Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70
Chương 50
Yên Mộng Hiên
2024-08-04 01:30:06
“Không phải đâu mẹ, gió mạnh quá, mắt con dính hạt cát.” Khi cô cảm thấy đôi mắt không còn đau đớn gì nữa, Từ Đóa mới chậm rãi mở mắt ra, cô vẫn còn chút không tin tưởng mà quay đầu quan sát một vòng trên người đàn ông này.
Lọt vào trong mắt cô, là một bóng dáng cao gầy.
Vạt áo sơ mi của anh đều để trong quần, trên người anh toát lên khí chất sạch sẽ lại văn nhã lịch sự. Một cái đai lưng bằng da trâu thít chặt vòng eo tinh tế của anh, càng khiến vai anh trông rộng hơn, chân anh thon dài, dáng người của anh đúng tỉ lệ với tiêu chuẩn hoàng kim.
Từ Đóa khẳng định, với dáng người thế này, đại lão có thể ngồi ổn định trên cái ghế nam thần của thôn Dương Thụ này, khó trách anh khiến mấy cô gái chưa chồng quanh đây đều say mê như điếu đổ.
Từ từ!
Ánh sáng màu vàng kim đâu rồi? Khí vận màu vàng kim đâu?
Không lẽ lúc nãy cô nhìn lầm sao, hay nhìn trực tiếp thì thứ ánh sáng đó mới xuất hiện?
Nếu sau này cô thường lặng lẽ thưởng thức bóng dáng của anh từ xa, có phải sẽ khiến người khác nghi ngờ cô bị biến thái, chỉ thích nhìn chằm chằm cái mông của đại lão không?
Từ Đóa âm thầm trào phúng bản thân, cô bị bà Từ đẩy bả vai mắng: “Được rồi, con đừng đứng ngốc ở đó nữa, nhanh vào nhà đi.”
Sau khi chị dâu cả Từ khiếp sợ thì bình tĩnh lại, cô ta nhìn cửa nhà, gào lên: “Tiểu Trang, Từ Đóa còn nợ chị 300 đồng…”
Cô ta chưa nói xong thì Từ Đóa đã cầm chổi đi đến cửa nhà, chắn cánh cửa Từ gia lại.
Chị dâu cả Từ gia tức giận dậm chân nói: “Từ Đóa, em không sợ Tiểu Trang nhìn thấy cái đức hạnh này của em, rồi ly hôn em sao?”
“Chuyện này không cần chị dâu lo lắng đâu.” Từ Đóa hít hít cái mũi, giọng cô hơi khàn do mũi bị nghẹt, nên chất giọng càng mềm mại như đang trêu chọc người khác.
Nhưng hành động của cô lại không trêu chọc người khác chút nào, một tay cô cầm chổi uy hiếp chị dâu cả Từ, một tay đóng cửa nhà Từ gia, còn khóa cửa lại.
Trước khi đóng cửa, Từ Đóa còn không quên cười ngại ngùng nói với vợ của lão nhị Ngô gia: “Cháu cám ơn thím vừa rồi đã nói chuyện giúp cháu.”
Nụ cười của cô khiến cho vợ của lão nhị nhà Ngô gia lâng lâng hơn, bà cười xòa nói: “Chuyện này thì có gì to tát đâu, dù sao mọi người đều là họ hàng với nhau mà, Tiểu Đóa xử lý chuyện của cháu đi, thím về nhà đây.
Lọt vào trong mắt cô, là một bóng dáng cao gầy.
Vạt áo sơ mi của anh đều để trong quần, trên người anh toát lên khí chất sạch sẽ lại văn nhã lịch sự. Một cái đai lưng bằng da trâu thít chặt vòng eo tinh tế của anh, càng khiến vai anh trông rộng hơn, chân anh thon dài, dáng người của anh đúng tỉ lệ với tiêu chuẩn hoàng kim.
Từ Đóa khẳng định, với dáng người thế này, đại lão có thể ngồi ổn định trên cái ghế nam thần của thôn Dương Thụ này, khó trách anh khiến mấy cô gái chưa chồng quanh đây đều say mê như điếu đổ.
Từ từ!
Ánh sáng màu vàng kim đâu rồi? Khí vận màu vàng kim đâu?
Không lẽ lúc nãy cô nhìn lầm sao, hay nhìn trực tiếp thì thứ ánh sáng đó mới xuất hiện?
Nếu sau này cô thường lặng lẽ thưởng thức bóng dáng của anh từ xa, có phải sẽ khiến người khác nghi ngờ cô bị biến thái, chỉ thích nhìn chằm chằm cái mông của đại lão không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Đóa âm thầm trào phúng bản thân, cô bị bà Từ đẩy bả vai mắng: “Được rồi, con đừng đứng ngốc ở đó nữa, nhanh vào nhà đi.”
Sau khi chị dâu cả Từ khiếp sợ thì bình tĩnh lại, cô ta nhìn cửa nhà, gào lên: “Tiểu Trang, Từ Đóa còn nợ chị 300 đồng…”
Cô ta chưa nói xong thì Từ Đóa đã cầm chổi đi đến cửa nhà, chắn cánh cửa Từ gia lại.
Chị dâu cả Từ gia tức giận dậm chân nói: “Từ Đóa, em không sợ Tiểu Trang nhìn thấy cái đức hạnh này của em, rồi ly hôn em sao?”
“Chuyện này không cần chị dâu lo lắng đâu.” Từ Đóa hít hít cái mũi, giọng cô hơi khàn do mũi bị nghẹt, nên chất giọng càng mềm mại như đang trêu chọc người khác.
Nhưng hành động của cô lại không trêu chọc người khác chút nào, một tay cô cầm chổi uy hiếp chị dâu cả Từ, một tay đóng cửa nhà Từ gia, còn khóa cửa lại.
Trước khi đóng cửa, Từ Đóa còn không quên cười ngại ngùng nói với vợ của lão nhị Ngô gia: “Cháu cám ơn thím vừa rồi đã nói chuyện giúp cháu.”
Nụ cười của cô khiến cho vợ của lão nhị nhà Ngô gia lâng lâng hơn, bà cười xòa nói: “Chuyện này thì có gì to tát đâu, dù sao mọi người đều là họ hàng với nhau mà, Tiểu Đóa xử lý chuyện của cháu đi, thím về nhà đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro