Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm
Tịch liêu trọn...
Nhất Thập Tứ Châu
2024-11-20 22:28:03
Gà gáy?
Lâm Sơ: “?”
Thần hồn hắn phát ra tiếng gà gáy?
Lâm Sơ cho là ảo giác, tiếp tục thả lông vũ vào mộ.
“Chiếp ——!”
Lâm Sơ: “?”
Lần này hắn nghe rất rõ, thực sự là tiếng gà gáy, hơn nữa còn là tiếng gà con.
Hắn lấy chiếc lông kia ra, lặp đi lặp lại hành động bỏ vào mộ.
Bỏ vào, lấy ra, bỏ vào, lấy ra.
Tiếng kêu gà con từ “Chiếp ——” sợ hãi, dần dần yếu ớt ủ rũ, cuối cùng biến thành tiếng “Pi” khẩn cầu.
Một tiếng “Pi” này, chợt khiến Lâm Sơ nhớ đến gà con bông bông tròn vo trong giấc mơ đêm qua.
Hắn nhìn chiếc lông vũ này, trong lòng hiện lên suy đoán bất thường.
Chiếc lông vũ này, kỳ thực là một chú gà con.
Nói cách khác, không chỉ Vô Quý, Tiêu Thiều còn để lại cho hắn một bé gà con?
Hắn không thể tiếp nhận, cũng không muốn tiếp nhận.
Hắn mới 21 tuổi, lẽ nào đã phải làm cha của 4 đứa trẻ.
Vừa nghĩ tới đó, gà con trong thần hồn hắn lại yếu ớt mà “Pi” một tiếng.
Được rồi.
Lâm Sơ đặt chiếc lông vũ sang một bên, lấy cây trúc tiêu của Tiêu Thiều đặt xuống, lấp đất lại.
Chỉ chớp mắt, đã thấy Vô Quý vẻ mặt ác độc phóng một đám sương máu bao lấy chiếc lông vũ, hiển nhiên muốn cắn nuốt nó.
Hắn đang định ngăn cản, chợt thấy lông vũ nổi lên một tầng ánh sáng đỏ vàng, đốt Vô Quý một chút.
Vô Quý hậm hực thu tay về.
Được đấy.
Hai tên có thể thương tổn lẫn nhau.
Lâm Sơ rút chiếc lông từ tay Vô Quý về.
Thần hồn hắn dâng lên một tiếng “Pi” nịnh nọt.
Lâm Sơ nghiên cứu lông vũ.
Chắc là lông của Phượng Hoàng.
Nhưng cái thứ hắn nhìn thấy trong mộng kia, rõ ràng là một con gà con hàng thật giá thật, đâu ra thần thái phượng hoàng.
Hắn cất chiếc lông đi, quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến.
Xử lý xong lông gà, trọng tâm liền chuyển dời sang Vô Quý.
Trước thì bóp cổ Doanh Doanh, sau thì bóp chết lông vũ, đủ thấy đứa nhỏ này bản tính ác liệt thế nào.
Vô Quý chỉ dùng đôi mắt tà tính nhìn hắn, dầu muối không ăn.
Thể xác và tinh thần Lâm Sơ đều mệt mỏi, day day chân mày, dự định xuống phố hỏi thăm đại nương đanh đá nào đó, học tập kỹ thuật răn dạy người.
Thật vất vả mới đến buổi tối, Vô Quý ngồi trên giường, dụi dụi đôi mắt.
Nó vẫn còn nhỏ, Lâm Sơ cũng không so đo chuyện ban ngày với nó, tự nhủ với mình trong lòng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tính cách xấu này cũng không phải lỗi của Vô Quý, mà phải ngược dòng trở về danh thợ đệ nhất thiên cổ Âu Dã Tử.
Hắn nói: “Ngủ đi.”
Vô Quý lại dụi dụi mắt: “Ta không ngủ được.”
Lâm Sơ: “Tại sao.”
Vô Quý nhìn chằm chằm hắn, giọng nói mang theo một chút khiêu khích: “Thường ngày, đều ngủ với Phượng Hoàng.”
Cũng đúng.
Lâm Sơ lấy áo choàng lông vũ màu đen của Tiêu Thiều quấn cho nó.
Vô Quý vùi đầu vào lông vũ ngoài áo, tựa hồ nheo nheo mắt, nhưng kế tiếp quỷ dị cười cười: “Ta là đao Phượng Hoàng, còn không ngủ được. Người chẳng còn đạo lữ, mà vẫn có tâm tình thúc giục ta ngủ, quả nhiên bạc tình bạc nghĩa.”
Lâm Sơ thổi tắt ngọn nến, mặt không biểu cảm nói: “Bởi vì ta là cha con.”
Lời này của hắn gượng gạo khó tả, âm cuối câm lặng, trong lòng đau như dao cùn cắt xén, nhất thời hắn ngồi thừ bên mép giường, thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Người suy sụp, kỳ thật chỉ trong một khoảnh khắc.
Tiêu Thiều đi rồi, hắn tựa hồ biến thành hai người.
Một người tưởng chừng chưa có chuyện gì xảy ra, trống rỗng cô quạnh, vạn sự như thường mà tồn tại,
Chỉ là khi những hồi ức thuộc về Tiêu Thiều hiển hiện, phút chốc xé mở màn cớ che đậy toàn bộ thế giới, máu chảy đầm đìa một mảnh, gió rét lạnh, trực tiếp phả vào lục phủ ngũ tạng, nhưng hắn đâu còn chỗ để trốn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Vô Quý kéo kéo tay áo hắn.
Lâm Sơ quay đầu.
Vô Quý phủ chiếc áo lông vũ lên người hắn, sau đó tự mình im lặng chui vào trong chăn, đưa lưng về phía hắn nằm xuống.
Sau một lúc lâu, mới nghe nó nói: “Con không cố ý.”
Lâm Sơ nương ánh trăng, gấp chiếc áo choàng lại, đặt trên đầu Vô Quý: “Không sao.”
Vô Quý chẳng nói gì.
Lâm Sơ nằm xuống, nhìn quả bóng nhỏ cuộn tròn bên mép giường, khe khẽ thở dài, cuối cùng vẫn nhích về bên đó, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy vật nhỏ này.
Mất một lúc lâu Vô Quý mới thả lỏng cơ thể.
Lâm Sơ không ngủ được, có lẽ trong tiềm thức hắn không muốn ngủ.
Nửa đêm thanh tỉnh, phương xa đột nhiên vang lên một thứ âm thanh kỳ dị, tựa như sóng lớn vỗ vào màng nhĩ.
Hắn mở to mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, cảm giác mặt đất dưới chân run lên nhè nhẹ, lướt qua trong một khoảnh khắc.
Vô Quý cũng mở mắt.
Nó nhìn Lâm Sơ, nói hai chữ: “Lũ xuân.”
Lâm Sơ: “Cái gì?”
Vô Quý nhếch miệng cười cười, đôi mắt huyết hồng tựa hồ lưu chuyển một tia mờ tối: “Trên đường tới đây, qua sông Trường Giang, không phải mưa như thác đổ sao.”
Lũ xuân, mưa rào.
Hồng thủy.
Ngập lụt.
Vô Quý day day đôi mắt, dường như lại muốn ngủ tiếp, nhưng vẫn nhắn nhủ một câu: “Đê đập đã sụp, muộn rồi.”
Lâm Sơ nhíu mày: “Làm sao con biết?”
Vô Quý không thèm quan tâm mà đáp: “Một ngàn năm trước, con chôn ở Giang Nam.”
Lâm Sơ: “Giải quyết thế nào?”
Vô Quý dường như cười cười: “Sao con biết được.”
Lâm Sơ nhìn gò má Vô Quý.
Dáng người nó rất nhỏ, chỉ mới sáu bảy tuổi.
Nhưng tận đến hôm nay Lâm Sơ mới phát hiện, Vô Quý không giống như Doanh Doanh, là một đứa trẻ ngây thơ vô tội.
Yêu binh thượng cổ, tôi luyện từ máu của muôn dân trong chiến loạn 14 châu, vùi vào hố vạn người từng ấy năm, chẳng biết đã gặp bao nhiêu máu, giết bao nhiêu sinh mạng, thế giới quan quả thực bất đồng với thường nhân.
Một đêm tĩnh lặng.
Nó nói không sai.
Lũ lụt Trường Giang, khốc liệt chưa từng có trong lịch sử ngàn năm, lan đến sáu châu, vây khốn mấy chục vạn bá tính, Tịnh Châu cũng không an ổn.
Thủ đô, Tiêu Linh Dương và Tiêu Tuyên luống cuống tay chân.
Tiêu Linh Dương vốn là một con vịt bị ép treo lên giá, làm mấy việc như đại xá thiên hạ miễn giảm thu thuế còn tạm ổn ổn, chứ cứu tế nhân dân, thực sự là quá khó đối với hắn.
Mà Tạ Tử Thiệp cho dù có tài hoa mưu lược thế nào, cũng không chịu nổi quốc khố thiếu hụt.
Dốc hết binh lực chinh chiến bao nhiêu năm như vậy, Nam Hạ chẳng còn giàu, Bắc Hạ cũng nghèo rớt mồng tơi, hiện tại hai bên sáp nhập, lại là nghèo càng thêm nghèo.
Mưa dầm liên miên tí tách.
Mùa mưa Giang Nam, sẽ vào tháng 4 tháng 5 hàng năm, nhưng hiện giờ mới sang tháng 3, mưa xuân rả rích, dường như chẳng có dấu hiệu dừng lại.
Nếu không có biện pháp phòng hộ thích đáng, lương thực trong kho sẽ bị hơi ẩm xâm nhập, tất cả sẽ đều mốc meo biến chất. Mà xác của mấy chục vạn bá tính gia súc chết đuối bên bờ Trường Giang, nếu không kịp thời xử lý, ôn dịch sẽ bùng lên ngay tắp lự.
Tuyết thượng gia sương*, cũng chỉ như vậy. (xui xẻo liên tiếp kéo đến)
Giang Nam nguy rồi.
Hoa đòa trên núi, chỉ trong một đêm, đều bị gió mưa thổi rụng, lạc hồng điêu tàn phủ kín đường mòn.
Sóng gió mãnh liệt, con thuyền vô pháp qua sông, đoàn người Hữu thừa tướng phụ trách cứu tế nạn dân không sang được bên kia bờ, đành phải leo lên vách đá, vượt qua một cây cầu giàn, mất một khoảng thời gian rất lâu.
Hai tên đệ đệ thủ đô nhớ ra hắn ở Giang Nam, liền dùng linh bồ câu truyền thư, nhờ hắn hội hợp với Đồ Long Vệ thủ đô phái tới, thay mặt thống lĩnh tra xét tình hình thiên tai miền Nam.
Vì vậy hắn đưa Vô Quý rời khỏi Tịnh Châu, đi về bốn châu ven bờ.
Trong Đồ Long Vệ có người vẫn nhận ra hắn, hành lễ chào: “Lâm công tử.”
Lâm Sơ đáp lễ bọn họ, đi dọc theo bờ Trường Giang.
Leo lên ngọn núi cao nhất, phóng mắt nhìn xuống.
Mưa xối xả không ngơi nghỉ, thủy hương* phì nhiêu ngày xưa, toàn bộ biến thành đầm lầy. Bất luận là đình đài lầu các, hay là nhà ngói thôn xóm, tất cả đều bị lũ lụt nhấn chìm. (thị trấn vùng sông nước)
Thi thể hoặc lê lết trong bùn lầy, hoặc trôi nổi trên mặt nước, theo tầm mắt vọng xuống, sinh linh đồ thán, tiếng than trời đất khóc lóc không ngừng.
Chỉ sau một đêm, dân cư tử thương, ít nhất mười vạn. Giang Nam cũng nguyên khí đại thương, chẳng biết ngày nào mới có thể khôi phục. Không khí an bình tường hòa vừa mới hiện mình sau khi Nam Hạ Bắc Hạ sáp nhập, giờ phút này đã chẳng sót lại gì.
Đồ Long Vệ phía sau trao đổi tình hình, biên soạn tình trạng thiên tai các phủ các quận thành sách.
Lâm Sơ che một chiếc ô trong gió, chợt nghe có người trong Đồ Long Vệ cảm thán một câu: “Người giết người có thể kháng cự, trời giết người làm sao ngăn nổi.”
Bọn họ trầm mặc.
Gió đột nhiên nổi lớn.
Tấm ván gỗ lênh đênh trên mặt sông bị dòng nước cuốn trôi, vớt lấy một người ở trần đang gian nan mà víu chặt nó, định nương náu nó trôi về bờ.
Có hàng ngàn người giống như gã kia trên mảnh đất này, đang vật lộn cầu sinh tựa như con kiến, người thì cầu được, người thì không.
Nhân họa dễ bình, thiên tai khó phòng, mà ý trời như đao, chính là lúc này.
Giữa trầm mặc, Lâm Sơ hốt nhiên nghĩ.
Tiêu Thiều mất rồi.
Tất thảy những gì y làm, đều giúp cho thiên hạ, dần dần tốt đẹp hơn.
Nhưn chỉ sau một đêm, tựa bong bóng mộng ảo, tình trạng khốn khổ lại tái diễn.
Bá tính cầu sinh, triều đình cầu trị, người tu tiên cầu trường sinh, không ai là không giãy dụa.
Chỉ là thiên địa chung quy vô tình.
Người sống một đời, cỏ cây một thu, thiên địa vô thường, con người cõi đời giãy dụa, quả thật gắng gượng hết sức, nhưng cũng chẳng mấy thành tựu.
Sinh là tình cờ, chết lại dĩ nhiên, tân sinh cùng tận ngắn ngủi, vạn vật rồi cũng tịch diệt.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới một câu.
Thiên hành hữu thường, không vì nghiêu tồn…… không vì kiệt vong. [1]
Ký ức hắn bỗng nhiên trở nên sáng tỏ, nhớ lại bìa trong của cuốn 《 Trường Tương Tư 》mà từ lâu đã mơ hồ trong tâm trí hắn, đúng là viết một đoạn như vậy.
Thiên hành hữu thường, không vì nghiêu tồn, không vì kiệt vong, nếu chưa ngộ đạo câu này, cũng chẳng hiểu được Thái Thượng Vong Tình.
Hắn lại hồi tưởng “Ảm Nhiên Tiêu Hồn” đã ngộ ra được vào hôm vạn niệm hóa thành tro tàn.
Chiêu thức của《 Trường Tương Tư 》, kết thúc ở đây, nhưng sau Ảm Nhiên Tiêu Hồn, sẽ là cái gì?
Lĩnh ngộ thế sự vô thường, vạn vật chung quy phai mờ, thất tình ảm đạm tiêu tán, để rồi hoàn toàn hư vô ?
—— liệu rằng “Thái Thượng Vong Tình”, có phải như thế?
Trong cơn mê man hoảng hốt, hắn tựa hiểu ra đôi chút.
Đồ Long Vệ bên kia, đại khái đã nắm rõ tình hình, cùng các quan binh quận phủ tận lực cứu người.
Hiềm nỗi, dường như trời bày tử cực, những người được cứu, mệnh đã tẫn rồi.
Bá tính mất nhà, còn phải ăn ở, còn phải mặc áo, còn phải trị bệnh.
Nhưng tiền và thức ăn, có thể lấy từ đâu?
Lâm Sơ băng qua dòng dân tị nạn.
Giữa đói khát, vô số người vươn đôi tay khô gầy về phía hắn.
Phố lớn ngõ nhỏ, trước là tiếng khóc trẻ thơ, sau là tiếng khóc phụ nữ, cuối cùng, đàn ông cũng nức nở theo.
Từng làn từng làn sợi khí đen đỏ tỏa ra từ trên người bọn họ.
Đó là oán khí, Lâm Sơ rất đỗi quen thuộc.
Qua trăm nghìn năm, oán khí chúng sinh cứ tích tụ như vậy, càng lúc càng nồng đậm, càng lúc càng sâu nặng.
Hắn nhìn luồng oán khí đó dật tán, phát hiện, hầu hết bọn chúng đều đổ dồn về một hướng.
Thân thể Vô Quý.
Thanh âm hắn có chút lạnh lẽo: “Con đang làm gì?”
Vô Quý: “Không thể ăn sao.”
Lâm Sơ: “Con ăn nó?”
Đầu lưỡi đỏ thắm của Vô quý liếm liếm môi, huyết sắc trong mắt lại nồng thêm vài phần: “Con dùng nó làm thức ăn, người muốn trách thì trách Âu Dã Tử.”
Âu Dã Tử đã chết từ đời nào rồi, Lâm Sơ đương nhiên vô pháp truy cứu.
Hắn nói: “Sau này không được thế nữa.”
Vô Quý thiếu đi hứng thú: “Ồ.”
“Tất cả sự vụ, chúng thần sẽ tự báo về triều đình, Lâm công tử, giờ này không còn sớm nữa, ngài trở về đi.” Thủ lĩnh Đồ Long Vệ ngỏ lời với Lâm Sơ.
Lâm Sơ nhìn bọn họ bôn ba như ruồi không đầu cả ngày, bởi vì mệnh lệnh triều đình chẳng nói rõ ràng —— nếu như Tiêu Thiều ở đây, mọi chuyện có lẽ sẽ khác.
Nếu như Tiêu Thiều ở đây……
Hắn đột nhiên có chút sững sờ.
Đồ Long Vệ: “Công tử?”
“Không có gì.” Lâm Sơ trả lời.
Một chốc sau, hắn nói: “Ngươi…… đi theo ta.”
Đồ Long Vệ chẳng rõ nguyên do, nhưng mà vẫn đi theo hắn.
Lâm Sơ nhớ rõ quản sự Phượng Hoàng Sơn Trang đang sống trong một tiệm vải thành này.
Sơn trang tự xưng là hậu nhân phượng hoàng, thích chọn chỗ cao cư ngự, bởi vậy cửa hiệu không bị ảnh hưởng quá lớn.
Quản sự chào: “Lâm công tử.”
Sau đó liếc mắt nhìn thấy vạt áo Lâm Sơ bởi vì đi trên đường mưa, dính đầy vết bẩn, liền nói: “Công tử muốn thay quần áo không? Cửa tiệm dự trữ rất nhiều quần áo theo số đo ngài.”
—— mặc dù không phải vì vậy mà đến, nhưng tựa hồ hắn vẫn nên đổi.
Tiêu Thiều thích hắn mặc bạch y, chất liệu càng nhẹ càng tốt, hình dáng càng phiêu càng tốt, tốt nhất là thanh phong nhẹ thổi, tiên khí mờ ảo lay động tựa như mây trôi chân trời.
Nhưng y phục như vậy không thích hợp hoàn cảnh hiện tại lắm, mà hắn mặc bạch y, để tiên khí, cũng đâu có ai nhìn.
Lâm Sơ không chọn đồ trắng nữa, tùy ý cầm một chiếc áo ngoài màu yên thanh*, kiểu dáng đơn giản. (xanh khói)
“Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc.*” Quản sự cầm chiếc trâm gỗ đào thoạt trông giản dị cười cười: “Lâm công tử thay thanh y, vậy mà ấm áp hơn nhiều, nhiễm chút khói lửa nhân gian rồi.” (Kinh Thi – Khổng Tử)
Lâm Sơ cũng thay trâm.
Sau đó, bàn chuyện chính sự.
Ý đồ Lâm Sơ đến đây rất đơn giản.
Kho quan không đủ tiền, không còn vải vóc, không còn dược liệu.
Mà Phượng Hoàng Sơn Trang có.
Phú khả địch quốc* đâu phải hữu danh vô thực. (giàu ngang một quốc gia)
Hắn muốn sơn trang mở kho, muốn cùng quan phủ cùng cứu tế nạn dân.
Lúc đầu vẻ mặt quản sự có chút do dự, nhưng sau khi thấy Phượng Hoàng Lệnh thì hoàn toàn đáp ứng.
Pháo hoa đưa tin đốt sáng, cửa tiệm sơn trang khắp nơi mở kho, cứu tế dân nạn.
Đồ Long Vệ nói: “Đa tạ công tử cao thượng!”
Lâm Sơ không nói gì.
Hắn nhìn bá tính giãy giụa dưới chân núi.
Có lẽ hắn động lòng trắc ẩn, có lẽ cũng không.
Chỉ biết nếu như Tiêu Thiều ở đây, sẽ làm như vậy.
Kể từ ngày mà Tiêu Thiều tan thành mây khói, thân này chẳng thuộc về hắn, đôi khi hắn nghĩ, mình phải thay Tiêu Thiều tồn tại.
Rốt cuộc hắn chẳng thể vong tình.
Hắn không làm được tịch nhiên vô lo vô nghĩ.
Hắn chỉ cầu một đêm trăng rằm, màn ấm đèn hồng.
Đình đài lầu các, đàn sáo huyền ca, ngoảnh đầu nhìn lại, Lăng Phượng Tiêu một thân hoa phục đỏ thẫm, mặt trên rải đầy mẫu đơn, bước ra từ cẩm tú của thái bình thịnh thế, nhẹ nhàng câu môi cười cười.
Hắn xa lánh đám đông cả đời, chỉ thích thanh tĩnh, thích mặc bạch y, thích dùng cổ kiếm. Nhạt nhẽo, nhàm chán, phồn hoa mỹ diễm mà hắn từng thấy từng gặp cả đời, dường như đều tựu về nơi này.
Chỉ là người đã ra đi, hình bóng khó tìm, mai sau gặp nhau hoàng tuyền, kể cho y nghe thái bình thịnh thế, tưởng tượng cảnh ấy, tựa hồ cũng đủ an ủi tịch liêu nửa đời.
Hắn đang miên man, Đồ Long Vệ bên kia đã tiếp nhận mệnh lệnh thủ đô, bởi vì vẫn chưa hiểu hết tình hình địa phương, nên lại mâu thuẫn với mệnh lệnh trước, thủ lĩnh như muốn nổ đầu.
Lâm Sơ thấy đầu gã to như cái đấu, vò đầu bứt tai tiến thoái lưỡng nan, không khỏi bật cười.
Sắp xếp hạng mục công việc, kỳ thật cũng không quá khó.
Tiêu Thiều ứng đối thế nào vào lúc lâm nguy, thật ra hắn thấy không ít, về phương diện khác, hắn tự có sắp xếp của mình.
Phượng Hoàng Lệnh trong tay lưu chuyển ánh sáng đỏ son.
Người thấy lệnh này, Phượng Hoàng Sơn Trang như thể trang chủ đích thân tiến đến, với người vương triều như thể hoàng đế đích thân giá đáo.
Lạch cạch.
Hắn đặt lệnh bài lên bàn, đầu ngón tay nhẹ ấn, chuyển nó về hướng thủ lĩnh Đồ Long Vệ.
Hơi rũ mắt, nhìn hoa văn phượng hoàng trên bài, hắn nhẹ giọng nói: “Đồ Long nghe lệnh.”
Lâm Sơ: “?”
Thần hồn hắn phát ra tiếng gà gáy?
Lâm Sơ cho là ảo giác, tiếp tục thả lông vũ vào mộ.
“Chiếp ——!”
Lâm Sơ: “?”
Lần này hắn nghe rất rõ, thực sự là tiếng gà gáy, hơn nữa còn là tiếng gà con.
Hắn lấy chiếc lông kia ra, lặp đi lặp lại hành động bỏ vào mộ.
Bỏ vào, lấy ra, bỏ vào, lấy ra.
Tiếng kêu gà con từ “Chiếp ——” sợ hãi, dần dần yếu ớt ủ rũ, cuối cùng biến thành tiếng “Pi” khẩn cầu.
Một tiếng “Pi” này, chợt khiến Lâm Sơ nhớ đến gà con bông bông tròn vo trong giấc mơ đêm qua.
Hắn nhìn chiếc lông vũ này, trong lòng hiện lên suy đoán bất thường.
Chiếc lông vũ này, kỳ thực là một chú gà con.
Nói cách khác, không chỉ Vô Quý, Tiêu Thiều còn để lại cho hắn một bé gà con?
Hắn không thể tiếp nhận, cũng không muốn tiếp nhận.
Hắn mới 21 tuổi, lẽ nào đã phải làm cha của 4 đứa trẻ.
Vừa nghĩ tới đó, gà con trong thần hồn hắn lại yếu ớt mà “Pi” một tiếng.
Được rồi.
Lâm Sơ đặt chiếc lông vũ sang một bên, lấy cây trúc tiêu của Tiêu Thiều đặt xuống, lấp đất lại.
Chỉ chớp mắt, đã thấy Vô Quý vẻ mặt ác độc phóng một đám sương máu bao lấy chiếc lông vũ, hiển nhiên muốn cắn nuốt nó.
Hắn đang định ngăn cản, chợt thấy lông vũ nổi lên một tầng ánh sáng đỏ vàng, đốt Vô Quý một chút.
Vô Quý hậm hực thu tay về.
Được đấy.
Hai tên có thể thương tổn lẫn nhau.
Lâm Sơ rút chiếc lông từ tay Vô Quý về.
Thần hồn hắn dâng lên một tiếng “Pi” nịnh nọt.
Lâm Sơ nghiên cứu lông vũ.
Chắc là lông của Phượng Hoàng.
Nhưng cái thứ hắn nhìn thấy trong mộng kia, rõ ràng là một con gà con hàng thật giá thật, đâu ra thần thái phượng hoàng.
Hắn cất chiếc lông đi, quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến.
Xử lý xong lông gà, trọng tâm liền chuyển dời sang Vô Quý.
Trước thì bóp cổ Doanh Doanh, sau thì bóp chết lông vũ, đủ thấy đứa nhỏ này bản tính ác liệt thế nào.
Vô Quý chỉ dùng đôi mắt tà tính nhìn hắn, dầu muối không ăn.
Thể xác và tinh thần Lâm Sơ đều mệt mỏi, day day chân mày, dự định xuống phố hỏi thăm đại nương đanh đá nào đó, học tập kỹ thuật răn dạy người.
Thật vất vả mới đến buổi tối, Vô Quý ngồi trên giường, dụi dụi đôi mắt.
Nó vẫn còn nhỏ, Lâm Sơ cũng không so đo chuyện ban ngày với nó, tự nhủ với mình trong lòng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tính cách xấu này cũng không phải lỗi của Vô Quý, mà phải ngược dòng trở về danh thợ đệ nhất thiên cổ Âu Dã Tử.
Hắn nói: “Ngủ đi.”
Vô Quý lại dụi dụi mắt: “Ta không ngủ được.”
Lâm Sơ: “Tại sao.”
Vô Quý nhìn chằm chằm hắn, giọng nói mang theo một chút khiêu khích: “Thường ngày, đều ngủ với Phượng Hoàng.”
Cũng đúng.
Lâm Sơ lấy áo choàng lông vũ màu đen của Tiêu Thiều quấn cho nó.
Vô Quý vùi đầu vào lông vũ ngoài áo, tựa hồ nheo nheo mắt, nhưng kế tiếp quỷ dị cười cười: “Ta là đao Phượng Hoàng, còn không ngủ được. Người chẳng còn đạo lữ, mà vẫn có tâm tình thúc giục ta ngủ, quả nhiên bạc tình bạc nghĩa.”
Lâm Sơ thổi tắt ngọn nến, mặt không biểu cảm nói: “Bởi vì ta là cha con.”
Lời này của hắn gượng gạo khó tả, âm cuối câm lặng, trong lòng đau như dao cùn cắt xén, nhất thời hắn ngồi thừ bên mép giường, thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Người suy sụp, kỳ thật chỉ trong một khoảnh khắc.
Tiêu Thiều đi rồi, hắn tựa hồ biến thành hai người.
Một người tưởng chừng chưa có chuyện gì xảy ra, trống rỗng cô quạnh, vạn sự như thường mà tồn tại,
Chỉ là khi những hồi ức thuộc về Tiêu Thiều hiển hiện, phút chốc xé mở màn cớ che đậy toàn bộ thế giới, máu chảy đầm đìa một mảnh, gió rét lạnh, trực tiếp phả vào lục phủ ngũ tạng, nhưng hắn đâu còn chỗ để trốn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Vô Quý kéo kéo tay áo hắn.
Lâm Sơ quay đầu.
Vô Quý phủ chiếc áo lông vũ lên người hắn, sau đó tự mình im lặng chui vào trong chăn, đưa lưng về phía hắn nằm xuống.
Sau một lúc lâu, mới nghe nó nói: “Con không cố ý.”
Lâm Sơ nương ánh trăng, gấp chiếc áo choàng lại, đặt trên đầu Vô Quý: “Không sao.”
Vô Quý chẳng nói gì.
Lâm Sơ nằm xuống, nhìn quả bóng nhỏ cuộn tròn bên mép giường, khe khẽ thở dài, cuối cùng vẫn nhích về bên đó, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy vật nhỏ này.
Mất một lúc lâu Vô Quý mới thả lỏng cơ thể.
Lâm Sơ không ngủ được, có lẽ trong tiềm thức hắn không muốn ngủ.
Nửa đêm thanh tỉnh, phương xa đột nhiên vang lên một thứ âm thanh kỳ dị, tựa như sóng lớn vỗ vào màng nhĩ.
Hắn mở to mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, cảm giác mặt đất dưới chân run lên nhè nhẹ, lướt qua trong một khoảnh khắc.
Vô Quý cũng mở mắt.
Nó nhìn Lâm Sơ, nói hai chữ: “Lũ xuân.”
Lâm Sơ: “Cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vô Quý nhếch miệng cười cười, đôi mắt huyết hồng tựa hồ lưu chuyển một tia mờ tối: “Trên đường tới đây, qua sông Trường Giang, không phải mưa như thác đổ sao.”
Lũ xuân, mưa rào.
Hồng thủy.
Ngập lụt.
Vô Quý day day đôi mắt, dường như lại muốn ngủ tiếp, nhưng vẫn nhắn nhủ một câu: “Đê đập đã sụp, muộn rồi.”
Lâm Sơ nhíu mày: “Làm sao con biết?”
Vô Quý không thèm quan tâm mà đáp: “Một ngàn năm trước, con chôn ở Giang Nam.”
Lâm Sơ: “Giải quyết thế nào?”
Vô Quý dường như cười cười: “Sao con biết được.”
Lâm Sơ nhìn gò má Vô Quý.
Dáng người nó rất nhỏ, chỉ mới sáu bảy tuổi.
Nhưng tận đến hôm nay Lâm Sơ mới phát hiện, Vô Quý không giống như Doanh Doanh, là một đứa trẻ ngây thơ vô tội.
Yêu binh thượng cổ, tôi luyện từ máu của muôn dân trong chiến loạn 14 châu, vùi vào hố vạn người từng ấy năm, chẳng biết đã gặp bao nhiêu máu, giết bao nhiêu sinh mạng, thế giới quan quả thực bất đồng với thường nhân.
Một đêm tĩnh lặng.
Nó nói không sai.
Lũ lụt Trường Giang, khốc liệt chưa từng có trong lịch sử ngàn năm, lan đến sáu châu, vây khốn mấy chục vạn bá tính, Tịnh Châu cũng không an ổn.
Thủ đô, Tiêu Linh Dương và Tiêu Tuyên luống cuống tay chân.
Tiêu Linh Dương vốn là một con vịt bị ép treo lên giá, làm mấy việc như đại xá thiên hạ miễn giảm thu thuế còn tạm ổn ổn, chứ cứu tế nhân dân, thực sự là quá khó đối với hắn.
Mà Tạ Tử Thiệp cho dù có tài hoa mưu lược thế nào, cũng không chịu nổi quốc khố thiếu hụt.
Dốc hết binh lực chinh chiến bao nhiêu năm như vậy, Nam Hạ chẳng còn giàu, Bắc Hạ cũng nghèo rớt mồng tơi, hiện tại hai bên sáp nhập, lại là nghèo càng thêm nghèo.
Mưa dầm liên miên tí tách.
Mùa mưa Giang Nam, sẽ vào tháng 4 tháng 5 hàng năm, nhưng hiện giờ mới sang tháng 3, mưa xuân rả rích, dường như chẳng có dấu hiệu dừng lại.
Nếu không có biện pháp phòng hộ thích đáng, lương thực trong kho sẽ bị hơi ẩm xâm nhập, tất cả sẽ đều mốc meo biến chất. Mà xác của mấy chục vạn bá tính gia súc chết đuối bên bờ Trường Giang, nếu không kịp thời xử lý, ôn dịch sẽ bùng lên ngay tắp lự.
Tuyết thượng gia sương*, cũng chỉ như vậy. (xui xẻo liên tiếp kéo đến)
Giang Nam nguy rồi.
Hoa đòa trên núi, chỉ trong một đêm, đều bị gió mưa thổi rụng, lạc hồng điêu tàn phủ kín đường mòn.
Sóng gió mãnh liệt, con thuyền vô pháp qua sông, đoàn người Hữu thừa tướng phụ trách cứu tế nạn dân không sang được bên kia bờ, đành phải leo lên vách đá, vượt qua một cây cầu giàn, mất một khoảng thời gian rất lâu.
Hai tên đệ đệ thủ đô nhớ ra hắn ở Giang Nam, liền dùng linh bồ câu truyền thư, nhờ hắn hội hợp với Đồ Long Vệ thủ đô phái tới, thay mặt thống lĩnh tra xét tình hình thiên tai miền Nam.
Vì vậy hắn đưa Vô Quý rời khỏi Tịnh Châu, đi về bốn châu ven bờ.
Trong Đồ Long Vệ có người vẫn nhận ra hắn, hành lễ chào: “Lâm công tử.”
Lâm Sơ đáp lễ bọn họ, đi dọc theo bờ Trường Giang.
Leo lên ngọn núi cao nhất, phóng mắt nhìn xuống.
Mưa xối xả không ngơi nghỉ, thủy hương* phì nhiêu ngày xưa, toàn bộ biến thành đầm lầy. Bất luận là đình đài lầu các, hay là nhà ngói thôn xóm, tất cả đều bị lũ lụt nhấn chìm. (thị trấn vùng sông nước)
Thi thể hoặc lê lết trong bùn lầy, hoặc trôi nổi trên mặt nước, theo tầm mắt vọng xuống, sinh linh đồ thán, tiếng than trời đất khóc lóc không ngừng.
Chỉ sau một đêm, dân cư tử thương, ít nhất mười vạn. Giang Nam cũng nguyên khí đại thương, chẳng biết ngày nào mới có thể khôi phục. Không khí an bình tường hòa vừa mới hiện mình sau khi Nam Hạ Bắc Hạ sáp nhập, giờ phút này đã chẳng sót lại gì.
Đồ Long Vệ phía sau trao đổi tình hình, biên soạn tình trạng thiên tai các phủ các quận thành sách.
Lâm Sơ che một chiếc ô trong gió, chợt nghe có người trong Đồ Long Vệ cảm thán một câu: “Người giết người có thể kháng cự, trời giết người làm sao ngăn nổi.”
Bọn họ trầm mặc.
Gió đột nhiên nổi lớn.
Tấm ván gỗ lênh đênh trên mặt sông bị dòng nước cuốn trôi, vớt lấy một người ở trần đang gian nan mà víu chặt nó, định nương náu nó trôi về bờ.
Có hàng ngàn người giống như gã kia trên mảnh đất này, đang vật lộn cầu sinh tựa như con kiến, người thì cầu được, người thì không.
Nhân họa dễ bình, thiên tai khó phòng, mà ý trời như đao, chính là lúc này.
Giữa trầm mặc, Lâm Sơ hốt nhiên nghĩ.
Tiêu Thiều mất rồi.
Tất thảy những gì y làm, đều giúp cho thiên hạ, dần dần tốt đẹp hơn.
Nhưn chỉ sau một đêm, tựa bong bóng mộng ảo, tình trạng khốn khổ lại tái diễn.
Bá tính cầu sinh, triều đình cầu trị, người tu tiên cầu trường sinh, không ai là không giãy dụa.
Chỉ là thiên địa chung quy vô tình.
Người sống một đời, cỏ cây một thu, thiên địa vô thường, con người cõi đời giãy dụa, quả thật gắng gượng hết sức, nhưng cũng chẳng mấy thành tựu.
Sinh là tình cờ, chết lại dĩ nhiên, tân sinh cùng tận ngắn ngủi, vạn vật rồi cũng tịch diệt.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới một câu.
Thiên hành hữu thường, không vì nghiêu tồn…… không vì kiệt vong. [1]
Ký ức hắn bỗng nhiên trở nên sáng tỏ, nhớ lại bìa trong của cuốn 《 Trường Tương Tư 》mà từ lâu đã mơ hồ trong tâm trí hắn, đúng là viết một đoạn như vậy.
Thiên hành hữu thường, không vì nghiêu tồn, không vì kiệt vong, nếu chưa ngộ đạo câu này, cũng chẳng hiểu được Thái Thượng Vong Tình.
Hắn lại hồi tưởng “Ảm Nhiên Tiêu Hồn” đã ngộ ra được vào hôm vạn niệm hóa thành tro tàn.
Chiêu thức của《 Trường Tương Tư 》, kết thúc ở đây, nhưng sau Ảm Nhiên Tiêu Hồn, sẽ là cái gì?
Lĩnh ngộ thế sự vô thường, vạn vật chung quy phai mờ, thất tình ảm đạm tiêu tán, để rồi hoàn toàn hư vô ?
—— liệu rằng “Thái Thượng Vong Tình”, có phải như thế?
Trong cơn mê man hoảng hốt, hắn tựa hiểu ra đôi chút.
Đồ Long Vệ bên kia, đại khái đã nắm rõ tình hình, cùng các quan binh quận phủ tận lực cứu người.
Hiềm nỗi, dường như trời bày tử cực, những người được cứu, mệnh đã tẫn rồi.
Bá tính mất nhà, còn phải ăn ở, còn phải mặc áo, còn phải trị bệnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng tiền và thức ăn, có thể lấy từ đâu?
Lâm Sơ băng qua dòng dân tị nạn.
Giữa đói khát, vô số người vươn đôi tay khô gầy về phía hắn.
Phố lớn ngõ nhỏ, trước là tiếng khóc trẻ thơ, sau là tiếng khóc phụ nữ, cuối cùng, đàn ông cũng nức nở theo.
Từng làn từng làn sợi khí đen đỏ tỏa ra từ trên người bọn họ.
Đó là oán khí, Lâm Sơ rất đỗi quen thuộc.
Qua trăm nghìn năm, oán khí chúng sinh cứ tích tụ như vậy, càng lúc càng nồng đậm, càng lúc càng sâu nặng.
Hắn nhìn luồng oán khí đó dật tán, phát hiện, hầu hết bọn chúng đều đổ dồn về một hướng.
Thân thể Vô Quý.
Thanh âm hắn có chút lạnh lẽo: “Con đang làm gì?”
Vô Quý: “Không thể ăn sao.”
Lâm Sơ: “Con ăn nó?”
Đầu lưỡi đỏ thắm của Vô quý liếm liếm môi, huyết sắc trong mắt lại nồng thêm vài phần: “Con dùng nó làm thức ăn, người muốn trách thì trách Âu Dã Tử.”
Âu Dã Tử đã chết từ đời nào rồi, Lâm Sơ đương nhiên vô pháp truy cứu.
Hắn nói: “Sau này không được thế nữa.”
Vô Quý thiếu đi hứng thú: “Ồ.”
“Tất cả sự vụ, chúng thần sẽ tự báo về triều đình, Lâm công tử, giờ này không còn sớm nữa, ngài trở về đi.” Thủ lĩnh Đồ Long Vệ ngỏ lời với Lâm Sơ.
Lâm Sơ nhìn bọn họ bôn ba như ruồi không đầu cả ngày, bởi vì mệnh lệnh triều đình chẳng nói rõ ràng —— nếu như Tiêu Thiều ở đây, mọi chuyện có lẽ sẽ khác.
Nếu như Tiêu Thiều ở đây……
Hắn đột nhiên có chút sững sờ.
Đồ Long Vệ: “Công tử?”
“Không có gì.” Lâm Sơ trả lời.
Một chốc sau, hắn nói: “Ngươi…… đi theo ta.”
Đồ Long Vệ chẳng rõ nguyên do, nhưng mà vẫn đi theo hắn.
Lâm Sơ nhớ rõ quản sự Phượng Hoàng Sơn Trang đang sống trong một tiệm vải thành này.
Sơn trang tự xưng là hậu nhân phượng hoàng, thích chọn chỗ cao cư ngự, bởi vậy cửa hiệu không bị ảnh hưởng quá lớn.
Quản sự chào: “Lâm công tử.”
Sau đó liếc mắt nhìn thấy vạt áo Lâm Sơ bởi vì đi trên đường mưa, dính đầy vết bẩn, liền nói: “Công tử muốn thay quần áo không? Cửa tiệm dự trữ rất nhiều quần áo theo số đo ngài.”
—— mặc dù không phải vì vậy mà đến, nhưng tựa hồ hắn vẫn nên đổi.
Tiêu Thiều thích hắn mặc bạch y, chất liệu càng nhẹ càng tốt, hình dáng càng phiêu càng tốt, tốt nhất là thanh phong nhẹ thổi, tiên khí mờ ảo lay động tựa như mây trôi chân trời.
Nhưng y phục như vậy không thích hợp hoàn cảnh hiện tại lắm, mà hắn mặc bạch y, để tiên khí, cũng đâu có ai nhìn.
Lâm Sơ không chọn đồ trắng nữa, tùy ý cầm một chiếc áo ngoài màu yên thanh*, kiểu dáng đơn giản. (xanh khói)
“Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc.*” Quản sự cầm chiếc trâm gỗ đào thoạt trông giản dị cười cười: “Lâm công tử thay thanh y, vậy mà ấm áp hơn nhiều, nhiễm chút khói lửa nhân gian rồi.” (Kinh Thi – Khổng Tử)
Lâm Sơ cũng thay trâm.
Sau đó, bàn chuyện chính sự.
Ý đồ Lâm Sơ đến đây rất đơn giản.
Kho quan không đủ tiền, không còn vải vóc, không còn dược liệu.
Mà Phượng Hoàng Sơn Trang có.
Phú khả địch quốc* đâu phải hữu danh vô thực. (giàu ngang một quốc gia)
Hắn muốn sơn trang mở kho, muốn cùng quan phủ cùng cứu tế nạn dân.
Lúc đầu vẻ mặt quản sự có chút do dự, nhưng sau khi thấy Phượng Hoàng Lệnh thì hoàn toàn đáp ứng.
Pháo hoa đưa tin đốt sáng, cửa tiệm sơn trang khắp nơi mở kho, cứu tế dân nạn.
Đồ Long Vệ nói: “Đa tạ công tử cao thượng!”
Lâm Sơ không nói gì.
Hắn nhìn bá tính giãy giụa dưới chân núi.
Có lẽ hắn động lòng trắc ẩn, có lẽ cũng không.
Chỉ biết nếu như Tiêu Thiều ở đây, sẽ làm như vậy.
Kể từ ngày mà Tiêu Thiều tan thành mây khói, thân này chẳng thuộc về hắn, đôi khi hắn nghĩ, mình phải thay Tiêu Thiều tồn tại.
Rốt cuộc hắn chẳng thể vong tình.
Hắn không làm được tịch nhiên vô lo vô nghĩ.
Hắn chỉ cầu một đêm trăng rằm, màn ấm đèn hồng.
Đình đài lầu các, đàn sáo huyền ca, ngoảnh đầu nhìn lại, Lăng Phượng Tiêu một thân hoa phục đỏ thẫm, mặt trên rải đầy mẫu đơn, bước ra từ cẩm tú của thái bình thịnh thế, nhẹ nhàng câu môi cười cười.
Hắn xa lánh đám đông cả đời, chỉ thích thanh tĩnh, thích mặc bạch y, thích dùng cổ kiếm. Nhạt nhẽo, nhàm chán, phồn hoa mỹ diễm mà hắn từng thấy từng gặp cả đời, dường như đều tựu về nơi này.
Chỉ là người đã ra đi, hình bóng khó tìm, mai sau gặp nhau hoàng tuyền, kể cho y nghe thái bình thịnh thế, tưởng tượng cảnh ấy, tựa hồ cũng đủ an ủi tịch liêu nửa đời.
Hắn đang miên man, Đồ Long Vệ bên kia đã tiếp nhận mệnh lệnh thủ đô, bởi vì vẫn chưa hiểu hết tình hình địa phương, nên lại mâu thuẫn với mệnh lệnh trước, thủ lĩnh như muốn nổ đầu.
Lâm Sơ thấy đầu gã to như cái đấu, vò đầu bứt tai tiến thoái lưỡng nan, không khỏi bật cười.
Sắp xếp hạng mục công việc, kỳ thật cũng không quá khó.
Tiêu Thiều ứng đối thế nào vào lúc lâm nguy, thật ra hắn thấy không ít, về phương diện khác, hắn tự có sắp xếp của mình.
Phượng Hoàng Lệnh trong tay lưu chuyển ánh sáng đỏ son.
Người thấy lệnh này, Phượng Hoàng Sơn Trang như thể trang chủ đích thân tiến đến, với người vương triều như thể hoàng đế đích thân giá đáo.
Lạch cạch.
Hắn đặt lệnh bài lên bàn, đầu ngón tay nhẹ ấn, chuyển nó về hướng thủ lĩnh Đồ Long Vệ.
Hơi rũ mắt, nhìn hoa văn phượng hoàng trên bài, hắn nhẹ giọng nói: “Đồ Long nghe lệnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro