Tiên Nhân Sờ Đầu Ta, Ta Dạy Tiên Nhân Trường Sinh [Dịch]
Gặp Lại Bạn Cũ
Phong Khởi Trọng Sơn
2024-09-06 01:52:04
"Cố tiên sinh, tiểu nữ tử thất lễ, mong tiên sinh đừng trách." Ngô cô nương cúi người xin lỗi.
Cố Ninh An khẽ gật đầu: "Không có gì, nói cho ta biết ngươi kêu ta làm gì?"
Ngô cô nương nghe xong thì tiến lại gần Cố Ninh An, sau đó lại nhìn xung quanh, xác định trong quán trà không có người chú ý bọn họ, nàng hạ giọng hỏi: "Cố tiên sinh, ngươi có phải là tiên nhân không?"
Cố Ninh An dứt khoác trả lời: "Không phải."
"Vậy ngoại hình của ngươi..." Ngô cô nương miễn cưỡng nói: “Hơn hai mươi năm, sao ngươi vẫn trẻ như vậy…”
Cố Ninh An cười đáp: “Ta mặc dù không phải tiên nhân nhưng có học chút thuật pháp cho nên nhìn trẻ như vậy đó.”
” . . . " Ngô cô nương cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên: "Tiên sinh, ngươi gặp ta lúc nhỏ, như vậy ngươi cũng gặp mẫu thân của ta đúng không?"
Cố Ninh An gật đầu: "Ừ."
“Thật sự!" Ngô cô nương nắm lấy cánh tay Cố Ninh An, vẻ mặt có chút kích động: "Cha ta nói nàng là người kiên nghị nhất trên thế giới, nhưng dù ta có hỏi thế nào thì hắn cũng không nói cho ta biết lý do tại sao hình dung mẫu thân như vậy.”
"Tại sao cha lại hình dung mẫu thân như vậy? Tiên sinh biết không? Không nên hình dung một nữ tử bằng hai chữ kiên nghị chứ?”
Cố Ninh An nghe xong sửng sốt một chút rồi nói: "Ngô chưởng quỹ không nói đương nhiên là có lý do tại sao không nói ra... nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, mẫu thân ngươi là người kiên nghị nhất trên đời."
Vừa nói, ánh mắt Cố Ninh An rơi vào tay Ngô cô nương đang bám lấy tay mình.
Nhìn thấy vậy, Ngô cô nương giật mình, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhanh chóng đặt tay xuống, nhìn quần áo trên tay Cố Ninh An bị mình nắm nhăn lại.
Trong lúc do dự, nàng đang định đưa tay ra giúp hắn vuốt phẳng thì Cố Ninh An lay tay áo, nếp nhăn trên tay áo lập tức trở nên phẳng phiu.
"Cha không muốn nói, tiên sinh ngài cũng như vậy... tại sao lại như vậy?" Ngô cô nương vẻ mặt u sầu, nghiêng người về phía quầy, vẻ mặt chán nản.
Nhìn thấy nàng như vậy, bàn tay trái đang rũ xuống của Cố Ninh An khẽ kết động, khi ngón trỏ dừng lại ở dậu vị, hắn nói: "Ba ngày nữa là sinh nhật của ngươi, ta sẽ tặng cho ngươi một món quà.”
Có lẽ là không có được câu trả lời mình muốn, Ngô cô nương không hứng thú đáp lại: "Tiên sinh, không cần tốn tiền, son phấn, ta cũng không thiếu thứ gì."
Cố Ninh An bất đắc dĩ cười: "Ba ngày sau, buổi sáng ngươi thức dậy lúc giờ thìn và ăn một bát mì trường thọ... ăn xong thì đi ngủ lúc giờ Dậu ba khắc."
Ngô cô nương như rơi vào trong sương mù, bối rối hỏi: "Tiên sinh, món quà này rốt cuộc là gì?"
"Cứ làm theo lời ta nói thì ngươi có thể nhận được." Vừa nói, Cố Ninh An cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, khi giơ lòng bàn tay lên nhìn, hắn nhìn thấy một tia Hồng Trần Khí quanh quẩn trong lòng bàn tay.
Ngón tay cong lại khẽ chạm vào Hồng Trần Khí, Cố Ninh An tựa hồ nhìn thấy một bóng người đang chăm chỉ xào trà, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của trà.
Ở một bên, Ngô cô nương cẩn thận cân nhắc lời nói của Cố Ninh An.
Buổi sáng ăn mì trường thọ, đêm đến đi ngủ lúc giờ Dậu ba khắc, đây là món quà gì? Cố tiên sinh không thừa nhận mình là tiên nhân, nhưng đây rõ ràng chỉ là khiêm tốn mà thôi...
Ở thế tục có ai từng nhìn thấy một người có thể trẻ mãi không già?
Ít nhất bản thân Ngô cô nương cũng chỉ nhìn thấy nó trong tiểu thuyết.
Nghĩ đến đây, “món quà của tiên nhân” cũng khiến lòng nàng háo hức.
Khi Ngô cô nương đang nghĩ xem mình sẽ nhận được món quà gì.
Cố Ninh An thu hồi một tia Hồng Trần Khí đó, nói "Trà đã chuẩn bị xong, ta đi tìm Ngô chưởng quỹ" rồi đi về phía hậu phòng.
Cho dù hắn chưa từng đi vào hậu phòng thì hắn cũng có thể tìm được con đường chính xác dễ dàng.
Sau khi tỉnh táo lại, Ngô cô nương vội vàng đi theo hắn, muốn dẫn đường nhưng thật trùng hợp, một thanh niên mặc áo mưa trên người chảy nước chạy vào quán trà, đi tới trước quầy tính tiền nhìn thấy Ngô cô nương xinh đẹp, trong chốc lát lại có chút mất tập trung.
Thấy đối phương ngăn cản mình mà không nói gì, Ngô cô nương nhìn bóng dáng Cố Ninh An rời đi, lo lắng đẩy thiếu niên trước mặt đi, bước nhanh về phía hậu phòng, không ngừng lẩm bẩm: "Mì trường thọ, giờ Dậu ba khắc..."
Đây là lần đầu tiên thanh niên ướt sũng đến quán trà này, thấy cô nương rõ ràng là chủ quán mà lại không biết lễ phép như vậy, hắn định lên tiếng gọi lại nhưng lại bị một người bán hàng rong vỗ vai chặn lại: "Được rồi, tiểu huynh đệ, người ta là hoa đã có chủ.”
"Đi, đến bàn của chúng ta uống trà."
Thanh niên ướt sũng: ? ? ?
...
Những hạt mưa lớn như hạt đậu đập vào mái hiên của đình bát giác, phát ra tiếng tanh tách.
Sau khi Ngô chưởng quỹ dập tắt lửa trong bếp đá, hắn nhịp nhàng di chuyển chày gỗ trong tay thành những vòng tròn trong nồi sắt lớn.
Một vòng ~ hai vòng ~ ba vòng...
"Thật kỳ lạ, trước kia chưa nói đến tám vòng, hẳn là năm vòng là..."
Khi đến vòng thứ tám, Ngô chưởng quỹ vẫn không ngừng, đôi lông mày rậm nhíu lại, có chút nghi ngờ nói.
"Cái gì tám vòng, năm vòng... ngươi đang xào trà hay đang chơi bài?”
Chày gỗ vòng qua vòng thứ chín, đột ngột dừng lại, Ngô chưởng quỹ sửng sốt, đặt chày gỗ vào mép nồi, từ từ quay lại, hắn thấy được bóng dáng thanh sam trong trí nhớ, hàng ngàn cảm xúc dâng trào: “Cố, Cố tiên sinh!”
“Làm sao vậy!” Cố Ninh An nói đùa: “Đừng nói cho ta biết tính tình đáng yêu của Tiểu Tam Hoa là di truyền từ ngươi.”
Lúc này, Ngô cô nương còn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đến gần đình bát giác, nhìn thấy dáng vẻ như sắp khóc của cha mình.
"Cha?"
Nghe được tiếng con gái, Ngô chưởng quỹ nhếch môi, một tay nhéo đùi, nhe răng trợn mắt nói: "Ai bảo con tới đây! Bên ngoài có nhiều khách như vậy, nhanh đi tiếp đãi họ đi!"
“Nếu ta không cho phép, ngươi không được vào quấy rầy ta ôn chuyện với Cố tiên sinh."
Ngô chưởng quỹ giọng điệu không tốt lắm, vô cớ bị mắng, "Tiểu Tam Hoa" tủi thân cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hừ một tiếng, lập tức quay người rời đi...
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của người bạn cũ, Cố Ninh An không khỏi bật cười: “Ngươi, ngươi quát Tiểu Tam Hoa như thế, lần này lại phải dỗ dành một phen.”
Ngô chưởng quỹ cười nói: “Không thành vấn đề, ta từ nhỏ đã quá chiều nàng cho nên nàng hư… vừa rồi ở bên ngoài, nàng không có va chạm tiên sinh đó chứ?”
“Nàng không phải trâu, ta cũng không đeo thắt lưng đỏ, sao nàng có thể va chạm ta?" Cố Ninh An nói đùa, liếc nhìn nồi sắt lớn chứa đầy trà xanh, lè lưỡi nói: "Ta đến đây để uống trà.”
Lúc đầu Ngô chưởng quỹ có hơi căng thẳng, nhìn thấy thế thì ý nghĩ “Tiên phàm khác biệt, phải có lòng kính trọng” lập tức tan thành mây khói.
"Xem trí nhớ của ta!" Ngô chưởng quỹ làm ra động tác mời: "Tiên sinh, mời ngồi!"
"Nước trà sẽ nhanh chóng lên!"
Cố Ninh An ngồi xuống trên chiếc ghế đá dài ở bên cạnh đinh bát giác, Ngô chưởng quỹ bưng bát trà đã chuẩn bị từ trước lên, dùng một đôi đũa tre gắp lá trà xanh còn nóng từ nồi sắt ra rồi cho vào bát.
Bát uống trà này cũng khác với những cái bát bên ngoài, đó là cái bát có màu vàng đất, miệng rộng, nhìn khá là “cổ”.
Nước sôi đổ vào bát trà tạo thành xoáy nước khiến lá trà liên tục xoay tròn.
Mùi thơm nồng nặc của trà dậy lên.
Cố Ninh An hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng: "Đúng là hương vị của trước đây."
Ngô chưởng quỹ nhẹ nhàng đặt bát trà lên ghế đá bên cạnh Cố Ninh An, nói: “Tiên sinh, cẩn thận bỏng." sau đó, giống như trước kia, ánh mắt hắn sáng ngời, mong tiên sinh để lại bình luận tốt cho trà của mình...
Cố Ninh An khẽ gật đầu: "Không có gì, nói cho ta biết ngươi kêu ta làm gì?"
Ngô cô nương nghe xong thì tiến lại gần Cố Ninh An, sau đó lại nhìn xung quanh, xác định trong quán trà không có người chú ý bọn họ, nàng hạ giọng hỏi: "Cố tiên sinh, ngươi có phải là tiên nhân không?"
Cố Ninh An dứt khoác trả lời: "Không phải."
"Vậy ngoại hình của ngươi..." Ngô cô nương miễn cưỡng nói: “Hơn hai mươi năm, sao ngươi vẫn trẻ như vậy…”
Cố Ninh An cười đáp: “Ta mặc dù không phải tiên nhân nhưng có học chút thuật pháp cho nên nhìn trẻ như vậy đó.”
” . . . " Ngô cô nương cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên: "Tiên sinh, ngươi gặp ta lúc nhỏ, như vậy ngươi cũng gặp mẫu thân của ta đúng không?"
Cố Ninh An gật đầu: "Ừ."
“Thật sự!" Ngô cô nương nắm lấy cánh tay Cố Ninh An, vẻ mặt có chút kích động: "Cha ta nói nàng là người kiên nghị nhất trên thế giới, nhưng dù ta có hỏi thế nào thì hắn cũng không nói cho ta biết lý do tại sao hình dung mẫu thân như vậy.”
"Tại sao cha lại hình dung mẫu thân như vậy? Tiên sinh biết không? Không nên hình dung một nữ tử bằng hai chữ kiên nghị chứ?”
Cố Ninh An nghe xong sửng sốt một chút rồi nói: "Ngô chưởng quỹ không nói đương nhiên là có lý do tại sao không nói ra... nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, mẫu thân ngươi là người kiên nghị nhất trên đời."
Vừa nói, ánh mắt Cố Ninh An rơi vào tay Ngô cô nương đang bám lấy tay mình.
Nhìn thấy vậy, Ngô cô nương giật mình, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhanh chóng đặt tay xuống, nhìn quần áo trên tay Cố Ninh An bị mình nắm nhăn lại.
Trong lúc do dự, nàng đang định đưa tay ra giúp hắn vuốt phẳng thì Cố Ninh An lay tay áo, nếp nhăn trên tay áo lập tức trở nên phẳng phiu.
"Cha không muốn nói, tiên sinh ngài cũng như vậy... tại sao lại như vậy?" Ngô cô nương vẻ mặt u sầu, nghiêng người về phía quầy, vẻ mặt chán nản.
Nhìn thấy nàng như vậy, bàn tay trái đang rũ xuống của Cố Ninh An khẽ kết động, khi ngón trỏ dừng lại ở dậu vị, hắn nói: "Ba ngày nữa là sinh nhật của ngươi, ta sẽ tặng cho ngươi một món quà.”
Có lẽ là không có được câu trả lời mình muốn, Ngô cô nương không hứng thú đáp lại: "Tiên sinh, không cần tốn tiền, son phấn, ta cũng không thiếu thứ gì."
Cố Ninh An bất đắc dĩ cười: "Ba ngày sau, buổi sáng ngươi thức dậy lúc giờ thìn và ăn một bát mì trường thọ... ăn xong thì đi ngủ lúc giờ Dậu ba khắc."
Ngô cô nương như rơi vào trong sương mù, bối rối hỏi: "Tiên sinh, món quà này rốt cuộc là gì?"
"Cứ làm theo lời ta nói thì ngươi có thể nhận được." Vừa nói, Cố Ninh An cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, khi giơ lòng bàn tay lên nhìn, hắn nhìn thấy một tia Hồng Trần Khí quanh quẩn trong lòng bàn tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngón tay cong lại khẽ chạm vào Hồng Trần Khí, Cố Ninh An tựa hồ nhìn thấy một bóng người đang chăm chỉ xào trà, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của trà.
Ở một bên, Ngô cô nương cẩn thận cân nhắc lời nói của Cố Ninh An.
Buổi sáng ăn mì trường thọ, đêm đến đi ngủ lúc giờ Dậu ba khắc, đây là món quà gì? Cố tiên sinh không thừa nhận mình là tiên nhân, nhưng đây rõ ràng chỉ là khiêm tốn mà thôi...
Ở thế tục có ai từng nhìn thấy một người có thể trẻ mãi không già?
Ít nhất bản thân Ngô cô nương cũng chỉ nhìn thấy nó trong tiểu thuyết.
Nghĩ đến đây, “món quà của tiên nhân” cũng khiến lòng nàng háo hức.
Khi Ngô cô nương đang nghĩ xem mình sẽ nhận được món quà gì.
Cố Ninh An thu hồi một tia Hồng Trần Khí đó, nói "Trà đã chuẩn bị xong, ta đi tìm Ngô chưởng quỹ" rồi đi về phía hậu phòng.
Cho dù hắn chưa từng đi vào hậu phòng thì hắn cũng có thể tìm được con đường chính xác dễ dàng.
Sau khi tỉnh táo lại, Ngô cô nương vội vàng đi theo hắn, muốn dẫn đường nhưng thật trùng hợp, một thanh niên mặc áo mưa trên người chảy nước chạy vào quán trà, đi tới trước quầy tính tiền nhìn thấy Ngô cô nương xinh đẹp, trong chốc lát lại có chút mất tập trung.
Thấy đối phương ngăn cản mình mà không nói gì, Ngô cô nương nhìn bóng dáng Cố Ninh An rời đi, lo lắng đẩy thiếu niên trước mặt đi, bước nhanh về phía hậu phòng, không ngừng lẩm bẩm: "Mì trường thọ, giờ Dậu ba khắc..."
Đây là lần đầu tiên thanh niên ướt sũng đến quán trà này, thấy cô nương rõ ràng là chủ quán mà lại không biết lễ phép như vậy, hắn định lên tiếng gọi lại nhưng lại bị một người bán hàng rong vỗ vai chặn lại: "Được rồi, tiểu huynh đệ, người ta là hoa đã có chủ.”
"Đi, đến bàn của chúng ta uống trà."
Thanh niên ướt sũng: ? ? ?
...
Những hạt mưa lớn như hạt đậu đập vào mái hiên của đình bát giác, phát ra tiếng tanh tách.
Sau khi Ngô chưởng quỹ dập tắt lửa trong bếp đá, hắn nhịp nhàng di chuyển chày gỗ trong tay thành những vòng tròn trong nồi sắt lớn.
Một vòng ~ hai vòng ~ ba vòng...
"Thật kỳ lạ, trước kia chưa nói đến tám vòng, hẳn là năm vòng là..."
Khi đến vòng thứ tám, Ngô chưởng quỹ vẫn không ngừng, đôi lông mày rậm nhíu lại, có chút nghi ngờ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái gì tám vòng, năm vòng... ngươi đang xào trà hay đang chơi bài?”
Chày gỗ vòng qua vòng thứ chín, đột ngột dừng lại, Ngô chưởng quỹ sửng sốt, đặt chày gỗ vào mép nồi, từ từ quay lại, hắn thấy được bóng dáng thanh sam trong trí nhớ, hàng ngàn cảm xúc dâng trào: “Cố, Cố tiên sinh!”
“Làm sao vậy!” Cố Ninh An nói đùa: “Đừng nói cho ta biết tính tình đáng yêu của Tiểu Tam Hoa là di truyền từ ngươi.”
Lúc này, Ngô cô nương còn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đến gần đình bát giác, nhìn thấy dáng vẻ như sắp khóc của cha mình.
"Cha?"
Nghe được tiếng con gái, Ngô chưởng quỹ nhếch môi, một tay nhéo đùi, nhe răng trợn mắt nói: "Ai bảo con tới đây! Bên ngoài có nhiều khách như vậy, nhanh đi tiếp đãi họ đi!"
“Nếu ta không cho phép, ngươi không được vào quấy rầy ta ôn chuyện với Cố tiên sinh."
Ngô chưởng quỹ giọng điệu không tốt lắm, vô cớ bị mắng, "Tiểu Tam Hoa" tủi thân cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hừ một tiếng, lập tức quay người rời đi...
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của người bạn cũ, Cố Ninh An không khỏi bật cười: “Ngươi, ngươi quát Tiểu Tam Hoa như thế, lần này lại phải dỗ dành một phen.”
Ngô chưởng quỹ cười nói: “Không thành vấn đề, ta từ nhỏ đã quá chiều nàng cho nên nàng hư… vừa rồi ở bên ngoài, nàng không có va chạm tiên sinh đó chứ?”
“Nàng không phải trâu, ta cũng không đeo thắt lưng đỏ, sao nàng có thể va chạm ta?" Cố Ninh An nói đùa, liếc nhìn nồi sắt lớn chứa đầy trà xanh, lè lưỡi nói: "Ta đến đây để uống trà.”
Lúc đầu Ngô chưởng quỹ có hơi căng thẳng, nhìn thấy thế thì ý nghĩ “Tiên phàm khác biệt, phải có lòng kính trọng” lập tức tan thành mây khói.
"Xem trí nhớ của ta!" Ngô chưởng quỹ làm ra động tác mời: "Tiên sinh, mời ngồi!"
"Nước trà sẽ nhanh chóng lên!"
Cố Ninh An ngồi xuống trên chiếc ghế đá dài ở bên cạnh đinh bát giác, Ngô chưởng quỹ bưng bát trà đã chuẩn bị từ trước lên, dùng một đôi đũa tre gắp lá trà xanh còn nóng từ nồi sắt ra rồi cho vào bát.
Bát uống trà này cũng khác với những cái bát bên ngoài, đó là cái bát có màu vàng đất, miệng rộng, nhìn khá là “cổ”.
Nước sôi đổ vào bát trà tạo thành xoáy nước khiến lá trà liên tục xoay tròn.
Mùi thơm nồng nặc của trà dậy lên.
Cố Ninh An hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng: "Đúng là hương vị của trước đây."
Ngô chưởng quỹ nhẹ nhàng đặt bát trà lên ghế đá bên cạnh Cố Ninh An, nói: “Tiên sinh, cẩn thận bỏng." sau đó, giống như trước kia, ánh mắt hắn sáng ngời, mong tiên sinh để lại bình luận tốt cho trà của mình...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro