Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70
Chương 32
Yên Mộng Hiên
2024-08-04 01:30:06
"Thiên Đỉnh Môn Lập Phái của cháu đã có tuổi đời tám trăm năm, được kế thừa bởi 43 thế hệ, từng chống chọi với quân xâm lược Mông Cổ vào cuối triều đại Nam Tống, đến cuối thời nhà Nguyên đầu nhà Minh lại từng phụ giúp hoàng thái tổ gây dựng nên triều đại mới. Thời kì đồng minh quay sang xâm lược và kháng chiến với ta, bọn họ đã vì đất nước mà đầu rơi máu chảy, sống chết không màng, cuối cùng chỉ còn lại một mình sư phụ cháu sống sót. Một môn phái như thế, chẳng nhẽ không xứng để có được một chút sự tôn kính của thím ư?"
Từ Đóa nhìn về phía mẹ Thiết Trụ, dõng dạc đáp trả: "Thím có được cuộc sống bình yên ngày hôm nay, không thể thiếu đi sự hy sinh của các bậc tiền bối trong môn phái của cháu. Họ đã dùng máu thịt trên cơ thể mình để cản trở sự xâm phạm của quân địch ngoài kia, chẳng nhẽ như vậy cũng không xứng được nhận lấy sự tôn trọng của thím hay sao?"
Con xin lỗi các vị chưởng môn, vì đã mạo danh đại danh của giáo phái chúng ta.
Con xin lỗi ông Kim Dung, Quách Tĩnh, Dương Quá còn cả Trương Vô Kỵ nữa, tội này con xin gánh hết ạ.
Chỉ là nhìn thấy đối phương bị mình nói đến mức sững sờ, nửa ngày cũng không thốt ra nổi câu nào, thật sự đã đời như vậy sao?
Cái cảm giác sung sướng này thực sự là ai từng trải qua thì mới biết được hả dạ thế nào.
Trong số những người dân đang đứng ở đây, gần như hơn một nửa là không biết chữ, vì vậy khi nghe thấy Từ Đóa nói ra những lời mà họ không hiểu một tẹo nào, khiến cho bọn họ cứ như đang lạc vào sương mù vậy.
Huống hồ nguyên chủ là một người đụng tí là chảy nước mắt, mà bây giờ nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nhịn kiên cường để không khóc thành tiếng này của Từ Đóa, ngược lại lại khiến lời nói của cô đáng tin hơn bao giờ hết, đồng thời càng khiến cho mọi người xung quanh sững sờ.
"Vậy, vậy thì cháu cũng không thể đòi hỏi thím nhiều đồ như thế được? Cháu đây là đang làm khó người khác đấy?" Khí thế của mẹ Thiết Trụ bỗng chốc yếu đi vài phần.
"Thím à, cháu cũng đã đồng ý đổi đồ lễ là lợn bò dê thay bằng gà vịt ngỗng cho thím rồi mà ạ. Gia nhập vào một môn phái có tính lịch sử lâu đời và tính truyền thừa sâu rộng như vậy, rồi còn học được cách đơn phương độc mã xử lý một con gấu đen lớn mà không hề hấn một chút thương tích nào, lẽ nào ngay cả chút quà mọn như vậy thím cũng không bỏ ra nổi sao?"
Từ Đóa nhìn về phía mẹ Thiết Trụ, dõng dạc đáp trả: "Thím có được cuộc sống bình yên ngày hôm nay, không thể thiếu đi sự hy sinh của các bậc tiền bối trong môn phái của cháu. Họ đã dùng máu thịt trên cơ thể mình để cản trở sự xâm phạm của quân địch ngoài kia, chẳng nhẽ như vậy cũng không xứng được nhận lấy sự tôn trọng của thím hay sao?"
Con xin lỗi các vị chưởng môn, vì đã mạo danh đại danh của giáo phái chúng ta.
Con xin lỗi ông Kim Dung, Quách Tĩnh, Dương Quá còn cả Trương Vô Kỵ nữa, tội này con xin gánh hết ạ.
Chỉ là nhìn thấy đối phương bị mình nói đến mức sững sờ, nửa ngày cũng không thốt ra nổi câu nào, thật sự đã đời như vậy sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái cảm giác sung sướng này thực sự là ai từng trải qua thì mới biết được hả dạ thế nào.
Trong số những người dân đang đứng ở đây, gần như hơn một nửa là không biết chữ, vì vậy khi nghe thấy Từ Đóa nói ra những lời mà họ không hiểu một tẹo nào, khiến cho bọn họ cứ như đang lạc vào sương mù vậy.
Huống hồ nguyên chủ là một người đụng tí là chảy nước mắt, mà bây giờ nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nhịn kiên cường để không khóc thành tiếng này của Từ Đóa, ngược lại lại khiến lời nói của cô đáng tin hơn bao giờ hết, đồng thời càng khiến cho mọi người xung quanh sững sờ.
"Vậy, vậy thì cháu cũng không thể đòi hỏi thím nhiều đồ như thế được? Cháu đây là đang làm khó người khác đấy?" Khí thế của mẹ Thiết Trụ bỗng chốc yếu đi vài phần.
"Thím à, cháu cũng đã đồng ý đổi đồ lễ là lợn bò dê thay bằng gà vịt ngỗng cho thím rồi mà ạ. Gia nhập vào một môn phái có tính lịch sử lâu đời và tính truyền thừa sâu rộng như vậy, rồi còn học được cách đơn phương độc mã xử lý một con gấu đen lớn mà không hề hấn một chút thương tích nào, lẽ nào ngay cả chút quà mọn như vậy thím cũng không bỏ ra nổi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro