Chương 45
2024-11-20 10:40:55
Nhìn vẻ mặt háo hức chờ đợi của hắn, khóe môi Mộc Thần khẽ cong lên. Hắn dẫn theo Thanh Mặc và Mặc Nhất, cùng Sở Thiên Đường bước ra ngoài.
Mộc Thần mang dáng vẻ lạnh lùng, thoát tục, như một vị tiên nhân nơi cửu thiên hạ thế. Khí chất thanh nhã, cao quý của hắn khiến người ta chỉ dám đứng xa mà ngắm, không dám mảy may bất kính.
Ngược lại, trên người Sở Thiên Đường lại mang một nét lười biếng tùy ý, tự nhiên mà phóng khoáng. Từng cử chỉ, từng bước chân của hắn toát lên vẻ thong dong, ưu nhã, lại không thiếu phần cao quý.
Hai người, dung mạo và khí chất đều thuộc dạng xuất chúng, đều khoác trên mình trang phục màu trắng. Thế nhưng, mỗi người lại thể hiện một phong cách khác biệt, chẳng ai giống ai, khiến cho người đi đường không ngừng ngoái lại nhìn. Những ánh mắt kinh diễm, những lời bàn tán xôn xao vang lên dọc khắp đường đi.
“Hai vị công tử này là con nhà ai thế? Sao lại phong độ ngời ngời đến vậy?”
“Không chỉ khí chất bất phàm, mà dung mạo cũng hiếm thấy đến thế. Có lẽ cả thành Bằng Vân cũng chẳng ai sánh được với bọn họ.”
“Tiểu công tử nhỏ tuổi hơn thì ta biết. Đó là thiếu gia nhà Sở gia ở hẻm phía nam thành. Còn vị kia, không giống người trong thành, chắc là học sinh đến báo danh học viện Phượng Hoàng.”
“Sở gia ở hẻm nam à? Ta có nghe về phủ đệ đó, là phủ đệ lớn nhất, sang trọng nhất ở khu nam thành. Vị trí yên tĩnh mà đắc địa. Nghe nói, chủ nhân mới dọn vào chưa lâu, lại ít ra ngoài. Không ngờ tiểu chủ nhân của nhà đó lại xuất sắc đến vậy.”
Trên đường, hai người vừa đi vừa lắng nghe những lời bàn luận xung quanh. Cảm giác như mọi người chẳng còn tâm trí để ngắm hoa đăng, mà chỉ chú ý đến bọn họ.
Sở Thiên Đường bất đắc dĩ, bước tới một quán bán mặt nạ bên đường, mua hai chiếc, rồi đưa một cái cho Mộc Thần:
“Nè, mỗi người một cái, mang vào đi.”
“Ngươi muốn ta đeo cái này?” Mộc Thần cầm chiếc mặt nạ hoa văn lòe loẹt trên tay, hơi nhíu mày. Nhưng chưa kịp phản ứng, hắn đã bị Sở Thiên Đường giữ lấy vạt áo trước ngực, kéo cúi người xuống.
Trong khoảnh khắc bất ngờ, chiếc mặt nạ đã được đeo lên mặt hắn. Mộc Thần khẽ ngây người, còn Sở Thiên Đường đã nhanh chóng với tay buộc dây phía sau, chỉnh lại mặt nạ cho ngay ngắn.
Nhìn gần trong gang tấc, ánh mắt Sở Thiên Đường ánh lên nét vui vẻ, còn trong đôi mắt sâu thẳm của Mộc Thần thoáng hiện một tia cười nhu hòa.
“Đường Nhi đúng là rất biết quan tâm.”
“Ta chỉ sợ ngươi gây chú ý thôi.” Sở Thiên Đường lui lại một bước, chỉnh lại chiếc mặt nạ của mình, liếc nhìn Mộc Thần một cái rồi nói: “Đi thôi! Đêm nay ta chỉ muốn ngắm hoa đăng, không muốn trở thành người để thiên hạ ngắm.”
Dưới chiếc mặt nạ, khóe môi Mộc Thần khẽ nhếch lên, ánh mắt ẩn chứa nét cười. Ở bên cạnh Sở Thiên Đường, tâm trạng hắn luôn trở nên nhẹ nhõm và vui vẻ. Nhìn thấy Sở Thiên Đường đi lên phía trước, Mộc Thần cũng chậm rãi bước theo, cùng hắn sóng vai đi dạo.
Dọc đường, hai người ngắm nhìn những chiếc hoa đăng muôn hình vạn trạng treo dọc hai bên. Mộc Thần nhẹ giọng hỏi:
“Đường Nhi có thích hoa đăng không? Nếu thích, để ta tặng ngươi một chiếc nhé?”
Nghe vậy, Sở Thiên Đường liếc nhìn hắn, thản nhiên đáp:
“Ta là đại nam nhân, cầm một cái hoa đăng chẳng ra làm sao cả.”
“Ha ha…”
Mộc Thần bật cười, cúi nhìn hắn – người chưa cao đến vai mình – rồi trêu chọc:
“Đường Nhi vẫn là một tiểu hài tử, cầm hoa đăng ngắm cảnh thì có gì mà không được chứ?”
Khóe miệng Sở Thiên Đường khẽ giật, cảm thấy câu “ngươi vẫn là hài tử” này nhất định sẽ bị Mộc Thần mang ra cười nhạo rất lâu. Hắn nhìn thấy phía trước có đám đông vây quanh đoán đố đèn, ánh mắt sáng lên, liền quay sang cười nói:
“Chúng ta qua xem náo nhiệt một chút?” Nói rồi, không đợi Mộc Thần trả lời, hắn đã chạy trước về phía đó.
Mộc Thần mang dáng vẻ lạnh lùng, thoát tục, như một vị tiên nhân nơi cửu thiên hạ thế. Khí chất thanh nhã, cao quý của hắn khiến người ta chỉ dám đứng xa mà ngắm, không dám mảy may bất kính.
Ngược lại, trên người Sở Thiên Đường lại mang một nét lười biếng tùy ý, tự nhiên mà phóng khoáng. Từng cử chỉ, từng bước chân của hắn toát lên vẻ thong dong, ưu nhã, lại không thiếu phần cao quý.
Hai người, dung mạo và khí chất đều thuộc dạng xuất chúng, đều khoác trên mình trang phục màu trắng. Thế nhưng, mỗi người lại thể hiện một phong cách khác biệt, chẳng ai giống ai, khiến cho người đi đường không ngừng ngoái lại nhìn. Những ánh mắt kinh diễm, những lời bàn tán xôn xao vang lên dọc khắp đường đi.
“Hai vị công tử này là con nhà ai thế? Sao lại phong độ ngời ngời đến vậy?”
“Không chỉ khí chất bất phàm, mà dung mạo cũng hiếm thấy đến thế. Có lẽ cả thành Bằng Vân cũng chẳng ai sánh được với bọn họ.”
“Tiểu công tử nhỏ tuổi hơn thì ta biết. Đó là thiếu gia nhà Sở gia ở hẻm phía nam thành. Còn vị kia, không giống người trong thành, chắc là học sinh đến báo danh học viện Phượng Hoàng.”
“Sở gia ở hẻm nam à? Ta có nghe về phủ đệ đó, là phủ đệ lớn nhất, sang trọng nhất ở khu nam thành. Vị trí yên tĩnh mà đắc địa. Nghe nói, chủ nhân mới dọn vào chưa lâu, lại ít ra ngoài. Không ngờ tiểu chủ nhân của nhà đó lại xuất sắc đến vậy.”
Trên đường, hai người vừa đi vừa lắng nghe những lời bàn luận xung quanh. Cảm giác như mọi người chẳng còn tâm trí để ngắm hoa đăng, mà chỉ chú ý đến bọn họ.
Sở Thiên Đường bất đắc dĩ, bước tới một quán bán mặt nạ bên đường, mua hai chiếc, rồi đưa một cái cho Mộc Thần:
“Nè, mỗi người một cái, mang vào đi.”
“Ngươi muốn ta đeo cái này?” Mộc Thần cầm chiếc mặt nạ hoa văn lòe loẹt trên tay, hơi nhíu mày. Nhưng chưa kịp phản ứng, hắn đã bị Sở Thiên Đường giữ lấy vạt áo trước ngực, kéo cúi người xuống.
Trong khoảnh khắc bất ngờ, chiếc mặt nạ đã được đeo lên mặt hắn. Mộc Thần khẽ ngây người, còn Sở Thiên Đường đã nhanh chóng với tay buộc dây phía sau, chỉnh lại mặt nạ cho ngay ngắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn gần trong gang tấc, ánh mắt Sở Thiên Đường ánh lên nét vui vẻ, còn trong đôi mắt sâu thẳm của Mộc Thần thoáng hiện một tia cười nhu hòa.
“Đường Nhi đúng là rất biết quan tâm.”
“Ta chỉ sợ ngươi gây chú ý thôi.” Sở Thiên Đường lui lại một bước, chỉnh lại chiếc mặt nạ của mình, liếc nhìn Mộc Thần một cái rồi nói: “Đi thôi! Đêm nay ta chỉ muốn ngắm hoa đăng, không muốn trở thành người để thiên hạ ngắm.”
Dưới chiếc mặt nạ, khóe môi Mộc Thần khẽ nhếch lên, ánh mắt ẩn chứa nét cười. Ở bên cạnh Sở Thiên Đường, tâm trạng hắn luôn trở nên nhẹ nhõm và vui vẻ. Nhìn thấy Sở Thiên Đường đi lên phía trước, Mộc Thần cũng chậm rãi bước theo, cùng hắn sóng vai đi dạo.
Dọc đường, hai người ngắm nhìn những chiếc hoa đăng muôn hình vạn trạng treo dọc hai bên. Mộc Thần nhẹ giọng hỏi:
“Đường Nhi có thích hoa đăng không? Nếu thích, để ta tặng ngươi một chiếc nhé?”
Nghe vậy, Sở Thiên Đường liếc nhìn hắn, thản nhiên đáp:
“Ta là đại nam nhân, cầm một cái hoa đăng chẳng ra làm sao cả.”
“Ha ha…”
Mộc Thần bật cười, cúi nhìn hắn – người chưa cao đến vai mình – rồi trêu chọc:
“Đường Nhi vẫn là một tiểu hài tử, cầm hoa đăng ngắm cảnh thì có gì mà không được chứ?”
Khóe miệng Sở Thiên Đường khẽ giật, cảm thấy câu “ngươi vẫn là hài tử” này nhất định sẽ bị Mộc Thần mang ra cười nhạo rất lâu. Hắn nhìn thấy phía trước có đám đông vây quanh đoán đố đèn, ánh mắt sáng lên, liền quay sang cười nói:
“Chúng ta qua xem náo nhiệt một chút?” Nói rồi, không đợi Mộc Thần trả lời, hắn đã chạy trước về phía đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro