[Tiên Duyên Ngàn Kiếp] Hương Trầm Phượng Hoàng!
Lý Lạc Yên
KimiSara
2024-06-02 06:56:30
Sau khi lịch kiếp cô trở thành Huyện Chủ Vĩnh An tên thật là Lý Lạc Yên, con gái yêu của Tần Vương.Nàng sống trong Tần Vương phủ được thị nữ hầu hạ, được thị vệ bảo vệ.Có quan hệ tốt với tỉ tỉ Vĩnh Ninh lại có thanh mai trúc mã Ngụy Phong Thần. Sinh ra trong nhung lụa, sống trong cung điện lộng lẫy, nhưng Vĩnh Ninh lại mang trong mình nỗi sợ hãi về thế giới bên ngoài. Nàng có vẻ ngoài xinh đẹp, đôi mắt sáng như ngọc, và sự thuần khiết của một vị tiên nhìn trong sáng ngây thơ như một thỏ trắng nhỏ nhắn.Mái tóc đen làn da trắng như tuyết.
Mọi người đều biết, Vĩnh An Huyện Chủ như châu như ngọc là hòn ngọc quý trên tay bệ hạ từ nhỏ là người thích khóc.
Không giống Vĩnh Ninh dù là nữ tử nhưng văn võ song toàn còn Vĩnh An Huyện Chủ chính là một đóa hoa được nuôi lớn trong nhà kính. Huyết thống và địa vị cho phép nàng kiêu ngạo hống hách, nhưng không hiểu tại sao không thấy chút nào tính tình của Huyện Chủ trên người nàng. Dù nói chuyện với nô bộc hèn mọn, giọng nói của Lạc Yên vẫn nho nhỏ, còn lắp bắp ngượng ngùng, mềm mại và dịu dàng, giọng nói của đối phương chỉ cần lớn hơn một chút, hốc mắt của nàng đã đỏ như thỏ, giống như nàng mới là tiểu nô bị chủ tử dạy dỗ vậy.
Từ nhỏ nàng không phải chịu khổ, được cha bảo vệ rất tốt, chưa từng thấy những điều kinh khủng của thế gian này, tạo ra tính tình thuần lương như tờ giấy trắng.
Một hôm khi Lạc Yên đang dạo chơi hoa viên thì bỗng Lý Ninh Nhi bất ngờ ở đằng sau hù nàng khiến nàng giật mình, hai hốc mắt bỗng chốc đỏ hoe.Ninh Nhi cốc trán nàng nói:
- "Nhát gan quá vậy, tới giờ mà vẫn giật mình chưa gì đã gần khóc rồi.Muội nói xem nếu muội cứ thế này thì sau này không có ta muội sẽ như thế nào".
- "Ninh Nhi tỷ đúng là càng ngày càng xấu tính lúc nào cũng dọa ta"- Lạc Yên mếu máo giận dỗi nói
- "Được rồi được rồi, đi thôi, ta đưa muội đi gặp lang quân như ý "
- "Ta làm gì có lang quân như ý nào. "
- " Nghe nói hôm nay Ngụy Phong Thần đá cầu trên sân muội không muốn đi xem sao?" - Ninh Nhi vừa dứt lời thì hai mắt của Lạc Yên đã mở to tròn, mặt đỏ ửng biểu cảm ngại ngùng lí nhí nói:
- "Phong Thần ca ca sao? Ta xem huynh ấy làm gì?" - Lạc Yên quay đi mặt đỏ bừng như trái cà chua nhưng Ninh Nhi vẫn không ngừng cười trêu chọc nàng
- " Mấy năm trước Phong Thần cứu muội ngã từ dưới sông lên thì ta thấy lần nào muội gặp hắn thì muội cũng đỏ mặt nên muội không giấu được ta đâu...muội nghĩ ta mù chắc?"
Lạc Yên cười mỉm trong lòng thầm vui nhớ lại khoảng khắc Phong Thần cứu mình.Khi ấy nàng chỉ mới 14 tuổi không may trượt chân té xuống ao.Chính Phong Thần cứu nàng, từ đó nàng đã thầm thương trộm nhớ Phong Thần.
- " ah!Phải rồi cho muội này" - Ninh Nhi từ trong tay áo lấy ra một túi tiền màu xanh trên đó còn thêu hình con thỏ nhỏ xinh chính tay nàng thêu tặng cho Lạc Yên rồi hai người nhìn nhau cười.
- " Xấu như vậy à? Đây là gì vậy"- Lạc Yên ngây thơ hỏi thì Ninh Nhi mặt đã phụng phịu vì lời chê của Lạc Yên
- " M-Muội có biết ta vì làm cái này mà kim đâm rách cả tay vậy mà muội còn chê trách"- Ninh Nhi khoanh tay quay mặt sang chỗ khác giận dỗi.Lạc Yên cười, nụ cười tỏa nắng chiều tà
- "Ayo xấu thì xấu thật nhưng ta thích..hì hì...ta xem nào tỉ bị đâm chỗ nào? "- Lạc Yên trấn an cầm tay Ninh Nhi xem
- " thôi không sao mà..Đi thôi không thì trận đấu hết mất"
- " Khoan đã ta cũng có quà cho tỉ,hôm nay ta xin được 2 lá bùa bình an một cái cho tỉ còn một cái..."
- " Còn một cái...? Cho...Phong Thần...Aya muội xin thì muội phải đích thân đưa cho huynh ấy."-Ninh Nhi nhét một lá bùa vào tay Lạc Yên, cái còn lại nhét vào trong người.
- "ta..."
- " Này Muội đeo cái này lên" - Ninh Nhi đưa cho Lạc Yên một cái mặt nạ
- " Ta đeo cái này làm gì?"
- "Đeo để người khác không nhận ra.Ta phải bảo vệ muội "
- " Vậy tỉ phải làm sao?" - Lạc Yên vừa dứt câu thì Ninh Nhi cười lớn
- "Muội thấy ta sợ ai chưa hahaha...Đi thôi "dứt lời Ninh Nhi dắt Lạc Yên đưa nàng đi xem trận đá cầu của Phong Thần ca ca và đội của bộ lạc A Thịnh.
Trên đường đi ngang qua hoa viên, cả hai vô tình chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp. Một nam nhân với ánh mắt lạnh lùng cầm kiếm và một người chững tuổi quỳ xuống dập đầu van xin, hắn đập đầu đến mức chảy máu ở trán, máu nhỏ giọt xuống miệng hắn.
- " Ta cầu xin ngài...xin ngài...ta cầu xin ngài tha cho ta... ta không bán đứng Tần Vương, cầu xin ngài,cầu xin ngài....đừng giết ta...xin ngài...ta không làm lộ tin tức...cầu xin ngài..."
Dù cầu xin thế nào vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng không mảy may rung động.
Thống lĩnh trẻ tuổi đứng trong sân, ánh sáng ban ngày chiếu trên người hắn không tăng thêm ấm áp, trước mặt chỉ có một cái bóng dài.Chỉ thấy hắn vung kiếm một đường ở cổ nam nhân kia thì hắn liền ngã xuống. Mũi kiếm hơi chếch xuống, máu tươi vẫn còn nhỏ giọt từ lưỡi kiếm sắc bén.
Thi thể đã bị kéo đi, để lại vết máu dài trên lớp gạch xanh. Các cung nhân quét dọn im bặt, đã quen với việc dọn dẹp sạch sẽ những vết tích như thế này.
Chỉ một lát sau, tất cả những gì xảy ra ở đây đều biến mất không dấu vết.
Một người biến mất khỏi thế gian.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Như con giun con dế bị chôn vùi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ninh Nhi ngay lập tức giơ tay chặn đi hình ảnh kinh hoàng trước mắt Lạc Yên. Mặc dù đã bị che khuất tầm nhìn, Lạc Yên vẫn kịp nhìn thấy toàn bộ.
Người kia, vẻ ngoài lạnh lùng và sắc bén, hơi cúi đầu, mặt không cảm xúc, trường kiếm trong tay thu lại vào vỏ.
Dù đã thu kiếm lại, nhưng Lạc Yên vẫn cảm thấy kiếm khí chưa tan. Người kia giơ tay, những họa tiết thêu trên tay áo phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi kiếm. Hắn có lẽ cảm giác được có người tới, nhưng đến bây giờ mới quay đầu lại, liếc mắt nhìn hai cô nương trên hành lang, ánh mắt lạnh lùng.
Như tuyết, như băng, như đêm lạnh với khói lửa.
Ninh Nhi kéo Lạc Yên cúi đầu bước nhanh qua, nàng có thể cảm nhận đầu ngón tay của Ninh Nhi nắm chặt mình rất lạnh, mồ hôi thấm ra lòng bàn tay. Nhưng nàng lại làm rơi lá bùa hộ mệnh khi nãy.Sau khi hai người rời khỏi thì hắn liền lại gần chỗ khi nãy họ đứng nhặt lá bùa lên nhìn theo bóng lưng họ.Chỉ đến khi không còn thấy bóng dáng người nọ nữa, Vĩnh Ninh quận chúa tự xưng "không sợ trời không sợ đất" mới quay đầu nhìn lại, vẫn còn sợ hãi: "Lạc Yên, Trác Lan Giang này không phải người lương thiện, về sau cách xa hắn một chút, không được đến gần."
Tiểu công chúa cụp mắt, nắm chặt váy, cũng không trả lời.Lạc Yên từ nhỏ lớn lên trong khuê phòng, được bảo bọc kỹ lưỡng, chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng bạo lực như vậy. Tính tình nàng dịu dàng, và gan của nàng cũng không lớn. Gặp phải cảnh tượng kinh hoàng như thế, nàng không thể không run rẩy cả người.
Lúc này nàng mới lắp bắp trả lời:"Trước kia, Phong Thần ca ca đã nói với ta rằng người này vô cùng máu lạnh" - Lạc Yên nói giọng còn run rẩy.vị nghĩa tử của Trác công này mười phần lãnh huyết, hiển nhiên là một thanh kiếm giết người. Lúc nói, vẻ mặt của hắn rất phức tạp, vừa kiêng kị, vừa chán ghét. Lạc Yên không hiểu rõ. Văn nhã lễ nghĩa như Ngụy Phong Thần, Lạc Yên chưa bao giờ thấy hắn lộ ra ánh mắt như vậy.
Cũng đúng.
Người như Lan Giang, tay dính đầy máu, là cái bóng trầm mặc độc hành trong bóng tối, khác một trời một vực với công tử học hành thi thư lễ nhạc.
Nhưng Lạc Yên luôn cảm thấy lời nói truyền bên ngoài về hắn không hẳn là đúng.
Nếu không, sao nàng lại nhìn thấy trong mắt hắn, một vẻ giống như đứa trẻ làm sai chuyện mà không biết làm thế nào.
...----------------...
- " Trước tiên mặc kệ chuyện này..chúng ta đi xem Phong Thần ca ca" - Ninh Nhi trấn an
Lý Ninh Nhi, so với Lạc Yên, dũng cảm hơn rất nhiều. Cô dám nghĩ cách lén chạy ra ngoài chơi, dù biết rằng sẽ bị quở trách khi trở về. Ninh Nhi được cha bồi dưỡng như một nam tử, cô thông minh và không sợ hãi trước nguy hiểm. Lạc Yên thật sự ngưỡng mộ cô, nhưng cũng biết rằng mình không đủ can đảm để làm những điều đó.
Lạc Yên biết mình nhát gan, dễ bị dọa sợ. Nàng đã từng lấy hết dũng khí để thử học hỏi sự dũng cảm từ Ninh Y, nhưng cuối cùng nàng luôn là người cần được bảo vệ. Với cha mẹ, Ninh Nhi và Phong Thần ca ca, Lạc Yên ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ luôn an toàn.
Mọi người đều biết, Vĩnh An Huyện Chủ như châu như ngọc là hòn ngọc quý trên tay bệ hạ từ nhỏ là người thích khóc.
Không giống Vĩnh Ninh dù là nữ tử nhưng văn võ song toàn còn Vĩnh An Huyện Chủ chính là một đóa hoa được nuôi lớn trong nhà kính. Huyết thống và địa vị cho phép nàng kiêu ngạo hống hách, nhưng không hiểu tại sao không thấy chút nào tính tình của Huyện Chủ trên người nàng. Dù nói chuyện với nô bộc hèn mọn, giọng nói của Lạc Yên vẫn nho nhỏ, còn lắp bắp ngượng ngùng, mềm mại và dịu dàng, giọng nói của đối phương chỉ cần lớn hơn một chút, hốc mắt của nàng đã đỏ như thỏ, giống như nàng mới là tiểu nô bị chủ tử dạy dỗ vậy.
Từ nhỏ nàng không phải chịu khổ, được cha bảo vệ rất tốt, chưa từng thấy những điều kinh khủng của thế gian này, tạo ra tính tình thuần lương như tờ giấy trắng.
Một hôm khi Lạc Yên đang dạo chơi hoa viên thì bỗng Lý Ninh Nhi bất ngờ ở đằng sau hù nàng khiến nàng giật mình, hai hốc mắt bỗng chốc đỏ hoe.Ninh Nhi cốc trán nàng nói:
- "Nhát gan quá vậy, tới giờ mà vẫn giật mình chưa gì đã gần khóc rồi.Muội nói xem nếu muội cứ thế này thì sau này không có ta muội sẽ như thế nào".
- "Ninh Nhi tỷ đúng là càng ngày càng xấu tính lúc nào cũng dọa ta"- Lạc Yên mếu máo giận dỗi nói
- "Được rồi được rồi, đi thôi, ta đưa muội đi gặp lang quân như ý "
- "Ta làm gì có lang quân như ý nào. "
- " Nghe nói hôm nay Ngụy Phong Thần đá cầu trên sân muội không muốn đi xem sao?" - Ninh Nhi vừa dứt lời thì hai mắt của Lạc Yên đã mở to tròn, mặt đỏ ửng biểu cảm ngại ngùng lí nhí nói:
- "Phong Thần ca ca sao? Ta xem huynh ấy làm gì?" - Lạc Yên quay đi mặt đỏ bừng như trái cà chua nhưng Ninh Nhi vẫn không ngừng cười trêu chọc nàng
- " Mấy năm trước Phong Thần cứu muội ngã từ dưới sông lên thì ta thấy lần nào muội gặp hắn thì muội cũng đỏ mặt nên muội không giấu được ta đâu...muội nghĩ ta mù chắc?"
Lạc Yên cười mỉm trong lòng thầm vui nhớ lại khoảng khắc Phong Thần cứu mình.Khi ấy nàng chỉ mới 14 tuổi không may trượt chân té xuống ao.Chính Phong Thần cứu nàng, từ đó nàng đã thầm thương trộm nhớ Phong Thần.
- " ah!Phải rồi cho muội này" - Ninh Nhi từ trong tay áo lấy ra một túi tiền màu xanh trên đó còn thêu hình con thỏ nhỏ xinh chính tay nàng thêu tặng cho Lạc Yên rồi hai người nhìn nhau cười.
- " Xấu như vậy à? Đây là gì vậy"- Lạc Yên ngây thơ hỏi thì Ninh Nhi mặt đã phụng phịu vì lời chê của Lạc Yên
- " M-Muội có biết ta vì làm cái này mà kim đâm rách cả tay vậy mà muội còn chê trách"- Ninh Nhi khoanh tay quay mặt sang chỗ khác giận dỗi.Lạc Yên cười, nụ cười tỏa nắng chiều tà
- "Ayo xấu thì xấu thật nhưng ta thích..hì hì...ta xem nào tỉ bị đâm chỗ nào? "- Lạc Yên trấn an cầm tay Ninh Nhi xem
- " thôi không sao mà..Đi thôi không thì trận đấu hết mất"
- " Khoan đã ta cũng có quà cho tỉ,hôm nay ta xin được 2 lá bùa bình an một cái cho tỉ còn một cái..."
- " Còn một cái...? Cho...Phong Thần...Aya muội xin thì muội phải đích thân đưa cho huynh ấy."-Ninh Nhi nhét một lá bùa vào tay Lạc Yên, cái còn lại nhét vào trong người.
- "ta..."
- " Này Muội đeo cái này lên" - Ninh Nhi đưa cho Lạc Yên một cái mặt nạ
- " Ta đeo cái này làm gì?"
- "Đeo để người khác không nhận ra.Ta phải bảo vệ muội "
- " Vậy tỉ phải làm sao?" - Lạc Yên vừa dứt câu thì Ninh Nhi cười lớn
- "Muội thấy ta sợ ai chưa hahaha...Đi thôi "dứt lời Ninh Nhi dắt Lạc Yên đưa nàng đi xem trận đá cầu của Phong Thần ca ca và đội của bộ lạc A Thịnh.
Trên đường đi ngang qua hoa viên, cả hai vô tình chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp. Một nam nhân với ánh mắt lạnh lùng cầm kiếm và một người chững tuổi quỳ xuống dập đầu van xin, hắn đập đầu đến mức chảy máu ở trán, máu nhỏ giọt xuống miệng hắn.
- " Ta cầu xin ngài...xin ngài...ta cầu xin ngài tha cho ta... ta không bán đứng Tần Vương, cầu xin ngài,cầu xin ngài....đừng giết ta...xin ngài...ta không làm lộ tin tức...cầu xin ngài..."
Dù cầu xin thế nào vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng không mảy may rung động.
Thống lĩnh trẻ tuổi đứng trong sân, ánh sáng ban ngày chiếu trên người hắn không tăng thêm ấm áp, trước mặt chỉ có một cái bóng dài.Chỉ thấy hắn vung kiếm một đường ở cổ nam nhân kia thì hắn liền ngã xuống. Mũi kiếm hơi chếch xuống, máu tươi vẫn còn nhỏ giọt từ lưỡi kiếm sắc bén.
Thi thể đã bị kéo đi, để lại vết máu dài trên lớp gạch xanh. Các cung nhân quét dọn im bặt, đã quen với việc dọn dẹp sạch sẽ những vết tích như thế này.
Chỉ một lát sau, tất cả những gì xảy ra ở đây đều biến mất không dấu vết.
Một người biến mất khỏi thế gian.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Như con giun con dế bị chôn vùi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ninh Nhi ngay lập tức giơ tay chặn đi hình ảnh kinh hoàng trước mắt Lạc Yên. Mặc dù đã bị che khuất tầm nhìn, Lạc Yên vẫn kịp nhìn thấy toàn bộ.
Người kia, vẻ ngoài lạnh lùng và sắc bén, hơi cúi đầu, mặt không cảm xúc, trường kiếm trong tay thu lại vào vỏ.
Dù đã thu kiếm lại, nhưng Lạc Yên vẫn cảm thấy kiếm khí chưa tan. Người kia giơ tay, những họa tiết thêu trên tay áo phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi kiếm. Hắn có lẽ cảm giác được có người tới, nhưng đến bây giờ mới quay đầu lại, liếc mắt nhìn hai cô nương trên hành lang, ánh mắt lạnh lùng.
Như tuyết, như băng, như đêm lạnh với khói lửa.
Ninh Nhi kéo Lạc Yên cúi đầu bước nhanh qua, nàng có thể cảm nhận đầu ngón tay của Ninh Nhi nắm chặt mình rất lạnh, mồ hôi thấm ra lòng bàn tay. Nhưng nàng lại làm rơi lá bùa hộ mệnh khi nãy.Sau khi hai người rời khỏi thì hắn liền lại gần chỗ khi nãy họ đứng nhặt lá bùa lên nhìn theo bóng lưng họ.Chỉ đến khi không còn thấy bóng dáng người nọ nữa, Vĩnh Ninh quận chúa tự xưng "không sợ trời không sợ đất" mới quay đầu nhìn lại, vẫn còn sợ hãi: "Lạc Yên, Trác Lan Giang này không phải người lương thiện, về sau cách xa hắn một chút, không được đến gần."
Tiểu công chúa cụp mắt, nắm chặt váy, cũng không trả lời.Lạc Yên từ nhỏ lớn lên trong khuê phòng, được bảo bọc kỹ lưỡng, chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng bạo lực như vậy. Tính tình nàng dịu dàng, và gan của nàng cũng không lớn. Gặp phải cảnh tượng kinh hoàng như thế, nàng không thể không run rẩy cả người.
Lúc này nàng mới lắp bắp trả lời:"Trước kia, Phong Thần ca ca đã nói với ta rằng người này vô cùng máu lạnh" - Lạc Yên nói giọng còn run rẩy.vị nghĩa tử của Trác công này mười phần lãnh huyết, hiển nhiên là một thanh kiếm giết người. Lúc nói, vẻ mặt của hắn rất phức tạp, vừa kiêng kị, vừa chán ghét. Lạc Yên không hiểu rõ. Văn nhã lễ nghĩa như Ngụy Phong Thần, Lạc Yên chưa bao giờ thấy hắn lộ ra ánh mắt như vậy.
Cũng đúng.
Người như Lan Giang, tay dính đầy máu, là cái bóng trầm mặc độc hành trong bóng tối, khác một trời một vực với công tử học hành thi thư lễ nhạc.
Nhưng Lạc Yên luôn cảm thấy lời nói truyền bên ngoài về hắn không hẳn là đúng.
Nếu không, sao nàng lại nhìn thấy trong mắt hắn, một vẻ giống như đứa trẻ làm sai chuyện mà không biết làm thế nào.
...----------------...
- " Trước tiên mặc kệ chuyện này..chúng ta đi xem Phong Thần ca ca" - Ninh Nhi trấn an
Lý Ninh Nhi, so với Lạc Yên, dũng cảm hơn rất nhiều. Cô dám nghĩ cách lén chạy ra ngoài chơi, dù biết rằng sẽ bị quở trách khi trở về. Ninh Nhi được cha bồi dưỡng như một nam tử, cô thông minh và không sợ hãi trước nguy hiểm. Lạc Yên thật sự ngưỡng mộ cô, nhưng cũng biết rằng mình không đủ can đảm để làm những điều đó.
Lạc Yên biết mình nhát gan, dễ bị dọa sợ. Nàng đã từng lấy hết dũng khí để thử học hỏi sự dũng cảm từ Ninh Y, nhưng cuối cùng nàng luôn là người cần được bảo vệ. Với cha mẹ, Ninh Nhi và Phong Thần ca ca, Lạc Yên ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ luôn an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro