An Bài(1)
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Nghĩ đến đây y đột nhiên hắt hơi một cái, một tay y che miệng cảm thấy bản thân uể oải, dường như là hôm qua hoan lạc tiêu hao quá lớn hiện tại tinh thần lực có chút thiếu thốn không đủ dùng.
Lưu Ngọc nhận lấy ba món đồ, hắn liếc mắt nhìn Tô Định dáng vẻ đang chán chường rồi lại chăm chú lật xem các khoản.
Trí nhớ của tu tiên giả kinh người, hắn đọc nhanh như gió, tốc độ xem sách vô cùng nhanh, tựa như cứ một giây là đã lật qua một trang, chỉ phút chốc đã xem xong quyển sách mỏng manh sau đó mở ra túi trữ vật dùng chung đối chiếu các khoản kiểm kê quặng thô tháng này xem có chênh lệch hay không.
Thần thức của Lưu Ngọc quét qua, phát hiện không có chỗ nào thiếu hụt, đại bộ phận vẫn gần như duy trì đúng với số lượng ghi chép trên sách, duy trì nhiệm vụ phải hoàn thành mỗi tháng là không thành vấn đề.
Quân lệnh bài đưa cho Ngũ Xương, để bọn họ kích phát trận pháp của mỏ quặng kiểm tra xem có vấn đề gì hay không.
"Tuân lệnh, Lưu sư huynh."
Ngũ Xương nhận lấy lệnh bài, mấy người chắp tay trăm miệng một lời đáp ứng một tiếng, trước đó vừa gõ qua giờ mấy người này đã cực kỳ thành thật rồi.
Trong lòng Lưu Ngọc âm thầm gật đầu, đối với hiệu quả của việc gõ thì khá hài lòng, sau đó dặn dò Lâm Đại Dũng dẫn Lưu Ngọc và Tô Định đi về phía mỏ quặng một vòng cho quen thuộc hoàn cảnh.
Đương nhiên là mấy người chắc chắn không có hứng thú đi quanh một vòng ở dưới động khoáng, loại địa phương tăm tối dơ bẩn đó thỉ giám công mỏ rất ít đi huống chi là bọn hắn?
Điều kiện hoàn cảnh ở trong mỏ động ra sao thì bọn họ không quan tâm lắm, thứ bọn họ quan tâm là mỗi tháng đào ra được số lượng quặng thô hàn thiết đầy đủ.
Thù lao nhiệm vụ lần này là chút Linh Thạch nhỏ kỳ thật Lưu Ngọc cũng không để vào trong lòng, có Tiên Phủ trong tay thì chỉ cần luyện chế đại mấy bình đan dược thì đã kiếm được nhiều hơn chỗ thù lao đó, hắn tới nơi này là để né tránh chiến tranh mỏ Linh Thạch, nếu không phải là sợ sản lượng nộp lên hàng tháng không đủ bị tông môn triệu đi thì hắn đã trực tiếp sắp xếp mấy người Ngũ Xương đến đây giao nhận là được rồi.
Đi một vòng bốn phía mỏ quặng, Lâm Đại Dũng làm tùy tùng đi theo hai người giới thiệu tình huống hiện tại của mỏ quặng, đương nhiên là chủ yếu nói cho Lưu Ngọc là chính.
Hắn ta hai mươi năm kinh nghiệm làm giám công của mỏ quặng, trong mấy vị tiên sư trấn giữ thì người mặc bạch y mới là người mà hắn ta cần phải nói chuyện, chỉ cần làm cho vị tiên sư này thỏa mãn vậy thì vị trí của hắn ta cũng sẽ vững chắc.
Vòng một vòng trở lại nhà gỗ lần thứ hai, lúc này mấy người Ngũ Xương cũng đã thử nghiệm kích phát trận pháp thấy không có vấn đề gì, nhìn thấy Lưu Ngọc thì dồn dập gật đầu biểu thị không có vấn đề dị thường nào.
Nhận được đáp án, Lưu Ngọc cũng thả lỏng trong lòng, nụ cười chân thành hơn mấy phần quay về nói với Tô Định:
"Sư đệ không còn thắc mắc gì nữa, vậy thì giao nhận mỏ hàn thiết đến đây xem như là xong xuôi, mấy năm qua Tô sư huynh kinh doanh mỏ quặng rất tốt đấy, tại hạ giờ xem như là đã chiếm được tiện nghi rồi."
"Trên người tại hạ còn có nhiệm vụ thứ cho không thể tiễn sư huynh đi xa hơn được, nếu sau khi trở về tông môn gặp được sư huynh vậy thì tại hạ nhất định sẽ mời Tô sư huynh đi đến Thiên Hương lâu đẹp đẽ uống vài chén!"
Trong thế cuộc này, mấy người rất vất vả mới có thể tranh thủ được nhiệm vụ này, nếu như thời điểm giao nhận nhiệm vụ mấy người Tô Định giở trò gian trá gì thì hắn cũng không ngại trực tiếp ra lệnh động thủ bắt người.
Trái phải chẳng qua là những đệ tử bình thường bị xa lánh vứt bỏ đến đây, tu vi tầm thường cũng không có hậu thuẫn.
Nếu như thực sự có bản lình vậy ở trong thời kì hòa bình cũng sẽ không bị an bài đến địa phương linh khí mỏng manh như thế này để đóng giữ.
Điều này nếu so với năm người tới đây vào thời điểm chiến tranh là hai khái niệm hoàn toàn đối lập, không kể đến Lưu Ngọc, e rằng bốn người Ngũ Xương, Chu Quý Ba cũng chưa chắc đã để bọn họ vào mắt.
Đương nhiên có thể bình an vô sự giao nhận nhiệm vụ là điều tốt nhất, nếu như không thể thì tin rằng mấy người Ngũ Xương cũng tuyệt đối không ngại động thủ.
Thấy Lưu sư huynh đã mở lời tiễn khách, bốn người Ngũ Xương cũng dồn dập ôm quyền cáo biệt với mấy người Tô Định.
"Việc này đã xong xuôi, chúng ta cũng nên quay trở về tông môn, có lời tốt lành của Lưu sư đệ chúng ta hẹn Thiên Hương lâu gặp, cáo từ!"
Tô Định khẽ thở dài, liên tục cười khổ thế nhưng vẫn chắp tay với từng người một bên phía Lưu Ngọc.
Phía sau hắn bốn vị đệ tử ngoại môn cũng biểu hiện nghiêm trọng, biết lần này trở về tông môn phải đối diện với cái gì nên ai nấy đều khá là bi quan.
Lưu Ngọc nhận lấy ba món đồ, hắn liếc mắt nhìn Tô Định dáng vẻ đang chán chường rồi lại chăm chú lật xem các khoản.
Trí nhớ của tu tiên giả kinh người, hắn đọc nhanh như gió, tốc độ xem sách vô cùng nhanh, tựa như cứ một giây là đã lật qua một trang, chỉ phút chốc đã xem xong quyển sách mỏng manh sau đó mở ra túi trữ vật dùng chung đối chiếu các khoản kiểm kê quặng thô tháng này xem có chênh lệch hay không.
Thần thức của Lưu Ngọc quét qua, phát hiện không có chỗ nào thiếu hụt, đại bộ phận vẫn gần như duy trì đúng với số lượng ghi chép trên sách, duy trì nhiệm vụ phải hoàn thành mỗi tháng là không thành vấn đề.
Quân lệnh bài đưa cho Ngũ Xương, để bọn họ kích phát trận pháp của mỏ quặng kiểm tra xem có vấn đề gì hay không.
"Tuân lệnh, Lưu sư huynh."
Ngũ Xương nhận lấy lệnh bài, mấy người chắp tay trăm miệng một lời đáp ứng một tiếng, trước đó vừa gõ qua giờ mấy người này đã cực kỳ thành thật rồi.
Trong lòng Lưu Ngọc âm thầm gật đầu, đối với hiệu quả của việc gõ thì khá hài lòng, sau đó dặn dò Lâm Đại Dũng dẫn Lưu Ngọc và Tô Định đi về phía mỏ quặng một vòng cho quen thuộc hoàn cảnh.
Đương nhiên là mấy người chắc chắn không có hứng thú đi quanh một vòng ở dưới động khoáng, loại địa phương tăm tối dơ bẩn đó thỉ giám công mỏ rất ít đi huống chi là bọn hắn?
Điều kiện hoàn cảnh ở trong mỏ động ra sao thì bọn họ không quan tâm lắm, thứ bọn họ quan tâm là mỗi tháng đào ra được số lượng quặng thô hàn thiết đầy đủ.
Thù lao nhiệm vụ lần này là chút Linh Thạch nhỏ kỳ thật Lưu Ngọc cũng không để vào trong lòng, có Tiên Phủ trong tay thì chỉ cần luyện chế đại mấy bình đan dược thì đã kiếm được nhiều hơn chỗ thù lao đó, hắn tới nơi này là để né tránh chiến tranh mỏ Linh Thạch, nếu không phải là sợ sản lượng nộp lên hàng tháng không đủ bị tông môn triệu đi thì hắn đã trực tiếp sắp xếp mấy người Ngũ Xương đến đây giao nhận là được rồi.
Đi một vòng bốn phía mỏ quặng, Lâm Đại Dũng làm tùy tùng đi theo hai người giới thiệu tình huống hiện tại của mỏ quặng, đương nhiên là chủ yếu nói cho Lưu Ngọc là chính.
Hắn ta hai mươi năm kinh nghiệm làm giám công của mỏ quặng, trong mấy vị tiên sư trấn giữ thì người mặc bạch y mới là người mà hắn ta cần phải nói chuyện, chỉ cần làm cho vị tiên sư này thỏa mãn vậy thì vị trí của hắn ta cũng sẽ vững chắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vòng một vòng trở lại nhà gỗ lần thứ hai, lúc này mấy người Ngũ Xương cũng đã thử nghiệm kích phát trận pháp thấy không có vấn đề gì, nhìn thấy Lưu Ngọc thì dồn dập gật đầu biểu thị không có vấn đề dị thường nào.
Nhận được đáp án, Lưu Ngọc cũng thả lỏng trong lòng, nụ cười chân thành hơn mấy phần quay về nói với Tô Định:
"Sư đệ không còn thắc mắc gì nữa, vậy thì giao nhận mỏ hàn thiết đến đây xem như là xong xuôi, mấy năm qua Tô sư huynh kinh doanh mỏ quặng rất tốt đấy, tại hạ giờ xem như là đã chiếm được tiện nghi rồi."
"Trên người tại hạ còn có nhiệm vụ thứ cho không thể tiễn sư huynh đi xa hơn được, nếu sau khi trở về tông môn gặp được sư huynh vậy thì tại hạ nhất định sẽ mời Tô sư huynh đi đến Thiên Hương lâu đẹp đẽ uống vài chén!"
Trong thế cuộc này, mấy người rất vất vả mới có thể tranh thủ được nhiệm vụ này, nếu như thời điểm giao nhận nhiệm vụ mấy người Tô Định giở trò gian trá gì thì hắn cũng không ngại trực tiếp ra lệnh động thủ bắt người.
Trái phải chẳng qua là những đệ tử bình thường bị xa lánh vứt bỏ đến đây, tu vi tầm thường cũng không có hậu thuẫn.
Nếu như thực sự có bản lình vậy ở trong thời kì hòa bình cũng sẽ không bị an bài đến địa phương linh khí mỏng manh như thế này để đóng giữ.
Điều này nếu so với năm người tới đây vào thời điểm chiến tranh là hai khái niệm hoàn toàn đối lập, không kể đến Lưu Ngọc, e rằng bốn người Ngũ Xương, Chu Quý Ba cũng chưa chắc đã để bọn họ vào mắt.
Đương nhiên có thể bình an vô sự giao nhận nhiệm vụ là điều tốt nhất, nếu như không thể thì tin rằng mấy người Ngũ Xương cũng tuyệt đối không ngại động thủ.
Thấy Lưu sư huynh đã mở lời tiễn khách, bốn người Ngũ Xương cũng dồn dập ôm quyền cáo biệt với mấy người Tô Định.
"Việc này đã xong xuôi, chúng ta cũng nên quay trở về tông môn, có lời tốt lành của Lưu sư đệ chúng ta hẹn Thiên Hương lâu gặp, cáo từ!"
Tô Định khẽ thở dài, liên tục cười khổ thế nhưng vẫn chắp tay với từng người một bên phía Lưu Ngọc.
Phía sau hắn bốn vị đệ tử ngoại môn cũng biểu hiện nghiêm trọng, biết lần này trở về tông môn phải đối diện với cái gì nên ai nấy đều khá là bi quan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro