Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70
Chương 5
Yên Mộng Hiên
2024-08-04 01:30:06
Em trai Từ lập tức gào khan cổ họng: “Chị ba! Chị ba! Là chị ba phải không?”
“Là chị.”
“Trời ạ, cuối cùng cũng tìm được chị rồi. Sao chị lại chạy sâu vào rừng thế?”
Em trai Từ chạy nhanh về hướng này, nhưng chạy được hai bước thì đã bị anh rể Từ bắt kịp ở phía sau.
“Từ Đóa, đừng nhúc nhích, cố giữ bình tình, bọn anh sẽ qua đó cứu cô ngay.”
Anh rể từ nghiêm nghị nhìn xác con gấu ở bên trái cách cô không xa, sau đó cầm liềm giơ lên ngang ngực.
Từ Đóa hờ hững liếc qua, nói: “Anh rể, anh không cần căng thẳng, nó chết rồi.”
Em trai Từ cũng thấy xác con gấu nằm trên mặt đất, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Ai ngờ giây tiếp theo cậu lại nghe chị mình dùng chất giọng ngọt ngào và nhẹ nhàng nói một câu kinh người như vậy.
Cái gì cơ, nó chết rồi á?
Đó là gấu đấy, gặp phải thì cho dù bất tử cũng đi tong nửa cái mạng, không phải con kiến đen hay bò ven đường đâu chị của tôi ơi!
Ba người bước tới với vẻ hoài nghi, không ngờ lại gần liền phát hiện con gấu đen nằm bất động.
Em trai của anh rể Từ là Vương Bổn Nghĩa nhìn lưỡi liềm còn dính máu trong tay Từ Đóa thì sửng sốt hỏi: “Con gấu này do cô giết ư?”
Nói xong liền lắc đầu: “Không thể nào, chuyện này thật hư cấu!”
Từ Đóa nhìn hắn không đáp, nhưng em trai Từ lại phản bác: “Không phải chị của tôi giết thì chả lẽ lại là anh? Tôi nói này Vương Bổn Nghĩa, dọc đường đi anh cứ lải nhải suốt còn chưa đủ hả?”
“Tôi nói sai chỗ nào? Bình thường cô ấy còn không xách nổi một xô nước, đâu phải cậu không biết.”
Em trai Từ vẫn cứng cổ đáp trả: “Ai bảo, ai bảo chị tôi không thể xách nổi? Chẳng qua là do chị ấy lười nên mới không muốn đụng tới thôi.”
“Dù sao tôi cũng không tin!” Vương Bổn Nghĩa bĩu môi nói: “Nếu cô ấy thật sự có khả năng đó thì tên của tôi sẽ viết ngược lại!”
Anh rể Từ cũng không tin.
Nhưng khi hắn cùng em trai mình lật xác con gấu gần 300 kí lên thì biểu cảm của hai anh em lập tức thay đổi, ánh mắt khi nhìn về phía Từ Đóa cũng khác hẳn ban nãy.
Vương Bổn Nghĩa đỏ mặt, ánh mắt né tránh.
E hèm, cũng may họ của hắn ta là Vương, viết ngược lại cũng vẫn vậy.
Thấy mặt trời sắp lặn xuống, anh rể Từ để em trai ở lại cùng Từ Đóa canh chừng xác gấu, còn mình thì dẫn theo em trai Từ đi về làng.
“Là chị.”
“Trời ạ, cuối cùng cũng tìm được chị rồi. Sao chị lại chạy sâu vào rừng thế?”
Em trai Từ chạy nhanh về hướng này, nhưng chạy được hai bước thì đã bị anh rể Từ bắt kịp ở phía sau.
“Từ Đóa, đừng nhúc nhích, cố giữ bình tình, bọn anh sẽ qua đó cứu cô ngay.”
Anh rể từ nghiêm nghị nhìn xác con gấu ở bên trái cách cô không xa, sau đó cầm liềm giơ lên ngang ngực.
Từ Đóa hờ hững liếc qua, nói: “Anh rể, anh không cần căng thẳng, nó chết rồi.”
Em trai Từ cũng thấy xác con gấu nằm trên mặt đất, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Ai ngờ giây tiếp theo cậu lại nghe chị mình dùng chất giọng ngọt ngào và nhẹ nhàng nói một câu kinh người như vậy.
Cái gì cơ, nó chết rồi á?
Đó là gấu đấy, gặp phải thì cho dù bất tử cũng đi tong nửa cái mạng, không phải con kiến đen hay bò ven đường đâu chị của tôi ơi!
Ba người bước tới với vẻ hoài nghi, không ngờ lại gần liền phát hiện con gấu đen nằm bất động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Em trai của anh rể Từ là Vương Bổn Nghĩa nhìn lưỡi liềm còn dính máu trong tay Từ Đóa thì sửng sốt hỏi: “Con gấu này do cô giết ư?”
Nói xong liền lắc đầu: “Không thể nào, chuyện này thật hư cấu!”
Từ Đóa nhìn hắn không đáp, nhưng em trai Từ lại phản bác: “Không phải chị của tôi giết thì chả lẽ lại là anh? Tôi nói này Vương Bổn Nghĩa, dọc đường đi anh cứ lải nhải suốt còn chưa đủ hả?”
“Tôi nói sai chỗ nào? Bình thường cô ấy còn không xách nổi một xô nước, đâu phải cậu không biết.”
Em trai Từ vẫn cứng cổ đáp trả: “Ai bảo, ai bảo chị tôi không thể xách nổi? Chẳng qua là do chị ấy lười nên mới không muốn đụng tới thôi.”
“Dù sao tôi cũng không tin!” Vương Bổn Nghĩa bĩu môi nói: “Nếu cô ấy thật sự có khả năng đó thì tên của tôi sẽ viết ngược lại!”
Anh rể Từ cũng không tin.
Nhưng khi hắn cùng em trai mình lật xác con gấu gần 300 kí lên thì biểu cảm của hai anh em lập tức thay đổi, ánh mắt khi nhìn về phía Từ Đóa cũng khác hẳn ban nãy.
Vương Bổn Nghĩa đỏ mặt, ánh mắt né tránh.
E hèm, cũng may họ của hắn ta là Vương, viết ngược lại cũng vẫn vậy.
Thấy mặt trời sắp lặn xuống, anh rể Từ để em trai ở lại cùng Từ Đóa canh chừng xác gấu, còn mình thì dẫn theo em trai Từ đi về làng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro