Tiên Nhân Sờ Đầu Ta, Ta Dạy Tiên Nhân Trường Sinh [Dịch]
Mặc Trà (1)
Phong Khởi Trọng Sơn
2024-09-06 01:52:04
Thuận theo hành lang, Ngô cô nương cầm bình đồng nện bước liên tục, đi tới phòng sau.
Đi tới trước cửa phòng, vừa muốn đẩy cửa nàng lại rụt tay lại.
Bên cạnh cửa phòng có một ghế vuông, ngày thường không mưa, Ngô chưởng quỹ thích ngồi ở hành lang phơi nắng.
Bây giờ Ngô chưởng quỹ nhiễm phong hàn, ghế vuông này phủ một lớp bụi mỏng.
Ngô cô nương lấy từ trong ngực ra một chén sứ sạch sẽ đặt trên ghế, xách ấm đổ vào sôi nước, sau đó lại đặt bình đồng xuống bên cạnh.
Do dự một lát, Ngô cô nương trở tay tháo trâm trà trên đầu xuống, mái tóc đen nhánh như thác nước trượt xuống.
Nhánh trà trơn bóng sáng ngời từ khi nàng còn nhỏ vẫn mang theo trên người.
Ngô chưởng quỹ căn dặn nàng, nhánh trà này chính là thứ quan trọng, tuyệt đối không thể bị mất.
Bởi vậy, Ngô cô nương cũng một mực cẩn thận cất giữ, khi còn bé tóc ngắn, nàng buộc dây đỏ treo ở trên cổ, đến khi tóc dài có thể buộc thì nàng xem nó như trâm cài tóc cắm trên đầu.
Đeo lâu như vậy, đương nhiên nàng cũng phát hiện nhánh trà này có một ít "Thần dị" ... như là không nhiễm bụi, cứng cỏi không gãy vân vân, mấy dấu hiệu này rõ ràng nhất...
Nhưng nhánh trà có thể trị phong hàn, điểm này nàng không tin nổi.
Tốt xấu cũng lớn lên trong “đống trà”, nàng hiểu rõ về trà hơn xa những “Đại gia thưởng trà” học đòi văn vẻ đó nhiều.
Bây giờ tiên sinh tuấn lãng đột nhiên xuất hiện đó biết không ít "Bí mật" của nàng, nàng cũng muốn thử một chút, nhánh trà này ngâm vào nước sôi thì có dị biến hay không?
Làm đủ chuẩn bị tâm lý, Ngô cô nương xoay nhánh trà này, để nó vào chén, đôi mắt hoa đào trắng đen xen kẽ của nàng nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong chén.
Chỉ một cái hô hấp, nhánh trà để vào nước sôi toát ra từng sợi màu mực... màu mực dần loang ra trong nước, trong nháy mắt khiến cho nước sôi biến thành màu đen như mực.
Hít sâu một hơi, trong mắt Ngô cô nương tràn đầy vẻ kinh ngạc, hương trà thấm vào ruột gan giống như "Nguyện Hồi Xuân", nhưng lại có một cỗ dị hương không nói rõ được cũng không tả rõ được trộn lẫn trong đó.
Chỉ hít vào một hơi cũng làm người ta cảm thấy thần thanh khí sảng, khiến cho cảm giác mệt nhọc khi nàng nhiều ngày đi sớm về tối, chăm sóc quán trà bị quét sạch sành sanh.
Nhánh trà có thể pha trà, chỉ với hương trà thì đã có tác dụng "Thần dị" như thế!
Ngô cô nương rút nhánh trà ra, nâng chén "Mặc trà" lên tỉ mỉ quan sát một phen, sau đó tuy trong lòng có ngàn vạn nghi vấn nhưng nàng vẫn thở dài ra một hơi.
Lập tức đưa tay đẩy cửa gỗ trước người ra.
Nương theo bản lề cũ kỹ của cửa gỗ khép mở, tiếng "Kít" hơi chói tai kéo dài dần dần vang lên rồi dần dần nhỏ đi.
Cẩn thận bưng lấy ly "Mặc trà" đó, Ngô cô nương rón rén đi vào trong nhà.
Trong phòng bày biện cực kỳ giản lược, một cái bàn vuông được bày ở chính giữa, trên đó bày biện một cái ấm trà và mấy cái chén trà.
Một chiếc đèn nến tỏa ánh sáng vàng ấm yếu ớt, Ngô cô nương đi qua mang theo gió nhẹ, để cho ánh sáng của nó chập chờn bất định.
Dựa vào trên giường, một vị lão nhân sắc mặt tái nhợt dùng gối đầu đệm lên lưng, nghiêng dựa vào trên mép giường, thấy nữ nhi tới, hắn nặn ra một nụ cười lên tiếng hỏi thăm: "Sao lại đến sớm như vậy? Không phải bên ngoài còn đang đổ mưa sao?"
Thấy cha ruột mình hoàn toàn không biết chú ý giữ ấm, Ngô cô nương cau đôi mi thanh tú lại, nhẹ nhàng đặt ly "Mặc trà" đó lên trên bàn, sau đó bước nhanh đi lên trước, vừa gấp chăn mền bên chân lão nhân lại vừa lên tiếng hỏi: "Cha, ngươi ngồi dậy làm gì, lỡ như bị lạnh lần nữa thì phải làm sao bây giờ."
Đi tới trước cửa phòng, vừa muốn đẩy cửa nàng lại rụt tay lại.
Bên cạnh cửa phòng có một ghế vuông, ngày thường không mưa, Ngô chưởng quỹ thích ngồi ở hành lang phơi nắng.
Bây giờ Ngô chưởng quỹ nhiễm phong hàn, ghế vuông này phủ một lớp bụi mỏng.
Ngô cô nương lấy từ trong ngực ra một chén sứ sạch sẽ đặt trên ghế, xách ấm đổ vào sôi nước, sau đó lại đặt bình đồng xuống bên cạnh.
Do dự một lát, Ngô cô nương trở tay tháo trâm trà trên đầu xuống, mái tóc đen nhánh như thác nước trượt xuống.
Nhánh trà trơn bóng sáng ngời từ khi nàng còn nhỏ vẫn mang theo trên người.
Ngô chưởng quỹ căn dặn nàng, nhánh trà này chính là thứ quan trọng, tuyệt đối không thể bị mất.
Bởi vậy, Ngô cô nương cũng một mực cẩn thận cất giữ, khi còn bé tóc ngắn, nàng buộc dây đỏ treo ở trên cổ, đến khi tóc dài có thể buộc thì nàng xem nó như trâm cài tóc cắm trên đầu.
Đeo lâu như vậy, đương nhiên nàng cũng phát hiện nhánh trà này có một ít "Thần dị" ... như là không nhiễm bụi, cứng cỏi không gãy vân vân, mấy dấu hiệu này rõ ràng nhất...
Nhưng nhánh trà có thể trị phong hàn, điểm này nàng không tin nổi.
Tốt xấu cũng lớn lên trong “đống trà”, nàng hiểu rõ về trà hơn xa những “Đại gia thưởng trà” học đòi văn vẻ đó nhiều.
Bây giờ tiên sinh tuấn lãng đột nhiên xuất hiện đó biết không ít "Bí mật" của nàng, nàng cũng muốn thử một chút, nhánh trà này ngâm vào nước sôi thì có dị biến hay không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm đủ chuẩn bị tâm lý, Ngô cô nương xoay nhánh trà này, để nó vào chén, đôi mắt hoa đào trắng đen xen kẽ của nàng nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong chén.
Chỉ một cái hô hấp, nhánh trà để vào nước sôi toát ra từng sợi màu mực... màu mực dần loang ra trong nước, trong nháy mắt khiến cho nước sôi biến thành màu đen như mực.
Hít sâu một hơi, trong mắt Ngô cô nương tràn đầy vẻ kinh ngạc, hương trà thấm vào ruột gan giống như "Nguyện Hồi Xuân", nhưng lại có một cỗ dị hương không nói rõ được cũng không tả rõ được trộn lẫn trong đó.
Chỉ hít vào một hơi cũng làm người ta cảm thấy thần thanh khí sảng, khiến cho cảm giác mệt nhọc khi nàng nhiều ngày đi sớm về tối, chăm sóc quán trà bị quét sạch sành sanh.
Nhánh trà có thể pha trà, chỉ với hương trà thì đã có tác dụng "Thần dị" như thế!
Ngô cô nương rút nhánh trà ra, nâng chén "Mặc trà" lên tỉ mỉ quan sát một phen, sau đó tuy trong lòng có ngàn vạn nghi vấn nhưng nàng vẫn thở dài ra một hơi.
Lập tức đưa tay đẩy cửa gỗ trước người ra.
Nương theo bản lề cũ kỹ của cửa gỗ khép mở, tiếng "Kít" hơi chói tai kéo dài dần dần vang lên rồi dần dần nhỏ đi.
Cẩn thận bưng lấy ly "Mặc trà" đó, Ngô cô nương rón rén đi vào trong nhà.
Trong phòng bày biện cực kỳ giản lược, một cái bàn vuông được bày ở chính giữa, trên đó bày biện một cái ấm trà và mấy cái chén trà.
Một chiếc đèn nến tỏa ánh sáng vàng ấm yếu ớt, Ngô cô nương đi qua mang theo gió nhẹ, để cho ánh sáng của nó chập chờn bất định.
Dựa vào trên giường, một vị lão nhân sắc mặt tái nhợt dùng gối đầu đệm lên lưng, nghiêng dựa vào trên mép giường, thấy nữ nhi tới, hắn nặn ra một nụ cười lên tiếng hỏi thăm: "Sao lại đến sớm như vậy? Không phải bên ngoài còn đang đổ mưa sao?"
Thấy cha ruột mình hoàn toàn không biết chú ý giữ ấm, Ngô cô nương cau đôi mi thanh tú lại, nhẹ nhàng đặt ly "Mặc trà" đó lên trên bàn, sau đó bước nhanh đi lên trước, vừa gấp chăn mền bên chân lão nhân lại vừa lên tiếng hỏi: "Cha, ngươi ngồi dậy làm gì, lỡ như bị lạnh lần nữa thì phải làm sao bây giờ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro