêm về sáng nhớ ngắm vầng trăng.”
Lâm Sơ bị y kéo đến mép giường, ngồi xuống.
Tiêu Thiều từ sau lưng ôm lấy hắn, tiếp tục nói: “Sau này lại nghĩ, nửa đêm về sáng buồn ngủ như vậy, ta nhất định sẽ không nỡ mà đánh thức hắn, cuối cùng vẫn không được ngắm trăng, nhưng ta lại rất muốn hắn nhìn thấy.”
Lâm Sơ biết người này muốn biểu đạt gì rồi: “Cho nên?”
“Cho nên ta mang em tới nơi này một đêm, em tưởng tượng một chút, làm bộ bản thân đang ngắm trăng, cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện nhiều năm của ta rồi.”
Lâm Sơ: “……”
Vậy mà rất hợp tình hợp lý.
Hắn nói: “Ta có thể không ngủ.”
Tiêu Thiều: “Không được.”
Lâm Sơ nói: “Ta ngồi thiền từ nửa đêm đến sáng……”
Tiêu Thiều ngắt lời: “Không chuẩn.”
Chuẩn: phê chuẩn, từ các vị vua thường dùng
Lâm Sơ biện hộ: “Lúc ở Kiếm Các ta đã hình thành thói quen không ngủ ——”
Tiêu Thiều: “Kiếm Các khinh người quá đáng!”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, nên phản kích thế nào bây giờ, rốt cuộc chậm rì rì nói: “Chẳng lẽ đêm nào huynh cũng ngủ rất ngon sao.”
Tiêu Thiều im lặng.
Đàm phán không thành công, cuối cùng vẫn phải đi ngủ.
Lâm Sơ có một phát hiện mới.
Tính đến nay, người này luôn có 2 sở thích.
Một là xem hắn ăn.
Hai là xem hắn ngủ.
Lúc vẫn còn học ở Học Cung, Lâm Sơ đã dùng biện pháp quy nạp tổng kết được như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi người này tiến vào trạng thái cá nóc, sắp thổi bay tất cả mọi thứ xung quanh, sẽ bình tĩnh lại bằng cách xem hắn ăn hoặc xem hắn ngủ.
Lúc ấy, thái độ của y, đúng là ôn hòa tựa như gió xuân.
Lâm Sơ cho rằng, có lẽ cũng vì lý do này, mà người này mới cần một con hamster thong thả ăn cơm, an tường ngủ nghỉ, để có thể trung hòa sự tàn bạo quá mức ấy, lấy lại sự bình tĩnh vốn có.
Bình tĩnh Tiêu Thiều hôn hôn vành tai hắn.
Bình tĩnh Tiêu Thiều siết chặt ngón tay hắn.
Bình tĩnh Tiêu Thiều chơi chơi kiếm tuệ hắn. (kiếm tuệ là tua rua treo trên chuôi kiếm)
Lâm Sơ cải tiến định nghĩa, đổi thành tăng động Tiêu Thiều.
Tăng động Tiêu Thiều vùi mặt vào bờ vai hắn, bất động.
Lâm Sơ lại lần nữa cải tiến định nghĩa, đổi thành an tĩnh Tiêu Thiều.
An tĩnh Tiêu Thiều nói: “Hồi còn nhỏ, không muốn ở bên ngoài, liền tới đây, khóa cửa.”
Hóa ra khóa cửa là một thói quen.
Lâm Sơ cảm thấy mình trách lầm Tiêu Thiều rồi, có đôi chút áy náy.
“Lúc còn nhỏ, phải luyện đao, phải học thuộc rất nhiều công pháp, còn phải học binh pháp thao lược……” Tiêu Thiều càng ôm chặt hắn hơn, kể cho hắn những chuyện hồi nhỏ, “Không có thời gian ngủ, từ từ quen dần, nằm trong phòng mình, cũng không ngủ được, liền tới nơi này ngủ.”
Lâm Sơ nghiêng đầu nhìn Tiêu Thiều.
Ánh nắng hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ, sóng nước hồ sen lấp lánh ánh kim, rồi những ánh kim ấy lại được mặt nước phản chiếu lên hàng mi tinh tế của Tiêu Thiều, phủ một lớp thần sắc ôn nhu an tĩnh trong đôi mắt y.
Lâm Sơ lẳng lặng nghe y kể.
Kể rằng hồi nhỏ y đọc sách thế nào, luyện võ ra sao, vấp phải những hòn đá bên hồ sen như thế nào.
Còn kể Phượng Hoàng trang chủ nghiêm khắc không một nụ cười, các nữ hài tử Phượng Hoàng sơn trang đều sợ nàng. Mua trang sức son phấn kiều diễm quá, cũng sợ trang chủ trách phạt, nên bọn họ bèn nhờ Đại tiểu thư giữ hộ, đến giờ vẫn còn đầy tủ.
Rồi kể những chuyện y không vui, không thích.
Xung quanh đều là nữ hài tử, y muốn chơi với nam hài tử mà không được, Tiêu Linh Dương mỗi lần nhìn thấy y, đều sợ đến mức co rúm.
Mấy nữ hài tử suốt ngày quát quát mắng mắng, kỳ thật y thích yên tĩnh hơn, có đôi khi ồn ào quá, y lại nghĩ, không biết bao giờ vị hôn thê ngoan ngoan an an tĩnh tĩnh của mình mới tới đây.
Nói tới đây, nhẹ nhàng hôn môi Lâm Sơ.
Rồi lại nói bây giờ y vừa có vị hôn thê an tĩnh, vừa có nam hài tử để chơi cùng.
Lâm Sơ chợt nghĩ từ khi nào người này đã miệng ngậm mật đường như vậy, còn nói được những lời chân thành ôn nhu như vậy.
Còn nhớ lúc bọn họ tang thê năm đó, y đâu có nói được mấy lời này đâu.
Sau lại nghĩ, lúc còn nhỏ, hắn cũng muốn chơi với những cậu bé khác.
Nhưng hắn không chơi, cũng không dám tới gần bọn họ.
Hắn chỉ đứng nhìn họ chơi, giống như lúc 5-6 tuổi nhìn bọn họ chơi máy bay hoặc Transformers, 15-16 tuổi nhìn bọn họ chơi bóng rổ hoặc đánh điện tử.
Nhưng cậu bé Tiêu Thiều này tựa như không cần chơi bất kỳ trò chơi gì, lúc y ở bên hắn, hoặc chỉ an an tĩnh tĩnh mà dựa vào nhau, hoặc là nghiên cứu một chút đao kiếm, vừa vặn lại là hai thế mạnh duy nhất của hắn.
Hắn cứ nghe Tiêu Thiều kể về mười mấy năm lúc còn chưa gặp hắn như vậy, thời gian phảng phất như trôi qua thật chậm, nhưng vừa ngẩng đầu một cái, ngoài cửa sổ đã là tinh tú ngập trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Thiều thắp ngọn nến đỏ trong phòng.
Đèn hồng màn ấm, chớp mắt ngỡ như ảo mộng.
Tiêu Thiều kéo hắn xuống, hai người cùng nằm lên giường.
Sau đó người này kéo mềm sa lụa đỏ lại, phủ lên mặt hắn.
“Tiên quân,” Tiêu Thiều nói: “Gả cho ta.”
Lâm Sơ không nói lời nào, chỉ cách một tầng hồng sa, nhìn y.
Phảng phất như đang ngắm một người hoa trong gương, trăng trong nước vậy.
Tiêu Thiều tiếp tục hỏi: “Gả cho ta.”
Còn nói, em không gả, ta sợ ngày sau chết trên chiến trường, tới giao lộ hoàng tuyền, muốn cầu Mạnh Bà đừng bắt ta uống canh, lại không nói được lý do.
Lâm Sơ cảm thấy trước mắt đã dâng lên một tầng sương mù,
Qua màn sương mờ ảo ấy, hắn nói, ta đã gả cho huynh từ lâu rồi.
Hắn hồi tưởng bản thân ba năm trước.
Hồi tưởng hắn vẫn là một cô hồn dã quỷ, nhưng vì cứu Nam Hạ sắp tiêu vong, liền tùy tùy tiện tiện song tu với người nào đó.
Tiêu Thiều chậm rãi vén hồng sa lên, cúi người nói chuyện với hắn.
Nói rằng nếu không có lần Cự Bắc quan ấy, hôm nay mới là ngày mà y muốn.
Lâm Sơ hỏi thế tối hôm qua thì sao.
Tiêu Thiều nói tối hôm qua không tính.
Còn nói tại em ngoan như vậy, bị ôm mà không đẩy không cự, nhất thời, liền quên mất hôm qua là hôm nào.
Lâm Sơ nhắc nhở bản thân mình là một kiếm tu không có cảm tình, hoa ngôn xảo ngữ lọt vào tai, bất quá chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, quạ ngôn quạ ngữ mà thôi.
Thanh âm Tiêu Thiều đã hơi hơi khàn đi, nói rằng đêm nay tiên quên cho phép hay không cho phép đây.
Lâm Sơ đẩy đẩy y.
Tiêu Thiều liền cười.
Lại nói tiên quân chân khí vẫn chưa động, không phải thật lòng muốn đẩy.
Lâm Sơ rốt cuộc vẫn bị quạ ngôn quạ ngữ đánh bại, quay đầu không nhìn Tiêu Thiều nữa.
Tiêu Thiều cúi đầu hôn cổ hắn, một cái tay khác ngăn chặn cánh tay hắn.
Lâm Sơ nghĩ những gì Tiêu Thiều thích, không chỉ có an an tĩnh tĩnh hoặc nghiên cứu đao kiếm.
Y còn thích chơi Lâm Sơ.
Ngoài cửa sổ sao giăng đầy trời.
Lâm Sơ bỗng nhiên cảm giác, mình sẽ được ngắm mặt trăng lúc nửa đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro