Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70
Chương 30
Yên Mộng Hiên
2024-08-04 01:30:06
“Đúng vậy.” Từ Đóa khổ sở nói với bà ta: “Nếu không phải do làm việc vất vả cho sư phụ, thì một đứa trẻ tốt như cháu, sao lại không làm việc nhà? Cháu nhỏ như vậy, mỗi ngày đều phải gánh nước, chẻ củi…”
Bà Từ ở bên cạnh nghe được lời cô nói mà sửng sốt kinh ngạc, con gái bảo bối nhà bà biết chẻ củi à? Sao bà lại không biết?
Nghe Từ Đóa nói như vậy, trong lòng mẹ Thiết Trụ liền lạnh lẽo một phần, nhưng bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định này: “Tiểu Đóa, cháu xem có thể sắp xếp cho Thiết Trụ nhà thím không, dù sao thì chúng ta cũng là hàng xóm nhiều năm, hay là thế này, thím không để Thiết Trụ bái cháu làm sư phụ, cháu dạy cho thằng bé được không?”
“Như vậy sao được!” Từ Đóa nghiêm túc nói: “Sư môn cháu đã truyền xuống 43 đời rồi, cũng có mấy trăm năm lịch sử, từ trước đến giờ không ai dám tiết lộ công pháp ra ngoài mà không được cho phép, sao cháu có thể làm chuyện khi sư diệt tổ như vậy!”
Bà ta thấy cách này không thành công, tròng mắt xoay chuyển liền hỏi: “Lúc cháu bái sư, cũng lấy mấy tế phẩm như vậy ra cúng bái sao?”
Từ Đóa nói: “Sư phụ thông cảm cho cháu, tam sinh tế phẩm được dùng gà vịt ngỗng.”
Dù mẹ Thiết Trụ cố gắng năn nỉ cô như thế nào, Từ Đóa đều không chấp nhận, muốn bái cô làm thầy, ít nhất là cần tế phẩm gà vịt ngỗng.
Mẹ Thiết Trụ nhìn bà Từ với ý xin giúp đỡ, bà Từ lắc đầu tỏ thái độ, việc này bà không quản được.
Mẹ Thiết Trụ biết rằng việc này chắc chắn không được như ý bà ta, bà ta tức giận, đứng trước cửa nhà Từ gia gào lên.
“Có chút công phu thì thấy bản thân ghê gớm lắm à! Còn muốn người khác khó xử sao? Đứa trẻ chỉ muốn học chút bản lĩnh thôi, cô há mồm liền muốn heo dê bò, sao cô không đi cướp luôn đi?”
Vùng nông thôn ở thời đại này vẫn chưa xuất hiện điện thoại và internet, nên thời gian rảnh của các bà các cô thường dư dả khá nhiều. Nhà ai mà có chuyện gì xảy ra là y như rằng tin tức lan rộng còn nhanh hơn cả bệnh truyền nhiễm, vì vậy chẳng bao lâu sau đã thu hút rất nhiều người dân hóng chuyện tới nhòm ngó.
Ngày hôm qua Từ Đoá đã làm được chuyện lớn như vậy, nên mọi người trong làng đều đã rất nể phục công lao to lớn và biết ơn sự khẳng khái của cô, đó là điều không thể phủ nhận.
Nhưng trên thế giới này lại luôn tồn tại một thứ, được gọi là hâm mộ xen lẫn đố kỵ.
Bà Từ ở bên cạnh nghe được lời cô nói mà sửng sốt kinh ngạc, con gái bảo bối nhà bà biết chẻ củi à? Sao bà lại không biết?
Nghe Từ Đóa nói như vậy, trong lòng mẹ Thiết Trụ liền lạnh lẽo một phần, nhưng bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định này: “Tiểu Đóa, cháu xem có thể sắp xếp cho Thiết Trụ nhà thím không, dù sao thì chúng ta cũng là hàng xóm nhiều năm, hay là thế này, thím không để Thiết Trụ bái cháu làm sư phụ, cháu dạy cho thằng bé được không?”
“Như vậy sao được!” Từ Đóa nghiêm túc nói: “Sư môn cháu đã truyền xuống 43 đời rồi, cũng có mấy trăm năm lịch sử, từ trước đến giờ không ai dám tiết lộ công pháp ra ngoài mà không được cho phép, sao cháu có thể làm chuyện khi sư diệt tổ như vậy!”
Bà ta thấy cách này không thành công, tròng mắt xoay chuyển liền hỏi: “Lúc cháu bái sư, cũng lấy mấy tế phẩm như vậy ra cúng bái sao?”
Từ Đóa nói: “Sư phụ thông cảm cho cháu, tam sinh tế phẩm được dùng gà vịt ngỗng.”
Dù mẹ Thiết Trụ cố gắng năn nỉ cô như thế nào, Từ Đóa đều không chấp nhận, muốn bái cô làm thầy, ít nhất là cần tế phẩm gà vịt ngỗng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Thiết Trụ nhìn bà Từ với ý xin giúp đỡ, bà Từ lắc đầu tỏ thái độ, việc này bà không quản được.
Mẹ Thiết Trụ biết rằng việc này chắc chắn không được như ý bà ta, bà ta tức giận, đứng trước cửa nhà Từ gia gào lên.
“Có chút công phu thì thấy bản thân ghê gớm lắm à! Còn muốn người khác khó xử sao? Đứa trẻ chỉ muốn học chút bản lĩnh thôi, cô há mồm liền muốn heo dê bò, sao cô không đi cướp luôn đi?”
Vùng nông thôn ở thời đại này vẫn chưa xuất hiện điện thoại và internet, nên thời gian rảnh của các bà các cô thường dư dả khá nhiều. Nhà ai mà có chuyện gì xảy ra là y như rằng tin tức lan rộng còn nhanh hơn cả bệnh truyền nhiễm, vì vậy chẳng bao lâu sau đã thu hút rất nhiều người dân hóng chuyện tới nhòm ngó.
Ngày hôm qua Từ Đoá đã làm được chuyện lớn như vậy, nên mọi người trong làng đều đã rất nể phục công lao to lớn và biết ơn sự khẳng khái của cô, đó là điều không thể phủ nhận.
Nhưng trên thế giới này lại luôn tồn tại một thứ, được gọi là hâm mộ xen lẫn đố kỵ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro