Tiên Phong Dược Lệnh

Chương 29

2024-11-20 10:40:55

Sáng hôm ấy, chiếc đỉnh cổ trên Đan Dược Phong phát ra tổng cộng ba tiếng ngân thanh thúy, âm thanh ấy quanh quẩn rất lâu bên tai các tu sĩ trên đỉnh núi. Chẳng mấy chốc, tiếng ngân ấy đã lan truyền khắp toàn bộ tu tiên đại lục.

---

Còn tại sơn cốc, khi tia sấm sét thứ ba đánh xuống lò luyện đan, tầng mây cuồn cuộn trên bầu trời bắt đầu tan dần. Lớp uy áp khủng khiếp trong không trung cũng từ từ tiêu tán, trả lại vẻ yên tĩnh ban đầu cho thiên địa.

Sở Thiên Đường thu lại toàn bộ hơi thở linh lực, bình thản ngồi nghe mùi hương ngọt ngào từ lò luyện đan thoảng ra. Khóe môi nàng khẽ cong lên, biểu hiện rõ nét sự hài lòng. Chỉ cần nhìn thấy đan lôi vừa giáng xuống và mùi hương này, dù không cần mở lò kiểm tra, nàng cũng biết chắc đan dược đã thành công.

Một con mèo trắng nhỏ nhảy lên vai nàng, tò mò nhìn nàng mở nắp lò luyện đan. Từ bên trong, ba viên đan dược trắng ngần phát ra linh lực thuần tịnh hiện ra, ánh lên vẻ trong suốt như ngọc.

Sở Thiên Đường liếc nhìn ba viên Trúc Cơ đan, trên gương mặt tinh xảo hiện rõ vẻ hài lòng. Nàng lấy một chiếc bình ngọc từ không gian trữ vật, định cẩn thận cất đan dược vào trong. Nhưng đúng lúc này, những con thú hung dữ ẩn nấp trong khe núi từ lâu dường như không chịu nổi sức cám dỗ của mùi đan dược, đồng loạt phát ra tiếng gầm gừ rồi lao về phía nàng.

Mèo trắng nhìn thoáng qua ba viên đan dược trong tay Sở Thiên Đường, sau đó quay sang quan sát đám hung thú đang ào ào lao tới. Chỉ trong tích tắc, nó bật khỏi vai nàng, lao thẳng về phía lũ thú với tốc độ đáng kinh ngạc. Một luồng sáng chói lòa lóe lên, ngay sau đó, mèo trắng hiện nguyên hình.

“Meo!”

Một tiếng kêu vang dội phát ra, mang theo uy áp mạnh mẽ đến mức mặt đất cũng rung chuyển. Sở Thiên Đường không khỏi hơi kinh ngạc, ánh mắt hướng về phía trước.

Hóa ra bản thể của mèo trắng là một con mèo khổng lồ cao gần hai mét. Bộ lông tuyết trắng mềm mượt cùng đôi mắt lam uy nghiêm, gương mặt đầy uy phong khiến nó trông không khác gì một con hổ trắng oai hùng. Với kích thước đồ sộ và uy áp mạnh mẽ toát ra từ thân mình, nó dễ dàng chấn nhiếp đám hung thú trước mặt. Chỉ thấy nó vung vuốt sắc bén quét qua, vài con thú bị hất bay về phía vách núi, còn một con nặng hơn hai trăm cân thì bị nó dẫm thẳng xuống bùn đất.

Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ ấy, những con thú còn lại lập tức phát ra tiếng rên rỉ, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, không dám tiến thêm nửa bước. Tuy nhiên, đôi mắt chúng vẫn ánh lên vẻ tham lam, nhìn chằm chằm vào ba viên đan dược trong tay Sở Thiên Đường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sở Thiên Đường thu ba viên đan dược vào không gian, rồi phất tay, cất luôn cả lò luyện đan và bàn dài. Nàng bước đến bên mèo trắng, vỗ nhẹ lên mông nó, cười nói:

“Được rồi, đuổi chúng đi là được. Dù sao chúng cũng không uy hiếp được chúng ta.”

Lời còn chưa dứt, mèo trắng lập tức xù lông, quay đầu trừng mắt nhìn nàng, trong ánh mắt đầy vẻ xấu hổ lẫn tức giận.

“Làm gì thế?” Sở Thiên Đường khó hiểu hỏi, tay vẫn không quên vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Cảm giác êm ái khiến nàng không nhịn được mà vuốt thêm vài cái.

“Ngươi đúng là đồ sắc nữ! Đừng có mà sờ lung tung vào mông bổn miêu!” Mèo trắng kêu lên, đôi mắt lam ánh lên vẻ giận dỗi. Nó dùng đuôi gạt phăng tay nàng ra.

Sở Thiên Đường ngớ người trong giây lát, rồi bật cười ha hả. Nàng khoan dung đáp:

“Được rồi, được rồi, ta không sờ mông gợi cảm của ngươi nữa, được chưa?”

“Hừ!”

Mèo trắng bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, rồi nhanh chóng đuổi hết lũ thú ra khỏi sơn cốc. Vừa làm, nó vừa quay lại nói với nàng:

“Ngươi luyện đan cái gì mà còn kéo theo cả thiên lôi, làm động tĩnh lớn như vậy. Tốt nhất lần sau đừng luyện nữa, hái dược thảo rồi đi thôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Phong Dược Lệnh

Số ký tự: 0