Chương 6
2024-11-20 10:40:55
Chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành, vậy mà lại toát lên khí chất thanh tao, cao ngạo tựa như không thuộc về nhân gian. Trong khoảnh khắc ấy, Mộc Thần ngẩn người, lòng dâng lên cảm giác kinh ngạc khó tả, thậm chí không muốn rời mắt khỏi hình bóng ấy.
Chỉ thấy thiếu niên đưa tay nhặt một chiếc lá bạch quả, ngắm nghía một lát rồi nằm xuống ngay dưới gốc cây. Những chiếc lá vàng rơi rụng phủ lên nửa người nàng, tựa như hòa làm một với cảnh sắc nơi đây.
Nàng duỗi chân bắt chéo, thỉnh thoảng khẽ đung đưa nhịp nhàng. Một tay gối sau đầu, tay còn lại từ từ lấy ra một viên quả từ trong ngực áo, vừa ăn vừa thong thả, dáng vẻ ung dung tự tại, hòa hợp tuyệt đối với khung cảnh tĩnh lặng và đẹp đẽ này.
Đi theo sau Mộc Thần, Thanh Mặc và Mặc Nhất thoáng nhìn nhau, trong ánh mắt lướt qua một tia bất ngờ. Thật không ngờ ở nơi này lại gặp được thiếu niên ấy.
Sở Thiên Đường đang nhai giòn rôm rốp quả trên tay, nghe tiếng bước chân liền hơi nghiêng đầu nhìn. Khi ánh mắt chạm đến bóng dáng nam tử mặc bộ bạch y thanh nhã, toàn thân toát lên khí chất tao nhã tựa tiên nhân, nàng giật mình sững lại. Người nọ một tay chắp trước, một tay đặt sau, từng bước ung dung tiến lại gần.
Không chút nghĩ ngợi, nàng lập tức xoay người nhảy lên định chạy trốn, nhưng chưa kịp đi xa, cổ áo đã bị một bàn tay thon dài nắm lại.
Thanh âm trầm ấm nhưng lười biếng của nam nhân vang lên bên tai nàng, thong thả mà châm chọc:
“Lại muốn chạy sao?”
Sở Thiên Đường xoay đầu lại, nở một nụ cười ngượng ngùng, gãi đầu đáp:
“Công tử, thật khéo quá! Không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
Gần gũi nhìn hắn, nàng càng nhận ra vị công tử này đúng thật mang vẻ đẹp tựa tiên nhân, khuôn mặt tuấn mỹ đến không tì vết. Tuy nhiên, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, đôi môi lại đỏ sậm, rõ ràng là mang bệnh trong người. Thoang thoảng trên người hắn còn vương mùi thuốc nhè nhẹ, hẳn là do nhiều năm dùng dược mà thành.
Mộc Thần thả tay khỏi cổ áo nàng, cúi nhìn thân hình nhỏ bé chỉ cao đến ngực mình, trầm giọng hỏi:
“Ngươi làm gì ở đây?”
“Ta đến chơi thôi! Ta thường xuyên đến chùa này mà.” Nàng đảo mắt, nở nụ cười: “Công tử, vậy ta không làm phiền ngươi ngắm cảnh nữa, ta đi trước nhé?”
Nhìn dáng vẻ muốn tránh thật xa của nàng, Mộc Thần khẽ nhếch khóe môi, giọng nhàn nhạt:
“Ngươi yên tâm, chuyện lần trước ta không so đo với ngươi. Không cần sợ ta tính sổ sau.”
Nghe vậy, Sở Thiên Đường vội vàng gật đầu lia lịa:
“Đúng, đúng, công tử nói rất đúng. Rốt cuộc thì đều là nam nhân cả, chúng ta giống nhau mà.”
Mộc Thần khẽ cười, liếc nàng một cái đầy ý vị:
“Ngươi cũng xứng là nam nhân sao?”
“Công tử nói đúng, ta không phải nam nhân, ta chỉ là một đứa trẻ thôi.” Nàng mặt dày cười đáp, không chút xấu hổ.
Ánh mắt Mộc Thần hơi động, đôi mắt phượng khẽ quét qua khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên trước mặt. Nụ cười rạng rỡ hiện lên trên dung nhan ấy, đôi mắt đen láy lấp lánh vẻ tinh nghịch đầy giảo hoạt. Nhìn cảnh ấy, khóe môi hắn bất giác cong lên, nở một nụ cười nhạt.
Giữa nơi thâm sơn cùng cốc này, thật không ngờ lại xuất hiện một thiếu niên vừa thú vị vừa lanh lợi như vậy. Chuyến đi lần này đúng là một bất ngờ ngoài mong đợi.
“Ta ở tiểu viện phía trước. Đi thôi, đến chỗ ta ngồi chơi một lát.” Mộc Thần nói, xoay người bước đi trước.
Sở Thiên Đường nhìn theo, rồi nhanh chân bước theo sau, tò mò hỏi:
“Công tử, một người giống ngươi, trông cứ như tiên nhân hạ phàm, sao lại đến một nơi hẻo lánh như chúng ta? Còn bị người đuổi giết nữa, các ngươi đang làm gì thế?”
Mộc Thần thong thả đáp, giọng đầy ý tứ:
“Tò mò quá sẽ hại chết mèo. Tiểu hài tử không nên biết quá nhiều thì hơn.”
Hắn bước vào tiểu viện, ngồi xuống bên chiếc bàn đá, ánh mắt thoáng nhìn thiếu niên đang đứng đối diện, rồi ra lệnh cho Mặc Nhất:
Chỉ thấy thiếu niên đưa tay nhặt một chiếc lá bạch quả, ngắm nghía một lát rồi nằm xuống ngay dưới gốc cây. Những chiếc lá vàng rơi rụng phủ lên nửa người nàng, tựa như hòa làm một với cảnh sắc nơi đây.
Nàng duỗi chân bắt chéo, thỉnh thoảng khẽ đung đưa nhịp nhàng. Một tay gối sau đầu, tay còn lại từ từ lấy ra một viên quả từ trong ngực áo, vừa ăn vừa thong thả, dáng vẻ ung dung tự tại, hòa hợp tuyệt đối với khung cảnh tĩnh lặng và đẹp đẽ này.
Đi theo sau Mộc Thần, Thanh Mặc và Mặc Nhất thoáng nhìn nhau, trong ánh mắt lướt qua một tia bất ngờ. Thật không ngờ ở nơi này lại gặp được thiếu niên ấy.
Sở Thiên Đường đang nhai giòn rôm rốp quả trên tay, nghe tiếng bước chân liền hơi nghiêng đầu nhìn. Khi ánh mắt chạm đến bóng dáng nam tử mặc bộ bạch y thanh nhã, toàn thân toát lên khí chất tao nhã tựa tiên nhân, nàng giật mình sững lại. Người nọ một tay chắp trước, một tay đặt sau, từng bước ung dung tiến lại gần.
Không chút nghĩ ngợi, nàng lập tức xoay người nhảy lên định chạy trốn, nhưng chưa kịp đi xa, cổ áo đã bị một bàn tay thon dài nắm lại.
Thanh âm trầm ấm nhưng lười biếng của nam nhân vang lên bên tai nàng, thong thả mà châm chọc:
“Lại muốn chạy sao?”
Sở Thiên Đường xoay đầu lại, nở một nụ cười ngượng ngùng, gãi đầu đáp:
“Công tử, thật khéo quá! Không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
Gần gũi nhìn hắn, nàng càng nhận ra vị công tử này đúng thật mang vẻ đẹp tựa tiên nhân, khuôn mặt tuấn mỹ đến không tì vết. Tuy nhiên, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, đôi môi lại đỏ sậm, rõ ràng là mang bệnh trong người. Thoang thoảng trên người hắn còn vương mùi thuốc nhè nhẹ, hẳn là do nhiều năm dùng dược mà thành.
Mộc Thần thả tay khỏi cổ áo nàng, cúi nhìn thân hình nhỏ bé chỉ cao đến ngực mình, trầm giọng hỏi:
“Ngươi làm gì ở đây?”
“Ta đến chơi thôi! Ta thường xuyên đến chùa này mà.” Nàng đảo mắt, nở nụ cười: “Công tử, vậy ta không làm phiền ngươi ngắm cảnh nữa, ta đi trước nhé?”
Nhìn dáng vẻ muốn tránh thật xa của nàng, Mộc Thần khẽ nhếch khóe môi, giọng nhàn nhạt:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi yên tâm, chuyện lần trước ta không so đo với ngươi. Không cần sợ ta tính sổ sau.”
Nghe vậy, Sở Thiên Đường vội vàng gật đầu lia lịa:
“Đúng, đúng, công tử nói rất đúng. Rốt cuộc thì đều là nam nhân cả, chúng ta giống nhau mà.”
Mộc Thần khẽ cười, liếc nàng một cái đầy ý vị:
“Ngươi cũng xứng là nam nhân sao?”
“Công tử nói đúng, ta không phải nam nhân, ta chỉ là một đứa trẻ thôi.” Nàng mặt dày cười đáp, không chút xấu hổ.
Ánh mắt Mộc Thần hơi động, đôi mắt phượng khẽ quét qua khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên trước mặt. Nụ cười rạng rỡ hiện lên trên dung nhan ấy, đôi mắt đen láy lấp lánh vẻ tinh nghịch đầy giảo hoạt. Nhìn cảnh ấy, khóe môi hắn bất giác cong lên, nở một nụ cười nhạt.
Giữa nơi thâm sơn cùng cốc này, thật không ngờ lại xuất hiện một thiếu niên vừa thú vị vừa lanh lợi như vậy. Chuyến đi lần này đúng là một bất ngờ ngoài mong đợi.
“Ta ở tiểu viện phía trước. Đi thôi, đến chỗ ta ngồi chơi một lát.” Mộc Thần nói, xoay người bước đi trước.
Sở Thiên Đường nhìn theo, rồi nhanh chân bước theo sau, tò mò hỏi:
“Công tử, một người giống ngươi, trông cứ như tiên nhân hạ phàm, sao lại đến một nơi hẻo lánh như chúng ta? Còn bị người đuổi giết nữa, các ngươi đang làm gì thế?”
Mộc Thần thong thả đáp, giọng đầy ý tứ:
“Tò mò quá sẽ hại chết mèo. Tiểu hài tử không nên biết quá nhiều thì hơn.”
Hắn bước vào tiểu viện, ngồi xuống bên chiếc bàn đá, ánh mắt thoáng nhìn thiếu niên đang đứng đối diện, rồi ra lệnh cho Mặc Nhất:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro