Tiên Nhân Trạng

Chương 81

2024-10-10 21:20:12

Thanh Đàn thường xuyên ra ngoài vào ban đêm, Lý Hư Bạch biết võ công của nàng lợi hại nên trước kia chưa bao giờ tiễn nàng, hôm nay lại khăng khăng muốn đích thân đưa nàng và Liên Ba về.

U Thành vốn không lớn, đoạn đường đi từ Lý gia đến hiệu sách Khê Khách giống như chớp mắt một cái là đến. Nhìn thấy biển hiệu của hiệu sách, Lý Hư Bạch dừng bước, đưa bình thuốc trong tay cho Thanh Đàn: “Thuốc mỡ này nàng nhớ tối nào cũng bôi một lần, hơn một tháng nữa là hình xăm có thể hoàn toàn biến mất.”

Thanh Đàn nhận lấy chiếc bình sứ nóng lên vì đã được hắn cầm chặt trong tay cả đoạn đường, cảm nhận được nhiệt độ của hắn, đột nhiên sinh ra tình cảm lưu luyến không rời. Nàng kéo lấy tay hắn, ngón tay đặt trên mu bàn tay hắn, quyến luyến sờ sờ.

Lý Hư Bạch lập tức mặt đỏ tim run nhìn về phía Liên Ba, cũng may là nàng ấy đưa lưng về phía bọn họ, đang gọi An Tiểu Hổ mở cửa.

Thanh Đàn thấy dáng vẻ hắn căng thẳng, lo lắng đề phòng thì buồn cười buông hắn ra, nghiêm mặt nói: “Chàng về nói với Liên thúc, chờ ông ấy đến Sóc Châu rồi thì gửi một phong thư về hiệu sách, để bọn ta biết ông ấy đã bình an vô sự.”

Lý Hư Bạch nói được, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng hồi lâu, mãi đến khi An Tiểu Hổ mở cửa chính ra, Liên Ba bước vào hiệu sách thì hắn mới xoay người rời đi.

Thanh Đàn đi theo sau lưng Liên Ba, bước qua cánh cửa, khi An Tiểu Hổ đóng cửa lại, nàng giống như có thần giao cách cảm mà ngoái nhìn, đúng lúc nhìn thấy Lý Hư Bạch cũng quay đầu lại.

Hắn đứng một mình trên phố dài, trong tay xách một chiếc đèn, phía sau là bóng đêm vô tận uốn lượn quanh co, khiến bóng dáng hắn trở nên vô cùng cô độc.

Thanh Đàn không nhịn được mà nói một câu: “Chàng nhớ lời ta nói đấy.”

Nang không nghe thấy câu trả lời của hắn, có lẽ hắn trả lời rồi, giọng nói đã bị An Tiểu Hổ chặn lại ngoài cửa.

Liên Ba mỉm cười trêu ghẹo nàng: “Nếu như cơ thể mẹ tốt thì tỷ sẽ để muội đi theo hắn, tránh cho muội không yên tâm dặn đi, dặn lại.”

Thanh Đàn buồn cười: “Tỷ hiểu lầm rồi, muội không phải đang dặn đi, dặn lại đâu. Muội đang uy hiếp hắn đó.”

“Uy hiếp ư?” Liên Ba khó hiểu: “Muội uy hiếp hắn làm gì?”

Thanh Đàn kéo cánh tay Liên Ba, đi về phía hậu viện, vừa đi vừa nói: “Hắn nói nếu nửa năm sau không quay lại U thành thì sẽ xuất gia làm hòa thượng. Muội uy hiếp hắn, nếu có gan làm như vậy thì muội sẽ khiến hắn đẹp mặt.”

Giọng nói Thanh Đàn nhẹ nhàng, giống như lời nói đùa, Liên Ba lại như nghe thấy tiếng sấm, kinh ngạc dừng bước chân lại, hỏi vì sao.

“Vào nhà nói đi.” Thanh Đàn đưa nàng ấy vào phòng ngủ của mình, kể lại tiền căn hậu quả một lần. Liên Ba vừa sợ vừa lo, khó mà tin nổi: “Người từng dùng Thần Lực Đan thật sự không sống quá ba mươi sáu tuổi ư?”

Thanh Đàn gật đầu: “Sư phụ muội nói như vậy. Muội đi hỏi Bạch lão đường chủ rồi, ông ấy cũng nói giống thế.”

Liên Ba vội nói: “Vậy thì làm sao đây?”

“Hắn nói Khô Mộc Phùng Xuân và Quy Nhất Châm Pháp có thể khắc chế Hồng Trành. Nhưng mà phải luyện đến cấp mười của Khô Mộc Phùng Xuân mới được.”

Liên Ba nghe được câu này thì trong lòng hơi bình tĩnh lại: “Đúng rồi, mấy năm trước mẹ bệnh nặng lắm, tỷ đã đến Kinh Thành mời mấy đại phu về chữa trị cho mẹ, họ đều nói mẹ không sống quá một năm nữa. Sau này lão đường chủ rời khỏi Thái y viện quay về U Thành, thỉnh thoảng sẽ để con trai ông ấy và Lý Hư Bạch đến thi châm cho mẹ. Mặc dù mẹ không khỏe lại nhưng sống lâu hơn ba năm so với lời đại phu kia nói, có thể thấy được Quy Nhất Châm Pháp rất thần kỳ.”

Thanh Đàn nói: “Cốc chủ của Linh Hạc Cốc đã chế ra một vị thuốc cho hắn, nhưng mà hắn phải phế bỏ võ công, hắn không chịu.”

Liên Ba khó mà hiểu được: “Vì sao không chịu? Chẳng lẽ võ công còn quan trọng hơn mạng sống ư?”

Thanh Đàn khẽ cười: “Tỷ không biết võ công, sẽ không hiểu được. Đối với vài người mà nói, phế bỏ võ công, mất đi nội lực không khác gì với tự sát. Người có võ công càng cao thì càng không thể chịu đựng được. Cho nên hắn mới nói, nếu không thể luyện đến cấp mười của Khô Mộc Phùng Xuân thì sẽ đi làm hòa thượng.”

Liên Ba thở dài: “Hắn không muốn liên lụy đến muội, cũng không muốn cưới người khác nên chọn xuất gia.”

Thanh Đàn cười khẽ nói: “Không sao. Cho dù hắn đã xuất gia, muội cũng phải khiến hắn phá giới hoàn tục.”

Liên Ba do dự nói: “Nếu hắn thật sự không thể bên muội đến già, muội cũng không để ý sao?”

Thanh Đàn nhìn miếng ngọc trên chuôi đao, chân thành nói: “Đối với vài người mà nói, nắm tay nhau đi đến cuối đời rất quan trọng. Nhưng đối với muội mà nói, hiện tại sống vui vẻ, thoải mái là được. Người hành tẩu giang hồ đều không biết ngày nào chính là ngày cuối cùng mình còn ở trần gian này. Rất nhiều người đến trước khi chết vẫn mang vẻ mặt không thể tin được, hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ chết.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Liên Ba có chút buồn bã: “Con người hắn tốt như vậy, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thanh Đàn cười nói: “Người ta đều nói người xấu mới sống lâu.”

Liên Ba: “Muội đó, đúng là vô tư, còn có thể nói đùa được nữa.”

Thanh Đàn chớp mắt: “Tỷ tỷ, làm người thì phải nghĩ thoáng, tận hưởng niềm vui trước mắt. Nếu muội là tỷ thì tháng sau muội sẽ thành thân với Thẩm Tòng Lan luôn.”

Khuôn mặt Liên Ba nóng lên, cười đánh nàng một cái: “Nhanh đi ngủ đi.”

Ngày hôm sau, đầu đường cuối ngõ U Thành đều đang bàn luận về tháp Thanh Thiên, họ đều tiếc nuối vì tháp cổ đã sụp đổ, tiên nhân sẽ không hiển linh nữa. Từ nay về sau không thể lên tháp gửi tiên nhân trạng được nữa.

Giang Tiến Tửu trả lại tòa nhà, lấy biển hiệu tiêu cục Phong Vân xuống, chuẩn bị mang theo các huynh đệ về Giang Bắc. Trước khi đi, Thanh Đàn đã bày tiệc rượu ở lầu Xuân Tín, chia tay với mọi người.

Cuộc sống yên tĩnh trở lại. Nửa tháng sau, Lâm thị không còn tỉnh dậy từ giấc mộng nữa.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Liên Ba vẫn vô cùng đau lòng, khóc đến mức mắt gần như không nhìn thấy nữa. Thanh Đàn cố nén đau buồn, chủ trì tang lễ. Thất đầu qua đi, nàng ngồi quỳ trước chiếc xe lăn mà Lý Hư Bạch làm cho Lâm thị, uống say một trận.

Mùa xuân đến rồi, nàng có thể đẩy mẹ đi đạp thanh nhưng nàng không còn mẹ nữa.

Thời tiết ngày càng trở nên ấm áp, quán trà ở đối diện cũng làm ăn khấm khá lên, người kể chuyện say sưa kể về tiên nhân trạng trên tháp Thanh Thiên, nói về pháp lực của tiên nhân một cách vô cùng kỳ diệu.

Liên Ba nâng chén trà nóng ngồi trên lầu, xuyên qua cửa sổ nhìn biển hiệu hiệu sách Khê Khách ở đối diện, từ khi Lâm thị qua đời nàng vẫn không xua đi được cảm giác hoang mang đau thương trong lòng, sức mạnh nào đó luôn chống đỡ nàng dường như cũng bị mang đi theo.

Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Lâm thị có thể dùng cơ thể như đèn cạn dầu chống đỡ đến khi tìm được Thanh Đàn, cũng là vì trong lòng luôn có một luồng sức mạnh không tên. Khê Khách là niềm tin của Lâm thị. Lâm thị vừa mất, nàng đã cảm thấy trong lòng trống rỗng như mất đi phương hướng, may mà bên cạnh còn có Thanh Đàn làm bạn nên mới không đến mức vắng vẻ, khó khăn.

Thẩm Tòng Lan vén rèm lên, thấy mới mấy ngày không gặp mà Liên Ba đã gầy đi không ít, bộ đồ tang càng khiến nàng thêm phần yếu đuối.

Liên Ba nghe thấy tiếng động thì nghiêng mặt qua, nhẹ giọng hỏi: “Chàng tìm ta có chuyện gì vậy?”

Thẩm Tòng Lan ngồi bên cạnh nàng, dịu dàng nói: “Chuyện này ta đã bàn với Thanh Đàn rồi. Muội ấy cũng thấy rất tốt nên ta mới dám nói với nàng.”

Liên Ba không có chút hào hứng nào mà hỏi: “Chuyện gì?”

“Vừa rồi nàng có nghe thấy người kể chuyện nói về tiên nhân trạng không?”

Liên Ba ừ một tiếng, hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Tòng Lan khẽ cười nói: “Nếu như nàng viết thoại bản Tiên Nhân Trạng thì chắc chắn sẽ bán rất chạy.”

Viết thoại bản ư? Trong đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng của Liên Ba hơi sáng lên. Thẩm Tòng Lan thầm vui vẻ, xem ra chủ ý này đã làm nàng dao động.

Y nhẹ nhàng nói: “Nàng đã đọc đủ thứ thi thư, viết thoại bản không phải dễ như trở bàn tay sao? Huống chi nàng nắm rõ tất cả các vụ án, còn có hiệu sách. Điều kiện được trời ưu ái như vậy, không viết ra thì thật là đáng tiếc.”

Liên Ba cân nhắc một lúc: “Ta có thể thử một chút nhưng mà ta chỉ từng viết thư thôi, chưa từng viết thoại bản.”

Thẩm Tòng Lan nói: “Không sao. Nàng viết chính, viết xong ta trau chuốt lại giúp nàng. Phí nhuận bút ta không lấy đồng nào cả, trả bằng người cũng được.”

Liên Ba bật cười, lộ ra hai lúm đồng tiền ở khóe môi.

Cuối cùng cũng nhìn thấy nàng cười, Thẩm Tòng Lan như trút được gánh nặng. Y đã vắt óc suy nghĩ mấy ngày mới nghĩ ra được chủ ý như vậy. Kiếm tiền là chuyện nhỏ, với sự hiểu biết của y đối với Liên Ba, nhất định phải làm nàng bận rộn thì mới có thể khiến nàng bước ra khỏi nỗi đau mất mẹ.

Ngày hôm sau Liên Ba bắt đầu viết thoại bản Tiên Nhân Trạng, quả nhiên khi trở nên bận rộn thì sẽ thoát khỏi việc sa sút tinh thần. Thanh Đàn đi theo An thúc, bắt đầu học cách xử lý việc kinh doanh hiệu sách.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đầu tháng tư, hiệu sách nhận được một phong thư gửi tới từ Sóc Châu. Liên Ba vô cùng mừng rỡ, mở ra xem thì quả nhiên là thư báo bình an của phụ thân. Thanh Đàn đoán Lý Hư Bạch cũng sẽ tiện thể gửi cho nàng một phong thư, đáng tiếc chỉ có thư Liên Hạc gửi tới mà thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thanh Đàn có chút không vui, trong lòng tìm lý do thay hắn, có thể người này vẫn đang ở Ích Châu nhỉ.

Sau khi thoại bản Tiên Nhân Trạng được viết xong, Thẩm Tòng Lan đã giúp đỡ trau chuốt lại rồi in thành sách, trực tiếp chuyển đến Kinh Thành bán. Thần thoại về tiên nhân trên tháp Thanh Thiên vốn đã lưu truyền sục sôi ở Kinh Thành, thoại bản này vừa tung ra thì đã cung không đủ cầu, hiệu sách Kinh Thành ào ào tới đây đặt hàng.

Trong lúc bận rộn, Thanh Đàn nhận được tin tức Giang Tiến Tửu truyền đến là Đoàn Tư Nam vẫn còn qua lại ở khu vực Sóc Phương. Gần đây, có người đã nhìn thấy ông ta ở thành Nhạn Hồi.

Thanh Đàn lập tức viết một phong thư gửi cho Lý Hư Bạch, gửi đến chỗ của Liên Hạc. Kỳ lạ là thư gửi đi như đá chìm đáy biển, Lý Hư Bạch mãi không hồi âm. Thanh Đàn thầm cảm thấy không đúng, hiện tại hắn đã rời khỏi U Thành gần năm tháng rồi, hắn không thể nào vẫn còn ở Ích Châu đâu nhỉ?

Liên Ba nhìn ra được Thanh Đàn có chút mất tập trung, không nhịn được nói: “Hay là muội đến Sóc Châu một chuyến xem sao đi?”

Thanh Đàn cũng đang có ý này, nàng có thể đi xem xem rốt cuộc Lý Hư Bạch có ở Sóc Châu hay không. Nếu Lý Hư Bạch không ở đó, nàng sẽ tự mình đi tìm Đoàn Tư Nam.

Liên Ba thu xếp hành lý cho nàng, hôm sau Thanh Đàn bèn lên đường xuất phát. Vì tìm kiếm Di Vi mà nàng đã từng ở Sóc Châu một năm nên rất quen thuộc nơi đó.

Nửa tháng sau đến Sóc Châu, nàng tìm đến địa chỉ trên thư của Liên Hạc. Đây là một căn nhà riêng nằm ở phố Sư Khẩu, trông u nhã, tĩnh mịch và cổ kính, diện tích không nhỏ nhưng biển hiệu lại viết là Vi trạch. Kỳ lạ, chẳng lẽ Lý Hư Bạch đã chuyển nhà sang cho Vi Vô Cực rồi?

Thanh Đàn đang chuẩn bị tiến lên gõ cửa thì cửa lớn đột nhiên mở ra, Vi Vô Cực đi từ trong ra.

Hai người đối mặt với nhau, Vi Vô Cực kinh ngạc đến mức nhảy lùi lại, suýt nữa bị cửa làm vấp: “Ôi chao má ơi. Muội, sao muội lại tới đây?”

Thanh Đàn vừa buồn cười vừa tức giận: “Ta đáng sợ lắm sao? Huynh lại sợ như vậy.”

Vi Vô Cực lấy lại bình tĩnh, cười hì hì nói: “Thì, bất ngờ lắm. Sao muội không nói trước một tiếng.”

Thanh Đàn cố ý nói: “Chính là đánh bất ngờ đó. Đột nhiên xuất hiện thì mới có thể phát hiện ra có phải các huynh lại có việc gì không thể tiết lộ được hay không.”

Vi Vô Cực lập tức vỗ ngực: “Bọn ta đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Có chuyện gì mà không để lộ được chứ.”

Thanh Đàn không vòng vo với hắn nữa, hỏi: “Lý Hư Bạch có ở đây không?”

Vi Vô Cực lập tức lắc đầu: “Hắn không ở đây.”

Trong lòng Thanh Đàn thất vọng: “Hắn đi đâu rồi?”

Vi Vô Cực mở to đôi mắt hoa đào: “Ta không biết.”

Sắc mặt Thanh Đàn trầm xuống: “Vi Vô Cực, huynh có biết khi huynh nói dối thì sẽ thích chớp mắt, hơn nữa đôi mắt còn mở rất lớn không?”

Vi Vô Cực liên tục kêu oan: “Ta không biết thật, ta lừa muội làm gì!”

Thanh Đàn hừ nói: “Không phải hắn xuất gia làm hòa thượng rồi chứ?”

Vi Vô Cực trợn mắt rất to, kinh ngạc nói: “Hắn đi làm hòa thượng làm gì?”

Thanh Đàn cảm thấy vẻ kinh ngạc của hắn không giống như đang giả bộ, trong lòng thoáng qua chút nghi ngờ. Chẳng lẽ Lý Hư Bạch chưa bao giờ nói cho Vi Vô Cực biết là hắn có dự định này?

Lý Hư Bạch đã không có ở đây, Vi Vô Cực lại không chịu nói thật thì cũng không cần phải dây dưa với hắn nữa. Nàng vẫn nên đi thẳng đến thành Nhạn Hồi tìm Đoàn Tư Nam, hỏi cho rõ xem có thuốc giải cho Thần Lực Đan hay không, đợi đến khi quay lại rồi tiếp tục tìm Lý Hư Bạch.

Nàng xoay người lên ngựa, chuẩn bị rời đi thì Vi Vô Cực vội hỏi: “Sở nữ lang đi đâu vậy?”

Thanh Đàn ngồi trên ngựa, trừng mắt nhìn hắn: “Tại sao ta phải nói cho huynh biết.”

Vi Vô Cực vội nói: “Lỡ như, lỡ như, Lý Hư Bạch quay về thì ta sẽ nói cho hắn biết.”

Thanh Đàn giơ roi ngựa lên nói: “Thành Nhạn Hồi.”

Vi Vô Cực trơ mắt nhìn Thanh Đàn nhanh chóng rời đi, vội vàng chạy về nhà dùng bồ câu đưa thư, thông báo tin tức cho người nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Nhân Trạng

Số ký tự: 0