Chương 22
2024-11-20 10:40:55
Sở Thiên Đường thoáng dừng lại, ánh mắt khẽ động. "Chỉ là một con mèo?" Nàng lẩm bẩm. Nhưng trong lòng không khỏi nghi hoặc: một con mèo lại có thể khiến đàn sài cẩu hung tợn sợ hãi mà lùi bước? Nàng quan sát kỹ, nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Cuối cùng, nàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục tiến về phía trước.
Dẫu vậy, nàng vẫn cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của con mèo trắng luôn dõi theo mình từ phía sau. Nó không tấn công nàng, và nàng cũng không định động thủ với nó. Toàn bộ sự chú ý của nàng giờ đã dồn vào những dược liệu quý hiếm rải rác trong khu rừng này.
Trong lúc đang đào một gốc nhân sâm trăm năm, nàng nhận thấy linh khí nhàn nhạt tỏa ra từ rễ cây. Điều này khiến nàng không khỏi ngạc nhiên. “Thật không ngờ… nhân sâm này lại chứa linh khí như vậy…” Nàng thầm nghĩ, ánh mắt thoáng ánh lên chút hào hứng, nhưng động tác vẫn rất cẩn thận để không làm tổn hại đến rễ cây.
"Linh khí? Chẳng lẽ nơi này còn có linh mạch?" Đôi mắt nàng sáng rực lên. Nếu đúng là có linh mạch, thì dược liệu được linh khí tẩm bổ sẽ không chỉ là dược liệu bình thường nữa, mà có thể gọi là linh dược!
Nàng tiếp tục đào bới những loại dược liệu khác, phát hiện ra tất cả chúng đều đã được linh khí nuôi dưỡng. Trong lòng dâng lên một niềm vui mừng khó tả, hễ nhìn thấy loại linh dược nào có chút niên đại, nàng liền không ngần ngại hái xuống.
Cách đó không xa, một con mèo tuyết trắng với đôi mắt mèo xanh lam đang lười biếng nằm trên cành cây, híp mắt quan sát nữ nhân đang vui vẻ đào bới cỏ dại.
Không sai, những thứ mà Sở Thiên Đường xem như bảo bối linh dược, trong mắt nó chỉ là cỏ dại mà thôi. Ở khu rừng này, những thứ ấy tùy tiện cũng có thể tìm thấy. Chỉ có loại nhân loại chưa hiểu sự đời như nàng mới coi chúng là bảo vật.
Nhưng mà, nàng ta đào hết đống cỏ dại này rồi cất chúng đi đâu chứ?
Đang suy nghĩ, nó đột nhiên thấy hai con nhện khổng lồ, từ xa đã chú ý tới nữ nhân kia. Chúng đang dệt tơ thành mạng nhện, âm thầm tạo thành một vòng vây. Nàng vẫn không hề hay biết, còn đang đào một cây cỏ mọc trên thân đại thụ. Con mèo thầm nghĩ, nữ nhân này chắc rồi cũng sẽ như những người trước, không sớm thì muộn sẽ trở thành bữa ăn của bọn chúng.
Sở Thiên Đường vừa hái một cây linh dược ký sinh trên thân cây, cẩn thận thu vào không gian trữ vật. Đột nhiên nàng cảm nhận được sự chuyển động xung quanh, liền ngẩng đầu nhìn. Từ giữa những cành cây, ánh bạc của tơ nhện lấp ló. Một con nhện khổng lồ đang lao tới nàng với tốc độ cực nhanh, cái bụng căng tròn của nó hơi rung động, phun ra một luồng tơ nhện nhắm thẳng về phía nàng.
Nàng nhanh chóng né tránh, nhưng ngay lúc ấy, con nhện khổng lồ thứ hai cũng xông tới từ phía sau, một trước một sau tạo thành thế giáp công. Mười sáu cái chân nhện sắc như dao cong giương ra, lấp lánh ánh sáng lạnh như kim loại.
“Vút! Phập!”
“Chít!”
Tiếng móng vuốt sắc bén cào vào không khí, tiếng va chạm vang dội, cùng lúc ấy, những sợi tơ nhện từ bốn phương tám hướng ào ào phóng tới, bao vây Sở Thiên Đường vào giữa. Một con nhện còn cố ý phun thêm tơ nhện, muốn trói chặt con mồi.
Cách đó không xa, con mèo trắng vẫn nằm trên cành cây nhìn, dáng vẻ thờ ơ. Nó nghĩ, chắc nữ nhân này sắp không chống đỡ nổi rồi. Nhưng bất ngờ, ngay giây phút kế tiếp, từ cơ thể nàng phát ra một luồng hơi thở linh lực mạnh mẽ. Điều này khiến con mèo đột ngột ngồi thẳng dậy, đôi mắt mèo xanh lam mở to đầy kinh ngạc.
Linh khí? Nhân loại này là tu sĩ sao?
Không thể nào! Nơi này đã gần ngàn năm nay không có bóng dáng tu sĩ xuất hiện. Hơn nữa, rõ ràng lúc trước trên người nàng không hề có linh khí!
Giữa vòng vây của hai con nhện khổng lồ, ánh mắt Sở Thiên Đường thoáng qua một tia lạnh lùng. Linh lực trong cơ thể nàng bắt đầu lưu chuyển, sức mạnh ẩn giấu bấy lâu lập tức được phóng thích. Mũi chân khẽ nhấn, nàng bật người lên cao, tay nắm chặt chủy thủ, một nhát đâm thẳng vào đầu con nhện gần nhất.
Dẫu vậy, nàng vẫn cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của con mèo trắng luôn dõi theo mình từ phía sau. Nó không tấn công nàng, và nàng cũng không định động thủ với nó. Toàn bộ sự chú ý của nàng giờ đã dồn vào những dược liệu quý hiếm rải rác trong khu rừng này.
Trong lúc đang đào một gốc nhân sâm trăm năm, nàng nhận thấy linh khí nhàn nhạt tỏa ra từ rễ cây. Điều này khiến nàng không khỏi ngạc nhiên. “Thật không ngờ… nhân sâm này lại chứa linh khí như vậy…” Nàng thầm nghĩ, ánh mắt thoáng ánh lên chút hào hứng, nhưng động tác vẫn rất cẩn thận để không làm tổn hại đến rễ cây.
"Linh khí? Chẳng lẽ nơi này còn có linh mạch?" Đôi mắt nàng sáng rực lên. Nếu đúng là có linh mạch, thì dược liệu được linh khí tẩm bổ sẽ không chỉ là dược liệu bình thường nữa, mà có thể gọi là linh dược!
Nàng tiếp tục đào bới những loại dược liệu khác, phát hiện ra tất cả chúng đều đã được linh khí nuôi dưỡng. Trong lòng dâng lên một niềm vui mừng khó tả, hễ nhìn thấy loại linh dược nào có chút niên đại, nàng liền không ngần ngại hái xuống.
Cách đó không xa, một con mèo tuyết trắng với đôi mắt mèo xanh lam đang lười biếng nằm trên cành cây, híp mắt quan sát nữ nhân đang vui vẻ đào bới cỏ dại.
Không sai, những thứ mà Sở Thiên Đường xem như bảo bối linh dược, trong mắt nó chỉ là cỏ dại mà thôi. Ở khu rừng này, những thứ ấy tùy tiện cũng có thể tìm thấy. Chỉ có loại nhân loại chưa hiểu sự đời như nàng mới coi chúng là bảo vật.
Nhưng mà, nàng ta đào hết đống cỏ dại này rồi cất chúng đi đâu chứ?
Đang suy nghĩ, nó đột nhiên thấy hai con nhện khổng lồ, từ xa đã chú ý tới nữ nhân kia. Chúng đang dệt tơ thành mạng nhện, âm thầm tạo thành một vòng vây. Nàng vẫn không hề hay biết, còn đang đào một cây cỏ mọc trên thân đại thụ. Con mèo thầm nghĩ, nữ nhân này chắc rồi cũng sẽ như những người trước, không sớm thì muộn sẽ trở thành bữa ăn của bọn chúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Thiên Đường vừa hái một cây linh dược ký sinh trên thân cây, cẩn thận thu vào không gian trữ vật. Đột nhiên nàng cảm nhận được sự chuyển động xung quanh, liền ngẩng đầu nhìn. Từ giữa những cành cây, ánh bạc của tơ nhện lấp ló. Một con nhện khổng lồ đang lao tới nàng với tốc độ cực nhanh, cái bụng căng tròn của nó hơi rung động, phun ra một luồng tơ nhện nhắm thẳng về phía nàng.
Nàng nhanh chóng né tránh, nhưng ngay lúc ấy, con nhện khổng lồ thứ hai cũng xông tới từ phía sau, một trước một sau tạo thành thế giáp công. Mười sáu cái chân nhện sắc như dao cong giương ra, lấp lánh ánh sáng lạnh như kim loại.
“Vút! Phập!”
“Chít!”
Tiếng móng vuốt sắc bén cào vào không khí, tiếng va chạm vang dội, cùng lúc ấy, những sợi tơ nhện từ bốn phương tám hướng ào ào phóng tới, bao vây Sở Thiên Đường vào giữa. Một con nhện còn cố ý phun thêm tơ nhện, muốn trói chặt con mồi.
Cách đó không xa, con mèo trắng vẫn nằm trên cành cây nhìn, dáng vẻ thờ ơ. Nó nghĩ, chắc nữ nhân này sắp không chống đỡ nổi rồi. Nhưng bất ngờ, ngay giây phút kế tiếp, từ cơ thể nàng phát ra một luồng hơi thở linh lực mạnh mẽ. Điều này khiến con mèo đột ngột ngồi thẳng dậy, đôi mắt mèo xanh lam mở to đầy kinh ngạc.
Linh khí? Nhân loại này là tu sĩ sao?
Không thể nào! Nơi này đã gần ngàn năm nay không có bóng dáng tu sĩ xuất hiện. Hơn nữa, rõ ràng lúc trước trên người nàng không hề có linh khí!
Giữa vòng vây của hai con nhện khổng lồ, ánh mắt Sở Thiên Đường thoáng qua một tia lạnh lùng. Linh lực trong cơ thể nàng bắt đầu lưu chuyển, sức mạnh ẩn giấu bấy lâu lập tức được phóng thích. Mũi chân khẽ nhấn, nàng bật người lên cao, tay nắm chặt chủy thủ, một nhát đâm thẳng vào đầu con nhện gần nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro